← Quay lại trang sách

Chương 26

TÔI NGỒI LẠI MỘT MÌNH một lúc trên cầu thang để được thanh thản. Dầu sao tôi cũng sung sướng được biết mình không phải một thằng lùn, thế đã là một điều đáng kể rồi. Có lần tôi thấy ảnh một ông cụt sống thiếu cả chân lẫn tay. Tôi hay nghĩ về ông để thấy mình còn hơn chán, tôi bằng lòng vì vẫn đầy đủ tứ chi. Sau đó tôi nghĩ đến những bài vận động phải cho madame Rosa tập và tôi đi tìm ông Waloumba để nhờ ông giúp nhưng ông đang đi làm, trong ngành rác. Cả ngày tôi ở bên madame Rosa, Madame chia bài để đoán vận tương lai. Khi đi làm về, ông Waloumba lên cùng đám bạn, họ đỡ lấy madame Rosa và cho Madame tập mấy bài. Trước tiên họ dẫn Madame đi dạo trong phòng vì chân Madame vẫn còn dùng được, rồi họ đặt Madame nằm xuống một cái chăn và khẽ đung đưa để lúc lắc bên trong Madame, về cuối họ còn cười khoái trá vì thấy madame Rosa giống một con búp bê đại tướng và chúng tôi như đang chơi đồ hàng. Việc này làm Madame rất mực khoan khoái và Madame ban những lời lẽ ân cần đến từng người một.

Sau đó chúng tôi ngả Madame nằm xuống, bón cho Madame ăn và Madame đòi lấy gương. Vừa soi Madame vừa toét miệng và khẽ chỉnh ba lăm sợi tóc còn sót lại. Cả bọn chúng tôi chúc mừng vẻ mặt tươi tắn của Madame. Madame trang điểm, Madame vẫn còn giữ được nữ tính, người ta hoàn toàn có thể trông xấu xí mà vẫn cố gắng sửa sang để trông khá hơn. Tiếc nỗi madame Rosa lại không đẹp vì về khoản này Madame có năng khiếu và đáng lẽ phải cho ra một người phụ nữ đáng mặt ăn tiền. Madame mỉm cười với mình trong gương và tất cả chúng tôi đều vui vì Madame không bị ghê lợm.

Sau đó, anh em nhà Waloumba nấu cơm cay, họ bảo cần dầm kỹ ớt cho Madame để máu Madame chạy nhanh hơn. Đúng lúc ấy bà Lola lên và cái ông Senegal này lúc nào cũng như ông mặt trời bước vào nhà. Điều duy nhất khiến tôi phiền lòng ở bà Lola là bà ước ao đi cào bằng toàn bộ mặt tiền để trở thành một phụ nữ danh chính ngôn thuận theo như cách nói của bà. Tôi thấy đó là những điều cực đoan và tôi chỉ sợ bà bị đau.

Bà Lola tặng bà Do Thái một bộ váy vì bà biết ở phụ nữ tinh thần hệ trọng ra sao. Bà còn mang lên cả sâm banh và không có gì ngon hơn thế. Bà thảy nước hoa lên madame Rosa, Madame càng ngày càng cần đến nó vì khó lòng kiểm soát các đợt cấp thoát của mình.

Bà Lola thuộc tip người tươi tắn vì được ông mặt trời châu Phi ban phước lành theo tinh thần ấy và thật vui được thấy bà ngồi đó, chân bắt tréo trên giường, diện những mốt thời thượng nhất. So với cánh đàn ông bà là một phụ nữ tuyệt đẹp trừ mỗi giọng nói có lịch sử từ thời vô địch đấm bốc hạng nặng là bà không làm gì được vì nó còn dây dợ lằng nhằng với hai hòn bi và đó là nỗi buồn lớn của cuộc đời bà. Tôi mang Arthur bên mình và không muốn đột ngột chia tay nó bất chấp bốn tuổi mà tôi đùng phát thu hoạch được. Tôi có quyền được quen dần, vì để già đi mấy năm người khác bỏ ra một khoảng thời gian dài hơn nhiều và đừng có thúc đít tôi.

Madame Rosa hồi sức chóng vánh đến mức Madame đứng hẳn dậy và còn tự đi lại được, đó vừa là sự thoái trào vừa là niềm hy vọng. Sau khi bà Lola đã đi làm túi xách lắc lẻo trên tay, chúng tôi ăn một bữa tối nhẹ và madame Rosa nhấm nháp món gà mà ông Djamaili chủ cửa hàng tạp hóa nức tiếng cho người mang đến biếu. Bản thân ông Djamaili thì đã mất nhưng khi còn sống họ có quan hệ thân tình và gia đình ông đã tiếp quản cửa hàng. Sau đó, Madame nhấp trà với mứt và lấy lại vẻ mơ màng và tôi hoảng hồn, tưởng một cơn phì thộn lại kịch phát. Nhưng ban ngày chúng tôi đã bắt Madame rục rịch nhiều đến độ máu Madame hoàn thành sứ mệnh của mình và chảy tận lên đầu đúng như kế hoạch.

- Momo, hãy nói hết sự thật với bà đi.

- Madame Rosa, toàn bộ sự thật thì cháu không biết đâu, cháu còn chẳng biết ai biết nó nữa kia.

- Bác sĩ Katz, ông ta đã nói gì với cháu?

- Bác ấy bảo phải đưa bà đi viện và ở đó họ sẽ chăm sóc bà để ngăn bà khỏi chết. Bà còn có thể sống lâu nữa đấy.

Tim tôi quặn lại khi tôi phải nói những điều như vậy với Madame và tôi còn gượng cười như thể thứ mình thông báo vời Madame là một tin lành.

- Ở chỗ họ nó tên là gì, cái bệnh mà bà có ấy?

Tôi nuốt nước bọt.

- Không phải là ung thư đâu madame Rosa, cháu thề với bà đấy.

- Momo, chỗ bác sĩ, tên nó là gì?

- Người ta có thể sống như thế một thời gian dài mà.

- Như thế là như thế nào?

Tôi nín bặt.

- Momo, cháu không nói dối bà mới phải chứ? Bà là một mụ Do Thái già, người ta đã làm với bà tất cả những gì có thể làm với một người đàn ông…

Madame dùng từ mensch và trong tiếng Do Thái đàn ông với đàn bà như nhau.

- Bà muốn biết. Có những điều người ta không có quyền làm với một mensch. Bà biết có những ngày bà không còn giữ được cái đầu của mình.

- Không sao đâu madame Rosa, người ta có thể sống rất tốt như thế mà.

- Như thế, là như thế nào?

Tôi không kìm được nữa. Nước mắt chảy bên trong làm tôi nghẹn thở. Tôi lao đến bên Madame, Madame ôm lấy tôi còn tôi thì gào lên:

- Như một cây rau, madame Rosa ạ, như một cây rau. Họ muốn để bà sống như một cây rau.

Madame không nói gì- Madame chỉ khẽ toát mồ hôi.

- Bao giờ họ đến đón bà?

- Cháu không biết, một hai ngày nữa, bác sĩ Katz quý bà lắm, madame Rosa ạ. Bác ấy bảo dao kề cổ bác ấy mới chia rẽ bà cháu mình.

- Bà sẽ không đi đâu, madame Rosa nói.

- Madame Rosa, cháu không biết phải làm gì nữa. Tất cả bọn họ là một lũ khốn nạn. Họ không muốn phá thai cho bà.

Madame có vẻ rất bình tĩnh. Madame chỉ bảo cho mình được rửa ráy vì đã đái dầm.

Bây giờ khi nghĩ đến Madame, tôi thấy Madame thật đẹp. Điều này tùy vào việc ta nghĩ đến một người theo cách nào.

- Đúng là lũ Gestapo, Madame nói.

Rồi không nói thêm gì nữa.

Buổi đêm bị lạnh tôi trở dậy và đi đắp thêm cho Madame tấm chăn thứ hai.

Hôm sau, tôi thức giấc lòng khoan khoái. Khi mới tỉnh dậy tôi không nghĩ gì cả và nhờ thế mà có một lúc dễ chịu. Madame Rosa vẫn sống và thậm chí còn nở với tôi một nụ cười tươi để chứng tỏ mọi việc đều ổn, Madame chỉ bị đau ở gan, gan Madame bị viêm, cũng như ở quả thận trái mà bác sĩ Katz nhìn vời một con mắt hằn học, Madame còn nhiều phụ tùng không chạy nữa nhưng tôi không phải người nói với các bạn đấy là cái gì vì tôi mù tịt. Mặt trời chói chang bên ngoài và tôi đã tận dụng để kéo ri đô lên nhưng Madame không thích vì dưới ánh sáng Madame thấy mình rõ mồn một và nó làm Madame cay cực. Madame cầm gương và chỉ nói:

- Momo, bà trở nên xấu xí làm sao.

Tôi nổi quạu, người ta không có quyền nói xấu một phụ nữ già nua ốm yếu. Tôi thấy người ta không thể vơ đũa cả nắm, như hà mã và rùa đấy, chúng đâu có giống tất cả mọi người.

Madame nhắm mắt lại và có những giọt nước rỉ ra nhưng tôi không biết đấy là tại Madame khóc hay tại các cơ bị chùng xuống.

- Bà như quỷ dạ xoa ấy, bà biết mà.

- Madame Rosa, đó chỉ là vì bà không giống người khác thôi.

Madame nhìn tôi.

- Khi nào họ đến đón bà?

- Bác sĩ Katz…

- Bà không muốn nghe về bác sĩ Katz nữa. Đó là một người tử tế nhưng ông ta không hiểu phụ nữ. Bà đã từng xinh đẹp, Momo ạ. Bà có mạng lưới khách hàng tốt nhất, ở phố Provence. Bà cháu mình còn bao nhiêu tiền?

- Bà Lola đã cho cháu một trăm quan. Bà ấy sẽ còn đưa nữa. Bà ấy vận động cừ lắm.

- Bà thì bà sẽ không bao giờ đi làm ở công viên Boulogne. Chẳng có gì mà rửa ráy cả. Ở Les Halles có những khách sạn loại tốt, có vệ sinh. Công viên Boulogne thậm chí còn nguy hiểm vì bọn cuồng nữa.

- Bọn cuồng thì bà Lola đập vỡ mặt bọn chúng ra, bà ấy là nhà cựu vô địch đấm bốc, bà biết mà.

- Đó là một bà thánh. Bà không biết bà cháu mình sẽ ra sao nếu không có bà ấy.

Sau đó Madame muốn cầu một lời kinh Do Thái như từng được mẹ bà dạy. Tôi phát hãi, tôi tưởng Madame lại biến thành trẻ con nhưng không muốn làm trái ý Madame. Chỉ có điều Madame không nhớ nổi lời cầu vì cái thứ mềm nhũn trong đầu. Madame đã dạy lời kinh này cho Moïse và tôi cũng học mót vì rất ấm ức khi họ đánh lẻ. Tôi đọc:

- Shma israël adenoï eloheïnou adenoï ekbot bouroukh shein kweit malhoussé loëilem boët…

Madame đọc theo tôi và sau đó tôi vào nhà vệ sinh khạc nhổ phù phù như người Do Thái vẫn làm vì đấy không phải là tôn giáo của tôi. Madame bảo tôi mặc quần áo cho Madame nhưng vì không làm được một mình tôi đến khu da đen tìm ông Waloumba, ông Sokoro, ông Tané và những người khác mà tôi không kể được hết tên với các bạn vì ở đó ai cũng tốt bụng cả.