Chương 6
Chớp mắt Pagan đã 13 tuổi, tháng 9 này là nó vào lớp 8 rồi. Không ngờ nó yêu thích thể dục thể thao thế, suýt chút nữa là vào được đội tuyển bóng đá Virginia. Pauline vốn định đưa Pagan tham gia trại hè nội trú, nhưng bỗng nhiên nó đòi học ghi-ta, nên cô đành cho nó ghi danh lớp bồi dưỡng nhạc hè ở “Trường nghệ thuật Maestro” trên đường Falls.
Lớp hè bắt đầu lúc 10 giờ sáng, nhưng 9 giờ Pauline đến văn phòng rồi. Lúc này cô đang làm nhân viên tiếp tân bán thời gian nên Pauline đành gọi điện cho Michael, hỏi anh có thể đưa Pagan đi học mỗi sáng không.
“Chiều em có thể ghé đón Pagan, nhưng mỗi sáng em cần anh đưa nó đến trường. Trên đường đi làm em sẽ đưa nó ghé qua nhà anh”.
“Đưa đến cửa hiệu tốt hơn, vì 8 giờ sáng anh ra đó rồi”. “Được! Vậy thì đưa nó đến cửa hiệu. Cám ơn anh!”, Pauline cúp máy.
Dường như giờ đây, cuộc trò chuyện của Michael và Pauline ngày càng đơn giản ngắn gọn. Với Michael, đây quả là một sự giải thoát. Vì anh chẳng dám nhớ đến những lúc cãi nhau trước đây. Nhưng không hiểu sao đến giờ Michael vẫn không tài nào thích ứng được những thay đổi này, nên anh cầm ống nghe đứng thừ người ở đó một lúc.
Lớp hè bắt đầu vào thứ hai. Với Pagan, sự việc tiến triển thuận lợi hơn nó nghĩ. Tối chủ nhật nó có thể ngủ lại nhà Michael, chứ Pauline không rước nó về. Như thế, sáng thứ hai, Michael ra cửa hiệu trước, 9 giờ rưỡi về bãi đậu xe trong chung cư đón nó. Pagan đứng chờ ở đó từ sớm, nó dựa nghiêng người trên ghế dài, tay gảy chiếc đàn ghi-ta mới toanh và mắt nhìn nó tràn đầy hy vọng. Mùa đông năm ngoái, bỗng chốc cậu phát triển chiều cao rất nhiều, giờ dáng cậu lêu nghêu, mái tóc vừa dày vừa nhiều hầu như che cả khuôn mặt. Sau khi nhìn thấy Michael, nó đứng dậy ngay, rồi chào anh bằng từ “Hi” mà nó rất thích. Nó mặc quần bò màu xanh và một chiếc áo thun cực to, trên quần áo còn có rất nhiều lỗ, lúc này Michael cầu mong “Trường nghệ thuật Maestro” đừng có yêu cầu nghiêm khắc về trang phục.
Trong xe nóng đến phát bực dưới cái nắng oi bức. Dù mở máy lạnh tối đa vẫn chẳng thấm vào đâu, thế là họ mở luôn hai cửa sổ phía trước.
“Cụ thể trường ở đâu?”, Michael lớn tiếng hỏi. “Cháu không biết!”.
“Đi về hướng Nam hay hướng Bắc đường Falls?”. Pagan nhún vai, rồi lại gãy đàn. Thực tế, nó cũng chẳng biết.
“Trước đây cháu chưa từng đến trường đó sao? Hay...”. “Cháu chẳng biết gì cả!”.
“Vậy ai nói cháu biết về trường này?”.
“Hình như là bạn của bà”.
Michael đành đi thử, anh rẽ về hướng Bắc, đi ngang qua rất nhiều căn nhà cũ nát và một hàng cây um tùm.
Nhanh hơn dự đoán, chẳng mấy chốc họ thấy một bảng đường màu trắng chỉ về hướng ngược lại, viết bằng phấn màu đỏ xanh cam: “Trường nghệ thuật Maestro, lớp 9 - 12, thành lập năm 1974”. Michael thốt lên “Chết tiệt”, sau đó quay xe ngược trở lại ngã tư lúc nãy. Họ lái thẳng về trước mấy trăm mét, đến một tòa nhà rộng lớn nhưng lại rất cũ, trên mái nhà có biển hiệu: “Trường nghệ thuật Maestro! Chào đón các bạn!”. Sau khi bước vào, họ nhìn quanh một vòng, trong sân đậu vài chiếc xe hơi, một người phụ nữ khoảng 60 tuổi ngồi thổi sáo trên hành lang. Dáng vẻ bà rất chăm chú, mái tóc vàng xõa dài vén sang một bên, chiếc váy dài rũ xuống chân. Michael bị thu hút bởi tiếng sáo tuyệt diệu của bà. Họ cẩn thận bước đến trước hành lang, vì không đành lòng cắt ngang tiếng sáo đó. Michael khẽ nói với Pagan: “Chúng ta có thể hỏi người khác xem ai phụ trách việc đăng ký vào lớp học”. Nói xong, anh đẩy cửa bước vào, Pagan theo sát phía sau, còn nghịch ngợm gảy cây đàn bằng ngón cái.
Họ đến sảnh, bên trong rất tối cũng chẳng bài trí gì, chỉ đầy hoa hồng khô héo, khắp nơi còn lan tỏa mùi dầu thông. Khi dừng lại xác định hướng, họ thấy xa xa phía trước có một người đứng dựa tường, đến gần mới thấy người này có râu quai nón, mặc bộ đồ đen, tay cầm một đống tài liệu, miệng không ngừng lầu bầu. “Xin chào!”. Michael nói. Anh ta ngẩng đầu, mặt đầy vẻ bối rối. Lúc này anh mới thấy rõ, một tai anh chàng đeo chiếc hoa tai vàng, nó làm anh hơi khó chịu, nhưng anh vẫn rất lịch sự: “Cho hỏi, học sinh học nhạc đăng ký ở đâu?”.
“Ngay trước đại sảnh, căn phòng lớn nhất ở cuối hành lang”.
“Cám ơn anh!”.
Michael liếc nhìn những căn phòng đi qua, trong đó để đầy giá vẽ và đàn để tập nhạc. Trên đường đi, anh còn chú ý một người phụ nữ mặc trang phục rất hoa hòe đang nói chuyện với một bà lão, cách ăn mặc của cô mang đậm bản sắc Nam Mỹ.
Michael nhìn qua cửa thấy bên trong có rất nhiều hàng ghế xếp, thế là anh đoán chỗ họ đến đăng ký học có lẽ là một hội trường. Trước khi đến đó, họ ngang qua một căn phòng nhỏ, bất giác Michael dừng bước lẳng lặng lắng nghe những nốt nhạc tuyệt diệu, cuối cùng đứng im lại ở đó, nhưng Pagan chẳng biết gì, nó vẫn đi tiếp. Qua cánh cửa bên trái, Michael thấy một người phụ nữ đang chơi piano, ngón tay của cô lướt nhẹ trên các phím đàn. Anh không thấy rõ mặt cô, chỉ thấy mái tóc nâu đẹp xoăn ngang vai.
“Kiểu tóc xoăn ngang vai” cụm từ này khuấy động hồi ức của anh. Bỗng chốc trong đầu anh sáng lên hình ảnh, một cô gái trẻ đang chậm chiếc khăn tay trước trán cho Pauline. Anh chẳng nghĩ ngợi gì, nói ngay: “Anna?”.
Không ngờ, cô dừng lại, quay người sang, mỉm cười vẻ chẳng chút bất ngờ: “Chào Michael!”.
“Anna? Đúng là cô rồi, sao cô lại ở đây?”.
Cô cười, sau đó dừng đàn. Anh thấy năm tháng chẳng làm cô thay đổi gì nhiều, chỉ để lại trên mặt vài nếp nhăn rất cạn, tuy tóc đã hoa râm nhưng kiểu tóc vẫn không thay đổi, “Tôi là giáo viên dạy piano ở đây!”.
“Thật sao? Trùng hợp ghê!”.
“Cũng chẳng phải trùng hợp, nếu không, ai lại giới thiệu với Pauline lớp hè của trường chứ?”.
“Cô ấy không hề nhắc đến chuyện này!”, Michael quá sức vui mừng, “A, tôi... bất ngờ thật đấy! Tôi còn ngỡ cô sống ở Colorado hay nơi nào đó!”.
“Arizona. Nhưng tôi rời khỏi đó sau khi chồng tôi qua đời”.
“Ồ, tôi rất tiếc”.
“Tôi cũng rất tiếc trước chuyện ly hôn của hai bạn!”. “Ồ, mọi chuyện sẽ ổn thôi, ý tôi là... chà, gặp lại cô tôi rất vui!”.
“Tôi cũng thế! Mong rằng cháu anh thích nơi này!”. “Tôi dám chắc nó sẽ thích, vậy, Pagan...”.
Arizona ngồi ngay đó, mỉm cười đưa mắt tiễn anh bước đi. Michael vẫy tay với cô, sau đó chạy khập khiễng đến sảnh lớn tìm Pagan.
Anna Grant, ồ, đúng rồi, giờ cô ấy đã theo họ chồng, không còn là Grant nữa. Michael không biết tên chồng cô và chưa từng gặp mặt, cũng chẳng nghe tin anh ấy qua đời. Tuy trước đây có lẽ Pauline có nhắc đến những chuyện này với anh, nhưng anh chẳng có chút ấn tượng gì. Bao năm trôi qua, tình bạn giữa Pauline và Anna đã nhạt dần, họ chỉ thỉnh thoảng gởi thiệp mừng Giáng sinh, đôi lúc Pauline rất bất ngờ nói với Michael: “Ồ, anh yêu, Anna gởi đến này, con gái bạn ấy lớn thế rồi kia đấy!”. Mỗi lúc như vậy, Michael luôn lầm bầm gì đó, rồi lại tiếp tục làm việc của mình.
Nhưng...
Tận sâu đáy lòng anh luôn có một suy nghĩ, nếu lúc đó anh chọn Anna, chắc đời anh sẽ khác. Tuy thế, nhưng không có nghĩa lúc đấy anh có khả năng chọn Anna. Vì Anna chưa từng chú ý đến anh, anh hầu như không quen biết cô, nói chi đến cơ hội tìm hiểu. Dù vậy, anh vẫn có ý nghĩ như thế nhiều lần. Nhất là khi Pauline và anh cãi vã luôn. Vì dưới mắt anh, lúc tức giận, Anna không đập vỡ tách cà phê, không xé tờ báo, không khóc lóc ở nơi công cộng, không tiêu tiền anh vất vả kiếm được vào những việc không cần thiết, càng không đánh thức anh chỉ để hỏi anh có yêu cô không?
Thỉnh thoảng anh suy nghĩ, có lẽ Thượng đế muốn cho anh nhìn lại con đường mình đã đi qua vào những khoảnh khắc cuối đời. Nếu lúc đầu nghe lời chị Ursula, có lẽ giờ anh đã là một bác sĩ. Anh còn mơ tưởng cố gắng giành lấy học bổng của một đại học Y danh tiếng nào đó. Hoặc trở thành một kỹ sư, nhà báo. Ồ, anh thường mơ tưởng đến những chuyện thế này hoặc thế khác.
Nếu năm 1941, vào hôm anh và Pauline gặp nhau, người anh yêu không phải Pauline, mà là Anna; nếu lúc đó anh có thể bình tĩnh và sáng suốt hơn, có lẽ anh sẽ không vội vã nhập ngũ.
Nhưng trong cuộc sống không có nhiều cái “nếu” như thế. Lúc đó chính nhờ sự nhiệt huyết mãnh liệt của Pauline nên anh mới nhập ngũ. Giờ nghĩ lại anh thấy mình hơi ấu trĩ, tuy sớm muộn gì cũng phải nhập ngũ, nhưng anh luôn thấy chọn Anna với anh sẽ thích hợp hơn. Họ sẽ tổ chức một hôn lễ rất trang nghiêm, và dĩ nhiên sẽ có mối quan hệ thân thiết với con cái.
Mỗi lần nghĩ thế, Michael đều thấy mình rất buồn cười, thậm chí ngây ngô. Dù vậy, anh vẫn thường chìm đắm trong những ảo tưởng đó.
Cách nói chuyện của Pagan dạo này thay đổi khá nhiều, cứ mở miệng ra là “xin nhanh lên cho”, “bản thân cháu cho rằng không phải như thế”, “bản thân cháu nghĩ là như vậy”.
Một lần Michael hỏi: “Pagan, cháu muốn thêm ít bắp không?”.
Nào ngờ nó trả lời: “Bản thân cháu, không cần ạ!”. Thế là Michael nghĩ ngay đến “Trường nghệ thuật Maestro”, có lẽ mọi người ở đó đều nói chuyện như thế. Vì thỉnh thoảng Pagan còn huyên thuyên “một số người làm thế này; một số người làm thế khác”.
“Tối chủ nhật này cháu đến ở chỗ ông chứ?”.
“Có những người đến, có những người lại không”. “Cháu nói thế là sao? Đến hay không?”.
Pagan chẳng nói gì cả, chỉ nhướng mày. Đây cũng là biểu cảm nó học được gần đây.
Ôi trời, cách ăn mặc của nó cũng làm người ta kinh hãi. Một đứa con trai sao lại để chân trần mang giày sandal chứ! Còn mặc quần rộng thùng thình. Áo thun của nó cũng rất mốt, hiệu gì cũng có, nào là Band, nào là James Taylor... Tuy số áo thun này đều mới mua về, nhưng trông khá cũ. Ngoài ra, hình như nó rất thích chiếc ghế kiệu của Michael, vì nó thường ngồi đó, vừa gảy đàn vừa cố tình kéo âm mũi theo điệu nhạc. Nó còn mua một chiếc hộp in màu đen để đựng ghi-ta, vì lúc đó mọi người cho rằng không dùng vật chuyên dụng đựng nhạc cụ là rất quê mùa. Cây đàn của nó chẳng rẻ gì, nhưng trông rất cũ, bởi vì nó lắp một cái móc sắt trên đó. Dù thế nào, trông Pagan giống một nghệ sĩ dày dặn tuổi đời, từng chơi đàn trong một quán rượu nhỏ.
Nhưng Anna bảo nó rất có khiếu, hơn nữa thầy dạy nhạc của Pagan thường khen nó học rất nhanh.
“Thật ra, tôi cũng chẳng biết nó được di truyền khiếu âm nhạc từ ai. Gia đình chúng tôi chẳng ai có khiếu về âm nhạc cả”.
Lúc nói câu này, Michael và Anna đang ngồi trong hành lang của trường.
Michael vắt óc viện cớ đến tìm Anna. “Chúng ta có nên chào bà Stuart không?”, anh hỏi Pagan. Thực tế, vì không muốn thằng bé nghi ngờ, nên suốt hai tuần qua anh viện không biết bao lý do. Lần đầu, anh viện cớ bảo đến gặp thầy Britt của Pagan, lần thứ hai anh nói muốn tham quan phòng tập nhạc. Lần này anh lại nói muốn đến chào bà Stuart. Hai lần đầu, anh thấy khá ổn, vì hình như Anna cũng rất vui khi gặp anh. Cô hỏi cửa hiệu của anh còn không? Giờ anh sống ở đâu? Có thích chỗ ở hiện nay không? Cô còn chỉ đường chỗ ở của mình cho anh biết. Cô thuê một căn hộ gần đường Falls, và cũng có ý định mua nó. Lần thứ hai gặp nhau, dường như họ càng vui vẻ hơn, đúng lúc con gái Anna về thăm cô. Dường như hễ nói đến đề tài con gái, hai người rất “tâm đầu ý hợp”. “Dĩ nhiên, Lindy, con gái lớn của tôi, giờ nó...”, nhưng Michael dừng lại ngay, vì anh không chắc chắn cô biết bao nhiêu về chuyện của Lindy.
“Giờ cũng chẳng biết nó ở đâu, tôi lo lắng quá!”.
“Phải đấy! Cô chẳng bao giờ quen với nỗi lo lắng này! Cô cũng lo cho con cái, nhưng nỗi lo này cô chẳng bao giờ hiểu được!”.
Cô gật gù, không dám hỏi thêm gì, làm Michael cảm thấy dường như cô chẳng thích xen vào chuyện người khác.
Chẳng biết phải nói gì, Michael đành nhìn những học sinh qua lại. Rất nhiều thiếu niên để tóc dài đều mặc những chiếc quần ngắn rất khác biệt. Còn có một nhóm rất đặc biệt, đó chính là những đứa trẻ học múa, chúng đều mặc quần bó màu đen. Rồi anh quay sang nhìn Anna. Cô mặc một chiếc áo đồng phục tay ngắn màu trắng, lộ ra vùng cánh tay bị phơi đen và một số vết đồi mồi, phối với một chiếc quần rộng màu xám nhạt và một đôi giày da bò hai lớp. “Mai Elizabeth đến chỗ tôi”, hình như Anna lại tìm được đề tài, “tôi đành chờ đến sáng mai mới có thể chuẩn bị một ít thức ăn chay!”.
“Hình như bọn trẻ nhà tôi cũng có một đứa ăn chay! Karen, cô biết đấy, con gái út của chúng tôi”.
“Chẳng phải trước đây nó rất thích ăn hải sản sao?”. “Không bao giờ, nhưng nó vẫn ăn những chế phẩm từ sữa”.
“May Elizabeth còn có thể ăn hải sản, thế nên việc chuẩn bị chẳng mấy rắc rối. Hết giờ làm, tôi có thể tiện đường mua ít thịt cua”.
“Tôi mang đến một ít cho cô chẳng phải tốt hơn sao?”. Anna chần chừ một lúc, vẻ bối rối.
“Cửa hiệu chúng tôi cũng có thịt cua, hải sản mang đến mỗi ngày đều rất tươi. Tôi có thể cân một pound ướp đá lạnh mang đến cho cô”.
“Ừm, cám ơn anh, có điều...”.
“Cô có thể mời tôi tách cà phê?”.
Cô nhìn anh một lúc, anh thấy rất khó chịu, “Ý tôi là, cô chẳng cần khó xử thế, dù không mời tôi tách cà phê, tôi vẫn mang thịt cua đến cho cô mà”.
“Dĩ nhiên có thể mời anh một tách cà phê, nhưng anh không thể cho không tôi thịt cua!”.
“Tôi đâu thể nhận tiền của cô chứ!”.
“Nếu thế, tôi cũng tuyệt đối không để anh làm vậy”. Hai người đều kiên quyết, chẳng ai chịu nhường ai. Cuối cùng, Michael đưa ra một số thỏa hiệp, “Thế này thì sao? Tôi không nhận tiền, nhưng cô phải mời tôi ăn tối!”.
Anna cười, xem ra cô rất vui. “Thế nào?”.
“Nếu anh muốn ở lại ăn tối, tôi phải ghé ngang cửa hiệu, tiện thể mua cả thịt cua về!”.
“Được rồi, vậy tôi rút lại lời vừa nói. Cô mời tôi uống hai tách cà phê vậy? Tôi không ăn tối”.
Nói xong cả hai đều cười. “Được, ba tách vậy! Nói chắc rồi nhé, anh giao thịt cua cho tôi, tôi không trả tiền, nhưng tôi sẽ đặt một phần ăn trưa”.
“Quyết định thế nhé!”, Michael phấn khởi vô cùng.
Chính ngay lúc này, Pagan bước vào. Nó nhìn thấy Michael, ngạc nhiên hỏi: “Sao ông còn ở đây?”.
Michael cũng lấy làm lạ: “Chẳng phải giờ cháu đang học sao?”.
“Có những người phải học, có những người không cần học!” - Pagan nói xong hiên ngang đẩy cửa bước đi.
Anna sống trên một con đường cách trường khoảng một dặm. Thật ra căn hộ của cô rất bình thường, bờ rào màu trắng, vừa hẹp vừa cao lại có chóp nhọn, hình chữ nhật, sân nhà mọc đầy những khóm hoa cúc dại. Michael không chần chờ được nữa, bấm chuông ngay. Một thoáng sau, Anna ra mở cửa mời anh vào. Tuy cô vẫn mặc trang phục như ở trường, nhưng Michael phát hiện ngay có chút khác biệt, Anna cố tình trang điểm nhẹ một chút.
“Chào, người giao thịt cua đến đây!”, Michael dịu dàng nói, tay cầm một túi thịt cua, bên trong đựng đầy đá cục.
Anna đón lấy, chân thành nói: “Cám ơn anh rất nhiều. Ồ, con cua to ghê! Thật ra không cần phiền anh phải mang đến đâu”.
“Phục vụ phụ nữ cũng là niềm vinh dự của đàn ông mà!”.
Thật ra, được phụ vụ Anna mới là niềm vinh dự của anh!
Anh theo Anna đi xuyên qua phòng khách được trang trí tao nhã và cổ kính để vào bếp. Cách bài trí bếp đã nhiều năm rồi anh không thấy: vải rèm cửa màu xanh da trời, tủ lạnh góc tròn, còn có một bếp điện rất lớn khá thịnh hành vào những năm 40. Căn bếp to đến mức có thể trượt băng trong đó. Khi Anna chuẩn bị bỏ thịt cua vào tủ lạnh, Michael không nén được thốt lên: “Tuyệt thật!”.
Anna còn ngỡ anh đùa về thịt cua, thế là cô cười. Michael vội giải thích: “Ồ không, ý tôi là quầy bar, trên đó chẳng có gì cả, không có thức uống pha chế rượu, không có máy xay, cũng chẳng có lò nướng”.
“Ồ, tôi mới chuyển đến đây không bao lâu, vẫn chưa có thời gian trang hoàng quầy bar”. Nói xong cô đóng tủ lạnh rồi ngoảnh người lại hỏi: “Anh muốn uống gì?”.
“Bia vậy, nếu cô có!”.
“Dĩ nhiên!”, cô mở tủ lạnh lấy bia ra. Đây là bia nhập khẩu, mùi vị ngon hơn nhiều loại Michael uống trước đây. Nhưng lúc đó anh có một suy nghĩ, số bia này chuẩn bị cho ai? Cho cô ấy sao? Hay cho người nào khác? Mẫu đàn ông cô thích là người thế nào? Hai tuần trước đây anh luôn nghĩ Anna sống một mình, nhưng một phụ nữ có sức hấp dẫn như cô sao có thể cô đơn chứ? Anna rót ly rượu sherry cho mình, động tác thật thanh thoát làm Michael nhớ đến những học sinh học múa ở trường nghệ thuật.
Trở vào phòng khách, họ ngồi xuống ở hai đầu ghế salon, Anna lại phá vỡ bầu không khí ngại ngùng: “Ồ, lúc nãy ta quên lấy ly cho anh”.
“Tôi là dân Ba Lan mà, cô quên rồi sao? Tôi quen nốc bia chai rồi”.
Có lẽ bầu không khí trong phòng làm anh bỗng nhiên có cảm giác mình không phải là dân Ba Lan. Bỗng nhiên anh nhớ tới những tấm khăn trải bàn và cây thập tự giá mẹ anh yêu thích, cả những vật dụng gia đình “thời thượng” mà Pauline say mê làm anh thấy bực bội. Anh uống một ngụm bia, từ từ thưởng thức mùi vị khác biệt, sau đó lại khơi chuyện: “Cô ở đâu trước khi chuyển đến đây? Baltimore sao?”.
“Phần lớn thời gian tôi ở phía Tây đất nước. Khi Paul qua đời, Elizabeth mới 10 tuổi, tôi biết mình phải tìm một việc làm, thế rồi tôi trở về bang Idaho, rất nhiều họ hàng của tôi đều sống ở đó, rồi tôi đến làm việc ở một trường học tại Cleveland mãi đến khi nó hết hoạt động, tôi mới xin làm việc ở đây. Tôi thấy mình vẫn rất may mắn, tìm được công việc dạy piano chẳng phải chuyện dễ”.
Michael hắng giọng, hỏi một cách thận trọng: “Chồng cô qua đời đột ngột sao?”.
“Không, anh ấy mắc bệnh bạch cầu từ lâu!”.
Câu trả lời này thỏa mãn sự tò mò của anh, nhưng không phải là câu trả lời anh muốn. Thật ra, anh muốn biết có phải cô rất yêu chồng? Cô còn nhớ chồng không? Anh lại hắng giọng, nhưng chẳng nói gì, chỉ uống vài ngụm bia.
“Chúng tôi quen biết nhau trong trận chiến đó, hình như là một dạo sau khi anh và Pauline kết hôn. Tôi còn nhớ lúc đó Pauline mang thai, nên không thể đến dự hôn lễ của chúng tôi”.
“Ừm, đúng thế”. Tuy Michael trả lời vậy, nhưng trong đầu chẳng hề nhớ đến những chuyện này.
“Vậy giờ anh và Pauline vẫn giữ liên lạc mật thiết chứ?”.
Câu hỏi này tương tự câu anh muốn hỏi Anna, nào ngờ cô ấy hỏi anh trước. Anh thấy dường như có một tia hy vọng. Anh ngừng một chút rồi nói: “Không! Nhưng dĩ nhiên, chúng tôi vẫn giữ liên lạc vì con cái và những chuyện khác. Thỉnh thoảng thấy cô ấy, tôi có cảm giác thế này: đấy là người phụ nữ mà trước đây tôi từng kết hôn sao? Cảm giác đó rất lạ. Tôi cũng thấy mình trở lại là mình trước đây. Tôi hầu như chẳng còn nhớ ai là người đã kết hôn với Pauline”.
Lời anh nói đều là lời thật lòng, anh cố gắng bày tỏ nó cho Anna hiểu được. Nhưng không hiểu sao trong đầu anh lại lóe lên một ý nghĩ, Pauline không xấu, và chưa từng lừa dối anh, cũng chưa từng ngược đãi các con, càng không bê tha cờ bạc. Thực tế, từ góc độ nào đó, tính cô tốt hơn anh nhiều. Cô hiền lành tốt bụng, tư tưởng rộng rãi, có rất nhiều bạn bè, có lẽ vấn đề của họ chỉ xuất phát từ phía anh?
Dường như Anna đọc được tâm tư của Micheal: “Thật ra, hồi trước tôi rất ngưỡng mộ Pauline”.
Michael nghiêm túc suy nghĩ hàm ý của hai chữ “ngưỡng mộ”.
“Tuy học chung trường, nhưng lúc đó tôi không hề hiểu cô ấy. Nhưng tôi rất thích sức sống và sự nhiệt huyết của Pauline. Cô ấy chưa từng ngó lơ bất cứ một ai trong nhóm chúng tôi”.
“Hôm tôi quen cô ấy, hình như cũng có cô bên cạnh?”, Michael nói.
“Ồ, phải, sự kiện Trân châu cảng! Lúc đó, luôn có một điều gì lôi kéo chúng tôi lại với nhau, cũng trong trận chiến đó tôi mất đứa em trai mãi mãi”.
“Xin lỗi, trước đây tôi chưa từng nghe điều này”.
Anna đưa mắt nhìn xuống ly rượu. Bỗng nhiên, Michael chú ý thấy trên mặt cô có rất nhiều điểm hình bầu dục. Cô có đôi mắt hình bầu dục, cái miệng hình bầu dục, hơn nữa đầu cô cũng là hình bầu dục, mái tóc dài là kiểu uốn lọn ngang vai. Trước đây, anh chưa từng chú ý thấy những nét này.
Anna trầm lặng hồi lâu rồi nói tiếp: “Tôi nhớ hôm đó có Pauline, Wanda Bryk, cả... cô gái đó tên gì nhỉ?”.
“Katie Vilna”.
“Ồ, phải, Katie. Cô ấy cùng Wanda ở lại chăm sóc Pauline”.
“Giờ Pauline vẫn thường gặp họ”. “Vậy còn anh?”.
“Tôi?”.
“Phải, anh còn liên lạc với hàng xóm trước đây không?”. “Ồ, rất ít. Chỉ thỉnh thoảng tôi đi thăm anh bạn cũ Leo và bà hàng xóm già Serge. Cô biết đấy, tôi không giỏi xã giao”.
“Tôi cũng thế”.
“Trông cô không phải thế?”.
“Thật ra, sau khi chuyển đến đây, anh là vị khách đầu tiên đến chơi”.
“Thật sao?”. Bỗng nhiên Michael có sự phấn chấn đến khó hiểu, anh đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó nói: “Cô trang trí nhà cửa tuyệt lắm! Cô xem, tôi sống ở đó 6 năm rồi, nhưng nhà chẳng có lấy một bức tranh ra hồn!”.
“Anh muốn treo tranh trong nhà sao?”. “Phải, nhưng chẳng biết nên treo tranh gì!”.
Anna nghiêng đầu nhìn anh, Michael đoán được cô nghĩ gì. Nếu là Pauline, chắc cô ấy đã nói ra rồi. Cô luôn tự tin có thể sắp xếp tốt cuộc sống của người khác. Nhưng Anna thì trái lại, cô giữ ý kiến của mình mà không nói ra. Michael lại hỏi: “Cô có thể cho tôi vài ý kiến không?”.
“Ừm, chắc được! Nhưng tôi cũng không biết có hợp ý anh không?”.
Michael cười rất dịu dàng, Anna không hiểu sao anh cười và nụ cười đó có ý gì.
Chiều thứ bảy tiếp đó, Anna chờ con gái đi rồi mới đến nhà Michael, giúp anh xem thử nhà nên treo bao nhiêu bức tranh. Sau đó họ đến một cửa hiệu chuyên bán tranh giá khá mềm. Pagan cũng đi theo, vì có thể nó nghĩ một cô giáo dạy nghệ thuật giúp ông ngoại trang trí tranh trong nhà là chuyện rất bình thường chăng! Anna quả rất tỉ mỉ, cô không hề quên cảm nhận của Pagan: “Pagan, cháu thấy sao? Cháu thích treo gì trong phòng ngủ?”.
“Một poster của James Taylor. Cháu thấy một tấm rất lớn ở tiệm băng đĩa trong siêu thị. Ông ơi, cháu có thể có một tấm không ạ?”.
“Dĩ nhiên là được!”.
Thật ra, Michael rất ngưỡng mộ Pagan, nó luôn biết mình muốn gì. Bản thân anh mỗi lần xem một bức tranh đều liếc nhìn vẻ mặt của Anna, sợ mình phải mua những thứ tầm thường như một tên ngốc. Nhưng cô luôn nhìn anh và mỉm cười khó hiểu, làm anh chẳng biết làm sao. Cuối cùng, Michael buộc miệng hỏi: “Sao cô không chọn? Quả thật, tôi chẳng biết mình thích gì, tôi chẳng có ý tưởng gì cả”.
“Chiều nay khoan vội quyết định, dù sao chúng ta cũng chẳng gấp dùng mà!”.
Họ rời khỏi cửa hiệu với hai bàn tay không. Khi Michael mở cửa xe cho Anna, rất tự nhiên, anh đặt nhẹ tay lên eo cô. Sau đó khi sắp đến bãi đậu xe ở khu chung cư, Michael hỏi cô muốn lên nhà uống chút gì không, cô viện cớ còn bận việc, vội về nhà.
Chiều thứ hai, Michael lại một mình đến cửa hiệu đó, quan sát số tranh một lượt. Sau quầy tính tiền là một người phụ nữ tóc vàng, sắc mặt hồng hào, Michael tin rằng hôm chiều thứ bảy Anna không có mặt ở cửa hiệu, “Số tranh này bức nào đẹp nhất? Ví như trang trí ghế salon, bức này thích hợp hay bức kia?”.
“Tranh của Chagall đẹp hơn!”.
Anh nhìn theo ánh mắt của người phụ nữ đó. Bức tranh này đầy màu sắc ảo tưởng, rất nhiều người bay tự do trên không. Anh quyết định mua bức này, anh còn mua bức “Hoa hướng dương” của Vincent van Gogh và một bức khác. Ngoài ra, anh còn mua một bức tranh phong cảnh trang trí phòng ngủ của mình, vì anh rất thích sự yên tĩnh của thiên nhiên. Vừa về đến nhà, Micheal liền treo tranh lên ngay, nào ngờ phiền phức hơn anh nghĩ nhiều, một thoáng sau lưng anh đã đầm đìa mồ hôi. Trang trí xong, Michael gọi điện cho Anna, mời cô tối mai đến xem thử. “Tôi biết tối mai cô không có lớp”. Dĩ nhiên anh biết rất rõ điều này, anh cũng rất vui khi tối mai Pagan không có mặt ở đây, “Hơn nữa tôi có thể chuẩn bị bữa tối mời cô, như thế hết giờ làm cô không cần phải nấu nướng. Một bữa tối rất sớm, tôi bảo đảm”.
“Thế thì hay quá!”.
Chiều ngày hôm sau, Michael chọn tỉ mỉ một số thực phẩm trong cửa hiệu. Sau khi về nhà anh quay một con vịt trước, rồi nấu một ít khoai, còn chuẩn bị một phần salad trộn. Thật ra đây là món salad đơn giản nhất, rưới sốt mayonnaire lên, món tráng miệng là bánh kem nhân sôcôla. Nhưng dù thế, khi chuẩn bị xong bữa tối, anh vẫn làm bếp rối tung lộn xộn. Bỗng nhiên anh nhớ đến Pauline, cũng giống như phần lớn phụ nữ, cô có thể dễ dàng xử lý tốt chuyện bếp núp. Anh bất lực nhìn quanh bếp một vòng, sau đó anh vào tắm rửa, thay đồ và cạo râu.
Michael ngồi trên ghế salon, vuốt những nếp nhăn trên bộ trang phục bằng vải kaki. Sau đó anh dựa đầu vào thành ghế, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, nào ngờ phát hiện một mạng nhện, bỗng nhiên anh thấy mời Anna đến nhà quả thật buồn cười.
Nhưng phải thừa nhận rằng, sau khi quen Anna, anh thấy thoải mái và tràn đầy sức sống. Lúc nào anh cũng nhớ đến Anna, dù là lúc ngủ, lòng cũng thấy chút ấm áp. Trước đây anh chưa từng có cảm giác này sao? Hồi anh còn trẻ? Có lẽ anh quên mất rồi. Dù sao, cảm giác bây giờ với anh là chưa từng có, anh thấy sự sống của mình như vừa mới bắt đầu. Anh cũng từng nghĩ, dù Anna không đáp lại tình cảm của anh, anh cũng thỏa lòng. Anh cũng rất vui vì mình còn có cảm giác yêu một ai đó thế này.
Anna rất đúng giờ. Hôm nay cô cố ý mặc chiếc váy màu tím đỏ. Điều này làm anh thầm vui trong lòng, vì nó cho anh thấy Anna rất xem trọng cuộc hẹn hôm nay, nào ngờ cô còn mang đến một chai rượu nho và một ổ bánh mì. “Bánh mì cô tự nướng đấy à?”. Michael hỏi khi đón lấy nó từ tay cô, cô cười: “Ồ, không, tôi mua ở một hiệu bánh mì dọc đường đấy”. Sau đó cô đi xem số tranh Michael mua. “Trời ạ, anh mua bức tranh này của Chagall, đặt ở đây, quả là tuyệt đẹp! Hơn nữa tôi rất thích bức này, màu hoa hướng dương rất hợp với màu rèm cửa của anh”.
“Tôi đưa cô đi xem những bức khác nhé”.
Anh đưa cô đi qua phòng ăn đến phòng ngủ của mình. Ở đây treo một bức tranh phong cảnh, “Cô có thấy bức này có bình thường quá không?”.
“Không đâu, anh chọn rất khéo”.
Giọng điệu của cô không giống như đang an ủi anh. Cô chú ý thấy, nhưng không nói cho Michael biết trên giường thiếu một tấm ra, cô cũng không nói với anh dường như phòng ngủ còn thiếu thứ gì đó.
Trở vào phòng ăn, Michael rót cho Anna một ly rượu sherry anh mua cho buổi hẹn hôm nay. Anh cũng rót cho mình một ly, dù chẳng mấy thích mùi vị của loại rượu này. Anh ngồi trên một chiếc ghế có tay vịn, cố tình giữ khoảng cách với Anna, anh không muốn mình trông lỗ mãng. Chỗ anh ngồi không có bàn, nên anh đành cầm ly rượu trong tay, thỉnh thoảng xoay qua xoay lại. Michael chồm người ra trước, Anna lại ngồi yên trên ghế salon, cô đặt ly trên chiếc khăn giấy đã xếp sẵn như đang suy nghĩ gì đó.
“Chiều nay tôi có gặp Pauline. Cô ấy đến đón Pagan, còn bảo khi Pagan lên lớp 9 cô sẽ cho nó đến học ‘Trường nghệ thuật Maestro’ toàn thời gian”.
“Cô ấy cũng từng nhắc chuyện này với tôi, nhưng tôi không hề có thành kiến với ‘Trường nghệ thuật Maestro’, nhưng thằng bé có thể tiếp nhận nền giáo dục tốt ở đó sao, ý tôi là các môn còn lại thì học thế nào?”.
“Ừm, cả năm họ đều dạy lớp tiếng Anh và lớp Toán”. “Nhưng cô cũng biết đấy, với một đứa bé trai, ghi-ta và âm nhạc không phải là tất cả của nó, trừ khi nó là một thiên tài âm nhạc”.
Dường như anh tự đưa mình vào thế bí, “Thôi, không bàn chuyện này nữa, cô có nói Pauline biết tối nay đến nhà tôi không?”.
“Không, lúc đó tôi không kịp nói”. Bỗng dưng mặt cô đỏ lên, “Hơn nữa, tôi cũng không chắc khi biết chuyện cô ấy có nghĩ gì không”.
Lần đầu tiên Michael cảm thấy Anna cũng đang suy nghĩ xem giữa họ có thể tiến triển không. Có lẽ Michael không yêu đơn phương. Anna nhìn anh, mặt vẫn còn ửng đỏ, cằm cô dần đưa lên, nó làm Michael nhất thời lúng túng, lần này đến lượt anh đỏ mặt, “Ồ, chuyện đó”, anh đứng phắt dậy, vội đi vào bếp.
Micheal cũng không tìm được cơ hội thích hợp để tiếp tục nói về đề tài lúc nãy. Nhưng cũng may, khi vào giúp anh nấu nướng, Anna hỏi anh một số vấn đề đơn giản, chẳng hạn nấu ăn có phải sở thích của anh không? Mỗi tối anh đều tự nấu ăn sao? Thỉnh thoảng anh có ra ngoài ăn không?
“Thật ra tài nấu bếp của tôi rất kém. Hôm nay tôi nấu xong bữa tối là vì tôi chuẩn bị từ hồi 4 giờ chiều. Tôi nghĩ lỡ như có gì trục trặc, tôi có thể nấu lại hoặc gọi điện đặt mua. Thường thì tôi ăn ở nhà, nhưng chỉ ăn bánh mì sandwich với tương đậu phộng hoặc cá hộp thôi. Tôi không muốn ra ngoài ăn, ngồi ăn một mình buồn lắm”.
Anh đặt khoai đã nấu chín trên tủ bếp, sau đó quay đầu nhìn Anna, lấy hết can đảm nói: “Nhưng nếu có cô cùng dùng bữa, tôi vẫn rất sẵn lòng đi”.
Cô lại ngước nhẹ cằm lên, sau đó tần ngần nói: “Tôi cũng rất vui được đi ăn tối cùng anh”.
Câu chuyện của họ bắt đầu như thế.
Giờ họ thường đến một nhà hàng trên đường St. Paul thưởng thức món canh gà. Đấy là nhà hàng họ thích nhất, lần nào họ cũng ngồi cùng một chiếc bàn tròn bên cửa sổ. Thỉnh thoảng họ cũng hôn nhau, nhưng vẫn có chút ngại ngần.
Trong rạp chiếu phim, họ cũng nắm tay nhau, Micheal không ngờ tay Anna mềm mại thế, đúng là bàn tay của một nghệ sĩ piano.
Nhưng khi đi nghe hòa tấu, họ thường không nắm tay, vì Anna có vẻ rất chăm chú. Michael thường liếc nhìn cô để biết lúc nào nên vỗ tay. Sau mỗi lần kết thúc một bài hòa tấu, mắt Anna đều hơi ươn ướt, sau đó cô chồm người về trước, vỗ tay nồng nhiệt.
Thỉnh thoảng họ nấu ăn ở nhà Michael, thực phẩm mang từ cửa hiệu về, còn có cả xà lách nữa; thỉnh thoảng họ cũng đến nhà Anna, gọi một ít thức ăn trưa và pizza. Anna không giỏi nấu ăn, cả dụng cụ ăn uống thường dùng nhất trong nhà, như loại vá có lỗ hoặc dao hai lưỡi cũng không có, hơn nữa cô cũng không nghĩ phải mua những thứ này. Tuy nó làm Michael thấy hơi bất ngờ, nhưng anh không đánh giá cao khả năng tự chăm sóc của cô. Cô không bao giờ đi tay không đến nhà Michael mà luôn mang một ít rượu nho hoặc hoa tươi. Cô cũng không bao giờ gọi điện trong lúc anh đang làm việc, tuy anh rất mong cô làm thế. Hơn nữa khi xử lý những vấn đề trong mối quan hệ với con gái, Anna luôn tỏ ra chín chắn. Họ không bao giờ tranh cãi, cũng chẳng chiến tranh lạnh, chỉ có lý giải, ủng hộ và tôn trọng lẫn nhau.
Khi giải quyết công việc, Anna không bao giờ làm cho nó rối tung. Cô có thể một mình giết thời gian buổi tối, một mình đến các buổi tiệc, tự thay lốp xe, sửa máy giặt, thậm chí xoay chuyển ăng-ten trong vườn. Theo Michael, cô làm được những việc này quả rất cừ khôi, vì so với Pauline giờ anh còn phải thường giúp cô ấy sửa chữa và bảo trì xe, nhưng Anna lại cho rằng những việc này chỉ là việc nhỏ chẳng đáng nhắc đến.
Điều đặc biệt là, cơ hội gặp mặt vào những ngày thường của họ còn nhiều hơn là cuối tuần. Vì cuối tuần Pagan đến trường học ghi-ta. Theo dòng thời gian, giờ đã đến tháng 8, Michael sớm đã quen những ngày tháng có Anna bên cạnh. Anh dựa dẫm vào Anna và hẹn cô vào mỗi cuối tuần. Họ cùng đi ăn kem, cùng đi bơi. Anna mặc bộ đồ bơi màu đen, dưới mắt Michael, cô gợi cảm vô cùng. Cô có làn da mịn màng và khỏe mạnh, thỉnh thoảng cũng thấy một ít đốm đồi mồi, nhưng sau khi mặc áo vào, chúng đều trở nên không rõ nét.
Pagan luôn cằn nhằn lần biểu diễn này chọn bài không hay, hơn nữa nó còn bực bội cô gái diễn chung có giọng quá khàn. Nhưng thực tế, Pagan có thể tham gia lần biểu diễn này quả thật là niềm vinh dự rất lớn. Một tuần trước đó, nó luyện tập rất chăm chỉ. Nó thường ngồi trên ghế salon của Michael, chúi sâu đầu vào cây ghi-ta, cơ thể biến thành hình chữ C. Nó cũng thường hát bài này theo điệu nhạc “Anh phải lang bạt đến nơi đó...” nhưng do âm điệu quá cao, lần nào cũng dừng ở đoạn này. Điều thú vị là, dường như Michael cũng bị giai điệu bài hát của Pagan ảnh hưởng. Suốt một tuần, bản nhạc đó cứ vang vọng trong đầu anh, dù là lúc xem đơn hàng hoặc trả lời điện thoại. Anh cảm thấy bản nhạc đó luôn vang bên tai, có chút bi thương cũng mang chút khát vọng.
Cả nhà Anton đều đến xem màn biểu diễn đó. Ngoài Michael và Pauline, còn có George, Sally và con họ, JoJo và Samantha, dĩ nhiên còn có Karen, nếu công việc của cô kết thúc sớm. Điều này làm Michael hơi căng thẳng, vì đây là lần đầu tiên người nhà anh thấy anh cùng Anna sánh bước bên nhau với tư cách là người yêu. Nhưng thật lòng anh rất muốn họ thấy, hơn nữa anh mong mọi người hiểu rằng Anna rất quan trọng với anh. Thế nên, khi Anna nói anh hãy để cô lái xe đến đó một mình, anh kiên quyết nói: “Không được! 7 giờ anh đến đón em!”.
Họ đến trường sớm hơn nửa tiếng, anh đưa Anna đến ngồi ở dãy ghế đầu tiên.
Anna luôn miệng kể với Michael về việc học sinh tham gia biểu diễn, trong đó bao gồm những thí sinh độc tấu piano, có một cậu bé quá hồi hộp, còn dọa nếu bố mẹ đến xem nó sẽ không thi nữa. Michael phát hiện hôm nay Anna cố tình mặc một chiếc áo đen rất mốt và mang đôi giày cao gót, trông cô rất tuyệt!
Những người khác lần lượt đến trường, trong đó có những cậu bé, cô bé, bố mẹ và ông bà chúng. Một cô gái mặc trang phục bó sát người đang lén thò đầu ra ngoài ở cánh trái sân khấu, còn có một người phụ nữ mặc đồng phục vội vã chạy vào.
Chính lúc này, Pauline bước đến chào Michael: “Ồ, hóa ra anh ở đây”.
Cô dừng lại trước Michael, theo sau là Karen. Hôm nay cô mặc chiếc váy hoa và áo khoác trắng, tóc vừa mới nhuộm, màu son rất hợp với đôi hoa tai đỏ. Karen trông vẫn như mọi khi, mặc chiếc quần bò bạc màu đã lỗi thời và áo thun. Cô bé đứng sau Pauline, đầy vẻ bất lực. Pauline vẫn thoải mái chào hỏi Michael: “Hôm nay em rất vui vì cuối cùng có thể đến xem buổi biểu diễn này. Một lần nữa lại được nghe giai điệu của những tình khúc bất hủ, hơn nữa... Ồ, chào, Anna! Vừa nãy không nhìn thấy bạn! Karen, hồi trước con có gặp bạn mẹ, cô Anna Grant không? Không, phải là... Mình định gọi điện cho bạn, quả rất cám ơn bạn, Anna. ‘Trường nghệ thuật Maestro’ luôn...”.
Bỗng nhiên cô dừng lại, chuyển dần ánh mắt từ Anna sang Michael. Cô mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Michael.
Lẽ nào cô thấy gì sao? Lúc đó họ không hề nắm tay hay có hành động gì quá thân mật. Cũng không ngồi chung như trước, thậm chí vai họ cũng không kề vào nhau. Nhưng trong chớp mắt, Pauline lộ vẻ mặt rất bi thương, môi cô khép lại ngay, sau đó ngoảnh mặt bỏ đi. Cô rất giận, xách tay văng cả ra ngoài khi cô quay người, va vào cánh cửa phía sau. Karen gọi với theo Pauline, sau đó chạy vội theo. Trước khi đi con bé còn nhìn Michael với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Anna đưa mắt nhìn Michael, cô đang định nói gì đó, nhưng bị người phụ nữ mặc đồng phục lúc nãy ngắt ngang, “Chào mừng mọi người đến dự!”. Giọng của cô vọng từ sân khấu xuống, rất vui cũng rất cao, thế nên họ phải ngẩng đầu nhìn về phía đó. Michael chẳng nghe được gì, giờ anh chỉ cảm thấy Pauline đang ngồi ở dãy ghế nào đó phía sau nhìn anh chằm chằm. Anh ngồi bất động, mắt nhìn thẳng phía trước. Anh không dám dựa vào Anna, cũng chẳng dám nắm tay cô, anh thấy cổ mình cứng đờ.
Lúc biểu diễn, bọn trẻ đều mang vớ và giày trắng, các bé trai thì dán râu giả. Tiết mục của Pagan nằm giữa chương trình. Dĩ nhiên, khi biểu diễn, tóc nó vẫn áp lên chiếc ghi- ta, ngón tay nó gảy dây đàn rất điệu nghệ, chẳng hề mắc một lỗi nào. Thật ra giọng hát của cô bé diễn chung với Pagan chẳng khàn chút nào. Nhưng Michael không còn tâm trạng nào để thưởng thức. Anh chỉ muốn quay đầu lại tìm bóng dáng Pauline trong đám đông khán giả.
Nhưng, anh không làm thế.
Rất hiển nhiên, Pauline về thẳng nhà hoặc đi đến nơi khác. Người phụ nữ mặc đồng phục lúc nãy trở lên sân khấu, sau khi vỗ tay chúc mừng màn biểu diễn rất thành công, thông báo họ còn chuẩn bị bánh ngọt cho phụ huynh trong phòng khách. Michael nhân lúc này tìm kiếm bóng dáng Pauline trong đại sảnh, nhưng không thấy, anh cũng chẳng thấy Karen đâu. Lúc đó, nhà Anton chỉ còn lại George và Sally. Vợ chồng chúng ngồi ở gần cửa, vì sợ con trẻ gây rắc rối. Sally ẵm Samantha trên tay, JoJo đã nằm dài trên chân cô ngủ. George thấy Pagan bước đến, liền đứng dậy chúc mừng: “Cừ lắm, cậu nhóc!” rồi vỗ nhẹ lên đầu Pagan.
Pagan hỏi: “Bà đâu ạ?”.
“Bà không ngồi chung với ông sao?”. “Cháu có thấy bà đâu chứ”.
“Ồ, ông đoán, chắc bà đã về trước. Có lẽ Karen lái xe đưa bà về thẳng nhà rồi”, Michael khéo léo chuyển sang đề tài khác, sau đó nói với George: “George, Sally, bố giới thiệu Anna với hai con”.
George vui vẻ chào Anna: “Chào cô, Anna!”.
Nhưng Sally quan sát Anna tỉ mỉ, rồi nhìn Michael, sau đó lễ phép nói: “Rất vui được gặp cô!”.
Anna nhìn George: “Cô nhớ trước đây từng gặp cháu một lần, nhưng hình như đã 30 năm trước rồi, nên cháu không nhớ cô, cô cũng không lấy làm lạ!”.
“Vậy, cô là bạn của gia đình cháu ạ?”, Sally tò mò hỏi. “Phải, từ lâu mọi người đã là bạn của nhau, cô học chung trường với mẹ cháu”.
Michael có cảm giác Sally rất muốn giải mối ngờ vực trong lòng, nhưng cô không hỏi tiếp nữa.
Dĩ nhiên họ không thể bỏ lỡ món bánh ngọt. Khắp nơi đều là tiếng vui cười, khen ngợi và cảm ơn của bố mẹ bọn trẻ. Michael bỗng nhiên thấy đau đầu, anh không biết ngày hôm nay bao giờ mới kết thúc.
Cuối cùng họ về nhà. Nơi đây cách thành phố rất xa, nên thấy được hàng ngàn ánh sao lấp lánh trên bầu trời đêm. Michael rất mong có thể đưa Anna về nhà mình, nhưng hôm nay là thứ sáu, Pagan đến nhà anh ở, thế nên anh đành đưa cô về nhà.
Hôm nay Pagan nói nhiều đến bất ngờ, giờ chắc chắn nó thấy thư giãn vô cùng. Cả đoạn đường nó đều hỏi Anna: “Bà có phát hiện lúc mới đầu cháu hơi căng thẳng không nhỉ? Còn nữa, bà có biết cháu chậm một nhịp ở đoạn thứ hai không?”.
“Hôm nay cháu biểu hiện rất xuất sắc, tuyệt lắm!”.
Cả đoạn đường Michael đều rất im lặng, anh không hiểu rốt cuộc Pauline có phản ứng thế nào? Chỉ có tên ngốc mới nghĩ rằng sau khi biết chuyện Pauline chẳng nói gì cả.
Giờ đây dường như mọi người đều biết chuyện, hơn nữa ý kiến bất nhất. Wanda Lipska luôn truy hỏi Michael tại sao lại thích một người theo Thanh giáo (một phái trong Giáo hội nước Anh với các hình thức nghi lễ nhà thờ đơn giản); Karen trách Michael ít ra lúc đầu anh nên nói cho Pauline biết một tiếng, để mẹ cô chuẩn bị tâm lý. Rất hiển nhiên, giờ đây Pagan cũng ý thức được chuyện xảy ra, nên khi gặp Anna ở nhà Michael, nó thường rất ít nói và cố gắng tránh mặt; chỉ mình George cho rằng Anna rất được. Nhưng cô em Sherry của Pauline lại rất phẫn nộ, cô cho rằng Anna là người vô liêm sỉ, phóng đãng lẳng lơ, “Mọi người đều biết cướp chồng bạn là chuyện rất xấu”. Sally lại khác, cô đang nghĩ Michael và Anna có mời vợ chồng cô ra dùng bữa không, dĩ nhiên phải là lúc hai con ngủ hết mới được, bằng không cô phải phiền Pauline đến chăm sóc chúng, thế là lộ tẩy. Chỉ có Leo Kazmerow vui vô chừng sau khi biết chuyện, vì Michael cuối cùng có thể kết thúc cuộc sống của một thầy tu.
Không ngờ chuyện của Michael cũng gây ồn ào ở cửa hiệu, nhưng anh chẳng thể nói gì. Mỗi lần khi anh rời khỏi cửa hiệu sớm, đám nhân viên đều nhìn anh cười rất bí ẩn. Họ còn thường tụ năm tụ bảy bàn luận cuối tuần anh sẽ làm gì, thậm chí họ còn cùng thảo luận xem ai mua chiếc quần lót mới cho anh.
Nhưng thật ra mối quan hệ của họ phát triển đến mức độ nào? Anh và Anna chưa một lần nói về điều đó, dĩ nhiên họ cũng không sống chung. Có lẽ họ chỉ là bạn thân, thỉnh thoảng ngồi rất gần, hoặc hôn nhau khi chào tạm biệt. Không biết có phải Anna cũng nghĩ thế không?
Lúc cạo râu, Michael thường tập trước gương: “Anna, quan hệ của chúng ta rất có ý nghĩa với anh. Không đúng, không đúng, ý anh là anh đã bắt đầu... Nói thế không tự nhiên, thật ra em rất quan trọng với anh”. Anh không biết mình có thể nói với cô ba chữ “Anh yêu em” không.
Mỗi lần Anna đến nhà, Michael đều thay khăn trải giường, hơn nữa còn dọn dẹp phòng ngủ gọn gàng sạch sẽ. Tuy sau lần xem tranh, Anna không vào phòng anh nữa, nhưng thật sự anh có thể làm tình với cô không? Người phụ nữ duy nhất từng chung chăn gối với anh là Pauline, nhưng trong vài năm trước khi họ kết thúc hôn nhân hầu như chuyện ấy ngày càng ít đi. Mỗi lần hôn Anna, môi cô rất mềm mại nhưng lúc nào cũng khép kín. Anh luôn đặt tay dưới cánh tay cô đúng ngay chỗ có thể sờ thấy áo lót, nhưng vì Anna luôn giữ cùng một tư thế, nên anh chẳng thể chạm đến ngực cô. Cô cũng không một lần “bật đèn xanh”, vì thế Michael không dám tiến thêm một bước. Thông thường, mọi người đều cho rằng những biểu hiện này thật ra cũng có ý nghĩa, vì vậy Michael cũng chỉ biết chờ đợi.
Đầu tháng 10, bà hàng xóm cũ Brunek gọi điện báo với Michael bà Serge đã qua đời, “Tôi biết anh luôn giữ liên lạc với bà ấy, nên tôi báo với anh. Chúng tôi đều đoán bà ấy qua đời trong lúc đang ngủ, rất bình thản. Con dâu bà phát hiện bà đã tắt thở khi ghé ngang qua nhà trên đường đến siêu thị sáng nay. Lễ xức dầu thánh từ 3 - 5 giờ chiều hôm nay, tang lễ bắt đầu lúc 10 giờ sáng mai!”. “Cám ơn bà! Tôi sẽ đến dự tang lễ!”.
“Nếu Pauline đồng ý, tiện thể hãy đưa cô ấy đi cùng!”. Sau đó Michael gọi cho Pauline, nhưng cô một mực từ chối. Cô viện cớ bận công việc. Bà Brunek cũng chẳng là gì của cô, chỉ là hàng xóm đối diện nhà 7 năm trước khi cô kết hôn. Michael nghĩ, cô từ chối chủ yếu vì chuyện Anna. Từ sau hôm thấy Micheal đi cùng Anna, Pauline hầu như chưa từng nói lời dễ nghe với anh, giọng điệu của cô giống hệt lúc vừa ly hôn, chua ngoa và đầy trách móc. Đối sách của Michael là vờ như chẳng biết gì cả, giọng điệu còn rất bình tĩnh, “Ồ, được. Nhưng anh sẽ thay em bày tỏ lòng thương tiếc với bà ấy!”.
“Dĩ nhiên tự em biết phải làm gì, không cần đến anh!”. “Được thôi, tạm biệt!”.
Sau khi gác máy, anh cũng không biết tại sao mình lại gọi điện cho Anna, mời cô cùng đi dự tang lễ.
Anna hầu như không gặp bà Serge. Thực tế, Anna hầu như chẳng có ấn tượng về cái tên này. “Hình như em có gặp bà ấy một lần trong lễ cưới của anh và Pauline, sau đó thì không gặp nữa, nhưng em vẫn nhớ bà ấy là người rất thân thiện. Hình như hôm đó bà còn tặng vợ chồng anh món quà còn to hơn cả bà?”.
“Một bức tượng thạch cao”. “Gì cơ?”.
“Một tượng bé trai cao 4 feet bưng hai mâm đầy trái cây và bánh ngọt”.
“Ôi, trời ạ!”.
“Anh muốn em ở bên cạnh, một mình về đó quả thật buồn não. Mọi chuyện quá khứ lại hiện ra trước mắt, hơn nữa những người anh quen biết trước đây, giờ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mai em có tiết dạy ở trường không? Anh sợ lỡ như...”.
“Không sao, sáng mai em không có tiết dạy. Nhưng có thể 1 giờ trưa về đến trường không anh?”.
“Dĩ nhiên rồi!”.
“Vậy em sẽ đi với anh!”.
Sau khi gác máy, Michael tự nói với mình, có lẽ Anna xem anh hơn bạn bình thường một chút, nếu không sao cô lại đồng ý chuyện này? Trong lòng anh chợt thấy có lỗi với bà Serge, vì có vẻ như anh lợi dụng cơ hội này để hẹn hò với Anna.
Michael mặc bộ com lê đen đến dự tang lễ, hơn nữa anh rất vui vì Anna cũng mặc đồ đen. Thời tiết hôm đó rất tuyệt, mát mẻ và thoáng đãng. Lúc vừa đến St. Cassian, tiện đường Michael ghé thăm cửa hiệu cũ. Nhưng khi rẽ vào góc đường, anh ý thức được việc mình đến đây quả là một sai lầm. Trong ký ức của anh, cửa hiệu đã trải qua rất nhiều thay đổi: từ một cửa hàng tạp hóa biến thành một quán rượu; sau đó lại trở thành một tiệm quần áo cũ, khắp nơi đều treo đầy quần áo bạc màu. Nhưng hôm nay khi anh trở lại, thật không ngờ, trên cửa sổ dán rất nhiều giấy. Anh lái xe về trước một chút, sau đó nhìn qua cửa sổ. Tầng hai lâu rồi không có người ở, giờ đã thành kho chứa đồ. Anna cũng không kềm được thốt lên: “Tiếc quá!”.
“Thật may vì mẹ không thấy tình cảnh bây giờ!”.
“Ở đây trông nhỏ hơn trước phải không? Em biết mọi người khi trở về chốn xưa đều nói thế, nhưng chỗ này quả thật trông rất nhỏ. Không ngờ, mọi người có thể mua được những thứ họ cần ở đây”.
“Đúng thế, nhưng trước đây khách cũng chẳng cần gì nhiều, một phần cũng do hàng hóa không được đa dạng”.
Trên đường đến nhà thờ dự tang lễ, Michael luôn nghĩ đến cửa hiệu mở ở vùng ngoại ô, vừa rộng vừa sáng, thỉnh thoảng nhìn hàng hóa: bánh quy Anh, ô liu Tây Ban Nha, mù tạt Pháp, anh thật không dám tin tất cả đều là của mình. Anh thấy mọi thứ trước mắt đều là hư ảo, dù lúc đầu đều là chủ ý của anh. Pauline chỉ hối thúc anh dọn đi thôi.
Michael dừng xe ở phía sau một căn nhà nhỏ, nhưng không xuống xe ngay, mà ngồi đó đặt tay trên bánh lái, Anna cũng nhìn anh vẻ khó hiểu.
“Giáng sinh năm ngoái, theo thông lệ anh tặng quà cho Eustace, một phong bì tiền. Em còn nhớ Eustace không? Anh đoán chắc em không nhớ, anh ấy là một người da đen, lúc trước làm việc trong cửa hiệu của anh. Anh ấy nghỉ việc khi anh bán cửa hiệu, nhưng bọn anh vẫn luôn giữ liên lạc. Khi anh gõ cửa, một chàng trai trẻ ra mở. Cậu chàng tóc quăn, mặc chiếc áo to dài với quần bò. Anh ngờ vực hỏi: ‘Eustace sống ở đây đúng không?’. ‘Ông là ai?’. ‘Tôi là chủ trước đây của anh ấy, đến gửi tặng anh ấy quà Giáng sinh’. ‘Ông ấy không cần phong bì của ông!’.
‘Cho hỏi?’ Không chờ anh nói hết, cậu chàng nói, ‘Mang phong bì của ông rời khỏi đây đi!’. Sau đó anh nghe tiếng Eustace vọng từ trong nhà ra, ‘Ai thế? Jimmy? Ai đến thế, Jimmy?’. Chàng trai trẻ không trả lời, chỉ luôn miệng nói với anh: ‘Ông tưởng mình là ai chứ? Còn lặn lội từ xa đến đây gửi phong bì này?’”.
“Tiếp đó cậu chàng đóng cửa lại, anh chẳng biết cậu ấy nghĩ gì, cả Eustace nữa. Nhưng quả thật anh không có ý làm tổn thương họ. Suốt mấy năm nay, anh luôn làm thế, hơn nữa Eustace cũng luôn lễ phép nói cám ơn anh”.
“Có lẽ, thời gian đã làm thay đổi tất cả!”.
“Quả thật họ thay đổi rồi”. Michael thở dài một tiếng, sau đó mở cửa xe.
Thời gian trôi qua, nhà thờ cũng có những thay đổi. Michael vừa bước vào đã nhận ra ngay điều đó: tuy nhà thờ vẫn tối mờ thế, khắp nơi lan tỏa mùi nến, nhưng trong đó chỉ có số ít người mặc đồ đen đến chia buồn. Những người khác ăn mặc sặc sỡ, còn là kiểu trang phục mà trước đây có nằm mơ họ cũng không dám mặc vào nhà thờ - áo thun, áo pôlô (người chơi cưỡi ngựa và dùng cái chày có cán dài đánh quả bóng vào trong cầu môn), phục sức vải kaki và cả giày thể thao. Wanda Lipska bước qua lối đi giữa các dãy ghế, cô mặc bộ trang phục tựa như đi tham gia một cuộc đua thuyền - áo thể thao hải quân và quần sọc trắng. Leo Kazmerow ngồi ở dãy ghế đầu, mặc chiếc áo gió màu xanh. Khi quay đầu chào, Michael thấy trên ngực áo anh ta may logo của công ty dầu khí. “Michael!”, anh la lên. Sau đó, Leo ngoảnh đầu gọi vợ mình, “Nhìn nè, em yêu, xem ai đây?”. Vừa nhìn thoáng qua, Michael không nhận ra vì cô tròn lên rất nhiều. Tóc cô nhuộm màu nâu, rất hợp với chiếc áo chất liệu bông cô đang mặc, hơn nữa nó lại rất bồng bềnh.
Michael vẫn chưa kịp giới thiệu Anna, nghi thức tang lễ đã bắt đầu. Một vị cha xứ bước lên thánh đường, bắt đầu cầu nguyện với giọng điệu rất nghiêm trang. Sau đó, sáu chàng trai cao gầy đẩy quan tài vào, chắc đấy là cháu của bà Serge.
Anna dựa rất sát vào Michael, đến nỗi anh cảm thấy được hơi ấm của cô. Chẳng biết từ lúc nào, tay cô đặt bên tay anh, Michael chợt nắm chặt lấy tay Anna, sau đó anh lại nghĩ về một đêm vào tuần trước. Khi Anna chuẩn bị rời khỏi, bỗng nhiên anh lấy hết can đảm nói: “Tối nay em ở lại đây nhé!”. Anna chỉ hỏi ngược lại: “Ở lại sao?”, “Ừm, ở lại nhé!”. Có một khoảnh khắc Michael cảm thấy cô sẽ ở lại, vì cô mỉm cười rất tươi với anh, nhưng không ngờ, cô ngả người về trước hôn nhẹ lên má anh, sau đó nói lời chúc ngủ ngon rồi ra về. Anh rất hối hận trước sự đường đột của mình, mong rằng nó không phá hỏng tất cả!
Lúc nghi thức kết thúc, vợ Leo lại đến chào họ. Michael vẫn nắm chặt lấy tay Anna. Dưới mắt những người hàng xóm, giờ anh vẫn chưa được tha thứ, vẫn chưa thể đường hoàng ở bên Anna, thế nên khi bà Brunek nói với anh: “Cho tôi gởi lời hỏi thăm Pauline? Quả là người phụ nữ tội nghiệp! Một mình còn phải nuôi đứa cháu ngoại!”, Michael chỉ nhún vai, hơn nữa anh chẳng muốn biện bạch gì cho mình.
Khoảng 11 giờ, nghi lễ kết thúc. “Giờ anh đưa em về trường có kịp không?”. Michael hỏi khi họ cùng xuống cầu thang, “Chúng ta vẫn còn thời gian đi dùng bữa. Em muốn ăn gì nào?”.
“Thôi, cám ơn anh! Em còn phải về nhà giải quyết một số việc trước khi đến trường!”.
Anh biết mình cũng có rất nhiều việc phải làm. Nhưng vì Anna, anh sẽ cố gắng. Dĩ nhiên, Anna không hề cảm nhận được điều này.
Trên đường đưa cô về, Michael luôn im lặng, thỉnh thoảng Anna liếc nhìn anh một cái, cũng chẳng nói gì.
Họ đến đường Falls, Michael luôn nghĩ đến phản ứng của Anna. Anh bấm đèn xi-nhan, rẽ trái trước sau đó rẽ phải đến lối vào nhà Anna, dừng lại ở đó.
“Cám ơn anh, Michael. Tối mai chúng ta cùng dùng bữa tối chứ?”. Anna chợt đề nghị.
“Anh nghĩ em thích anh rồi”. Bỗng nhiên Michael đổi đề tài.
Tiếp theo là khoảng khắc im lặng đến căng thẳng. Nào ngờ Anna trả lời: “Em thấy hình như mình yêu anh rồi!”.
Thế rồi họ bắt đầu sống chung, thường là ở nhà Anna, vì ở đây t