← Quay lại trang sách

Chương 16 NGÀY THỨ MƯỜI SÁU-THỨ BẢY, NGÀY 18 THÁNG 12-1-Bờ Biển Phía Đông

4 giờ sáng, tàu USS PIGEON cập bến ở Charleston. Các thủy thủ Liên Xô đều tập trung tại Phòng ăn dành cho thủy thủ. Mặc dù các sỹ quan Liên Xô làm mọi cách để hạn chế tiếp xúc giữa lính dưới quyền và các nhân viên cứu hộ Mỹ, nhưng vô ích. Tóm tắt đơn giản, họ không thể ngăn cản tiếng gọi của tự nhiên. Tàu PIGEON đãi khách bằng món ngon của hải quân và nhà vệ sinh gần nhất cách đuôi tàu vài yard. Trên đường đi và về, thủy thủ THÁNG MƯỜI ĐỎ gặp thủy thủ Mỹ, trong đó có vài sỹ quan nói tiếng Nga và cả các chuyên gia quân sự về Nga cải trang. Họ đến bằng máy bay khi nhóm thủy thủ Nga cuối cùng lên tàu. Mặc dù thủy thủ Nga lên tàu của kẻ thù nhưng nhiều thanh niên trong số họ nghĩ rằng lính Mỹ nói tiếng Nga rất thân thiện và để lại ấn tượng tốt với họ. Các cuộc nói chuyện được bí mật ghi âm và gửi đến Washington phân tích. Petrov và ba sỹ quan khác lúc đầu không nhận thấy gì, nhưng khi biết chuyện thì thay nhau hộ tống lính Nga vào nhà vệ sinh một cách cẩn thận như bố mẹ bảo vệ đàn con. Nhưng thứ họ không phát hiện ra là một nhân viên tình báo trong bộ quân phục thượng sỹ đã đưa ra lời mời tị nạn chính trị cho bất cứ ai chấp nhận ở lại Hoa Kỳ. 10 phút sau thì lời đề nghị này đã được lan truyền trong khắp đám thủy thủ Liên Xô

Khi đến giờ ăn của đội thủy thủ Mỹ thì các sỹ quan Liên Xô không thể cấm tiếp xúc. Họ quá bận rộn theo dõi các bàn ăn nên kết quả là còn không còn thời gian để bản thân ăn uống. Trước sự ngạc nhiên kinh ngạc của những người đồng cấp Mỹ, họ buộc phải từ chối những lời mời lặp đi lặp lại đến phòng họp của Pigeon.

Tàu PIGEON cập bến một cách cẩn thận. Không việc gì phải vội. Sau khi cập bến sẽ có một ban nhạc trên bến chờ ở đó để chơi một loạt các bản nhạc của Liên Xô và Mỹ để chúc mừng hai bên đã hợp tác hoàn thành nhiệm vụ cứu hộ. Người Liên Xô hy vọng việc họ đến trong thời điểm này sẽ yên ắng nhưng hóa ra họ đã nhầm. Khi sỹ quan Liên Xô đàu tiên bước xuống thang, anh ta bị chói mắt bởi 50 ánh đèn chớp sáng cường độ cao cùng một loạt các câu hỏi la hét của các phóng viên báo đài vừa mới rời khỏi giường chạy đến tàu cứu hộ để có một bản tin tươi mới cho buổi sáng mùa Giáng Sinh trên các chương trình truyền hình cáp. Những người Nga chưa bao giờ gặp cách khai thác tin của phóng viên phương Tây trước đây, và do sư khhacs biệt văn hóa nên kết quả là sự hỗn loạn. Các phóng viên đã ngăn cản viên sỹ quan, cản đường những lính thủy đánh bộ đang cố gắng kiểm soát tình hình. Các sỹ quan Liên Xô trả vờ không nói được tiếng Anh, nhưng họ phát hiện ra một phóng viên nổi tiếng đã đặc biệt nhờ một giáo sư tiếng Nga từ đại học Nam Carolina ở Columbia để đối phó. Petrov phát hiện ra anh chỉ có thể lắp bắp đọc thuộc lòng những câu sáo rỗng về chính trị khi đứng trước đám đông phóng viên. Anh hy vọng đây chỉ là cơn ác mộng. Phải mất cả tiếng đồng hồ để hộ tống tất cả lính Liên Xô vào 3 chiếc ô tô lớn đã thuê sẵn. Đoàn xe đưa thẳng ra sân bay. Trên đường đi, các nhà báo ngồi trên xe ô tô, xe thùng bám sát hai bên thành xe, họ vẫn làm phiền người Liên Xô bằng đèn camera và những câu hỏi ầm ĩ, nhưng có ai nghe được họ nói gì đâu. Khi đến sân bay, họ lại gặp phải tình huống tương tự. Không quân Mỹ đã huy động một máy bay vận tải VC-135 để vận chuyển, nhưng cũng phải mất nửa giờ đồng hồ và rất nhiều nỗ lực mới có thể thoát khỏi đám phóng viên và lên được máy bay. Ivanov tình cờ gặp một chuyên gia ngôn ngữ Slavic nói một thứ tiếng Nga với âm điệu khiến người Nga xấu hổ

Một tá sỹ quan không quân trên máy bay sắp xếp cho mọi người ngồi xuống, đem ra thuốc là và rượu. Khi chiếc máy bay VIP bay cao 20.000 feet thì bầu không khí trong máy bay hoàn toàn thoải mái và vui vẻ.

Một sỹ quan nói với họ về hệ thống liên lạc nội bộ, giải thích chuyện gì sẽ xảy ra. Bên y tế sẽ kiểm tra sức khỏe từng người. Liên Bang Xô Viết đang cử một máy bay đón họ vào ngày kế tiếp, nhưng mọi người hy vọng có thể ở lại đây thêm một hoặc hai ngày để họ có thể trải nghiệm nhiều hơn về lòng hiếu khách của người Mỹ. Các thành viên phi hành đoàn vô cùng nhiệt tình, họ chủ động giới thiệu lịch sử của từng địa danh, thị trấn, đường cao tốc liên bang, trạm dừng xe bên đường, thông qua phiên dịch viên tuyên bố mong muốn của tất cả người Mỹ về mối quan hệ hòa bình, hữu nghị với Liên Xô, bày tỏ sự ngưỡng mộ của Không quân Mỹ đối với lòng dũng cảm của các thủy thủ Liên Xô và chia buồn với vận tốc 12 hải lý/giờ mà hầu như không gây tiếng ồnnhững sỹ quan đã để người khác rời tàu vào thời khắc sinh tử và không may chết chìm cùng con tàu. Toàn bộ hoạt động là kiệt tác sự trùng lặp nhằm mục đích áp đảo và nó băt đầu thành công

Máy bay bay ở độ cao thấp qua vùng ngoại ô Washington và hướng thẳng đến Căn cứ không quân Andrews. Người phiên dịch giải thích rằng họ đang bay qua những ngôi nhà dành cho dân trung lưu với chủ là những công nhân, viên chức bình thường của chính phủ và xí nghiệp. Bâ chiếc xe buýt to lại đợi họ ở sân bay và thay vì đi theo Đường vòng xuyến Quận Columbia của Washington, họ đi thẳng qua thành phố. Sĩ quan Mỹ trên từng chiếc xe hơi xin lỗi vì dòng xe đông đúc trên đường. Họ nói rằng hầu hết mọi gia đình Mỹ đều có một chiếc ô tô, và nhiều người có từ hai chiếc trở lên. Chỉ những người ghét lái xe mới đi xe buýt. Những thủy thủ Liên Xô ngạc nhiên không hiểu sao có người ghét lái xe. Sau này viên cán bộ chính trị có thể nói đó toàn bộ là dối trá, nhưng ai có thể bảy ra cả ngàn chiếc xe đang đi trên đường cơ chứ? Tất nhiên điều này càng không thể sắp xếp trong vòng có 1 giờ chỉ để làm hài lòng các thủy thủ được không? Khi lái xe qua vùng đông nam DC, họ để ý rằng ngay cả người da đen cũng có ô tô riêng- và tất cả đều có chỗ để xe! Xe buýt tiếp tục đi xuống Mall, với giọng người phiên dịch đều đều thuyết minh rằng nhiều viện bảo tàng khác nhau được mở cửa cho công chúng. Bảo tàng hàng không và vũ trụ, còn được nhấn mạnh là, có một tảng đá được vận chuyển từ mặt trăng được các phi hành gia mang về trên con tàu “Apollo”…. Người Liên Xô thấy xung quanh có rất nhiều chạy bộ và hàng ngàn người đi bộ thong thả khi xe buýt rẽ hướng bắc tiến về Bethesda qua khu dân cư cao cấp ở góc tây bắc Washington. Tại Bethesda họ gặp vài ba đội truyền hình trực tiếp và các bác sỹ cùng quân y hải quân thân thiện và tươi cười dẫn họ vào bệnh viện kiểm tra y tế.

Mười nhà ngoại giao đại sứ quán Liên Xô cũng có mặt, tự hỏi nên kiểm soát tình hình này thế nào nhưng về mặt ngoại giao thì họ không thể phản đối cách Hoa Kỳ đối xử thoải mái với đám thủy thủ. Các bác sỹ được điền đến từ Walter Reed và các bệnh viện công khác để đưa từng người đi kiểm tra nhanh y tế, chủ yếu là kiểm tra độ nhiễm phóng xạ. Trên đường đi, thủy thủ Liên Xô đều được tiếp xúc riêng với một sỹ quan hải quân Mỹ lịch sự hỏi xem cá nhân họ có muốn ở lại nước Mỹ không. Nếu muốn, anh cần đích thân thông báo cho người đại diện do Đại sứ quán Liên Xô cử đi về quyết định của mình, nhưng anh có thể chắc chắn rằng chỉ cần anh sẵn lòng, Hoa Kỳ sẽ đồng ý chấp nhận. Cuối cùng có 4 người lính thủy quyết định ở lại, khiến các đại diên bên Đại Sứ Quán Liên Xô rất bức xúc, rồi có một thủy thủ rút lại quyết định của mình sau cuộc đụng độ với tùy viên hải quân Liên Xô. Bên Mỹ cũng cẩn thận ghi hình mỗi cuộc trò chuyện, phòng khi Liên Xô sau này có cáo buộc Hoa Kỳ xúi dục nổi dậy thì họ có tài liệu phản bác tức thì

Cuộc kiểm tra y tế kêt thức- ơn chúa, kết quả kiêm tra cho thấy thủy thủ đoàn bị nhiễm phóng xạ nhẹ. Một lần nữa họ lại được sắp xếp chỗ ăn và ngủ

THỦ ĐÔ WASHINGTON D.C

“Chào buổi sáng, ngài đại sứ” Tổng thống nói. Arbatov nhận thấy Tiến sỹ Pelt lại đang đứng cạnh chiếc bàn làm việc cổ của tổng thống như mọi khi. Ông vốn cũng không hy vọng cuộc họp này chỉ diễn ra đơn độc và có bầu không khí dễ chịu

“Thưa tổng thống, tôi đến đây bày tỏ sự phải đối đối với hành động bắt cóc lính hải quân chúng tôi của Chính phủ Hoa Kỳ”

“Ngài đại sứ” tổng thống giọng sắc lạnh “dưới con măt của một cựu thẩm phán liên bang, bắt cóc là một hành động tội phạm đáng khinh bỉ và xấu hổ. Chính phủ Hoa Kỳ sẽ không bao giờ dung thứ cho những lời cáo buộc như vậy- tất nhiên chắc không diễn ra trong văn phòng này. Chúng tôi đã không, giờ không và sẽ không bao giờ bắt cóc người. ông rõ chưa, sir?”

“Bên cạnh đó, Alex” Pelt thêm vào với giọng nhẹ nhàng hơn “nếu không có chúng tôi thì lính thủy bên anh chắc đã chết hết rồi. Để cứu người bên anh mà chúng tôi phải hy sinh hai sỹ quan xuất sắc. Ít nhất anh cũng nên cảm ơn chúng tôi vì nỗ lực cứu người này và có lẽ cũng cần tỏ thái độ tiêc thương cho những người Mỹ vừa hy sinh cuộc sống của họ vì hoạt động cứu hộ”

“Chính phủ tôi ghi nhận nỗ lực anh dũng của hai sỹ quan Mỹ và mong muốn bày tỏ sự trân trọng của người dân Liên Xô dành cho hoạt động cứu hộ vừa rồi. Mặc dù vậy, thưa các ngài, vẫn có những nỗ lực có chủ ý lừa vài người lính thủy phản bộ đất nước họ”

“Ngài đại sứ, khi tàu đánh cá của các ông giải cứu phi hành đoàn của máy bay tuần tra Mỹ năm ngoái, các sỹ quan của quân đội Liên Xô muốn dùng tiền, phụ nữ và các phương tiện khác để dụ dỗ họ tiết lộ thông tin hoặc đồng ý ở lại, đúng không? Đừng nói với tôi là ông không biết điều đó. Ông biết trò chơi diễn ra thế nào mà. Tại thời điểm đó chúng tôi cũng không phản đối việc bên ông làm, phải không? Không, chúng tôi bày tỏ sự cảm kích các ông đã cứu sống 6 người họ, và bây giờ, tất nhiên, tất cả họ đều quay lại làm việc bình thường. Chúng tôi vẫn biết ơn sự quan tâm nhân đạo của đất nước các ông đối với cuộc sống của những công dân Mỹ bình thường. Trong trường hợp này, mỗi sỹ quan và lính dưới quyền đều được thông báo rằng anh ta có thể ở lại nếu muốn. Không có bất kỳ sự ép buộc nào. Mỗi người muốn ở lại Mỹ đều được chúng tôi yêu cầu gặp đại diện Đại Sứ Quán bên ông để cho các ông có cơ hội công bằng giải thích cho anh ta về những sai lầm trong quyết định. Chắc chắn điều này là công bằng. Ngài Đại Sứ, chúng tôi không đưa ra lời đề nghị liên quan đến tiền bạc hay phụ nữ. Chúng tôi không mua chuộc người và mẹ kiếp, chúng tôi không- chưa bao giờ- bắt cóc người. Những kẻ bắt cóc sẽ bị bỏ tù. Tôi thậm chí còn phán quyết hành quyết một tên trong số đó. Vì vậy các ông đừng bao giờ buộc tội tôi về hành vi này lần nữa ” tổng thống kết luận ngay thẳng

“Chính phủ tôi giữ vững quan điểm kiên quyết rằng tất cả thủy thủ phải được trở về quê hương” Arbatov khăng khăng

“Ngài đại sứ, bất kỳ ai ở Mỹ, bất kể quốc tịch hay xuất thân, đến Hoa Kỳ bằng cách nào, đều được pháp luật Mỹ bảo vệ về mặt an ninh. Tòa án Mỹ đã phán quyết rất nhiêu lần về vấn đề này, và chiểu theo luật pháp Hoa Kỳ thì không có đàn ông hay phụ nữ nào có bị bị ép buộc làm trái với ước muốn của anh/cô ta mà không theo thủ tục hợp lệ. Đề tài này kết thúc. Giờ thì tôi có một câu hỏi cho ông đây, chính xác thì một tàu ngầm mang tên lửa đạn đạo bên ông định làm gì ở nơi cách bờ biển Hoa Kỳ 300 dặm?”

Pelt lấy một tấm ảnh từ bàn tổng thống và đưa nó cho Arbatov. Đây là ảnh lấy từ cuộn phim ghi lại từ tàu ngầm SEA CLIFFF, nó chụp õ tên lửa dẫn đường SS-N-20 đã được bắn ra

“Tên của tàu ngầm này là – đã là THÁNG MƯỜI ĐỎ” Pelt nói “Nó phát nổ và chìm cách bờ biển Nam Carolina 300 dặm. Alex, chúng ta có một thỏa thuận giữa hai nước là không có một tàu nào được phép tiếp cận bờ biển của đối phương dưới 500 dặm mà không thông báo trước. Chúng tôi muốn biết chính xác tàu ngầm này đang muốn làm gì ở đó. Anh không cần phải nói tên lửa này là gỉa- ngay cả khi chúng tôi cũng muốn làm điều ngu ngốc như vậy, chúng tôi cũng không có thời gian Đây là tên lửa của các anh, ngài đai sứ, và tàu ngầm này còn mang thêm 19 quả tên lửa giống thế nữa ” Pelt cố tình trình bày sai số

“Và Chính phủ Hoa Kỳ yêu cầu chính phủ Liên Bang Xô Viết gải thích tại sao nó ở đó, vi phạm thỏa thuận giữa hai ngước, trong khi có quá nhiều tàu của các ông ở gần bờ biển phía Đại Tây Dương”

“Tên lửa đó phải thuộc tàu ngầm bị mất” Arbatov nói

“Ngài đại sứ” tổng thống bình tĩnh nhẹ nhàng nói “Chiếc tàu ngầm không mất cho đến thứ năm, 7 ngày sau khi ông nói với tôi về nó. Ngắn gọn, ngài đại sứ, lời giải thích của các ông từ thứ 6 tuần trước là không hợp với thực tế về mặt vật lý”

“Lời buộc tội của ngài thật nực cười” Arbatov nghiến răng

“Tại sao không, Alex” tổng thống nói “Nếu thỏa thuận đó không còn tác dụng thì nó sẽ không còn tác dụng với cả hai bên. Tôi tin rằng chúng ta đã thảo luận đến khả năng này vào tuần trước rồi. Sau ngày hôm nay người dân Mỹ se biết sự thật là như thế nào. Ông đã quen thuộc với đất nước chúng tôi để biết họ sẽ phản ứng thế nào. Tôi sẽ cần có một lời giải thích. Hiện tại, tôi không thấy có lý do gì để hạm đội bên ông tiếp tục hoạt động gần bờ biển chúng tôi. “Cuộc giải cứu” đã kết thúc thành công và sự hiện diện tiếp tục của hạm đội Xô Viết chỉ có thể bị coi là khiêu khích. Tôi muốn ông và chính phủ của ông cân nhắc nghiêm túc những gì các tướng lĩnh của tôi đang nói với tôi bây giờ- hoặc nếu trong tình huống đảo ngược, các tướng lĩnh bên ông sẽ nói với Tổng bí thư Narmonov những gì nếu bên tôi hành động như vậy. Tôi cần có một lời giải thích. Nếu không, tôi chỉ có thể đưa ra lựa chọn trái với mong muốn của mình. Hãy gửi thông điệp này tới chính phủ của ông và nói với họ rằng, vì có một số người trong số họ sẽ lựa chọn ở lại đây, có lẽ chúng ta sẽ sớm biết chuyện gì đang thực sự xảy ra ở ngoài đó. Tạm biệt”

Arbatov rời khỏi văn phòng, rẽ trái để rời đi theo lối phía tây. Một lính thủy quân lục chiến giữ cửa mở, một cách lịch sự để không phải nhìn vào mắt ông. Lái xe của tòa đại sứ đã đợi sẵn ở bên ngoài chiếc Cadillac, cửa đã mở sẵn cho ông. Viên tài xế là người đứng đầu cơ quan tình báo KGB tại trạm Washington

“Vậy?” anh ta nói, kiểm tra giao thông trên đại lộ Pennsylvania trước khi rẽ trái “Vậy, cuộc họp diễn ra đúng theo những gì tôi đã dự đoán, và giờ tôi đã hoàn toàn chắc chắn vì sao họ bắt cóc người của chúng ta” Arbatov trả lời

“Đồng chí đại sứ, và đó là?” viên tài xế thúc giục. Anh ta không dám để lộ sự tức giận của mình. Chỉ vài năm trước, những Đảng viên sẽ không dám thể hiện thái độ như thế với một sỹ quan cao cấp KGB. Nhưng giờ tình thế đã thay đổi, kể từ khi xảy ra cái chết của đồng chí Andropov, có chúa mới biết chuyện gì xảy ra ở Hội Đồng An Ninh Quốc Gia. Nhưng rồi trật tự sẽ lập lại thôi. Anh ta tin chắc vậy.

“Tổng thống Hoa Kỳ dành toàn bộ thời gian cáo buộc chúng ta cử chiếc tàu ngầm đó đến khu vực ven biển của họ, vi phạm thỏa thuận bí mật mà hai bên ký năm 1979. Họ đang giữ người của chúng ta để thẩm vấn, lấy thông tin trong đầu họ xem lệnh cho chiếc tàu ngầm đó là gì? Cuộc thẩm vấn của CIA sẽ kéo dài bao lâu? 1 ngày? Hai ngày?” Arbatov lắc đầu giận dữ “Họ có thể đã biết rồi- vài viên thuốc, phụ nữ, có lẽ thế, sẽ khiến bọn lính chả giữ được mồm đâu. Tổng thống cũng mời Moscow tưởng tưởng xem những cái đầu nóng ở Lầu Năm Góc đang nói với ông ta những gì, và nói ông ta phải làm gì. Không có gì bí mật ở đó, phải không? Họ sẽ nói chúng ta đang tiến hành một vụ tấn công hạt nhân bất ngờ- có lẽ thậm chí còn lập kế hoạch trước! Cứ như thể chúng ta không phải làm việc vất vả hơn họ để đạt được sự chung sống hòa bình này vậy! Những kẻ ngu đáng ngờ đó, họ đang quá sợ hãi về những gì đã diễn ra và thậm chí còn tức giận hơn”

“Đồng chí, có thể tránh họ sao?” viên tài xế hỏi, đang nạp tất cả thông tin vào đầu, xử lý, phân tích và chuẩn bị báo cáo độc lập gửi về tổng hành dinh ở Moscow

“Và ông ta nói rằng không còn lý do nào để hạm đội chúng ta tiếp tục hoạt đông gần bờ biển bên họ”

“Ông ta nói với giọng điệu nào? Ra lệnh?”

“Lời lẽ rất nhẹ nhàng. Nhe hơn cả tôi tưởng đấy. Điều này khiến tôi lo lắng. Tôi nghĩ, họ đang lập kế hoạch làm gì đó. Tiếng sấm to thì thường cơn mưa nhỏ hoặc ngược lại. Ông ta yêu cầu một lời giải thích về toàn bộ sự việc này. Tôi cần nói cho ông ta những gì? Nói thật cho ông ấy chuyện đang xảy ra?”

“Tôi ngờ rằng chúng ta sẽ không bao giờ biết” Viên đặc vụ kỳ cựu không biết thật- câu chuyện nguyên bản, vốn dĩ đã không thể tin nổi rồi. Anh ta đã sốc khi biết hải quân và GRU phạm một sai lầm lớn như vậy. Câu chuyện từ đặc vụ Cassius cũng thật kỳ quái, không kém phần điên rồ. Viên tài xế đã đích thân chuyển tin đó về Moscow. Liệu có khả năng Hợp chủng quốc Hoa Kỳ và Liên Bang Xô Viết đều là nạn nhân của một bên thứ ba? Một hoạt động vượt ngoài ranh giới và người Mỹ đang cố gắng tìm ra ai phải chịu trách nhiệm và nó đã được thực hiện thế nào để sau này họ có thể áp dụng? Một phần câu chuyện có lý, nhưng phần còn lại thì sao? Anh ta nhăn mày nhìn giao thông phía trước. Anh đã nhận được lệnh từ Tổng hành dinh Moscow: Nếu đây là hoạt động của CIA, anh ta phải tìm cách điều tra tức thì. Anh ta không tin điều này. Nếu do CIA thực hiện thì cách thức thật bất thường, họ thường không hoạt động hiệu quả và che dấu tốt như thế. Liệu có khả năng che dấu một hoạt động phức tạp đến vậy không? Anh ta không nghĩ thế. Dù sao thì anh và vài đồng nghiệp cũng phải cố lùng sục trong vài tuần tới để xem Langley nói gì về chuyện này, trong khi vài phân viện KGB khác sẽ làm điều tương tự trên toàn thế giới. Nếu có ai trong CIA đã xâm nhập vào hàng ngũ chỉ huy cấp cao của Hạm Đội Phương Bắc thì anh ta chắc chắn sẽ tìm ra Anh ta cũng thực sự hy vọng CIA đã xâm nhập được vào rồi, để GRU phải chịu trách nhiệm cho nỗi ô nhục này và nhờ đó KGB sẽ lấy lại vị thế đã mất trong vài năm qua. Nếu nhận định của anh ta về tình hình đang diễn ra là đúng, thì Bộ Chính Trị đang chuyển sự chú ý từ GRU sang KGB, cho phép tổng hành dinh Moscow được tiến hành điều tra độc lập về vụ việc. Bất kể kết quả điều tra như thế nào, KGB sẽ thể hiện sức mạnh của mình và quét sạch uy tín của quân đội. Nếu những phát hiện của cuộc điều tra gây bất lợi cho các đối thủ cạnh tranh của KGB, thì càng tốt …

Khi cửa đóng sau lưng viên đại sứ Liên Xô, tiến sỹ Pelt mở cửa bên hông dẫn vào phòng bầu dục. Thẩm phán Moore bước vào.

“Thưa tổng thống, đã lâu lắm rồi tôi không trốn trong tủ quần áo thế này”

“Anh thực sự nghĩ kế này thành công à?” Pelt hỏi

“vâng, đến giờ tôi vẫn nghĩ vậy” Moore thư thái ngồi trên ghế da

“Có thấy hồi hộp chút nào không, ngài thẩm phán?” Pelt hỏi “Ý tôi là điều hành một hoạt động phức tạp thế này ấy”

“Điều tuyệt vời nằm ở đó, tiến sỹ, chúng ta không làm gì cả, Liên Xô làm mọi thứ cho chúng ta. Ồ, tất nhiên là chúng ta có rất nhiều người đang hoạt động xung quanh các nước Đông Âu đặt ra rất nhiều câu hỏi. Cấp dưới của Ngài Basil cũng vậy. Người Pháp và Israel đang vào cuộc, vì chúng ta đã hỏi họ liệu họ có biết chuyện gì đang xảy ra với chiếc tàu ngầm mất tích hay không. KGB sẽ sớm tìm ra và tự hỏi sao cả 4 cơ quan tình báo lớn của phương tây đều đưa ra cùng câu hỏi – thay vì che dấu, vì nếu chúng ta lên kế hoạch vụ này thì chúng ta không nên gây ồn ào”

“Anh nên đánh giá cao tình thế tiến thoái lưỡng nan mà Liên Xô phải đối mặt, phải lựa chọn giữa hai kịch bản kém hấp dẫn như nhau. Một kịch bản, họ phải chọn tin vào việc một trong những sỹ quan hải quân chuyên nghiệp đáng tin cậy nhất về mặt chính trị đã phạm tội phản quốc ở quy mô chưa từng có. Anh đã xem hồ sơ chúng tôi gửi về Thuyền trưởng Ramius. Ông ấy từn là thiếu niên trinh sát cộng sản xuất sắc, một đại diện tiêu biểu của thế hệ Người Xô Viết Mới. Thêm vào đó là các sỹ quan cộng sự trong nhóm đào tẩu cũng là những sỹ quan tin cậy nhất. Người Liên Xô sẽ không bao giờ tin những cá nhân như vậy sẽ rời bỏ thiên đường của giai cấp công nhân. Nghe có vẻ nghịch lý, tôi thừa nhận, với những nỗ lực vất vả họ đã bỏ ra để ngăn cản người dân rời bỏ đất nước, nhưng đó là sự thực. Mất đi một vũ công balle hay một điệp viên KGB là một chuyện- nhưng mất đi một người con trai của Ủy viên Bộ Chính Trị, một sỹ quan đã phục vụ trung thành 30 năm là một chuyện hoàn toàn khác. Hơn nữa, một thuyền trưởng hải quân có rát nhiều đặc quyền, vì vậy việc đào tẩu của ông ta khó tin còn hơn chuyện một triệu phú tự thân rời bỏ New York đến sống ở Moscow vậy. Họ đơn giản sẽ không bao giờ tin.

Kịch bản còn lại là họ có thể tin vào câu chuyện chúng ta đã mớm qua Henderson. Mặc dù bản thân câu chuyện cũng không hấp dẫn nhưng được hỗ trợ bởi rất nhiều bằng chứng tình huống, đặc biệt là nỗ lực của chúng ta dụ dỗ các thủy thủ Liên Xô đào tẩu. Anh xem họ khó chịu thế nào với việc đó. Theo cái cách họ nghĩ thì đây là hành vi vi phạm nghiêm trọng các nguyên tắc ứng xử văn minh Phản ứng mạnh mẽ của tổng thống khi chúng ta phát hiện ra đây là một tàu ngầm hạt nhân cũng là bằng chứng ủng hộ cho câu chuyện của Henderson.”

“Vây anh nghĩ họ sẽ chọn kịch bản nào?” tổng thống hỏi

“Thưa ngài, cái này liên quan nhiều đến tâm lý hơn bất kỳ điều gì khác và chúng ta thường khó mà hiểu được tâm lý người Liên Xô. Nếu phải lựa chọn giữa một nhóm 10 người phản quốc và âm mưu chống phá từ bên ngoài, tôi nghĩ họ sẽ thích cái sau hơn. Nếu họ tin đây là một khiếm khuyết- chà, vậy thì họ phải kiểm tra lại niềm tin của mình. Ai thích điều đó chứ?” Moore hùng hồn “Lựa chọn thứ hai có nghĩa là an ninh của họ đã bị thế lực bên ngoài đánh sâu vào, nhưng trở thành nạn nhân sẽ có cảm giác tốt hơn là phải thừa nhận rằng hệ tư tưởng chỉ đạo đất nước đang mâu thuẫn vơi triết lý quản lý chính phủ. Theo những gì chúng tôi biết, KGB đang muốn điều tra độc lập toàn diện về vấn đề này”

“Tại sao?” Pelt hỏi, bị thu hút bởi âm mưu của Moore

“Trong cả hai trường hợp, dù là sai sót hoặc bị gián điệp xâm nhập vào anh ninh hoạt động hải quân, thì GRU cũng phải chịu trách nhiệm. Họ có nhiệm vụ đảm bảo an ninh cho bên hải quân và các lực lượng quân sự. Sau cái chết của người bạn Andropov của chúng ta, tầm ảnh hưởng của KGB đã bị suy yếu. Liên Xô không thể thành lập cơ quan điều tra hệ thống của chính mình-ít nhất là cơ quan tình báo! Vì vậy, KGB sẽ tìm cách phân tách đối thủ cạnh tranh. Từ quan điểm của KGB, có rất nhiều lợi ích khi tiến hành điều tra bên ngoài, nó sẽ mở rộng phạm vi và quy mô điều tra. Nếu họ xác nhận câu chuyện của Henderson và thuyết phục mọi người tin vào nó- và tất nhiên là họ sẽ làm thế- thì họ sẽ cải thiện uy tín tổ chức vì đã phát hiện ra âm mưu này”

“Họ sẽ xác nhận câu chuyện?”

“Tất nhiên họ sẽ làm thế.Trong lĩnh vực tình báo, nếu anh nỗ lực đủ lớn để tìm kiếm gì đó thì anh sẽ tìm được, bất kể nó có thực ở đó hay không. Lạy cúa, chúng ta nợ tay Ramius này nhiều hơn ông ta tưởng. Loại cơ hội như thế này không dễ bắt gặp trong đời. và chúng ta không thể bỏ lỡ”

“Nhưng quyền lực của KGB sẽ tăng lên” Pelt nhận xét “Liệu đây có phải là điều tốt không?”

Moore nhún vai “Chuyện không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra. Lực lượng vũ trang Liên Xô đã lật đổ Andropov và việc giết ông ta đã khiến danh tiếng của họ tăng lên rất nhiều, điều này giống tình hình Beria lên nắm quyền vào những năm 50. Liên Xô phụ thuôc vào sự kiểm soát chính trị đối với lực lượng quân đội hơn chúng ta – rất nhiều. KGB sẽ nhận các lệnh từ cấp cao để thực hiện các công việc bẩn thỉu cho họ. chuyện này trước sau gì cũng xảy ra, nếu không thể tránh khỏi thì chúng ta sẽ tìm cách thu lợi từ nó. Giờ thì chúng ta còn cần phải làm vài việc nữa thôi”

“Như là gì?” tổng thống hỏi

“Anh bạn Henderson của chúng ta sẽ tiết lộ thông tin trong một tháng hoặc hơn rồi nói rằng chúng ta chúng ta đã theo dõi một con tàu ngầm THÁNG MƯỜI ĐỎ suốt dọc đường từ Iceland”

“Nhưng tại sao?” Pelt phản đối “như thế thì họ sẽ biết rằng chúng ta nói dối, tất cả sự phấn kích khi phát hiện ra tàu ngầm tên lửa chỉ là lời nói dối”

“Không hẳn là vậy tiến sỹ” Moore nói “Việc một tàu ngầm tên lửa hoạt động gần bờ biển chúng ta vẫn là sự vi phạm nghiêm trọng thỏa thuận và từ quan điểm của họ mà nói thì chúng ta không cách nào biết tại sao nó lại ở đó- cho đến khi chúng ta khai thác được từ lời khai của các thủy thủ ở lại Mỹ, những người có lẽ sẽ tiết lộ cho chúng ta thông tin ít giá trị. Người Liên Xô sẽ hy vọng chúng ta không biết sự thật vụ việc này. Thực tế là chúng ta phải chủ động đưa thông tin để phủ định các bằng chứng trùng lặp mà họ đang tìm kiếm. chúng ta phải nói với họ rằng DALLAS đã sử dụng sóng siêu âm nghe thấy tai nạn trong lò phản ứng, điều đó có thể giải thích tại sao tàu cứu hộ của chúng ta xuất hiện kịp thời. Họ biết, chà, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ, rằng chúng ta biết điều gì đó. Điều này sẽ dẫn họ đi sai hướng trong việc tìm ra sự thật chúng ta đã biết gì. Liên Xô có thành ngữ cho trường hợp này, gọi là cấp thịt cho sói. Họ sẽ tiến hành các hoạt động xâm nhập quy mô lớn vào các cơ quan của chúng ta, bất kể là gì. Nhưng họ sẽ không tìm thây gì hết. Chỉ có người của CIA những người thực sư biết sự thật là Greer, Ritter và tôi. Yêu cầu đối với cac nhân viên tình báo khác là tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Nếu có rò rỉ thì chuyện chỉ đến vậy”

“Hendeson thế nào? Và có bao nhiêu người của chúng ta biết về chiếc tàu ngầm này?” tổng thống hỏi

“Nếu Henderson tiết lộ bất cứ điều gì thì anh ta sẽ tự đào mồ chôn mình. KGB đối xử rất khăc nghiệt đối với điệp viên nhị trùng và không tin chúng ta sẽ sử dụng hắn ta để gửi thông tin sai lệch. Anh ta cũng biết điều đó và chúng tôi sẽ để mắt tới anh ta mọi lúc. Bao nhiêu người bên ta biết về chiếc tàu ngầm này? Có lẽ là 100 người, và con số có thể tăng lên- nhưng hãy nhớ rằng họ nghĩ chúng ta đang có 2 con tàu ngầm chìm gần bờ biển và họ có mọi lý do để tin rằng bất kỳ thiết bị tàu ngầm Liên Xô nào vận chuyển đến phòng thí nghiệm đều được trục vớt từ đáy biển lên. Vì mục đích này, tất nhiên là chúng ta sẽ tái khởi động lại Glomar Explorer. Nếu chúng ta không làm việc này thì bọn họ sẽ nghi ngờ. Sao lại khiến họ thất vọng nhỉ? Sớm hay muộn thì bọn họ cũng sẽ biết toàn bộ sự thật, nhưng đến lúc đó thì cái vỏ rỗng cũng đã chìm dưới đáy biển rồi”

“Vậy, có vẻ như chúng ta không thể dấu được bí mật mãi mãi” Pelt nói

“Mãi mãi là một quãng thời gian rất dài. Chúng ta có kế hoạch cho mọi khả năng xảy ra. Đánh giá thời điểm tương lai gần thì chúng ta nên tính đến khả năng bảo mật tốt hơn, vì có đến cả trăm người biết về nó. Một năm sau, nhiều khả năng là hai hoặc ba năm sau, họ có thể thu thập đủ bằng chứng để nghi ngờ những chuyện đã xảy ra, nhưng lúc đó thì đâu còn nhiều bằng chứng vật lý để làm cơ sở. Hơn nữa, nếu KGB phát hiện ra sự thật, chắc gì họ đã muốn báo cáo nó lên trên. Nếu GRU tìm ra, họ chắc chắn báo cáo và kết quả sẽ là cuộc nội chiến giữa hai cơ quan tình báo của Liên Xô, điều này cũng có lợi cho chúng ta” Moore rút điều thuốc ra khỏi bao bằng da “Và như tôi nói, Ramius đã mang đến cho chúng ta một cơ hội tuyệt vời về nhiều mặt. và điều tuyệt vời của nó là chúng ta chả phải làm gì nhiều. Người Nga đã làm mọi việc vặt giúp chúng ta rồi, tìm kiếm cả những thứ không tồn tại”

“Moore, còn những người đào tẩu thì sao?” tổng thống hỏi

“Thưa tổng thống,, họ sẽ được chăm sóc cẩn thận. chúng tôi biết phải làm thế nào. Hầu như không ai phàn nàn về sự tiếp đón kém cỏi của CIA. Chúng tôi dự định dành vài tháng để giới thiệu sơ qua cho họ về tình hình, đồng thời cũng phải giúp họ chuẩn bị cuộc sống ở Mỹ. Họ sẽ có danh tính mới, được đi học lại, phẫu thuật thẩm mỹ nếu cần thiết và họ sẽ không bao giờ phải kiếm sống nếu họ thích- nhưng rồi họ vẫn thích đi làm. Hầu hết họ đều muốn một công việc. Tôi nghĩ hải quân sẽ sắp xếp được cho họ như vị trí cố vấn được trả lương trong một đơn vị tác chiến tàu ngầm, đại loại thế”

“Tôi muốn gặp họ” tổng thống nổi hứng bốc đồng

“Chuyện này có thể sắp xếp được, thưa ngài, nhưng cần phải cẩn thận” Moore nhắc nhở

“Trại David, chỗ đó đủ an toàn. Và cả Ryan nữa, Moore, tôi hy vọng đã không đối xử tệ với cậu ta”

“Đã hiểu, thưa ngài. Chúng tôi sẽ tiếp tục làm việc với cậu ta như đã từng. Cậu ta có một tương lai tươi sáng với chúng tôi”.

Tyuratam, Liên Xô

Lý do THÁNG MƯỜI ĐỎ được lệnh lặn sâu trước bình minh là một vệ tinh được phóng lên độ cao cách trái đất 800km, có kích thước như một chiếc xe buýt Greyhound. Vệ tinh ALBATROSS 8 đã được đưa vào quỹ đạo bởi một bộ tăng áp khổng lồ trên bãi phóng (Cosmodrome) ở Tyuratam 11 tháng trước

Vệ tinh khổng lồ, cọi là RORSAT là vệ tinh trinh sát đại dương bằng radar, được thiết kế đặc biệt để giám sát hàng hải. ALBATROSS 8 đã đi qua Vịnh Pamlico lúc 11.31 giờ địa phương. Bộ lập trình máy tính của nó có thể theo dõi các bộ thu nhiệt khác nhau trong toàn bộ phạm vi hình ảnh, thẩm vấn những gì nó phát hiện và khóa nó trên hình ảnh phù hợp với các thông số tìm kiếm. Khi nó đi qua hạm đội Mỹ, thiết bị gây nhiễu trên tàu NEW JERSEY đã ngóc đầu lên để gây nhiễu. Hệ thống ghi âm trên vệ tinh sẽ tự động ghi lại tín hiệu nhiễu này. Các nhà phân tích có thể tìm hiểu về hệ thống tác chiến điện tử của Hoa Kỳ từ các tín hiệu gây nhiễu này. Khi ALBATROSS 8 đi qua hai cực, gương phản xạ hình parabol ở mặt trước của vệ tinh sẽ phát hiện ra tín hiệu sóng mang của một vệ tinh liên lạc khác, ISKRA

Khi vệ tinh do thám tìm thấy đối tác trên quỹ đạo bay phía trên nó, nó sẽ sử dụng đường liên lạc laser thứ cấp để truyền thông tin được lưu trữ trong thư viện băng tới ISKRA. Sau đó, sau đó ngay lập tức truyền nó đến trạm mặt đất ở Tyuratam. Đồng thời, các tín hiệu này cũng được nhận bởi một ăng-ten hình parabol đường kính 15 mét nằm ở phía Tây Trung Quốc, đây là dự án hợp tác giữa Cơ quan An ninh Quốc gia Hoa Kỳ và Trung Quốc vốn cũng sử dụng dữ liệu nhận được, thông tin nhận được được sử dụng bởi cả hai bên. Hoa Kỳ sử dụng vệ tinh liên lạc của riêng mình để gửi tín hiệu đến trụ sở của Cơ quan An ninh Quốc gia ở Fort Meade, Maryland. Vậy là gần như đồng thời, tín hiệu vệ tinh sẽ được phân tích bởi hai đội chuyên gia cách nhau 5000 dặm

“Thời tiết tốt” một nhân viên kỹ thuật thông báo “Giờ thì chúng ta có trời trong xanh rồi đây”

“Hãy cứ tận hưởng khi có thể, đồng chí” đồng nghiệp ngồi bên cạnh bàn điều khiển đang theo dõi dữ liệu được gửi về từ vệ tinh thời điết đồng bộ có nhiệm vụ theo dõi những thay đổi khí tượng ở Tây Bán Cầu. Việc tìm hiểu điều kiện khí tượng của các nước thù địch có ý nghĩa chiến lược quan trọng “Một khối lạnh khác đang tiến đến bờ biển bên họ. Mùa đông của bọ họ cũng giống chúng ta. Tôi hy vọng họ có thể tận hưởng nó”

“Dân ven biển chúng ta có thích kiểu thời tiết này đâu” kỹ thuật viên nhớ lại cảm giác sợ run người khi gặp phải cơn bão lớn trên biển. Anh ta đã nghỉ hè trên một con tàu ở Biển Đen vào mùa hè năm ngoái và say sóng gần chết

“Aha! Cái gì đây? Đại tá!”

“Gì thế đồng chí?” viên đại tá đang giám sát màn hình quay lại

“đồng chí đại tá, nhìn đây” kỹ thuật viên chỉ ngón tay vào màn hình TV “Đây là vịnh Pamiloc, bờ biển miền trung Hoa Kỳ, đồng chí, hãy nhìn đây” Hình ảnh nhiệt của nước biển xuất hiện màu đen trên màn hình. Khi kỹ thuật viên điều chỉnh màn hình, nó chuyển từ màu đen sang màu xanh lá cây với hai chấm trắng, một lớn và một nhỏ. Vết trắng lớn đó đã bị chia đôi hai lần. Đó là hình ảnh của mặt biển, và nhiệt độ của một phần nước biển cao hơn nửa độ so với nhiệt độ thực. Sự chênh lệch nhiệt độ không phải là không đổi, nhưng từ tình huống nhận được, có điều gì đó thực sự đang làm cho nhiệt độ của nước biển tăng lên.

“Có lẽ là ánh mặt trời?” viên đại tá hỏi

“Đồng chí, không phải. mặt trời luôn xanh trong luôn xuất hiện ở đây và cho ánh mặt trời toàn vùng biển này” kỹ thuật viên nhẹ nhàng nói. Anh luôn nhe nhàng khi có gì phải suy nghĩ “Dưới ba mươi mét, có hai chiếc tàu ngầm, có thể là ba chiếc”

“Cậu chắc chứ?”

Kỹ thuật viên bật màn hình radar và tất cả những gì xuất hiện trên màn hình là hình ảnh của những sọc vải nhung đại diện cho những con sóng nhỏ

“Đồng chí Đại tá, không có thứ gì trên mặt nước có thể sinh ra loại nhiệt này. Vấn đề chắc là ở dưới nước. Không phải mùa cá voi giao phối. Xem ra chỉ có thể là tàu ngầm hạt nhân. Có thể là hai con, hoặc ba con. Đại tá, có lẽ người Mỹ đã sợ hãi trước việc triển khai đội hình hạm đội của chúng ta và đang dấu tàu ngầm tên lửa của họ. Căn cứ tàu ngầm tên lửa của họ cách đó vài trăm km về phía nam. Có lẽ một trong những con tàu ngầm tên lửa lớp Ohio của họ đang ở đây và được bảo vệ bởi một con tàu ngầm săn ngầm bảo vệ nó, giống như chúng ta”

“Vậy thì nó sẽ sớm nổi lên thoi. Hạm đội của chúng ta đã được gọi về”

“Thật tệ, nếu có thể theo dõi nó thì rất hay. Đây là cơ hội hiếm có đó, đồng chí đại tá”

“Đúng vậy, làm tốt lắm, đồng chí kỹ thuật viên” 10 phút sau, dữ liệu đã được chuyển về Moscow

Bộ tư lệnh hải quân Liên Xô, Moscow

“Đồng chí, chúng ta phải tận dụng cơ hội này” Gorshkov nói “Hiện giờ chúng ta đang triệu hồi hạm đội của mình và chúng ta sẽ để vài con tàu ngầm ở đó để thu thập tình báo điện tử. Người Mỹ có lẽ sẽ mất một số thứ trong cuộc hỗn chiến”

“Rất có thể” chỉ huy tác chiến hạm đội nói “Tàu ngầm lớp Ohio sẽ đi về phía nam, có lẽ sẽ quay về căn cứ tàu ngầm ở Charleston hoặc Kings Bay. Hoặc đi về phía bắc đến Norfolk. Hiện chúng ta có Konovalov ở Norfolk và Shabilikov ở gần Charleston. Tôi nghĩ, cả hai tàu có thể ở lại đó trong vài ngày nữa. Phải chứng minh cho mấy tay chính trị gia đó thấy chúng ta là hải quân thực sự. Có thể bắt đầu bằng việc theo dõi tàu ngầm lớp Ohio”

“Đồng chí, tôi sẽ ra lệnh trong 15 phút tới” Chỉ huy tác chiến hạm đội nghĩ đây là một ý kiến hay. Ông không thích báo cáo về cuộc họp của Bộ Chính Trị mà Gorshkov đã báo cáo lên- mặc dù nếu Sergey từ chức, ông có khả năng được thay thế….

Tàu NEW JERSEY

Baton vừa nhận được điện khẩn từ RED ROCKET: Moscow đã ban hành lệnh tác chiến chi tiết cho hạm đội thông qua tinh. Viên chuẩn tướng nghĩ, giờ thì người Nga thực sự lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Xung quanh họ có 3 nhóm tàu tác chiến – KENNEDY, AMERICA và NIMITZ- tất cả đều dưới sự chỉ huy của Josh Painter. Eaton ở gần đó và TARAWA đang dưới quyền của ông để củng cố nhóm chiến đấu trên mặt biển. ống nhòm của ông quay sang KIROV

“Trung tá, báo cho nhóm tác chiến chuẩn bị chiến đấu”

“Rõ” viên sỹ quan phụ trách tác chiến nhắc đài radio chiến thuật “Blue Boys, đây là Blue King. Đèn hổ phách, đèn hổ phách, bật. Kết thúc”

Eatoin đợi 4 giây để nghe thấy chuông cảnh báo chiến đấu từ NEW JERSEY. Các thủy thủ chạy về nơi để súng

“Khoảng cáh với KIROV?”

“Báo cáo, 37600 yard. Cứ sau vài phút chúng tôi lại dùng máy đo laser đo khoảng cách mục tiêu một lần. Báo cáo, sẵn sàng chiến đấu” viên sỹ quan phụ trách tác chiến báo cáo “Các tháp pháo chính vẫn đang nạp đầy sabot và giải pháp cùng quỹ đạo bắn được cập nhật sau mỗi ba mươi giây”

Điện thoại trên bàn chỉ huy của Eaton vang lên “Eaton”

“Báo cáo, tất cả các vị trí đã sẵn sàng chiến đấu”thuyền trưởng chiến hạm báo cáo.

Eaton liếc qua đồng hồ bấm giờ “Tốt lắm, thuyền trưởng. Xem ra cuộc huấn luyện thường xuyên của chúng ta có hiệu quả”

Tại trung tâm chỉ huy chiến đấu trên NEW JERSEY, các màn hình khác nhau được đánh dấu khoảng cách chính xác đến cột buồm chính của KIROV. Mục tiêu chính đầu tiên luôn là lá cờ của kẻ thù. Chỉ có câu hỏi duy nhất là KIROV có thể chịu đòn dến mức nào- và làm thế nào có thể tiêu diệt nó nhanh nhất, pháo hay tên lửa Tomahawk. Viên sỹ quan pháo binh cách đây vài ngày đã nói rằng việc giết KIROV trước khi máy bay can thiệp là phần quan trọng nhất. Tàu NEW JERSEY chưa từng tự thân đánh chìm một con tàu nào. Chờ đợi 40 năm quả là thời gian dài

“Họ đang đổi hướng” sỹ quan phụ trách tác chiến nói

“Ừ, để xem nó đi được bao xa”

“đội hình của KIROV đã chuyển sang hướng tây sau khi nhận lệnh mới. Các tàu đều đang rẽ tròn sang phải cùng tiến về hướng 0-4-0 sau đó dừn lại”

Eaton đặt kính viễn vọng vào hộp đựng “Họ đang về nhà. Hãy báo cáo với Washington và tất cẩ mọi người vẫn giữ vững vị trí chiến đấu”

Sân bay quốc tế DULLES

Liên Xô đã cố hết sức để đưa người của mình tránh xa Hoa Kỳ. Một máy bay chở khách hãng bay Aeroflot mang tên Illyushin IL-62 được tách ra khỏi tuyến bay thông thường, bay thẳng từ Moscow tới Dulles và hạ cánh lúc hoàng hôn. Máy bay này gần giống với máy bay VC-10 của Anh, có 4 động cơ đang taxi đến khu vực xa nhất để tiếp nhiên liệu. Trên máy bay có vài hành khách khác nhưng không có cơ hội xuống máy bay để duỗi người, cùng một đội phi hành đoàn dự bị để máy bay có thể quay về Liên Xô ngay lập tức. Hai chiếc xe buýt đang đi từ tòa nhà ga máy bay cách đó 2 dặm đến chờ máy bay. Ngồi trong xe là thủy thủ đoàn THÁNG MƯỜI ĐỎ, từ cửa sổ nhìn ra vùng nông thông phủ đầy tuyết, mọi người đều im lặng, biết rằng đây là lần cuối họ nhìn thấy Hoa Kỳ.. Họ thức dậy ở Bethesda và được đưa đến Dulles bằng xe buýt khoảng 1 giờ trước. Lần này không có phóng viên nào đến vây quanh họ

4 sỹ quan, 9 chuẩn úy và những thủy thủ còn lại được sắp xếp lên máy bay theo nhóm. Mỗi nhóm được đưa về chỗ ngồi cố định. Mỗi sỹ quan và chuẩn úy đều được kèm một điệp viên KGB thẩm vấn riêng và cuộc thẩm vấn băt đầu ngay khi máy bay cất cánh. Vào thời điểm Illyushin đạt độ cao bay, hầu hết thủy thủ đoàn đều tự hỏi sao họ không ở lại Mỹ với mấy đồng hương bị coi là phản quốc kia. Những cuộc thẩm vấn này chắc chắn không vui vẻ gì

“Thuyền trưởng Ramius có hành xử bất thường không?” một thiếu tá KGB hỏi Petrov

“Hoàn toàn không” Petrov nhanh đáp lời, đầy tự vệ “Chả nhẽ các anh không biết tàu ngầm của chúng tôi bị phá hoại sao? Chúng tôi thật may mắn mới sống sót được đấy”

“Phá hoại? Bằng cách nào?”

“Hệ thống lò phản ứng nhân. Mà anh hỏi nhầm người rồi. Tôi đâu phải là kỹ sư, nhưng tôi là người đã phát hiện ra sự rò rỉ này. Anh xem, ô nhiễm phóng dạ để lại dấu vết trên các phim dán trên huy hiệu, nhưng các thiết bị đo trong phòng máy lại không hiển thị. Không chỉ lò phản ứng bị hỏng, mà còn các dụng cụ đo rò rỉ phòng xạ đều bị phá. Đây là những gì tôi tận mắt thấy. Kỹ sư truowgnr Melekhin phải sửa lại một số thiết bị để xác định vị trí rò rỉ. Svyadov có thể nói rõ hơn. Cậu ta có chứng kiến ”

sỹ quan KGB viết nguệch ngoạc vài từ “Và tàu ngầm của các anh đang làm gì ở gần bờ biển Hoa Kỳ?”

“Ý anh là gì? Anh không biết lệnh chiến đấu của chúng tôi?”

“Đồng chí bác sỹ, lệnh của các anh là gì?” sỹ quan KGB nhìn chằm chằm vào mắt Petrov.

Viên bác sỹ giải thích xong, kết luận “Tôi đã tận mắt nhìn thấy lệnh. Nó được dán trên tường cho tất cả mọi người thấy, như thường khi”

“Ai ký lệnh đó?”

“Đô đốc Korov, còn ai nữa?”

“Anh không thấy mệnh lệnh có chút bất thường à à?” viên thiếu tá giận dữ hỏi

“Đồng chí thiếu tá, anh dám nghi ngờ lệnh giao cho mình à?” Petrov thu hết can đảm hỏi lại “Tôi thì không nghi ngờ”

“Chuyện gì xảy ra với thuyền phó phụ trách chính trị?”

Một góc khác, Ivanov đang giải thích làm cách nào mà THÁNG MƯỜI ĐỎ bị tàu Anh và Mỹ phát hiện “Nhưng thuyền trưởng Ramius đã xuất sắc né chúng. Nếu không có cái vụ tai nạn lò phản ứng chết tiệt đó thì chúng tôi cũng không ngồi đây. Đồng chí đại úy, các anh phải tìm ra kẻ nào làm việc đó và tôi muốn được tận mắt xem hắn bị xử tử”

Viên sỹ quan KGB ngồi yên lặng “Và điều cuối cùng thuyền trưởng nói với các anh là gì?”

“Ông ấy ra lệnh cho tôi tiếp tục kiểm soát người của mình, không cho phép họ nói nhiều với người Mỹ ngoài những điều cần thiết, và ông ấy nói người Mỹ sẽ không bao giờ được phép đặt tay vào tàu của chúng ta” Ivanov rơm rớm nước mắt khi nghĩ về thuyền trưởng và con tàu của ông, giờ thì cả hai đều mất. Ông ấy là người thanh niên trẻ Xô Viết đầy kiêu hãnh và đặc quyền, con trai của một ủy viên TW Đảng “Đồng chí anh và người của mình nhất định phải tìm ra tên khốn nào đã làm điều này với chúng tôi”

“Kẻ phá hoại rất thông minh” Svyadov ngồi cách đó vài bước chân cũng đang nói “Ngay cả đồng chí Melekhin cũng phải cố gắng đến lần thứ ba mới tìm ra được chỗ rò rỉ và ông ấy thề sẽ trả đũa lại bọn phá hoại. Tôi đã chứng kiến tận mắt” viên trung úy nói, quên rằng anh ta có thực sự nhìn thấy tận mắt đâu. Anh ta mô tả chi tiết còn vẽ cả một sơ đồ để minh họa “Tôi không biết về vụ tai nạn cuối cùng, lúc đó tôi đang đến làm nhiệm vụ như thường khi. Melekhin, Surzpoi và Bugayev đã làm việc nhiều giờ trong phòng máy để cố gắng kich hoạt hệ thống động cơ phụ” anh ta lắc đầu “Tôi muốn hỗ trợ nhưng thuyền trưởng Ramius không cho phép. Tôi bất chấp mệnh lệnh định thử lại nhưng đồng chí Petrov ngăn cản”

2 giờ sau báy bay bay qua đại tây dương và các điều tra viên KGB gặp nhau ở đuôi máy bay để so sánh các ghi chép

“Vậy, nếu thuyển trưởng Ramius đang diễn thì ông ta hẳn phải rất xuất sắc” viên đại tá phụ trách cuộc điều tra nội bộ kết luận “Lệnh của ông ta cho cấp dưới không có gì sai. Lệnh nhiệm vụ cũng được công bố công khai và dán lên tường như thường khi….”

“Nhưng ai trong số những người ở đây biết chữ ký của Korov? Và chúng ta cũng không thể hỏi thẳng Korov, phải không?” viên thiếu tá nói. Viên chỉ huy Hạm đội phương Bắc đã qua đời vì xuất huyết não sau 2 giờ thẩm vấn đầu tiên trong đời ở Lubyanka, làm thất vọng tất cả mọi người “Chữ ký có thể bị giả mạo. Chúng ta có một căn cứ tàu ngầm bí mật ở Cuba không? Và cái chết của viên sỹ quan chính trị được giải thích thế nào?”

“Tên bác sỹ chắc chắn đó là một vụ tai nạn” một thiếu tá khác trả lời “thuyển trưởng nghĩ rằng ông ta bị chấn thương ở đầu, nhưng thực tế lại bị gẫy đốt sống cổ. Nhưng tôi cảm thấy đáng nhẽ họ nên gọi bộ đàm để được hướng dẫn”

“Một lệnh im lặng bộ đàm” viên đại tá nói “tôi đã kiểm tra. Đây là điều hoàn toàn bình thường đối với tàu ngầm tên lửa. Thuyền trưởng Ramius có thành thạo chiến đấu không vũ trang không? Có khi nào ông ta giết sỹ quan phụ trách chính trị?”

“Có khả năng đó” viên thiếu tá phụ trách thẩm vấn Petrov trầm ngâm “Ông ta chưa được huấn luyện về kỹ năng này nhưng cũng không khó thực hiện”

Viên đại tá không rõ có đồng ý với ý kiến đó hay không “Có ai trong thủy thủ đoàn tìm thấy bằng chứng cho thấy những người khác đã cố gắng đào tẩu không?” Tất cả đều lắc đầu “Có điều gì bất thường trong nhiệm vụ hàng ngày của tàu ngầm không?”

“Không, đồng chí đại tá” Một đại úy trẻ nói “Sỹ quan điều hướng còn sống, Ivanov, nói rằng việc tránh né các tàu ngầm và lực lượng tàu mặt nước của đế quốc rất hiệu quả- chính xác theo đúng quy trình tác chiến và được chỉ huy xuất sắc bởi tay Ramius này trong suốt 12 giờ. Tôi thậm chí không nghĩ ông ta có bất cứ liên quan nào đến hành động phản quốc”. Moi người đêu biết những thủy thủ này sẽ bị gửi đến Lubyanka thẩm vấn cho đến khi không còn gì trong não thì thôi

“Rất tốt” viên đại tá nói “Cho đến nay thì chúng ta vẫn chưa tìm thấy dấu hiệu gì về tội phản quốc đối với các sỹ quan trên tàu ngầm này? Tôi không thấy được. Các đồng chí, trước khi về đến Moscow, hãy tiếp tục thẩm vấn nhưng phải với giọng điệu tế nhị. Hãy cứ để họ thư giãn”

Không khí trên máy bay bắt đầu vui tươi, sôi động hơn. Máy bay bắt đầu phục vụ đồ ăn nhẹ và cả rượu vodka để có thể khiến thủy thủ rượu vào lời ra và thúc đẩy mối quan hệ hữu nghị giữa họ và các sỹ quan KGB, những người chỉ uống nước trắng. Tất cả mọi người ở đây đều biết khi về nước họ sẽ phải ngồi xà lim một thời gian, điều khiến người phương Tây ngạc nhiên không hiểu, nhưng họ cam chịu định mệnh ấy. Trong vài tuần tới, KGB sẽ tái điều tra lại toàn bộ quá trình từ khi tàu ngầm rời bến cuối cùng ở Polyarnyy tới lúc người thủy thủ cuối cùng bước vào tàu ngầm cứu hộ Mystic. Các điệp viên KGB trên khắp thế giới đang tìm hiểu xem những gì xảy ra với THÁNG MƯỜI ĐỎ là do CIA đạo diễn hay một cơ quan tình báo nào khác. Sớm muộn gì cũng có câu trả lời nhưng viên đại tá phụ trách điều tra vụ việc băt đầu cảm thấy câu trả lời không đến từ những người lính thủy thủ này.

Trên tàu THÁNG MƯỜI ĐỎ

Noyes cho phép Ramius dưới sự giám sát của anh, rời khỏi bệnh xá đến phòng họp các sỹ quan cách đó 15 feet. Bệnh nhân trông có vẻ không tốt, nhưng chủ yếu là do ông ấy không tắm hoặc cạo râu, giống như mọi người khác trên tàu. Borodin và Mancuso đỡ ông đến ngồi ở đầu bàn

“Vậy, Ryan, hôm nay cậu sao rồi?”

“Rất khỏe, cảm ơn thuyền trưởng Ramius” Ryan đang uống cà phê, mỉm cười. Thực tế, vài giờ trước đây anh đã giao được việc điều động con tàu cho người biết lo liệu nên giờ anh đang cảm thấy lâng lâng. Dù anh tiếp tục đồng hành trên con tàu THÁNG MƯỜI ĐỎ nhưng đây là lần đầu tiên trong hai tuần an không cảm thấy say sóng hay sợ hãi “Chân của ông khá hơn chưa, sir?”

“Vẫn còn đau. Tôi sẽ phải học cách để không bị bắn lần nữa. Tôi chưa cảm ơn cậu vì đã cứu mạng tôi, cứu mạng tất cả chúng tôi”

“Cũng là mạng tôi nữa chứ” Ryan hơi ngượng ngùng trả lời

“Chào buổi sáng, các ngài” đó là người đầu bếp “Tôi dọn bữa sáng cho ông nhé, thuyền trưởng Ramius?”

“Ừ, tôi đang rất đói đây”

“Tốt, một bữa sáng kiểu hải quân Mỹ. Để tôi pha cho ông ít cà phê luôn”

Rồi anh ta nhanh chóng biến mất vào lối đi. Nửa phút sau, anh ta mang cà phê cho Ramis cùng một bộ đồ ăn. “Thưa ông, Bữa sáng trong 10 phút.”

Ramius rót một tách cà phê. Có một gói nhỏ trong khay “Đây là cái gì?”

“kem pha cà phê” Mancuso cười toe toét “Kem cho cà phê của anh, thưa thuyền trưởng”

Ramius xé túi, nghi ngờ liếc nhìn vào trong, sau đó đổ vào cà phê, khuấy đều “Khi nào chúng ta rời đi”

“Khoảng ngày mai” Mancuso trả lời. tàu DALLAS đang nổi lên đến độ sâu nổi kính tiềm vọng để nhận lệnh và chuyển tiếpđến THÁNG MƯỜI ĐỎ thông qua kênh liên lạc giữa hai tàu

“Chúng tôi được tin vài giờ trước rằng Hạm đội Liên Xô sẽ quay trở lại hướng đông bắc. Đến tối thì tình hình sẽ rõ ràng. Phía chúng tôi đang theo dõi chặt chẽ”

“Chúng ta sẽ đi đâu?” Ramius hỏi

“Ông đã nói cho họ biết ông sẽ đi đâu chưa?” Ryan muốn biết “Chính xác thì ông đã viết gì trong thư vậy?”

“Cậu biết về bức thư- bằng cách nào?”

“chúng tôi biết -vậy thôi. Tôi biết về bức thư nhưng tôi chỉ có thể nói được đến vậy, sir”

“Tôi nói với chú Yuri là chúng tôi sẽ đi thuyền đến New York và tặng nó như một món quà cho tổng thống Hoa Kỳ”

“Nhưng ông không hề hướng đến New York” Mancuso phản đổi

“Chắn chắn không. Tôi muốn vào Norfolk. Tại sao phải vào một cảng dân sự khi mà căn cứ hải quân ở gần đến thế? Anh không định khuyên tôi phải nói với Padorin sự thật đấy chứ” Ramius lắc đầu “Sao vậy? đường bờ biển của anh quá dài”

Thưa đô đốc Padorin, tôi đang đi thuyền đến New York…Ryan nghĩ, không trách họ nổi điên

“Chúng ta sẽ đến Norfolk hay Charleston?” Ramius hỏi

“Tôi nghĩ là Norfolk” Mancuso nói

“Ông không biết họ sẽ cử toàn bộ hạm đội đuổi theo ông sao?” Ryan cáu kỉnh “Sao ông lại gửi bức thư đó”

“Để cho họ biết” Ramius trả lời “Và họ đã biết, tôi chỉ không ngờ có ai đó đã tìm được chúng tôi. Sự xuấ hiện của cậu khiến chúng tôi ngạc nhiên”

Viên thuyền trưởng Mỹ cố gắng không cười “chúng tôi phát hiện ra các ông ở bờ biển Iceland. Ông may mắn hơn ông tưởng đó. Nếu chúng tôi tiến về Anh theo đúng lịch thì chúng tôi chỉ cách bờ biển 15 dặm và kiếm soát được tàu ông ở đó luôn. Xin lỗi thuyền trưởng, nhưng máy dò sonar và lính sonar của chúng tôi quá giỏi. Anh có thể người đầu tiên phát hiện ra mình sau này. Cậu ta đang hợp tác rất tốt với đồng chí Bugayev”

“Starshina/ hạ sĩ” Borodin nói

“không phải là sỹ quan?” Ramius nói

“Không, chỉ là một kỹ thuật viên rất giỏi thôi” Mancuso trả lời, cảm thấy bất ngờ. Tại sao mọi người đều muốn một sỹ quan ngồi yên vận hành hệ thống sonar nh?