Chương 5
Ngày 26 tháng 9 năm 1972, Michael và Pauline mừng kỷ niệm 30 năm ngày cưới, người thân đến nhà họ dùng bữa cơm thân mật. Đấy là ngày thứ ba, George và Karen đều bảo không phải lúc tốt để họp mặt. Nhưng Pauline kiên quyết làm theo ngày thực tế. Cô thích tuyên bố với người thân: “Ngày này 30 năm trước, bố mẹ đang trên tàu hỏa, đến Washington hưởng tuần trăng mật!”, cô thích nói thế hơn, chứ không phải nói, ngày này mục sư tuyên bố bố mẹ là vợ chồng. Các con của họ đều không thể tan sở sớm. George đang làm một công việc quan trọng liên quan đến việc sát hợp các công ty, Karen đang học năm hai đại học Luật.
Trên bàn ăn tối có bảy người: Pauline và Michael ngồi hai đầu bàn, Karen và Pagan ngồi phía cửa sổ, George và Sally ngồi phía tủ ăn, con trai JoJo ngồi giữa họ trên một chiếc ghế cao. Pauline để trống một chỗ dành cho Lindy, cô cho rằng Lindy sẽ về bất cứ lúc nào.
Chính vì JoJo, nên 6 giờ tối họ dùng bữa. Nó vừa tròn 20 tháng, có lúm đồng tiền dễ thương, là niềm hy vọng của Pauline. George nói nên tìm bảo mẫu chăm sóc nó, Pauline thẳng thừng phản đối. Lúc mọi người nói lời chúc mừng Micheal và Pauline, muỗng của JoJo phát ra tiếng động, Sally vội xin lỗi, Pauline liền nói: “Nếu không có cháu, tiệc kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ đâu còn ý nghĩa gì?”, sau đó cô đi qua và nựng má Pagan. Pagan cũng là niềm hy vọng của cô, giờ nó đã 7 tuổi, cũng ngày càng không thích người khác ôm. Nó cười một cái, né cô và bắt đầu ăn miếng bánh mì đã trét bơ.
Những món ăn chẳng có gì là ngon. Cô vẫn chế biến những món cũ: thịt bò nướng, khoai nướng, rau diếp trộn và bánh kem sôcôla tráng miệng. Đấy là sự nhượng bộ của cô dành cho Michael. “Vì anh đấy, anh yêu”, cô nói và nâng ly lên, “không có những lời tán thưởng, cũng không thấy nấm, trứng cá hoặc atisô, chẳng có gì cả, rất đơn giản, chính là thứ anh muốn”.
Michael ngừng nhai thức ăn, nâng ly của mình: “Đúng thế, cám ơn, em yêu”. Trong ly là sâm panh, nhưng anh không phản đối. Khi cuộc hôn nhân đã kéo dài 30 năm, bạn không thể uống rượu ủ lâu năm.
Bây giờ, tóc Michael đã ngã màu xám, mặt anh cũng có nếp nhăn, nhưng trông anh rất dẻo dai. Tóc Pauline lại chẳng biết là màu gì, có lẽ là vàng xen lẫn trắng chăng. Cô giữ dáng mình rất đẹp, nhưng bụng hơi to. Tóm lại, cô cho rằng họ vẫn là một đôi vợ chồng rất xứng. Hơn nữa, cô cũng hãnh diện trước cảnh tượng này: mỗi người đều mặc bộ trang phục đẹp nhất, đầu tóc chải ngay ngắn, bóng mượt. Thậm chí Karen, bình thường chẳng màng sửa soạn, tối nay cô cũng diện lên, mặc chiếc váy ngắn cắt may công phu, còn bỏ cả kính ra, thay vào đó là đôi kính sát tròng mà cô luôn than rằng ngứa mắt.
Hôm nay Karen thay mặt mọi người tặng quà cho họ. Cô và George nhìn nhau vài cái, George viện cớ ra ngoài một lúc, khi anh mang một chiếc hộp dẹt hình chữ nhật gói giấy vào, Karen hớn hở nói: “Chào, mời mọi người nhìn bên này!”.
“Ồ! Gì thế?”, Pauline hỏi, “A, con yêu, các con chẳng cần tặng quà cho bố mẹ đâu”.
“Vâng”, Karen nói vẻ châm biếm, sau đó mọi người đều cười, vì Pauline thường thích dùng quà đánh giá thành ý của ai đó. Karen nói tiếp: “Thưa bố mẹ, đây là món quà chúng con tặng bố mẹ. Chúng con muốn tặng món quà giúp bố mẹ nhớ đến cuộc sống 30 năm qua”. Cô lấy món quà trên tay George, đặt trên tay Pauline.
Đấy là một khung hình, nhìn bốn góc cạnh và chỗ lõm chính giữa, Pauline đã đoán ra được. Cô nghĩ chắc chúng phóng lớn một tấm ảnh cưới, hoặc lấy một tấm trong số đó làm thành tranh vẽ. Khi xé bỏ lớp giấy gói, cô phát hiện hai khung bầu dục song song trong tấm vải lanh màu ngà, cô sững sờ. Khung đầu tiên là tấm ảnh chụp Michael lúc trẻ, mặc chiếc áo jacket carô xù xì, nghiêng mắt nhìn trời. Tấm thứ hai là Pauline, cũng rất trẻ, vịn nón mỉm cười. Hai tấm ảnh này cô đều rất quen thuộc - tấm ảnh của Michael do mẹ chồng để lại trong một hộp giày, tấm của cô trong album ảnh cưới của Donna - nhưng đặt nó cạnh nhau, đồng thời khảm viền vàng, bên dưới còn phủ thứ gì đó, điều này làm cô rất bất ngờ, cô vẫn không hiểu nó liên quan gì đến kỷ niệm ngày kết hôn của cô. “Tuyệt quá!”, khi Pauline đưa nó cho Michael, anh mỉm cười rất tươi, nhưng thật ra Pauline biết anh cũng không hiểu ý nghĩa món quà.
Sally giải thích: “Đấy là bố mẹ trước lúc gặp nhau”. “Trước lúc bố mẹ gặp nhau?”, Pauline hỏi.
“Lễ cưới của dì Donna là ngày 8 tháng 11 năm 1941;
phía sau tấm ảnh của bố có người viết: ở nhà chú Bron, Lễ tạ ơn năm 1941. Thế nên ảnh này chụp khoảng vài tuần thậm chí là vài ngày trước khi bố mẹ gặp nhau ở cửa hiệu tạp hóa”.
“Hay nhỉ!”, Michael nói.
Pauline cũng ngạc nhiên không nói nên lời. Thật tình cờ, hai tấm ảnh này là bằng chứng sau cùng cho khoảng thời gian trước khi họ giã từ cuộc sống độc thân... Ồ, nhìn Pauline xem, ngây thơ biết nhường nào! Thậm chí trên mặt Michael cũng lộ vẻ ngây thơ và bình yên!
“Bố mẹ chẳng biết gì cả”, cô nói, “bố mẹ không ngờ có chuyện như thế! Không có sự kiện Trân Châu cảng, không có chiến tranh, bố mẹ cũng không thể gặp nhau, bố mẹ cũng không có con cái, cháu của bố mẹ lại càng khó tưởng tượng nó sẽ như thế nào!”.
“Phải đó! Chúc mừng kỷ niệm ngày cưới!”, George xen vào.
“Còn nhớ lúc anh băng vết thương cho em không?”, Pauline hỏi Michael. “Em thấy lúc đó anh rất tuyệt vời. Giờ đây mỗi lần em ngửi thấy mùi băng keo đều nhớ đến lúc đó!”.
“Em đội mũ đỏ”, Michael nói, “lúc em tham gia diễu hành, có một thoáng anh không thấy em, sau đó anh thấy một mảng màu đỏ hiện ra trước mắt, tựa như tất cả máu đều chảy về huyết quản anh vậy”.
“Còn cả những lần cãi nhau điên cuồng của chúng ta”, Pauline có vẻ tươi tỉnh, “một lần em nhảy từ trên đu quay ở khu vui chơi xuống, vì anh đến dự sinh nhật Katie Vilna mà không dẫn em theo, còn nhớ không?”.
“Lúc đó đu quay đang quay đấy!”, Michael nói với những người khác, “Bố mẹ cách mặt đất ít nhất 4 feet (1 feet = 12 inchs = 0.3048m)!”.
“Nhân viên phục vụ sợ hoảng hồn”. Pauline nói tiếp, rồi cười rộ lên.
“Còn trong khoảng thời gian huấn luyện đặc biệt, anh gởi trả tất cả thư của em”. Michael nói.
“Hồi em mang thai tám tháng, anh bảo em béo, làm em tức chết được”.
“Em mặc đồ ngủ về nhà bố mẹ, còn nhớ không nào?”. Bỗng nhiên Michael không nói nữa, Pauline nhìn theo ánh mắt anh, thấy hầu như những người khác đều không hứng thú với trò tiêu khiển của họ. Chỉ có Sally ngồi vừa cười vừa nghịch yếm của JoJo.
“Dù thế nào”, Michael nói, “các con đều rất ngoan”. “Phải đấy, cám ơn các con!”, Pauline xen vào.
Mọi người đứng dậy nâng ly chúc mừng.
“Lúc này 30 năm trước”, Pauline nói, “em và anh đang làm thủ tục đăng ký trong khách sạn President Lincoln ở Washington!”.
Cô cởi áo, run run treo lên giá. Trên cổ áo có một đốm nhỏ màu hồng, nhưng nếu che bằng đồ cài áo, cô còn có thể mặc thêm một lần, sau đó đưa đến tiệm giặt ủi.
“Một nhóm các anh lính và thủ thủy đi lại trong sảnh lớn, anh nhớ không?”, cô hỏi Michael. Anh đang lấy đồ đạc trong túi áo khoác để lên bàn, không trả lời. Cô nói tiếp, “em ngồi trên ghế, chờ anh đăng ký phòng cho chúng ta. Em cầm ví tiền ở tay trái, thế nên mọi người đều biết chúng ta kết hôn rồi”.
Cô luôn nhớ những hướng dẫn trong cuốn sách “Kim chỉ nam hôn nhân cho các bạn nữ” mà mẹ đưa cô. “Thư giãn”, cuốn sách dạy, “tin tưởng chồng và để anh ấy chỉ dẫn bạn”. Nhìn từ chỗ cô ngồi, trông Michael hơi thập thò và rất vụng về. Nhìn từ phía sau cổ anh thon dài như một đứa trẻ.
“Thú vị thật, chuyện lâu thế, giờ nghĩ lại hệt như ngay trước mắt!”, cô nói, “Em còn nhớ được từng hàng đinh trên tay vịn của ghế! Chúng bằng đồng thau, đóng ở đó, nên lúc em sờ tay vào có cảm giác rất gồ ghề”.
Cô cho anh thời gian nói xen vào, nhưng rất hiển nhiên là anh không muốn.
“Sau đó anh lính bước đến”, cô nói tiếp, “em nhớ hình như là một trung tá. Anh ta hỏi: ‘Cô đi một mình sao?’. Em nói: ‘Không, tôi đang chờ chồng tôi đăng ký phòng!’. Đấy là lần đầu tiên em dùng từ ‘chồng tôi’ ở chốn công cộng. Bỗng nhiên em phát hiện anh đứng trước mặt em và đang rất giận. Em đã giải thích rằng em không cố tình nói thế! Chúng ta vào thang máy, anh vẫn còn giận, em không ngừng giải thích với anh, cuối cùng cả người phục vụ cũng tin lời em”.
“Phải”, Michael nói, “hình như là thế”. Cuối cùng anh quay người lại nhìn cô, “Thậm chí, chúng ta đã đánh nhau ngay đêm tân hôn”.
“Ồ, nói chính xác hơn không phải là đánh nhau. Nó giống hiểu lầm hơn, nhưng rồi chúng ta làm lành ngay. Đấy là đêm tân hôn thú vị! Anh còn nhớ không? Anh yêu!”. Cô hỏi, giờ Pauline rất vui, cô đã cởi hết chỉ còn chiếc váy lót và chiếc áo lót ren trông rất gợi cảm.
Nhưng dường như Michael chẳng thấy gì cả. “Nhảy từ trên đu quay xuống”, anh nói, “chạy đến nhà họ hàng em. Pauline, em có nghe thấy tối nay chúng ta nói gì không? Em có nghe thấy lời chúng ta nói không? Trong ký ức của em chỉ có cãi nhau, trước đây anh chưa từng chú ý đến điều này. Em có thấy vẻ mặt của các con không?”.
“Đâu chỉ có cãi nhau, Michael. Trời ạ!” Pauline nói, đồng thời vội nhớ đến vẻ mặt của các con. Lúc đó chỉ có Michael nhạy bén quan sát những điều này. “Em đang kể anh băng vết thương cho em thế nào”, cô nói, “anh kể về chiếc áo đỏ của em...”.
“Anh đã nhắc đến thời khắc hòa bình duy nhất trong đời chúng ta!”, anh nói.
“Sao?”.
Michael không trả lời, mím chặt môi, ánh mắt anh trông rất u uất.
Cô đứng xa anh một chút, rồi đặt một tay lên cánh tay anh. “Ồ, Michael”, cô nói, “Tại sao? Đó không phải sự thật! Chúng ta luôn sống rất vui vẻ! Khoảng thời gian đó rất lãng mạn, chúng ta cùng nói ra những lo lắng và sợ hãi trong lòng mình và cười vui vẻ. Những chuyện đùa hồi các con còn nhỏ, anh nhớ không? Hồi trước Karen gọi nước ngọt là ‘nước lăng xăng’, thật vui? Chúng ta cùng chia sẻ đau buồn, những rắc rối Lindy gây ra và lúc đầu óc mẹ em dần trở nên... những an ủi anh dành cho em. Chúng ta cãi vã đôi lần thì sao? Em thấy nó chỉ chứng minh chúng ta có một cuộc hôn nhân tràn đầy sức sống và mãnh liệt! Em thấy đây là một cuộc hôn nhân rất thú vị!”.
“Chẳng thú vị chút nào”. Michael uể oải nói. Tay cô buông xuống.
“Chẳng khác gì địa ngục”. Anh lại lầm bầm thêm một câu.
Cô nghe thấy lời anh nói, mong muốn biết bao mình chỉ nghe nhầm! Anh không thể nói thế. Dù lúc cãi nhau kịch liệt nhất anh cũng không thể nói thế!
“Tất cả những lần gào thét, kêu khóc và những hành vi chẳng đoán biết được”, anh nói, “ra ngoài, dập mạnh cửa, đá vật dụng trong nhà, ném quần áo anh qua cửa sổ, khóa anh bên ngoài không cho vào nhà...”.
“Vậy sao anh không bỏ đi?”, Pauline hỏi. Michael không nói nữa.
“Nếu anh đau khổ thế, hãy đi đi! Nếu em làm anh không vui thế, nếu anh đang chịu giày vò, hãy đi đi! Anh còn chờ gì nữa?”.
Anh nhìn cô một lúc, sau đó lấy chìa khóa trên bàn và ra khỏi nhà.
Đấy chính là đêm kỷ niệm ngày cưới. Pauline cởi chiếc váy lót viền hoa, cuộn tròn nó để sáng mai mang đến tiệm giặt ủi. Cô chú ý thấy tay mình hơi run. Cô thấy mình rất yếu, cứ như một thời gian dài không ăn uống, tim cô đập dồn dập. Lúc sợ hãi, cô hay có cảm giác như thế.
Cô cởi áo lót, nhưng không cởi quần lót, rồi mặc vào một chiếc áo ngủ tay dài. Mỗi lần thấy lo lắng, cô đều mặc quần lót với áo ngủ để ngủ. Từ nhỏ cô đã tập thành thói quen này. Cô rửa mặt, đánh răng, tháo hoa tai ngọc trai đặt vào hộp trang sức. Cô đến đầu kia hành lang, xem đèn phòng Pagan tắt chưa, sau đó trở về phòng mình, và leo lên giường.
Anh ấy sẽ về, chắc chắn thế! Anh ấy bình tĩnh rồi sẽ về thôi! Có thể trong lúc cô đang ngon giấc, anh vào phòng đóng rầm ngăn kéo, ném đôi giày nặng trịch dưới đất. Anh thường làm thế, và chưa một lần xin lỗi. Có thể mấy ngày liền anh đều lạnh nhạt, cô nói: “Michael, đừng thế nữa mà!”, anh sẽ gắt gỏng: “Chuyện gì cơ? Anh có làm gì đâu!”, anh hay nói dối, anh không phải người thành thật. Anh chống đối với người khác bằng một cách không thành thật, mức độ thẳng thắn của anh chẳng bằng một phần mười của cô.
Xem anh biểu hiện thế nào trước mặt các con: “Mẹ con nói thế này”, “Mẹ con nói thế nọ”, “Mẹ không muốn các con ra ngoài quá khuya”, “Sau khi con đến đó, mẹ muốn con gọi điện về, con biết mẹ rất nóng ruột”, anh luôn để cô đóng vai người xấu. Anh chưa bao giờ nói “Bố muốn thế nào”, mãi đến hôm nay đối với Pagan anh vẫn thế. “Pagan, chẳng phải bà bảo đến lúc lên giường ngủ rồi sao?”. Sau đó anh làm ra vẻ dễ chịu, ý là mình sao cũng được.
Pauline tắt đèn, nằm thẳng xuống giường, chỉ đắp một lớp chăn. Đây là một đêm ấm áp, giống mùa hè hơn mùa thu. Qua cánh cửa sổ để mở, cô nghe thấy tiếng kêu của côn trùng trong các bụi cây. Một chiếc xe hơi vù một tiếng lái từ phía trước đến, nhưng không giảm tốc độ.
Thỉnh thoảng Michael cố tình gọi cô là “bà già”, về sau cô hết chịu nổi, bảo anh tuổi tác là vấn đề nhạy cảm với cô. Tuy đã hiểu, nhưng anh vẫn cố tình hỏi: “Anh nói gì sao? Anh chỉ muốn chọc em cười, cả lời nói đùa em cũng không chịu nổi sao?”.
Sự thật là anh thiếu tình cảm, nghiêm nghị như viên chánh án.
Lần đó, sau khi họ mất manh mối của Lindy ở San Francisco, Pauline muốn thuê một thám tử tư. Cô từng nghe nói đến một người đàn ông tên Everjohn, do một người bạn giới thiệu. Cô đề nghị Michael hẹn người đó ra gặp, nhưng anh từ chối. “Sao lại phí tiền bạc và thời gian vào việc này”, anh hỏi cô thế, “nó biết chúng ta sống ở đâu, nó biết con trai nó ở chỗ chúng ta. Giả sử anh chàng này tìm thấy nó thì đã sao? Anh ta dùng dây trói nó đưa về Baltimore à? Nó không muốn gặp chúng ta, Pauline. Thế nên, cứ vậy đi, anh cũng không muốn gặp nó”.
Michael nghĩ quá đơn giản.
Một lần, bỗng nhiên anh nói với cô, anh học được một câu của khách hàng: dần dần giết chết con ếch. “Đoán xem cách nói này từ đâu mà có?”, anh hỏi.
“Em không biết nó có nghĩa gì!”, Pauline nói.
“Nghĩa của nó là, dần dần làm một việc mà không ai chú ý đến. Cũng giống như dần thu nhỏ hộp ngũ cốc, giá thành vẫn thế, nhưng cái hộp ngày càng nhỏ. Vị khách hàng đó gọi nó là ‘dần dần giết chết con ếch’. Đoán xem cách nói này từ đâu mà có?”.
“Từ đâu?”.
“Nếu em đặt một con ếch vào trong chiếc lọ đựng nước lạnh, rồi dần đun nóng chiếc lọ, nhiệt độ nước tăng dần, con ếch vốn không ý thức được. Cuối cùng nó chết, nhưng vẫn chẳng cảm giác được gì”.
“Sao anh nói điều này với em?”, Pauline hỏi. “Ơ?”.
“Sao anh nói điều này?”.
“Chẳng sao cả, anh chỉ nghĩ chắc em muốn nghe, em yêu”.
“Anh muốn qua nó biểu đạt một ý khác, đúng không?”. “Sao?”.
“Em biết, anh có ý khác”.
“Anh chẳng biết em đang nói gì!”.
“Anh thấy chúng ta đang dần bị giết chết, chẳng phải thế sao?
Hôn nhân của chúng ta. Hơn nữa, anh cho rằng chính em đang làm thế”.
“Em điên rồi hả?”.
Không phải, cô không điên. Cô và Michael lấy nhau lâu thế rồi, vì vậy cô biết anh ám chỉ điều gì. Cô có thể hiểu thấu tâm tư của anh.
Cuối cùng Pauline ngủ thiếp đi, nhưng do quá căng thẳng, một lúc sau, cô choàng tỉnh dậy, nhìn đồng hồ: 3 giờ 15 phút. Không gian là một mảng đen tối và đặc biệt yên tĩnh. Côn trùng không kêu, không có tiếng xe, chỗ của Michael vẫn trống không. Có lẽ anh ấy gặp chuyện. Đúng, chắc chắn là thế! Bỗng nhiên, cô có linh cảm thế. Chắc chắn anh không chịu bỏ tiền ở khách sạn, anh cũng không có bạn bè để ngủ nhờ. Không, có thể anh lái xe đến bờ sông nào đó, uống say sưa, rồi nằm ngất ở đó... Nhưng cô lại quá sợ, không dám gọi cho cảnh sát. Cô có thể nói gì chứ? “Chồng tôi giận dữ bỏ nhà đi, tôi biết chắc chắn anh ấy gặp chuyện, tôi có thể cảm giác được”. Ngoài ra, cô còn cho rằng lúc Lindy bỏ nhà đi, cô đã gọi điện thoại quá nhiều rồi. “Alô, thưa sĩ quan, tôi là bà Anton...”, cô không thể lại nói thế. Xem ra dường như cô lại để mất một người cô yêu thương.
Michael không có quyền khiến cô rơi vào tình cảnh này. Anh không có quyền. Cô mong mình có thể tiếp tục ngủ.
Sáng sớm, khi chuẩn bị bữa sáng, Pauline chợt nghĩ chắc Michael đến ngủ nhờ nhà các con. Nếu thế anh ấy có đáng hận lắm không! Anh sẽ nói với chúng là bị cô đuổi ra ngoài, chúng sẽ tội nghiệp anh. Karen là có thể nhất, vì nó có một căn nhà ở thành phố, rất tiện lợi, ở ngay cạnh đường cao tốc Jones Falls. Pauline ngừng trét bơ lên miếng bánh mì nướng, quay sang nhìn chằm chằm vào điện thoại. Gọi điện hỏi Karen thử xem? Hay không gọi? Cô nghe phòng Pagan có tiếng radio. Nếu muốn gọi điện, cô phải gọi trước khi nó vào bếp. Cô lại suy nghĩ một lúc, sau đó nhấc máy lên.
“Xin chào!”, Karen nói.
“Chào, con yêu!
Mẹ đánh thức con sao?”.
“Không, không có, con dậy lâu rồi. Con đang viết luận văn, sáng sớm mai phải nộp rồi”.
“Mẹ chỉ muốn cám ơn con, hãy bớt chút thời gian trong tuần về nhà dùng bữa với mẹ nhé”.
“Ồ, có gì đâu mẹ”.
“Mẹ biết con rất bận”. “Không sao đâu ạ”. Dừng một lúc.
“Cám ơn món quà của con”, Pauline nói, “nó thật có ý nghĩa với bố mẹ!”.
“Chị Sally làm đấy ạ”.
“Phải, mẹ cũng đoán được. Sally là đứa nhạy bén, nhưng cũng có công lao của con mà”.
“Mẹ đừng khách sáo”. Karen nói.
“Thế nên...”. Pauline ngắt lời con bé. Tiếng radio trong phòng Pagan lớn hơn, nghĩa là nó sẽ mở cửa phòng. “Nhân tiện cho mẹ hỏi, tối qua bố có đến chỗ con không?”.
“Bố? Đến đây?”.
“Mẹ đoán là không”.
Pagan vào bếp, đeo ba lô ở một bên vai. “Sao bố lại đến đây?”, Karen hỏi.
“Ồ, không có gì, thật đấy!”.
“Con nghĩ bố phải ở nhà với mẹ chứ!”.
“Phải, nhưng bố mẹ... con biết đấy, có chút rắc rối...”. Pagan buông ba lô xuống đất ầm một tiếng - chiếc balô ấy nặng biết chừng nào! Sau đó, ngồi vào ghế nhìn cô với ánh mắt chờ đợi.
“Sao?”, Karen la lên, “bố mẹ đánh nhau vào đêm kỷ niệm ngày cưới?”.
“Không phải...”.
Cô không thể nói từ “đánh nhau” trước mặt Pagan. “Không có gì, thật đấy”, Pauline nói tiếp, “Trời ạ, mấy giờ rồi! Mẹ phải đưa Pagan đi học”.
“Ý mẹ là bố bỏ đi đến chỗ khác sao?”.
“Ơ? Ồ, phải. Giờ bố không ở đây, nhưng...”.
“Cháu ăn Cheerios được không ạ?”, Pagan hỏi cô. “Không được, Pagan, bà nướng bánh mì rồi. Xin lỗi con yêu, mẹ phải đi đây!”.
“Khoan đã”. Karen rói, nhưng Pauline đã dập máy. “Cháu không muốn ăn bánh mì nướng”, Pagan nói, “hôm qua cháu ăn bánh mì nướng rồi, cháu không thể ăn Cheerios sao ạ?”.
“Được rồi, cháu cứ ăn”. Pauline lấy hộp Cheerios trong tủ bếp ra, đặt trước mặt nó. Sau đó lại nhấc máy gọi cho George.
“Nhưng, chén đâu ạ? Cả sữa nữa?”, Pagan hỏi, đồng thời nghe thấy tiếng Sally: “Xin chào?”.
“Chào buổi sáng, Sally!”, Pauline nói. “Ồ, chào mẹ”.
“Mẹ chỉ muốn cám ơn tối qua các con đã đến dùng bữa và cả tấm ảnh dễ thương đó!”.
“Mẹ thích là con vui rồi. Mẹ thấy khảm viền vàng có lòe loẹt quá không?”.
“Khảm viền vàng. Ồ, không! Không đâu, nó rất dễ thương, Sally”.
“George bảo để nền trắng bình thường được rồi”. “Nếu mẹ muốn con làm lại nó...”.
“Trời ạ, không cần đâu! Mẹ thích khảm viền vàng! Mẹ thấy viền vàng là đẹp nhất đấy!”.
“Ồ”, Sally nói, “ý mẹ là... muốn khảm viền vàng cả khung bên ngoài sao?”.
“Dĩ nhiên là không”, Pauline nói vẻ chắc chắn, “bố mẹ đều thích dáng vẻ hiện giờ của nó. Giờ bố không ở đây, bằng không chắc sẽ đích thân nói với con điều đó. Trời ạ, mẹ chẳng biết ông ấy đi đâu! Các con có gặp bố không?”.
“Gặp... bố? Chẳng phải bố đang làm việc sao?”. “Phải, bố về mẹ sẽ bảo ông gọi cho các con”.
“Ồ, không cần đâu ạ... Bố sẽ đến chỗ con sao? Con không hiểu”.
“Theo mẹ biết thì không”, Pauline nói, “được rồi, cám ơn con lần nữa. Chào con!”.
Cô gác máy, rồi đứng bên điện thoại một lúc, dùng ngón cái và ngón trỏ bóp nhẹ môi dưới.
“Bà ơi”, Pagan nói, “cháu cần có chén”.
“Ồ, Pagan, cháu lớn rồi, phải tự lấy chứ!”, Pauline nói. Nhưng dù thế, cô vẫn đi lấy chén cho nó, rồi đặt cái ầm xuống bàn, hành động của Pauline làm Pagan chớp mắt lia lịa.
Lái xe từ trường Pagan về, Pauline ghé qua cửa hiệu tạp hóa, nằm ngay trên đường về nhà. Đấy là căn nhà gạch hẹp chỉ có một tầng, nằm giữa hiệu thuốc và văn phòng địa ốc, phía trên treo bảng “Cửa hiệu thực phẩm Anton” viết bằng thứ chữ nghiêng màu vàng. Cây cối chiếm phần lớn bãi đậu xe, Michael luôn đậu xe ở phía sau, giữa Dumpsters và thùng rác, thế nên cô không tài nào biết được anh có ở đây không. Cô lái xe đến bãi đất trống gần hiệu thuốc, cố gắng cách xa cửa hiệu tạp hóa, sau đó tắt máy, rồi ngồi trong xe chờ một lúc. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cô quyết định bước xuống xe.
Cửa hiệu mới của nhà Anton trông rất thú vị, thông thoáng và sáng hơn cửa hiệu cũ. Trên kệ bày đầy thực phẩm đắt tiền. Ở đây có một quầy hàng bán thịt, thậm chí còn có quầy chuyên bán hoa. Ở khu trái cây, Pauline nhìn thấy vị quản lý mà Michael thuê. Một người đàn ông mặt trắng bệch, dáng béo tròn, tóc bóng loáng, anh ta luôn đeo một sợi dây chuyền, hơn nữa còn có mặt cây thập tự giá, vì dây chuyền quá chật nên trông như thắt trên cổ anh vậy. Cô đi đến chỗ anh và nói: “Xin chào, Bart! Tôi nghĩ chắc anh ấy trong văn phòng”. Pauline hỏi với giọng điệu ung dung.
“Vâng, thưa bà”, Bart nói, “hoặc ở đâu đó gần đây, vừa nãy tôi có thấy ông ấy”.
Thế là chẳng có sự cố gì cả, xe cũng không rơi xuống sông, sự lo lắng của cô là dư thừa, cô càng giận anh hơn. “Được rồi, cám ơn anh”, cô nói với Bart, “tôi vào tìm anh ấy”. Cô ra phía sau cửa hiệu, gặp hai người phụ nữ có kiểu tóc giống nhau, họ đang hẹn cùng đi chơi tennis.
Cô thấy cửa văn phòng mở. Michael dựa người trên khung cửa, quay lưng về phía cô, đang nghe một cô gái nói chuyện. Sau khi bà Bird kế toán cũ nghỉ hưu, Letitia - tên cô gái - tiếp quản công việc sổ sách trong cửa hiệu. Letitia ngồi nghiêng trên ghế trò chuyện với Michael. Michael gật gật đầu, anh chẳng biết Pauline đến. Cô bước đi rất nhẹ, chân mang đôi giày vải đế mềm. Nhưng bỗng nhiên Michael ngoảnh người lại, dường như anh có cảm giác cô sẽ đến. Cô thấy mình có chút hối hận, lo lắng. Khoảnh khắc này, cô phát hiện Michael không muốn cô đến anh, anh lo lắng cô sẽ tìm thấy anh.
“Chào”. Michael nói. Letitia thì cười thật tươi: “Ồ, chào bà Anton!”, sau đó quay sang máy tính của mình.
Pauline nói: “Tối nay anh có về ăn cơm không”. Michael nhìn Letitia một cái, sau đó tiến đến vài bước, cách Pauline gần hơn, giọng nói nhỏ đến gần như không nghe thấy, “Có lẽ không về, Pauline”.
Lúc nói chuyện, anh thêm cả tên cô vào, cô thấy rất buồn. Anh nói rất khẩn thiết và cũng rất ân cần, dường như anh muốn từ từ nói ra tin xấu này. Cô thấy mình bị sốc, nhưng lại nói với vẻ chẳng màng bận tâm: “Được!”.
Vẻ mặt Pauline thư giãn hơn một chút, cô nói: “Hay quá! Tốt thật! Anh ở ngoài cả đời đi!”. Giọng cô nghe như là giọng của người phụ nữ điên, háo hức, ngang tàng. Cô xoay một vòng, sau đó đi ra khỏi cửa hiệu.
Pauline chẳng kể với ai chuyện này cả.
Cô dọn dẹp tủ và ngăn kéo. Cô chuẩn bị bữa tối, nhưng chỉ mình Pagan ăn. Pauline hỏi. “Ông đâu ạ?”.
“Ông họp”. Cô trả lời.
Nó có vẻ tin câu trả lời này, tuy trước giờ Michael chưa từng đi họp.
Ăn tối xong, Pagan xuống dưới nhà xem ti vi. Pauline ngồi trên ghế salon ở phòng khách nhìn về hướng cửa kính. Lúc cô ngồi đó, màn đêm đã buông xuống, nhưng cô không mở đèn. Cô dùng ngón tay quấn một góc áo len, vòng này đến vòng khác, rồi nhìn hàng cây bên kia đường. Ti vi phát ra tiếng bò con kêu gào lẫn tiếng pháo súng. Cô biết mình nên xuống nhà hỏi xem Pagan có bài tập không, đọc truyện hoặc chơi vài ván cờ với nó, nhưng cô không làm thế.
Khi đèn xe phía trước rọi vào nhà, cô cảm giác tim của mình đang đập mạnh. Cô nhớ đến lời Michael nói tối hôm qua, “Tựa như tất cả máu đều chảy về huyết quản anh vậy”. Cô mở một cuốn tạp chí ra, khi anh bước vào, trông cô như ngồi đọc sách trong bóng tối. Michael mở đèn, nhìn Pauline. Cô nheo nheo mắt trước ánh đèn.
“Anh về lấy quần áo”, Michael nói. “Ồ”.
“Còn nữa, anh muốn sắp xếp chuyện Pagan”. “Sắp xếp?”....
“Anh sẽ không bỏ nó. Chúng ta nên bàn xem lúc nào có thể gặp Pagan”.
“Ồ!” cô nói: “Anh muốn gặp nó lúc nào cũng được! Nuôi nó suốt đời đi, nếu anh muốn! Em có thể thu dọn đồ đạc cho nó chỉ trong một thoáng”.
“Được”, Michael nói rồi nhún vai, “thế thì tốt quá”. “Không, chờ đã! Không thể như thế!” cô đứng dậy, ôm cuốn tạp chí trước ngực. “Ồ, Michael”, cô la lên: “Sao chúng ta cứ phải thế chứ?”.
Anh nghĩ một lúc, rồi nói: “Anh không biết”.
Cô thấy được đây là sự thật. Với họ, đây đều là sự thật. Cô lại lún mình trong ghế salon, anh hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn quay người đi về phòng.
Mỗi âm thanh anh phát ra cô đều biết là chuyện gì mà không cần đến đó xem. Cầu thang gác xép thông thẳng đến cửa sập ở nóc đại sảnh, anh loạng choạng đi lại hai lần, vụng về va chiếc vali vào cầu thang gỗ. Ngăn kéo trong phòng ngủ mở ra lại đóng vào, móc áo trong tủ kêu cọt kẹt, tủ đựng thuốc trong phòng tắm cũng mở ra đóng vào, sau đó anh đến phòng khách. Ti vi vọng ra tiếng kêu của bò con, nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng lầu bầu. Pagan chẳng nói gì, có lẽ nó nói quá nhỏ, nên không nghe thấy. Michael bộc lộ tình cảm với cháu ngoại nhiều hơn với con mình. Lúc này từ phòng khách vọng đến tiếng bước chân, ngày càng nặng nề, sau đó lại leo lên cầu thang. Khi Michael xuất hiện ở hàng lang phòng khách lần nữa, tay phải anh cầm một chiếc vali, vai trái đeo một cái balô, dưới cánh tay trái còn kẹp một chiếc túi nhựa.
“Anh muốn cuối tuần đến đón Pagan”, Michael nói, “sáng thứ bảy anh đón nó, tối chủ nhật đưa nó về, nếu em đồng ý”.
“Đưa nó đi đâu?”, cô hỏi.
“Anh thuê một căn hộ trong chung cư mới đối diện cửa hiệu”.
Thật buồn cười, cô mất vài giây suy nghĩ xem đó là chung cư nào.
“Thứ sáu anh dọn đến đấy”, Michael nói, “trước lúc đó, anh ở khu Hilton trên đường Colts, nếu em cần liên lạc với anh”.
“Hilton!”, cô gần như kêu lên, “tốn mất bao nhiêu tiền!”. “Tốn bao nhiêu tiền có liên quan gì sao em?”, anh hỏi.
Câu này làm cô hiểu chồng mình thật sự muốn rời khỏi mình.
Sau bao nhiêu năm chung sống với nhau, cô thực sự chẳng biết họ chia tay nhau vì vấn đề gì!
Michael lại tần ngần một lúc, sau đó quay người ra sảnh lớn. Cô nghe tiếng khóa cửa. Một lúc sau xe anh bật đèn, lái đi. Cô có cảm giác mất cân bằng, sắp trượt ngã. Thậm chí trong khoảnh khắc đó, cô chẳng biết vừa xảy ra chuyện gì.
Hết thứ năm, đến thứ sáu. Cô vẫn chẳng kể với ai: bạn bè cũng như con mình, thậm chí cả người thân. Dù thế nào, họ đều bận rộn với cuộc sống của mình. Cô nhớ đến những ngày Lindy bỏ nhà đi: tốt nhất đừng nói những điều đó, nói ra nó sẽ trở thành sự thật.
Cô nhìn thấy mỗi người xa lạ đều như thấy Michael, lúc Lindy bỏ nhà đi cô cũng có cảm giác này. Cô nghiệm ra rằng, khi bạn tìm kiếm một ai đó, bạn sẽ tưởng tượng mọi người là người bạn đang tìm.
Không khí trong nhà im lặng đến lạ kỳ, mọi âm thanh đều bị đè nén, Pauline thấy căn nhà này chỉ thích hợp với những người cô đơn. Cô cố gắng không ở nhà, mỗi ngày đều tìm gì đó để làm, mãi đến lúc đón Pagan tan học. Cô chưa từng tận tâm tận lực với những chuyện vụn vặt như thế, chẳng hạn: thay vòi sen; quét dọn những thứ chất đống dưới gốc cây; tìm một miếng gạch men vuông thay cho miếng đã nứt trên bếp. Lúc đến Safeway mua bữa tối, cô phát hiện trước đây mình quen với việc Michael mang thức ăn từ cửa hiệu về nhà, bản thân cô không ý thức được thức ăn lại đắt đến thế.
Giờ tan trường, cô đi đón Pagan. Khi cả hai cùng bước vào cửa, căn nhà như lại có sinh khí. “Cháu đói rồi!”. Pagan nói, “Cháu khát nữa!”, “xem cháu làm những gì trong giờ mỹ thuật! Chúng ta có thể lồng nó vào khung không?”, “Bánh quy của ai thế ạ?”.
Có một đôi lần, cô thử nói với Pagan, Michael không sống ở đây nữa. Nhưng cậu bé chỉ “dạ” một tiếng, sau đó tiếp tục tìm đồ trong hộc tủ để công cụ.
“Cháu biết đấy, ông muốn ở một mình một thời gian”. “Bà có thấy ống hút dài cong cong của cháu không?”, Pagan hỏi.
“Trong máy rửa chén bát. Cháu biết mọi người thường làm thế, đi nghỉ một mình, nhưng điều đó không có nghĩa là ông không yêu cháu”.
“Giống như bố của Beth Ann”. Nó nói. “Beth Ann?”.
“Bố của Beth Ann lại tìm một mẹ mới”.
“Một mẹ mới... Ồ, ông không bao giờ...”.
“Máy rửa chén bát ở đâu ạ? Sao tìm mãi mà không thấy ống hút của cháu!”.
“Pagan, tìm ở cái giá phía trên cùng xem”. Pauline trả lời. Cô đã từ bỏ việc giải thích với nó.
Pagan là đứa trẻ rất đáng yêu, làn da màu ô liu, mái tóc đen sáng bóng như thủy tinh, mắt màu đen láy, Pauline rất yêu nó! Nhưng đôi lúc nó quá trầm lặng, trong lòng như luôn chôn giấu điều gì đó, lại thường khép kín bản thân, cô thấy hơi thất vọng. Thậm chí cô mong nó suy sụp, khóc lóc trong vòng tay của cô, để cô an ủi nó.
Tối hôm đó, sau khi Pagan lên giường, Michael gọi điện đến. “Em khỏe không?”, anh lịch sự hỏi.
“Khỏe, cám ơn anh. Còn anh?”, Pauline hỏi.
“Anh vẫn khỏe. Mai khoảng 8 giờ anh đến đón Pagan được không?”.
“8 giờ, được”. Cô nói. “Vậy tạm biệt em”. “Tạm biệt”.
Cô gác máy.
Giờ cô đã nhớ ra tối hôm đó, cô nói rất nhiều, và còn lớn tiếng đuổi anh ra khỏi căn nhà này.
Nên anh ấy ra đi! Anh còn lựa chọn nào chứ? Tự nhiên anh ra ở bên ngoài! Tất cả đều là lỗi tại cô, cô phải tự cứu vãn tình thế này.
Sáng thứ bảy cô dậy rất sớm, mặc một chiếc áo xanh cổ tròn mua trong đợt hàng giảm giá. Nhìn trong gương, chiếc áo này trông quá nổi bật. Thế rồi cô đổi sang mặc quần đen và chiếc áo rộng màu đỏ tươi. Cô chải tóc, trang điểm, ngắm nghía mình trước gương hết lần này đến lần khác. Chiếc áo đỏ tươi là ý hay, chẳng những rất hợp với màu son của cô, hơn nữa còn giúp sắc mặt cô trông tươi tắn hơn. Đây là màu cô mặc vào lần đầu họ gặp nhau.
Mỗi khi thấy chán ngán Michael, Pauline đều ép mình nhớ đến anh vào lần đầu gặp mặt. Anh băng vết thương cho cô, làn môi mím chặt. Vấn đề của họ là giờ đây họ quá hiểu nhau, chỉ khi nhớ đến dáng vẻ của Michael trước đây, cô mới nhớ được tại sao mình lại yêu anh.
Cô đi vào ở đầu kia hành lang, dừng lại một lúc tại phòng Pagan hỏi: “Cháu dậy chưa?”.
“Cháu dậy ngay đây”. Pagan lầu bầu dưới đống chăn mền lung tung.
“Mau lên, cháu yêu. Nửa giờ nữa ông đến đấy”.
Trong bếp, cô lăng xăng với bình lọc nước, lấy bánh mì trong lò nướng điện ra, rót nước cam cho Pagan. “Pagan!”, cô gọi, “Ra ăn sáng đi!”.
“Cháu đến ngay”.
Pauline đi xuyên qua bếp đến đại sảnh, cô mở cửa, đặt miếng nệm lót lên trường kỷ. Khi trở vào bếp, cô thấy món quà mừng kỷ niệm ngày kết hôn của họ dựa trên tủ. Cô lấy nó mang vào đại sảnh, đặt trên chiếc bàn ở đó, góc độ đặt làm mọi người vào nhà đều thấy. Dưới ánh nắng ban mai, màu sắc hai tấm ảnh càng nhạt hơn, vả lại, Pauline lúc trẻ trông khá xinh đẹp. Cô lại có vẻ kiên cường hơn anh.
“Bà ơi, bà đâu rồi?”, Pagan ở trong bếp gọi to.
“Bà đến đây, Pagan”. Cô nói, nhưng lại trở vào phòng ngủ. Cô lấy lược chải đầu, mãi đến khi tạo được kiểu tóc trông rất trẻ trung.
“Hôm nay là thứ bảy đấy, bà ơi! Thứ bảy cháu phải uống Coca!”.
“Ồ, ừ nhỉ, để bà lấy cho cháu”.
Nhưng, cô đang cởi khuy thay áo, rồi lại lấy một chiếc áo mềm mại hơn có in hình những búp hồng.
Michael đến, trễ hơn 7 phút so với thời gian anh hẹn. Cô lại thay chiếc áo đỏ lúc nãy, những dịp thế này mặc chiếc áo có in hình búp hồng là một sai lầm. Cô đứng ở cửa, mỉm cười mở màn che khi anh bước vào.
“Chào anh!”, cô nói. “Chào em!”.
“Pagan đang thu dọn đồ đạc!”.
“Được”. Michael nói. Anh bước vào, mặc chiếc áo sơ mi màu xanh đã lâu không mặc, trông anh gọn gàng năng động hơn, giống như một doanh nhân.
“Anh cần túi ngủ không?”, cô hỏi.
“Không cần đâu, ở đó có giường cho khách”.
“Nhà anh sửa sang rồi à?”.
“Ừ”, anh nói, “chỉ sửa sang những thứ cơ bản nhất thôi”.
Michael không nhìn vào mắt cô, anh nhìn chỗ khác, tay đung đưa chùm chìa khóa, Pauline cũng cố tránh đi đến trước tầm mắt của anh.
“Trong khi chờ thằng bé, anh uống cà phê không?”, cô nói.
“Không cần đâu, cám ơn. Anh thấy chúng ta nên hoán đổi tập chi phiếu”.
“Tập chi phiếu?”, cô nói.
“Ý anh là, chuyện này em đóng tiền. Anh chắc không có gì là em không làm được. Anh đã viết mấy tờ chi phiếu phải lưu giữ, bao gồm tiền cọc nhà và những thứ khác”. Anh đưa tay vào túi áo, lấy ra một tờ giấy. “Em cầm lấy, anh viết ra cả rồi”.
Cô cầm tờ giấy đó, nhưng mắt cứ nhìn anh chằm chằm.
“Anh dùng tiền lương tháng sau mở một tài khoản mới, nhưng phải mấy hôm nữa mới có thể rút được tiền”. Anh nói.
“Em biết rồi”.
“Còn chuyện gì cần thảo luận không?”.
Pauline trầm lặng vài giây, nói: “Xin lỗi, em đuổi anh đi, thật ra...”.
Cả hai lại im lặng một lúc, rồi Michael nói: “Anh hiểu”. “Em không phải có ý đó. Sao anh lại nghĩ em có ý đó kia chứ? Chỉ vì anh làm tổn thương em. Anh nói cứ như chúng ta bên nhau chưa từng vui vẻ, anh biết tại sao em lại thế mà!”.
Anh cố đứng lại đó nghe cô nói hết, nhưng không trả lời. Cuối cùng anh cũng dừng không đung đưa chùm chìa khóa nữa. Hành động này cho Pauline một cảm giác thắng lợi, cô thấy mình chực khóc: “Chúng ta lấy nhau 30 năm rồi, Michael. Chúng ta cùng trải qua nhiều chuyện thế! Anh không thể vì một chuyện nhỏ mà vứt hết tất cả sang một bên!”.
“Không phải tại những lời đó”, Michael có vẻ kiên định, “mà là cảm nhận của anh khi em nói những lời này”.
Cô chờ anh nói tiếp.
“Khi em bảo anh ‘rời khỏi’, anh thấy mình được... giải phóng. Anh nghĩ, tại sao chứ? Phải, anh có thể đi, chẳng phải sao? Đấy là ý hay! Với anh tựa như vừa trút được gánh nặng”.
“Gánh nặng?”.
Nước mắt cô ngừng chảy, nhưng mặt vẫn còn ướt. Michael chẳng thấy gì cả, anh đang nhìn về bên trái cô.
Trầm tư một lúc, anh nói: “Anh không biết sao mình lại có được quyết định này. Nhưng giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Anh quá già rồi, không thể làm lại cuộc đời. Nhưng cuộc sống bi thương của chúng ta cũng là một sự lãng phí, muộn vẫn hơn mãi không làm, cũng như mẹ anh thường nói, đưa tiền giả rồi thì chẳng cần phải đưa tiền thật nữa, sau khi sống không tốt cũng chẳng thể sống tốt được...”.
“Vâng, chắc chắn em không muốn làm gánh nặng cho anh”. Pauline nhấn mạnh từng chữ một.
Bây giờ, Michael nhìn Pauline.
“Thượng đế ơi, anh chẳng có chút tinh thần trách nhiệm gì sao? Không, quả thật anh nên ra đi, Michael, em chẳng mong anh sẽ quay về nữa. Đi đi!”.
Pagan gọi: “Bà ơi?”.
Nó đang đứng ở cửa bếp, ôm một túi chất đầy đồ. Michael nói bằng giọng ôn tồn: “Ồ, cháu ông vẫn khỏe chứ?”.
“Bà sao thế ạ?”.
“Không có gì, cháu ạ. Chuẩn bị lên đường rồi chứ?”. Pagan nhìn Pauline. Cô gượng cười một cái, nói: “Tạm biệt, cháu yêu”.
Sau khi hai ông cháu rời khỏi, cô thất thần ngồi xuống trường kỷ. Rõ ràng chân cô đang run, hơn nữa mặt cũng nóng bừng.
Cuối tuần, cô kể sự việc với mọi người. Điện thoại là sự sống, cũng là nguồn oxy duy nhất của cô. Xem ra, nếu hai phút không liên lạc với người khác, cô sẽ khó thở. Cô bắt đầu gấp quần áo, nhưng bỗng nhiên, chẳng biết tại sao, cô lại gọi điện cho chị cả. “Em không biết phải làm sao, Donna. Em sống sao đây? Những ngày tháng này em biết sống sao? Anh ấy là cuộc sống của em!”.
Donna bảo mọi chuyện sẽ dần nguôi ngoai thôi: “Pauline, chớp mắt chị sẽ quên ngay những gì em nói với chị, vì sáng sớm mai hai đứa lại trở về bên nhau như trước đây”.
“Chị nghĩ thế sao?”, Pauline hỏi. Cô vui lên, sau khi cúp điện thoại, cô thu dọn máy rửa chén bát. Nhưng cô lại bắt đầu gọi điện cho Katie Vilna trong bếp, kể cho cô ấy nghe sự việc.
Katie nói: “Ồ, Poll. Sao anh ấy lại như thế?
Ồ, đúng là kẻ xấu xa! Hai bạn kết hôn rồi mà!”.
“30 năm rồi!”, Pauline vừa nói vừa vén tay áo lau nước mắt.
“30 năm! Tưởng tượng mà xem! Đến nước này, bạn không nên nói thế, anh ấy luôn giả nhân giả nghĩa. Bạn biết không? Ôn hòa, bình tĩnh và tốt bụng, chẳng còn ai trông tốt hơn anh ấy đâu. Mình không hiểu sao bạn chịu đựng được lâu thế. Lần kết hôn lâu nhất của mình chỉ có 4 năm, lần thứ hai với Harold, ba lần cuối và nửa lần gần đây mình có thể đếm trên đầu ngón tay!”.
“Nhưng... Harold...”, Pauline gần như khóc thành tiếng. Harold và Michael là hai người khác nhau, cô muốn nói như thế nhưng không đủ can đảm.
Wanda muốn biết tại sao họ cãi nhau, Pauline nói: “Ơ... chẳng liên quan gì đến chuyện này. Thực tế, thỉnh thoảng chúng mình cãi nhau không có lý do. Có một lần, chúng mình cãi nhau chỉ vì trời quá lạnh. Mình nói, đó là câu chuyện của các bà cụ kể. Anh ấy bảo chẳng biết mình đang nói gì. Mình bảo anh ấy không có quyền. Cuối cùng chúng mình đánh nhau, mấy ngày liền không nói chuyện!”. “Trước đây mẹ từng nói hôn nhân giống như những cái cây”, người chị thứ hai nói với Pauline. “Còn nhớ mẹ nói sao không? Cái cây này gả cho một cái cây khác, một khoảng thời gian sau, chúng sẽ dung hòa với nhau, dù tổ hợp này phi lý thế nào, cây đào lấy cây táo hoặc cây anh đào lấy cây mận. Dù thế, nếu em nhất quyết chia cắt chúng sẽ làm chúng chết khô”.
“Megan, sao chị nói với em chuyện này? Sao chị không kể với anh ấy? Chị nghĩ em muốn chia tay thế sao? Em chẳng liên quan gì đến chuyện này! Chính anh ấy bỏ nhà đi! Anh ấy lại có một căn hộ mới! Chính anh ấy gây tổn thương cho hôn nhân của chúng em, vậy mà anh ấy chẳng màng gì cả!”.
Dù thế, sau khi cúp máy, đầu óc cô vẫn nghĩ đến việc chị cô nói. Cô cảm thấy mình bị tổn thương, lòng cô giờ đây rất đau đớn.
Cô tưởng tượng họ là hai cây già héo khô trên vực thẳm chịu mưa chịu gió, hơn nữa đất ở đó lại rất cằn cỗi.
Mimi Drew nói: “Rất xin lỗi, nhắc đến chuyện này, tôi thấy đau lòng, Pauline, nhưng tôi thấy cô hơi... nắng mưa thất thường. Thỉnh thoảng mọi người nghĩ đây là một sự khiêu chiến. Nhưng có lẽ Michael chỉ muốn tạm thời nghỉ ngơi thôi”.
“Tạm thời nghỉ ngơi! Vậy còn tôi? Phải chăm sóc căn nhà và đứa cháu! Chẳng lẽ tôi không cần tạm thời nghỉ ngơi sao?”.
“Dĩ nhiên, chị cũng cần, tôi biết, Pauline”.
Pauline gác điện thoại trong bếp cái rụp, trở về phòng. Cô định lên giường ngủ, nhưng quần áo mới xếp một nửa, cô lại tiếp tục công việc. “Cô ấy biết gì chứ?”. “Người vợ lý tưởng của đàn ông là thế nào! Không được ngủ lúc tức giận, mỗi ngày đều phải khen chồng đôi lần...”.
Sally thì bảo: “Con không hiểu, bố ở đâu? Sao bố tìm được nhà nhanh thế? Mẹ có biết vợ chồng anh con mất bao nhiêu thời gian mới thuê được một căn nhà trong khả năng chi trả không?”.
“Mẹ không biết, mẹ không quan tâm chuyện này!”, Pauline vừa khóc vừa nói, “Chuyện bố xử lý nhà cửa làm mẹ yên tâm nhất!”.
“Ồ, đúng thế, con xin lỗi mẹ, con vô tâm quá. Con chỉ nghĩ... mẹ biết đấy, đây chỉ là chuyện tạm thời. Đâu còn là lần đầu của bố mẹ... George đi công tác rồi, con sang chơi với mẹ chút nhé?”.
“Không cần đâu, mẹ không sao. Dù vậy, mẹ vẫn cám ơn con”. Pauline nói. Giờ cô không muốn người khác thấy mình khóc đến mắt sưng húp, nhất là cô con dâu mình.
“Con có thể dắt bé JoJo theo, nó giỏi làm bà nội vui nhất!”.
“Thời gian sau hãy qua chơi nhé”. Pauline vội gác máy. Sau đó Sally gọi cho Karen. 5 phút sau, Karen gọi cho Pauline. Lúc đầu Pauline không nói gì với cô bé, vì cô thấy trong chuyện này chắc chắn Karen đứng về phía Michael. Nhưng thực tế Karen chẳng đáng về phía ai, cô nói thẳng: “Sally bảo bố mẹ lại cãi nhau”.
“Không phải cãi nhau, Karen. Bố mẹ chia tay rồi, hôn nhân của bố mẹ đã kết thúc”.
Kể sự việc lại làm Pauline rơi lệ, tuy cô mong muốn mọi người trông mình như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô sụt mũi một cái, Karen thở dài nói: “Được rồi, mẹ cứ nghĩ thế đi!”, sau đó, cô bé đổi sang đề tài một cách vô tình.
“Bố con không nói chuyện này sao?”, Pauline hỏi, “Lẽ nào ông muốn giấu các con?”.
“Bố không nói với con”, Karen nói, “một giờ trước bố gọi cho con, hỏi con có muốn cùng bố và Pagan đi xem phim không, con còn tưởng bố gọi từ nhà!”.
Sherry gọi điện thoại đến, cô là em út của Pauline, thế nên, chuyện gì cô cũng biết sau cùng. Vừa nhấc máy cô liền nói: “Em biết hết rồi. Em nghe Megan kể? Chị kể với Donna, Megan, còn em thì sao chứ?”.
“Điện thoại của em bận”. Pauline nói dối.
“Ồ, phải, chị hiểu mà, phải không?”. Sherry có vẻ ngán ngẫm, “Chúng ta đều không có anh em, chúng ta chẳng biết đàn ông nghĩ gì, chúng ta mãi không thể đoán được lòng của đàn ông”.
“Chúng ta có bố”. Pauline nói.
Nhắc đến bố làm cô thấy đau lòng, vì cô sợ ông biết tin này. Trong số các con rể, bố quý nhất là Michael.
“Nhưng ngày nào bố cũng đi làm”, Sherry nói, “chúng ta không thể nhìn rõ mọi chuyện”.
“Có lẽ em nói đúng”, Pauline buồn bã nói, “chị không hiểu đàn ông. Chị cũng chẳng thích họ. Em có thể cho chị biết tại sao Michael làm thế không? Hơn nữa tại sao lại là lúc này? Sao không phải nhiều năm trước đây, nếu anh ấy bất mãn thế? Lúc đó, chị còn trẻ, còn xinh đẹp, còn có thể tìm người khác!”.
“Chúng ta cũng chịu ảnh hưởng cuộc hôn nhân hạnh phúc của bố mẹ”, Sherry nói, “hôn nhân của họ quá đơn giản. Nó chẳng ích gì cho chúng ta, chị hãy tin lời em! Bố mẹ chẳng giúp chúng ta chuẩn bị gì, trong khi thực tế thì hôn nhân quá phức tạp”.
“Ồ, Sherry, hôn nhân của em cũng rất khó khăn sao?”. “Không sao tưởng tượng nổi! Nó là nỗi giày vò cả cuộc đời!”.
“Thử nghĩ xem”, Pauline nói, “chị kiên trì lâu thế, cả bản thân chị cũng thấy bất ngờ”.
“Giờ chị khỏe rồi, chị rất may mắn”.
“Chị may mắn?”, Pauline ngậm nước mắt mà cười.
Khi George gọi điện đến hỏi: “Chuyện con nghe nói rốt cuộc là sao thế mẹ?”, giờ đây Pauline đã có thể bình tĩnh hơn. “Mẹ rất ổn, thật đấy”, cô nói, “lúc gọi cho Sally chắc giọng mẹ nghe rất thảm, nhưng giờ đã bắt đầu bình tĩnh lại rồi, thế này có lẽ cũng tốt”.
“Bố mẹ chỉ cãi nhau thôi, chứ không phải chia tay thật chứ”.
“Không phải cãi nhau, bố con thuê một căn hộ mới, mở một tài khoản riêng, hơn nữa còn muốn cuối tuần đón Pagan qua đó chăm sóc”.
“Trời, hoang đường quá... con thấy mình nên nói chuyện với bố”.
“Ồ, George, con làm thế thật sao? Con thấy con có thể làm thế sao? Mẹ biết bố nghĩ là mẹ đuổi bố đi, quả thật mẹ có làm thế, nhưng đó chỉ là lúc nóng giận nhất thời thôi”.
“Con muốn bố hiểu một số việc, sau 30 năm kết hôn”. George nói với giọng nặng trịch làm Pauline hơi buồn cười.
Cô nghĩ Michael chắc rất giận, vì cô kể rắc rối của họ với mọi người.
Giờ cô thấy mình đã sai, cô không nên ví hôn nhân của mình là một cái cây. Nhưng nó giống gì? Cái gương vỡ nát? Tờ báo xé rách?
Chủ nhật, Pauline không gọi điện thoại. Cô đến nhà thờ, Michael không đi với cô như trước nữa. Cô về nhà, ăn trưa, rồi thay một bộ đồ thoải mái, ra bón phân cho cây đỗ quyên. Người hàng xóm Mamie Smith vẫy tay với cô, chào: “Cô khỏe chứ?”.
“Tôi rất khỏe!”, Pauline trả lời với giọng vui vẻ.
Tiếp đó cô quét dọn nhà cửa, rồi bỏ những thứ Michael không mang đi vào một chiếc thùng giấy: số quần áo ở tiệm giặt ủi; quần áo của anh rải rác ở các tủ, áo thể dục, giày đi tuyết; số giấy anh để trên bàn vào tối hôm đó; còn có trứng gà, chanh, tương đậu phộng, hambuger... Cô bỏ đồng tiền anh để trong đĩa vào túi mình, trông có vẻ đắc ý, tựa như cô may mắn lấy lại được thứ lẽ ra thuộc về mình.
Đó không phải chiếc thùng to, bởi vì quần áo của đàn ông đơn giản hơn phụ nữ nhiều. Thử nghĩ xem, nếu cô dọn đi, cô có bao nhiêu đồ đạc chứ! Khi nghĩ đến căn hộ mới của Michael, cô rất đau lòng, chỉ có những vật dụng cơ bản nhất và một tủ áo, ngoài ra chẳng có gì cả, nếu đi du lịch, mọi thứ trong đó có thể chứa trên một chiếc xe.
Thế là đủ.
Cô nhắc nhở mình, anh thất bại: Khi cô đưa ra những ý kiến tuyệt đối có lý, chẳng hạn, về muộn hơn giờ anh đã hứa một tiếng, anh sẽ nói “Tại em ăn kiêng, nên dễ cau có, chứ không phải tại anh”. Mỗi khi họ thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, anh luôn hối thúc cô, nhưng sau khi cô chuẩn bị xong, anh lại biến mất. Còn lúc cãi nhau, anh luôn vờ rất bình tĩnh, khác hẳn với “sự xốc nổi” và “nóng nảy” của cô.
Điện thoại reo, cô chạy qua nghe. Nhưng đấy chỉ là Sarah Vine gọi thông báo sẽ đến muộn. Pauline trả lời: “Dĩ nhiên là được, thời gian của tôi rất linh hoạt”. Nhưng sau khi nói tạm biệt, cô lại muốn từ bỏ công việc tình nguyện này, mà tìm một công việc có thu nhập. Tình hình tài chính của cô thế nào? Michael còn cấp dưỡng cho cô không? Anh còn cho cô... ôi, trời ạ, phí sinh hoạt không? Cụm từ “phí sinh hoạt” nghe kinh khủng thế, cô chưa từng nghĩ có lúc mình lại nói tới điều đó.
Pauline đang nhìn ra ngoài qua cửa kính, thấy bố cô lái xe đến. Chiếc xe Buick đen bóng bẩy của ông chạy dọc theo con đường, sau đó rẽ từ từ vào nhà, tựa như một chiếc du thuyền to lớn ì ạch. Ông dừng xe bước xuống, vỗ nhẹ vào túi áo com lê, sau đó đóng cửa xe, bắt đầu đi nhanh về hướng cô. Suốt bao năm nay, ông luôn bước đi với tốc độ này, tuy đã ngoài 80 tuổi, lưng hơi khom, vóc người nhỏ, hơn nữa còn bị viêm khớp, nhưng tất cả đều vì cô - vì sự việc xảy ra trong hôn nhân của cô làm ông thất vọng. Chắc chắn ông nghe chuyện này từ chị hay em của cô. Nếu chẳng có chuyện gì, ông tuyệt đối không đến mà không báo trước.
Nhưng khi Pauline mở cửa, ông chỉ nói: “Con khỏe không, con yêu?”, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Ông đi lướt qua cô, bước chân nặng nề chậm rãi, tay buông ở hai bên, hướng về phòng khách.
“Sao hôm nay bố đến đây?”, cô đi theo sau ông, vừa đi vừa hỏi, cô nghĩ có lẽ tốt nhất nên nói toàn bộ sự thật.
Ông ngồi trên chiếc ghế tay vịn, kéo thẳng quần. Sau đó ngẩng đầu, nhìn cô với ánh mắt ôn hòa và thẳng thắn: “Ồ, bố chỉ muốn ghé thăm con gái của bố, lẽ nào không được sao?”.
“Dĩ nhiên là được”, cô nói, “bố uống cà phê nhé?”. “Không cần đâu, cám ơn con. Dạo này bố đang giảm cân, lại ngủ không ngon”.
Cô xem đây là những lời trách móc, nên vờ như không hiểu. “Nước hoa quả nhé?”, cô nói, “Hay nước ngọt?”.
“Bố giờ chẳng muốn uống gì cả”.
Ông lại thở dài một tiếng, cô ngồi đối diện bố mình, chờ nghe ông nói.
“Pagan đâu?”, ông hỏi.
“Nó đi xem phim với Michael”.
“Ồ? Hai ông cháu đi xem phim rồi ư?”. “Bố biết đấy, con cũng chẳng hỏi”, cô nói.
Cô không muốn nhắc đến chuyện này trước.
“Hôm qua bố ngủ không được dù chỉ hai tiếng”. Ông nói với cô.
“Con rất tiếc khi nghe bố nói thế”.
“Tối hôm trước, có lẽ bố ngủ được ba tiếng. Vừa ngủ nhưng lại thức dậy ngay”.
“Hình như con cũng chẳng ngủ được nhiều”. Bỗng nhiên cô nói. Cô nghĩ, ông là người bố rất hiểu lý lẽ, luôn ủng hộ và thông cảm cho cô.
“Lúc không ngủ được, con làm gì?”, ông hỏi, “Con ngồi dậy, hay vẫn nằm đó?”.
“Ơ... con vẫn nằm đó”.
“Bố cũng thế. Bố nằm đó, rồi bắt đầu suy tư”.
“Ồ, đúng thế, suy tư”.
Pauline nói nghe chua chát. “Suy tư là tệ nhất”. Ông khẳng định.
Cô im lặng không nói nữa, cuối cùng đã đến lúc phải nhìn thẳng vào sự thật rồi.
“Bố nhớ lại những lời nói làm mẹ con đau lòng. Mỗi khi mẹ con bất giác lặp lại lời bố nói, bố đều rất giận”.
“Nếu có ai đó tin rằng trong hôn nhân cả đời không nói một câu làm đối phương đau lòng thì quả họ là thần thánh”. Pauline nhún vai vẻ chán nản.
Trông ông hơi bối rối.
“Sao?”, cô nói, “Bố mong con là thánh nhân sao? Bố biết mà, những chuyện này còn có thể nhìn ở góc độ khác. Nếu không bị tác động, họ sẽ không tức giận”.
“Phải, nhưng mẹ con luôn không kiểm soát được bản thân, đó là bệnh của bà ấy”.
Pauline tần ngần. “Bệnh?&rdq