← Quay lại trang sách

Chương 27

CHÚNG TÔI VỪA LÊN ĐẾN NƠI tôi đã thấy ngay là madame Rosa lại bị thộn, mắt Madame như mắt cá diếc rán giòn, miệng sệ xuống nước dãi lòng ròng, đúng như tôi đã từng mô tả và không thiết tha muốn kể lại. Tôi lập tức nhớ điều bác sĩ Katz đã dặn về những bài cần cho Madame tập để Madame vận động và để máu Madame đổ vội đến những ngóc ngách nơi người ta cần nó. Chúng tôi đặt Madame nằm ngay xuống một tấm chăn và anh em ông Waloumba nhấc Madame dậy bằng sức mạnh huyền thoại và bắt đầu lắc Madame nhưng đúng lúc đó bác sĩ Katz cưỡi lưng ông Zaoum anh cả đến cùng các dụng cụ y học đựng trong một chiếc va li nhỏ. Bác nổi cơn tam bành trước cả khi tụt xuống khỏi lưng ông Zaoum anh cả bởi đó không phải điều bác muốn dặn dò. Tôi chưa bao giờ thấy bác sĩ Katz cuồng nộ như thế, bác còn phải ngồi hẳn xuống, đỡ lấy tim vì tất cả người Do Thái ở đây đều quặt quẹo, họ từ châu Âu đến đây từ xa xưa, già nua và mệt mỏi và chính vì thế mà họ dừng lại và không tiến xa hơn được nữa. Bác mắng tôi một cái gì đó kinh khủng lắm và gọi cả lũ chúng tôi là đồ man di, điều đó làm ông Waloumba cũng nổi cơn thịnh nộ nốt và ông nhắc nhở bác sĩ rằng đó là những lời lẽ chẳng ra gì. Bác sĩ Katz đã xuê xoa mà rằng bác không có ý xấu, rằng bác không kê đơn phải tung madame Rosa lên như một cái bánh xèo để cho Madame vận động mà cần đưa Madame đi dạo bộ và phải nâng Madame như nâng trứng hứng Madame như hứng hoa. Ông Waloumba và đồng hương nhà ông nhanh chóng đặt madame Rosa xuống ghế bành vì phải thay ga do nhu cầu tự nhiên của Madame.

- Tôi sẽ gọi cho bệnh viện, bác sĩ Katz chốt lại. Tôi sẽ yêu cầu có ngay một xe cấp cứu. Tình trạng của bà ấy buộc phải thế. Bà ấy cần được chăm sóc thường xuyên.

Tôi khóc nức lên nhưng thấy rõ gào thế chứ gào nữa cũng chỉ bã bọt mép mình mà thôi. Đó chính là lúc tôi nảy ra một ý tưởng thiên tài vì quả là tôi có khả năng làm đủ thứ thật.

- Bác sĩ Katz, chúng ta không thể đưa bà đến bệnh viện được. Hôm nay thì không. Hôm nay, có họ hàng của bà đến thăm.

Bác tỏ vẻ kinh ngạc.

- Sao cơ, họ hàng ấy à? Bà ấy làm gì có ai.

- Bà có họ hàng ở Israel và…

Tôi nuốt nước bọt.

- Hôm nay họ đến nơi.

Bác sĩ Katz giữ một phút im lặng để tưởng nhớ Israel. Bác không tin nổi vào tai mình.

- Cái đó thì bác không biết đấy, bác nói, và lúc này giọng bác chứa chan lòng thành kính, vì với người Do Thái Israel không phải chuyện vừa.

- Bà ấy chưa kể với bác bao giờ…

Tôi lại dấy lên niềm hy vọng. Tôi ngồi thu lu một góc cùng chiếc áo khoác và ô Arthur, tôi với chiếc mũ quả dưa và đội nó lên để lấy may.

- Hôm nay họ đến đón bà. Họ sẽ đưa bà về Israel. Mọi việc đã được thu xếp xong xuôi cả. Người Nga đã cấp thị thực cho bà.

Bác sĩ Katz kinh ngạc.

- Sao cơ, người Nga à? Cháu nói cái gì thế?

Chết tiệt, tôi cảm giác mình đã nói cái gì đó ngờ nghệch nhưng rõ ràng madame Rosa vẫn nhắc đi nhắc lại với tôi là cần phải có một cái thị thực Nga để đi Israel.

- Vâng, thì bác hiểu ý cháu rồi đấy.

- Cháu nhầm, Momo bé bỏng ạ, nhưng bác thấy rồi… Vậy là họ sẽ đến đón bà ấy à?

- Vâng, họ biết tin bà không còn giữ được cái đầu mình nên sẽ đưa bà về sống ở Israel. Ngày mai họ sẽ bắt máy bay.

Bác sĩ Katz hoàn toàn choáng ngợp, bác vuốt râu, tôi chưa bao giờ nghĩ ra ý tưởng nào hay như thế. Đó là lần đầu tiên tôi lớn hơn bốn tuổi thật.

- Họ giàu nứt đố đổ tường. Họ có cửa hàng, có phương tiện cơ giới. Họ…

Tôi tự nhủ khỉ gió không nên thêm mắm thêm muối quá.

- … Họ có tất cả những gì cần có, thật đấy ạ.

- Chà, chà, bác sĩ Katz hục hặc đầu. Một tin thật tốt lành. Người phụ nữ tội nghiệp đã chịu khổ đến thế trong đời mình… Nhưng sao trước đó họ không có tin tức gì nhỉ?

- Họ viết thư bảo bà đến, nhưng bà không muốn bỏ cháu. Madame Rosa và cháu, người này thiếu người kia làm sao được. Đó là tất cả những gì chúng cháu có trên đời. Bà không muốn bỏ rơi cháu. Ngay cả bây giờ, bà vẫn không muốn. Hôm qua cháu còn phải nài nỉ bà cơ. Madame Rosa, hãy về với gia đình bà ở Israel đi. Bà sẽ được chết bình an, ở đó họ sẽ chăm sóc bà. Ở đây bà chẳng là gì cả. Ở đó bà to tát hơn rất nhiều.

Bác sĩ Katz nhìn tôi, miệng há hốc vì bất ngờ. Bác còn có cả ánh bàng hoàng trong đôi mắt giàn giụa nước.

- Đây là lần đầu tiên một người Ả-rập đưa một người Do Thái về Israel đấy, bác bảo và do bị choáng khó khăn lắm bác mới cất được nên lời.

- Bà không muốn đến đó mà thiếu cháu.

Bác sĩ Katz có vẻ tư lự.

- Thế hai bà cháu không cùng đi được à?

Nó choảng cho tôi một đòn. Tôi sẽ cho bất cứ thứ gì để được đi đâu đó.

- Madame Rosa bảo đến đó bà sẽ hỏi thăm…

Tôi lào thào, không biết phải nói gì nữa.

- Cuối cùng thì bà đã chấp thuận. Hôm nay họ đến đón bà và ngày mai họ sẽ bắt máy bay.

- Thế còn cháu, Mohammed bé bỏng của ta? Cháu sẽ ra sao?

- Cháu đã gặp một người ở đây, trong khi chờ được đón đi.

- Trong khi… cái gì cơ?

Tôi không thêm nếm gì nữa. Tôi đã tự vục mặt vào một đống phân thật sự và không còn biết phải thoát ra bằng cách nào.

Ông Waloumba và tất cả hội thuyền của ông rất hài lòng khi thấy rõ là tôi đã dàn xếp mọi việc. Tôi thì ngồi bệt xuống cùng ô Arthur và không còn biết mình đang ở đâu. Tôi không biết nữa và thậm chí còn không muốn biết.

Bác sĩ Katz đứng dậy.

- Vậy thì, đó là một tin tốt lành. Bà Rosa còn có thể sống thêm một thời gian không ngắn đâu, dù bà ấy không thật sự biết thế. Bà ấy sẽ biến đổi nhanh lắm. Nhưng sẽ có những lúc bà ấy ý thức rõ và thấy mình đang ở nhà. Cháu hãy bảo họ hàng bà ấy ghé thăm bác, bác không nhúc nhích, cháu biết rồi đấy.

Bác đặt tay lên đầu tôi. Đến quái lạ cái số người đặt tay lên đầu tôi. Chuyện đó làm họ dễ chịu.

- Nếu bà Rosa tỉnh táo lại trước khi đi, cháu nói với bà ấy là bác chúc mừng bà ấy nhé.

- Hẳn rồi ạ, cháu sẽ bảo bà mazllov.

Bác sĩ Katsz nhìn tôi hãnh diện.

- Chắc cháu là người Ả-rập duy nhất trên thế giới nói tiếng yiddish đấy, Momo bé bỏng ạ.

- Vâng, mittornischt zorgen.

Ngộ nhỡ các bạn không phải người Do Thái, chỗ họ câu đó có nghĩa: ta không có gì phải kêu ca.

- Đừng quên nói vời bà Rosa là bác mừng thay cho bà ấy thế nào, bác sĩ Katz nhắc lại và đây là lần cuối cùng tôi nói với các bạn về bác, vì cuộc đời là vậy.

Ông Zaoum anh cả lịch sự chờ bác ở cửa để cõng bác xuống. Ông Waloumba và đoàn tùy tùng đặt madame Rosa nằm xuống chiếc giường sạch sẽ tinh tươm rồi cũng đi nốt. Còn tôi, tôi ngồi đó với ô Arthur cùng cái áo khoác và nhìn madame Rosa đang nằm ngửa tơ hơ như một con rùa to bự vốn không được sinh ra để làm thế.

- Momo…

Tôi thậm chí còn không ngẩng đầu lên.

- Vâng, madame Rosa.

- Bà đã nghe thấy hết cả rồi.

- Cháu biết, cháu thấy bà nhìn rồi.

- Vậy là bà sẽ đi Israel ư?

Tôi không đáp. Tôi cúi đầu để khỏi phải nhìn Madame vì mỗi lần nhìn nhau chúng tôi lại làm nhau đau lòng.

- Cháu đã làm đúng, Momo bé bỏng của bà. Cháu sẽ giúp bà.

- Đương nhiên là cháu sẽ giúp bà rồi, madame Rosa, nhưng chưa phải ngay bây giờ.

Thậm chí tôi còn rên rỉ một thôi.