← Quay lại trang sách

Đồng cam cộng khổ

Vậy là giờ đây, trong chuyến hành trình trở về Ao Êm Đềm đầy gian nan phía trước, Ếch Xanh không còn cô đơn và lạc lõng nữa. Bạn Thỏ Trắng dù hấp tấp, đôi khi có phần lơ đễnh, nhưng vẫn là một bạn thỏ thật thà và biết quan tâm bạn bè.

Cũng giống như Ếch Xanh, Thỏ Trắng rất hối hận về chuyện đã bỏ rơi bạn Rùa Cạn trên đường chạy, khi hai người còn là đôi bạn khăng khít của nhau. Qua lời kể của Thỏ Trắng, Ếch Xanh được biết thêm nhiều điều về bạn Rùa Cạn. Đối với Thỏ Trắng, Rùa Cạn là một người bạn cực kỳ tốt bụng, dù không ít lần bị Thỏ Trắng vô tình làm tổn thương nhưng Rùa Cạn vẫn không hề để bụng. Có những lần Thỏ Trắng dỗi hờn bạn Rùa Cạn một cách vô cớ, Rùa Cạn chỉ lặng lẽ bò theo nhẹ nhàng năn nỉ. Cho dù rất chậm so với bước nhảy thoăn thoắt của Thỏ Trắng song Rùa Cạn vẫn kiên trì đi theo cho đến khi làm lành được mới thôi. Đối với Rùa Cạn, tình bạn là điều rất quan trọng và thiêng liêng, điều này thì cả Thỏ Trắng và Ếch Xanh đều công nhận. Cả hai, mỗi người một cách, họ kể cho nhau nghe về Rùa Cạn trên mỗi bước hành trình tìm kiếm người bạn cũ, cũng là hành trình về lại Ao Êm Đềm. Nhưng con đường trở về Ao Êm Đềm còn rất xa, thậm chí cả hai bạn nhỏ thường xuyên rơi vào cảm giác lo lắng, không chắc được liệu mình đi có đúng hướng hay không.

Mùa thu đã trôi đi rất nhanh. Ếch Xanh và Thỏ Trắng dần cảm nhận được thời tiết giá lạnh của mùa đông đang đến rất gần. Những cơn gió cuối thu se se lạnh tràn khắp không trung, những cơn mưa lất phất, dai dẳng càng làm cho mặt đất lạnh thêm. Càng đi, hai người bạn của chúng ta càng cảm thấy đuối sức, nhưng cả hai quyết không thể trì hoãn cuộc tìm kiếm. Và khi mùa đông chính thức thay thế mùa thu cũng là lúc Ếch Xanh cùng Thỏ Trắng đi đến gần một ngọn núi mà người ta gọi là Núi Bạc. Bởi vì cứ mỗi độ đông về, cây cối ở Núi Bạc lại rụng lá, trơ trọi những cành cây khẳng khiu, bàng bạc vươn ra giữa không trung. Đến khi những cơn gió càng lúc càng mạnh hơn, các bạn Sếu đã lên đường di trú về phương Nam. Lúc này cả Ếch Xanh và Thỏ Trắng đoán rằng gian nan sẽ còn xuất hiện, nhưng cả hai đều rất muốn sớm tìm ra bạn Rùa Cạn.

– Chúng ta đi tiếp chứ, Ếch Xanh? – Thỏ Trắng hỏi Ếch Xanh vẻ uể oải.

– Tất nhiên, chúng ta phải đi tiếp.

Ếch Xanh trả lời vẻ chắc chắn rồi cả hai tiếp tục cuộc hành trình. Giữa mùa đông khắc nghiệt, tiết trời càng trở nên buốt giá, thức ăn càng lúc càng khó tìm hơn. Một hôm, Ếch Xanh và Trỏ Trắng đặt chân đến vùng đất rất xa lạ, phía trước là một dòng suối. Đó là Suối Xoáy Xiết. Dòng suối mang cái tên đó là vì đến mùa đông, nước ở đây chảy rất xiết, nhiều chỗ còn có xoáy nước rất nguy hiểm. Vừa nhìn thấy dòng suối, hai người bạn của chúng ta nhận ra họ đang rất khát.

Dù trời rất lạnh, nước ở dưới suối rất buốt nhưng Ếch Xanh và Thỏ Trắng đều biết rằng đói thì có thể nhịn ăn, chứ khát thì không thể nhịn uống được, bởi vì khi cơ thể thiếu nước sẽ rất nguy hiểm. Vì vậy mà dù dòng nước chảy cuồn cuộn, cả hai đều muốn hớp một ngụm cho đã khát. Khi đến bên bờ suối, Ếch Xanh và Thỏ Trắng nhận ra dòng nước chảy rất mạnh, va vào những khe đá tạo nên chuỗi âm thanh ồn ào đáng sợ.

– Cẩn thận đó Thỏ Trắng, bạn không biết bơi nên hãy cẩn thận! – Ếch Xanh vì lo lắng cái tính chểnh mảng của Thỏ Trắng nên ra sức dặn dò.

– Bạn yên tâm đi, Ếch Xanh. Chỉ là uống nước thôi mà, có gì khó khăn đâu.

Vừa nói xong, Thỏ Trắng cúi đầu ngay xuống dòng nước lạnh buốt. Vừa hớp miếng đầu tiên Thỏ Trắng đã nhảy cẫng lên, rồi cứ thế mà kêu la inh ỏi:

– Trời ơi lạnh quá, nứt răng tớ mất thôi! – Vừa kêu, Thỏ Trắng vừa nhảy dựng lên.

– Thỏ Trắng, đừng nhảy nữa!

Dẫu những cơn gió đang quật mạnh về phía dòng nước xiết, Thỏ Trắng vẫn nghe rõ tiếng Ếch Xanh đang la lớn, nhưng lập tức Thỏ ta cảm thấy có gì đó lành lạnh, ướt ướt đang lan khắp mình mẩy.

– Ôi không! Thỏ Trắng, cẩn thận.

Ếch Xanh còn chưa dứt lời thì Thỏ Trắng đã rơi tõm xuống suối.

– Cứu tớ với, cứu tớ với, Ếch Xanh ơi! Cứu tớ với… Tớ… tớ…

Nhìn Thỏ Trắng vùng vẫy và cố ngoi đầu lên giữa dòng nước xiết, Ếch Xanh vô cùng hoảng sợ. Chú không còn giữ được bình tĩnh nữa, trong giây phút không đắn đo suy tính, Ếch Xanh nhảy ào xuống dòng nước với hy vọng có thể cứu được Thỏ Trắng. Dưới dòng nước xiết vào mùa đông, Ếch Xanh thấy toàn thân bị tê cóng. Nhưng dù thân hình nhỏ nhắn và sức lực đã gần như cạn kệt khi phải chiến đấu giữa dòng nước chảy càng lúc càng hung tợn, Ếch Xanh vẫn cố gắng bơi đến chỗ Thỏ Trắng. Chú thầm nhủ mình không thể để tuột mất Thỏ Trắng được – chú đã để tuột mất bạn Rùa Cạn, chú đã bỏ lại các bạn thời thơ ấu của mình ở Ao Êm Đềm. Nhưng đã từ rất lâu rồi, từ ngày cuối cùng còn là nòng nọc Đầu To, Ếch Xanh chưa xuống nước thêm một lần nào, đó là bất lợi lớn.

Một khó khăn nữa là Ếch Xanh quá nhỏ để có thể cứu Thỏ Trắng. Nhưng càng khó khăn, Ếch Xanh càng quyết tâm hơn, ý chí của chú cũng mạnh mẽ hơn.

– Thỏ Trắng, cố bơi vào gần tớ nào!

Ếch Xanh cố hét thật to để át đi âm thanh của dòng nước xiết; cùng lúc, chú cố gắng bơi thật nhanh ra chỗ Thỏ Trắng. Bạn Thỏ Trắng lúc này không thể nào bơi vào bờ được nữa. Càng vùng vẫy trong làn nước khắc nghiệt, Thỏ Trắng càng không đủ sức để chống chọi với dòng nước lạnh giá đang xiết quanh cơ thể mình. Thỏ Trắng đang chìm dần…

“Không được rồi, Thỏ Trắng sẽ chết đuối mất”, nghĩ đến đây, Ếch Xanh hốt hoảng, không biết phải làm gì để cứu Thỏ Trắng. Chú chỉ còn một cách duy nhất là gồng hết sức để bơi ra giữa dòng nước xiết, nơi Thỏ Trắng mỗi lúc một chìm sâu hơn.

Với tất cả sức lực và lòng can đảm, Ếch Xanh càng lúc càng tiến gần hơn tới Thỏ Trắng. Ý nghĩ phải cứu cho bằng được Thỏ Trắng choán hết tâm trí Ếch Xanh, vì Thỏ Trắng là người bạn duy nhất của Ếch Xanh lúc này. Cả hai phải vượt qua hoạn nạn để tiếp tục cuộc hành trình đi tìm bạn Rùa Cạn, cũng chính là cuộc hành trình trở về Ao Êm Đềm để chú có thể gặp lại những người bạn thơ ấu của mình. Sau những giây phút giằng co giữa dòng nước xiết, những nỗ lực của Ếch Xanh dần được đền đáp, chú đã có thể chạm vào người Thỏ Trắng: “Được rồi, tớ tới rồi. Thỏ Trắng, cố lên!”, Ếch Xanh dùng sức lực cuối cùng để đẩy Thỏ Trắng vào bờ, lúc này chỉ còn là một chú thỏ mềm nhũn với hơi thở thoi thóp. “Cố lên Thỏ Trắng. Gần vào bờ rồi. Cậu làm được mà”.

Quả đúng như vậy, chuyện phi thường đã xảy ra. Chỉ vài giây sau Ếch Xanh đã đẩy được Thỏ Trắng vào bờ, nhưng đó cũng là lúc Ếch Xanh cảm thấy hai chân mình tê lại, chú cố vùng đạp nhưng làm vậy chỉ khiến chân chú càng mất đi cảm giác. Thình lình chú mất phương hướng, và rồi có một dòng nước cuốn chú ra xa bờ. Thỏ Trắng lúc này đã có phần tỉnh nhưng bạn ấy chỉ biết đứng trên bờ nhìn Ếch Xanh bị dòng nước cuốn đi. Ếch Xanh lúc này đã không còn chút sức lực nào, chú sẽ chết đuối. Dòng nước xiết của Suối Xoáy Xiết sẽ cuốn chú đi đến một nơi thật xa. Khuôn mặt của những người bạn đã cùng chú lớn lên, từng gặp và từng sánh bước lần lượt hiện ra trong thời khắc cuối cùng của chú. Hơi thở của chú càng lúc càng yếu dần. Nhưng đúng khoảnh khắc đó, bỗng có vật gì đó vừa rơi xuống dòng nước xiết ấy, một vật kỳ lạ. Ếch Xanh có cảm giác khác hẳn, không khí đã trở lại, chú đã thở được, và nhận ra trước mặt mình bây giờ là không trung kỳ vĩ. Dưới chân chú là dòng nước vô cùng hung tợn của Suối Xoáy Xiết, nơi đó vẫn đang cuộn trào những dòng xoáy lạnh giá, và trên bờ là bạn Thỏ Trắng đang vui mừng khi nhìn thấy chú. Lúc này Ếch Xanh ngẩng đầu lên, và chú nhìn thấy một anh bạn biết bay, đôi chân anh ta đang quặp vào người chú và nhấc bổng chú lên giữa không trung, anh bạn đó chính là Sếu Chân Dài. Sếu Chân Dài đã “ra chân” cứu Ếch Xanh khi chú gần chết đuối.

– Cậu ổn chứ, Ếch Xanh? – Sếu Chân Dài hỏi, đôi cánh giang rộng.

– Cảm ơn bạn Sếu Chân Dài, tớ chỉ mệt quá thôi. – Ếch Xanh nói khi người còn run lên bần bật.

– Vậy thì tớ hạ cánh nhé! Anh bạn Thỏ Trắng đang đợi đấy.

Vừa dứt lời, Sếu Chân Dài bất ngờ nghiêng đôi cánh và thân người để đổi hướng bay, lập tức khung cảnh trước tầm mắt của Ếch Xanh thay đổi một cách ngoạn mục. Ếch Xanh cảm thấy thật thích thú, quên đi cảm giác mệt mỏi, chú nói to:

– Thật tuyệt vời!

Thấy Ếch Xanh phấn khích, Sếu Chân Dài lượn thêm vài vòng bay nữa cho chú chiêm ngưỡng khung cảnh từ trên không, sau đó giảm tốc độ rồi hạ cánh thật nhẹ nhàng. Khi Sếu Chân Dài và Ếch Xanh đáp xuống thảm cỏ bên bờ suối, Thỏ Trắng vui mừng nhảy lại chỗ hai bạn. Lúc này bộ lông của Thỏ Trắng vẫn còn ướt nhưng trông bạn ấy đã tươi tỉnh, chẳng thế mà Thỏ Trắng đã nhảy những bước rất nhanh về phía Ếch Xanh.

– Ôi! May quá, tớ đã nghĩ là sẽ không còn được gặp cậu nữa đấy Ếch Xanh ạ. Cảm ơn cậu đã cứu tớ!

Thấy Ếch Xanh cười rồi hướng ánh mắt về phía người bạn mới, Thỏ Trắng quay sang Sếu Chân Dài:

– Cả bạn nữa, Sếu Chân Dài. Cảm ơn bạn đã cứu Ếch Xanh. Mình biết ơn bạn vô cùng.

– Mình cũng vậy, cảm ơn bạn Sếu Chân Dài nhiều lắm. Nếu không có bạn, mình sẽ bị dòng nước kia nhấn chìm mất. – Ếch Xanh nói giọng cảm kích.

– Ôi! Mấy bạn khách sáo làm gì? Giúp nhau là chuyện nên làm, phải thế không?

– Nhưng dù sao bạn cũng thật tốt. – Ếch Xanh nói giọng chân thành.

– Phải đấy. Bạn là một người bạn tốt, chúng mình kết bạn nhé!

Nghe lời đề nghị của Thỏ Trắng, Sếu Chân Dài cảm thấy trong lòng rất vui và hãnh diện, nhưng vẻ mặt bạn ấy vẫn ỉu xìu:

– Mình rất vui vì được làm bạn với hai cậu, nhưng…

– Có chuyện gì sao? – Cả Ếch Xanh và Thỏ Trắng đồng thanh hỏi.

Lúc này Sếu Chân Dài buồn bã bước đi, dáng vẻ thất thểu trên đôi chân dài nhỏ xíu của bạn ấy trông thật buồn thảm. Ếch Xanh và Thỏ Trắng muốn gặng hỏi nhưng rồi tự kiềm lại, chỉ sợ làm người bạn mới thêm phiền lòng khi bị dồn ép nghĩ về điều phiền muộn. Chờ một lúc, Ếch Xanh nhảy lên phía trước, quay đầu lại hỏi một cách chân thành.

– Bạn có chuyện gì vậy? Nói cho chúng mình biết được không, Sếu Chân Dài?

– Mình… mình… – Giọng của Sếu Chân Dài rõ buồn. Ngay lúc đó bạn ấy bỗng dưng im bặt một lúc, tựa như sắp khóc.

Lúc này Thỏ Trắng cũng nhảy song song bên Sếu Chân Dài, tỏ vẻ sẵn sàng lắng nghe:

– Bạn cứ nói đi, chúng mình nghe đây.

– Mình bị lạc mất đàn. Các cậu biết đấy, vào mùa đông cả gia đình, họ hàng mình đều phải bay về phương Nam để tránh rét. Và…

Lúc này cả Ếch Xanh và Thỏ Trắng nhìn nhau, hai người bạn của chúng ta ngờ ngợ như thể đang cố gắng nhớ ra một điều gì đó. Thỏ Trắng vểnh tai cố nhớ, Ếch Xanh xoay tròn đôi mắt, gãi đầu.

– A… Mình nhớ ra rồi!

Cả hai đồng thanh nói lớn, khiến cho Sếu Chân Dài giật mình, nhìn hai người vẻ không hiểu.

– Là ở Núi Bạc… Gia đình Sếu của bạn đã di cư về hướng băng qua Núi Bạc, và dường như cả đàn đang nghỉ chân tại đó thì phải? – Thỏ Trắng nói những gì bạn ấy nghĩ.

– Núi Bạc ư? Vậy là vẫn còn ở gần đây ư? – Sếu Chân Dài hỏi lại cho chắc chắn.

– Đúng vậy, cách đây không xa đâu, vì bạn bay trên không nên sẽ càng nhanh đến đấy. Bạn hãy mau đến đó đi. – Ếch Xanh nói.

– Vậy… vậy mình phải đến đó thôi.

– Ừ! Bạn đến đó ngay đi để còn kịp.

– Vậy mình đi nhé! – Sếu Chân Dài một phần luyến tiếc, một phần nôn nao nói.

Cả Ếch Xanh và Thỏ Trắng đều bịn rịn, nhưng hai người bạn của chúng ta đều vui vẻ tạm biệt anh bạn biết bay đang tìm đường di trú của mình.

– Ừ! Bạn hãy đi tìm họ đi.

– Chúng ta mãi mãi là bạn nhé, Ếch Xanh và Thỏ Trắng?

Ếch Xanh và Thỏ Trắng mỉm cười, rồi cả hai đồng thanh đáp:

– Mãi là bạn hiền của nhau.

Đoạn, tất cả có chút bịn rịn trước lúc Sếu Chân Dài bay đi, nhưng rồi Sếu cũng cố gắng vỗ đôi cánh và từ từ bay lên không trung. Nhanh chóng, Sếu Chân Dài đã bay dưới những áng mây dày đặc giăng trên bầu trời.

– Hy vọng bạn ấy tìm thấy gia đình mình.

Ếch Xanh nói khi nhìn lên bầu trời vắng lặng, bóng dáng của bạn Sếu Chân Dài càng lúc càng nhỏ dần trước khi thành một chấm nhỏ nơi xa.

– Ừ! Bạn ấy sẽ tìm được thôi. Còn chúng ta…

– Tiếp tục tìm bạn Rùa Cạn thôi! – Ếch Xanh tiếp lời.

Cuộc hành trình tiếp tục giữa chuỗi ngày mùa đông giá rét. Chặng hành trình trở về Ao Êm Đềm vẫn đang còn rất xa. Xuôi theo những con đường mòn dọc bờ Suối Xoáy Xiết, hai người bạn của chúng ta vẫn đi một cách vô định. Dù phải đối mặt biết bao thử thách, nhưng cả Ếch Xanh và Thỏ Trắng quyết chí sẽ cùng nhau vượt qua. Trên đường đi, hai người bạn của chúng ta bắt gặp nhiều cảnh tượng sinh động và lạ lùng, nhưng Ếch Xanh và Thỏ Trắng còn phải tiếp tục cuộc hành trình của mình, vì vậy cả hai không thể dừng lại tìm hiểu và làm quen với bạn mới được, cũng không có ai có thể làm trì hoãn hành trình của hai bạn được.

Thế nhưng, vào ngày cuối đông, trong lúc băng qua một cánh đồng cỏ khô, Ếch Xanh và Thỏ Trắng gặp một người bạn rất đặc biệt. Người bạn này có dáng vẻ bên ngoài rất giống với Ếch Xanh, bạn ấy thuộc họ nhà nhái, tên bạn là Nhái Bè. Trông Nhái Bè có vẻ không được khỏe và hình như đang bị thương, một chân của bạn ấy bị chảy máu, hoàn toàn không thể nhảy mà chỉ có thể lết từng bước với cảm giác rất đau đớn.

– Bạn bị sao vậy Nhái Bè?

Thỏ Trắng và Ếch Xanh cùng hỏi một lúc. Nhái Bè dù đau nhưng bạn ấy vẫn hiền từ trả lời.

– Mình bị vướng vào cái gai trên cành cây nọ, da bị rách, giờ mình đau quá. Mình không thể bước đi được nữa các bạn ạ.

– Bạn muốn về đâu? – Thỏ Trắng ân cần hỏi.

– Mình đang trên đường về Đồng Cỏ Xanh, bạn bè của mình có lẽ đang chờ mình quay về.

– Bọn mình sẽ giúp bạn, à mà… Đồng Cỏ Xanh có gần Ao Êm Đềm không vậy bạn Nhái Bè? – Ếch Xanh hỏi.

– Ao Êm Đềm ư? Để mình nhớ xem nào… – Nhái Bè ngẫm nghĩ.

Cả Thỏ Trắng và Ếch Xanh sốt ruột nhưng cũng rất lo lắng cho Nhái Bè khi bạn ấy đang bị thương.

– A… hình như là mình có nghe các bạn của mình ở đó có lần nhắc đến Ao Êm Đềm thì phải. Có lẽ là gần. Ừm, nhưng mình không chắc đâu nghe.

Nói xong, Nhái Bè lại xuýt xoa cái chân đau, trông rất tội nghiệp. Ếch Xanh và Thỏ Trắng nhìn nhau, dù không biết con đường sắp tới ra sao nhưng họ vẫn muốn tìm cách đưa Nhái Bè về Đồng Cỏ Xanh.

…trong lúc băng qua một cánh đồng cỏ khô, Ếch Xanh và Thỏ Trắng gặp một người bạn rất đặc biệt, bạn Nhái Bè.

– Hay cậu nhảy lên lưng mình đi, Nhái Bè? – Thỏ Trắng đề nghị – Mình sẽ cõng bạn về Đồng Cỏ Xanh.

– Ý hay đó! Biết đâu đến đó chúng ta lại có đầu mối tìm về Ao Êm Đềm thì sao? – Ếch Xanh hào hứng nói – Cậu hãy nhảy lên lưng Thỏ Trắng đi.

Bạn Nhái Bè nghe vậy thì rất vui mừng, cố gắng nhảy lên lưng Thỏ Trắng, nhưng vì chân đau quá nên không tài nào nhảy được, dù Thỏ Trắng đã cúi thấp xuống hết cỡ.

– Mình chịu thôi hai bạn ạ. Mình đau quá.

Cả Thỏ Trắng và Ếch Xanh nhìn nhau buồn bã:

– Làm sao bây giờ? Ếch Xanh thì quá nhỏ để có thể cõng Nhái Bè, mà chặng đường thì còn khá xa cơ mà.

Thỏ Trắng nói với nét mặt rười rượi. Lúc này Nhái Bè là người buồn hơn cả, vừa đau chân lại vừa buồn bã. Nhái Bè nói:

– Mình muốn về cho kịp mùa xuân.

“Thật tội nghiệp Nhái Bè”, Ếch Xanh của chúng ta tiếp tục nghĩ cách. Thỏ Trắng cũng vậy. Sau một hồi suy nghĩ, Ếch Xanh đề nghị:

– Nhái Bè hãy nhảy lên lưng tớ đi, vì tớ thấp mà.

– Nhưng Ếch Xanh đâu cõng được, cậu sẽ nhanh mệt lắm đó – Nhái Bè nói.

Thỏ Trắng cũng đồng tình:

– Phải đó!

– Bạn cứ nhảy lên đi! – Ếch Xanh thúc giục.

Lúc này Ếch Xanh nằm dài ra bãi cỏ, cho bụng rạp sát với mặt đất, tấm lưng đã hạ thấp, cố ý để Nhái Bè có thể nhảy lên dễ dàng. Nhái Bè nhìn điệu bộ của Ếch Xanh rồi quay sang nhìn Thỏ Trắng.

– Bạn cứ làm theo lời của bạn ấy thử xem! – Thỏ Trắng nói.

Và đúng như vậy, dù chân rất đau nhưng Nhái Bè không quá khó khăn để trèo lên lưng của Ếch Xanh, lại còn có cả sự giúp đỡ của Thỏ Trắng nên mọi chuyện diễn ra dễ dàng.

– Bám chặt nhé, Nhái Bè!

Vừa dứt lời, Ếch Xanh lập tức nhảy phốc lên lưng của Thỏ Trắng khiến cho bạn ấy suýt nữa giật mình vì hành động bất ngờ này. Nhưng ngay sau đó, Thỏ Trắng đã hiểu kế hoạch của Ếch Xanh.

– Cậu thông minh thật đó Ếch Xanh à, vậy mà tớ không nghĩ ra.

Lúc này thì Nhái Bè đã ở trên lưng Ếch Xanh, còn Ếch Xanh ở trên lưng Thỏ Trắng.

Với tầm vóc và sức khỏe của Thỏ Trắng thì bạn ấy dư sức cõng một lúc hai người bạn nhỏ bé, Ếch Xanh và Nhái Bè.

Trên đôi chân của Thỏ Trắng, cả ba chậm rãi đi trên con đường mòn. Ba người bạn vừa cõng nhau vừa chuyện trò, Thỏ Trắng và Ếch Xanh thay nhau kể cho Nhái Bè về bạn Rùa Cạn, giải thích cho Nhái Bè lý do mà cả hai muốn tìm về Ao Êm Đềm. Nhái Bè, sau khi chăm chú lắng nghe những gì Thỏ Trắng và Ếch Xanh tường thuật lại, đến lượt bạn ấy cũng kể về Đồng Cỏ Xanh, về những người bạn ở đó, những việc mà ai sống ở Đồng Cỏ Xanh cũng thường làm vào mùa xuân.

– Hai bạn sẽ ở lại Đồng Cỏ Xanh đón mùa xuân nhé.

Mặc dù chưa biết bao lâu nữa mới tới được Đồng Cỏ Xanh nhưng Nhái Bè vẫn đề nghị trước. Thỏ Trắng hỏi ý kiến Ếch Xanh trong khi vẫn nhịp nhàng nhảy:

– Bạn nghĩ sao, Ếch Xanh?

Vừa phải giữ thăng bằng trên lưng Thỏ Trắng, vừa phải cõng Nhái Bè sao cho bạn ấy không bị đau, Ếch Xanh rất khó để cất giọng, nhưng Ếch ta vẫn vui vẻ cố gắng trả lời bạn.

– Ờ… có lẽ là không được rồi Nhái Bè ạ, vì chúng tớ phải tiếp tục tìm bạn Rùa Cạn. Nhái Bè đừng buồn nhé. Khi nào tìm ra Rùa Cạn và Ao Êm Đềm, mình sẽ quay lại Đồng Cỏ Xanh thăm bạn.

Nghe vậy Nhái Bè vui vẻ đáp:

– Không sao đâu Ếch Xanh, hai bạn tìm bạn Rùa Cạn là việc tốt mà, hẳn bạn ấy rất mong nhớ hai bạn. Hy vọng là Ao Êm Đềm của Ếch Xanh ở gần Đồng Cỏ Xanh để chúng mình có nhiều cơ hội gặp nhau.

Khi những cơn gió không còn tê buốt, khi bầu trời bắt đầu hửng lên màu nắng hồng, từ dưới mặt đất những mầm sống đang ngoi lên, những bông hoa hé nhụy trong màu nắng mới. Ếch Xanh nhận ra mùa xuân đang trở lại, khấp khởi lan tỏa. Nhưng bỗng nhiên hôm ấy, trên trời bất ngờ xuất hiện sấm chớp, kéo theo sau một cơn mưa kỳ lạ.

– Mưa Đá!!! Chúng mình phải tìm chỗ trú thôi các bạn ơi!

Nhái Bè kêu lên khi nhìn thấy những hòn đá vừa cứng vừa lạnh rơi từ trên không trung xuống đất. Ba người bạn của chúng ta đều là những loài vật nhỏ bé, yếu ớt, nếu bị những hòn đá ấy rơi trúng thì rất dễ bị trọng thương. Một lần nữa, đường trở về Đồng Cỏ Xanh và xa hơn là Ao Êm Đềm bị gián đoạn.

– Chạy mau Thỏ Trắng ơi! Không là chúng mình sẽ tiêu đấy.

Ếch Xanh la lớn, thúc giục Thỏ Trắng khi những viên đá rơi mỗi lúc một nhiều hơn.

Biết đang cận kề nguy hiểm, Thỏ Trắng cố gắng phóng những bước nhảy xa về phía trước. Ếch Xanh và Nhái Bè dù rất khó giữ thăng bằng khi Thỏ Trắng đang nhảy với tất cả sức lực, nhưng họ vẫn không nao núng sợ hãi. Mỗi một cú nhảy là một sự quyết tâm của Thỏ Trắng, cả Ếch Xanh và Nhái Bè cũng cố gắng hết sức để không bị rơi ra khỏi lưng người bạn có bộ lông màu trắng đang cố gắng để cả ba thoát hiểm.

– Bám chặt vào lưng tớ nhé Nhái Bè! – Ếch Xanh nói.

– Tớ sẽ cố hết sức. Ếch Xanh cũng hãy bám thật chặt vào Thỏ Trắng đấy. Đá đang rơi rất gần chúng ta.

Lúc này Mưa Đá mỗi lúc một lan rộng, những viên đá vừa cứng vừa lạnh rơi xuống họ rất đáng sợ. Thỏ Trắng lúc này vừa cõng bạn, vừa chạy, vừa tránh những viên đá rơi vãi khắp tứ phía, giống hệt một người lính đang cõng đồng đội trên lưng chạy khỏi làn mưa đạn. Một hình ảnh ngoạn mục và cảm động. Hy vọng cả ba người bạn của chúng ta sẽ không ai bị thương.

– Các bạn cố bám vào nhé!

Thỏ Trắng nói to. Quang cảnh bây giờ đã chuyển thành một màu trắng xóa, những viên đá từ trên trời vẫn cứ rơi mỗi lúc một dày đặc. Ba người bạn của chúng ta cảm thấy rát, lạnh khi những viên đá ấy sợt qua da thịt mình. Càng về sau những viên đá càng to hơn và cứng hơn, càng lúc chúng càng đáng sợ. Trong khi đó, tốc độ trên đôi chân của Thỏ Trắng lại giảm dần.

– Á… Tớ đau quá! – Nhái Bè la lên khi một viên đá sượt qua vết thương ở chân bạn ấy.

– Cố lên Nhái Bè. Thỏ Trắng sẽ đưa chúng ta thoát khỏi những viên đá này mà.

Ếch Xanh động viên bạn Nhái Bè và cũng để khích lệ Thỏ Trắng, bởi vì lúc này sức lực của đôi chân Thỏ Trắng đang giảm sút.

Dưới làn mưa đá hung tợn không ngớt, mối nguy hiểm càng lúc càng kề cận, liệu những người bạn nhỏ của chúng ta có thoát được không? Chắc chắn mọi sự đều trông chờ vào Thỏ Trắng. Thỏ Trắng vì tình bạn và vì sự sống, tập trung hết sức lực, kể cả phải chịu đau đớn khi đôi chân thoăn thoắt đạp trên những viên đá buốt giá.

Cơn mưa đá vẫn chưa ngớt, những bước nhảy của Thỏ Trắng càng lúc càng rệu rã, tốc độ chậm dần. Vài giây sau, gần như Thỏ Trắng đã không còn cố gắng được nữa. Đúng lúc đó, đúng cái khoảnh khắc mà Thỏ Trắng không thể bước tiếp thì bầu trời đột nhiên hửng nắng, những hòn đá hung tợn mất hút trong không trung. Bầu trời quang đãng và yên bình trở lại như một phép màu.

Thỏ Trắng ngã vật xuống, Ếch Xanh và Nhái Bè cũng vậy. Thỏ Trắng thở hổn hển, nói sau khi thoát hiểm:

– Suýt nữa chúng mình toi rồi nhỉ?

Nụ cười của Thỏ Trắng hiện lên. Ếch Xanh cũng mỉm cười, không nói gì ngoài câu “Cậu cừ thật đấy Thỏ Trắng à”. Trong khi đó Nhái Bè là người nhốn nháo hơn cả:

– A… Tớ hết đau chân rồi. Tớ nhảy được rồi nè!

Thỏ Trắng và Ếch Xanh nhìn Nhái Bè rồi lại nhìn nhau cười. Cười được một lúc, cả hai cùng đưa mắt nhìn lên trời. Rồi Thỏ Trắng nói:

– Trời quang đãng rồi đấy.

Ếch Xanh buột miệng hỏi.

– Mà đây là đâu vậy nhỉ?

Nhái Bè vẫn đang nhảy ngược nhảy xuôi để thử xem chân của mình đã lành hẳn chưa. Nhưng khi nghe Ếch Xanh hỏi, bạn ấy thôi nhảy, hai mắt mở to nhìn lên trời, rồi dáo dác nhìn chung quanh đầy vẻ ngạc nhiên.

– Đồng Cỏ Xanh! Chúng ta đang ở rất gần Đồng Cỏ Xanh rồi.

Nói xong, Nhái Bè nhảy về phía trước. Ếch Xanh và Thỏ Trắng thấy vậy cũng nhảy theo bạn ấy. Sau một lúc cả ba người bạn của chúng ta nhảy nhịp nhàng bên nhau.

– Phía trước là ngọn đồi. Chúng ta cùng vượt qua ngọn đồi đó.

Mới thoát khỏi trận mưa đá, cả Ếch Xanh, Thỏ Trắng và Nhái Bè đều chưa hoàn toàn bình phục, vì thế vượt qua một ngọn đồi là vô cùng gian nan.

– Cố lên các bạn. Sắp tới nơi rồi! – Nhái Bè khẳng định khi cả ba hì hục leo lên đỉnh đồi.

Những bước nhảy cuối cùng nặng nề, mệt nhọc nhưng lại rất quyết tâm và cố gắng.

Một bước nữa thôi.

Cả ba đã leo lên nơi cao nhất của ngọn đồi, ba cặp mắt tròn xoe nhìn ra khung cảnh ấn tượng phía trước. Không một ai chớp mắt.

… ba cặp mắt tròn xoe nhìn ra khung cảnh ấn tượng phía trước.