Chương 1547 Cục diện bế tắc, ngập tràn biến số
Chỉ trong chớp mắt, bốn ngày đã trôi quaTuyết lớn đã sớm ngừng, nhưng nhiệt độ không khí bên ngoài dường như còn lạnh hơn trước kia, tuyết kết thành băng, khiến cả thành phố bị bao phủ trong một nền trắng xóa.
Giờ phút này, trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt tại Phụng Bình, Triệu Ngọc cầm một cốc nước sôi để nguội, đang nghiêm túc nhìn những nội dung vừa được viết lên tấm bảng trắng vốn đã ngập tràn tình tiết vụ án.
Mấy ngày qua, Thôi Lệ Châu đã tìm được công ty điện ảnh truyền hình mà Khang Tử Thanh từng làm việc trước đây, mặc dù công ty đã sớm cải chế, nhưng cô ta vẫn có thể thông qua các thủ đoạn để tìm được rất nhiều người quen biết Khang Tử Thanh, đồng thời từng bước khôi phục lại quỹ tích sinh hoạt của ông ta ở phương Nam.
Hóa ra, Khang Tử Thanh không phải là nhân vật quan trọng gì trong công ty điện ảnh truyền hình, chẳng qua chỉ là được công ty thuê đến vận chuyển đạo cụ hoặc đưa đón các diễn viên, ngẫu nhiên ở lại studio làm chút việc vặt.
Có điều, Khang Tử Thanh lại không hề khoác lác, dù sao ông ta cũng thường xuyên ở trong đoàn làm phim, cơ hội gặp qua vài diễn viên hay đạo diễn lớn vẫn rất nhiều.
Tính chất công việc của ông ta là tính lâm thời, làm một ngày thì tính tiền lương ngày đó. Có việc thì làm, không có việc thì nghỉ, tính chất không khác biệt lắm so với diễn viên tạm thời, cho nên lúc đó không ký hợp đồng với công ty điện ảnh truyền hình.
Nhưng mà, sau khi điều tra cẩn thận một phen, Thôi Lệ Châu vẫn tìm được tên Khang Tử Thanh trên bảng tính lương của công ty. Cũng chính dựa vào những bảng tính lương này, cô ta mới có thể khôi phục được quỹ tích sinh hoạt của Khang Tử Thanh.
Đáng tiếc là bởi vì công ty đã cải chế nhiều lần, bảng tính lương đã không được đầy đủ, Thôi Lệ Châu chỉ có thể tìm được một phần. Cái khác thì vẫn đang trong quá trình tìm kiếm.
Thôi Lệ Châu cũng đã thử hỏi thăm người trong cuộc để tìm hiểu quỹ tích sinh hoạt của Khang Tử Thanh, cho nên nếu muốn nắm giữ tư liệu hoàn chỉnh của Khang Tử Thanh thì vẫn cần nhiều thời gian hơn.
Có điều, phần thông tin hiện đang có sẵn này cũng đã cung cấp manh mối quan trọng cho cuộc điều tra của Triệu Ngọc và những người khác rồi.
Đầu tiên, quy mô vận hành lúc trước của công ty điện ảnh truyền hình không nhỏ, phạm vi nghiệp vụ rất rộng, Khang Tử Thanh thường xuyên đi theo các đoàn làm phim khác nhau mà chạy ngược chạy xuôi, dấu chân dường như đã trải rộng các thành phố lớn tại phương Nam, như vậy cũng tương đối ăn khớp với thời gian và địa điểm của vụ án video giết người.
Mà lúc này, Triệu Ngọc cũng không có gì bất ngờ mà sa vào bài toán mấu chốt nhất:
Tên Khang Tử Thanh này, rốt cuộc có phải là hung thủ thật sự của vụ án video giết người hay không!?
Giờ phút này, chờ đến khi nội dung được thêm vào hoàn tất, Triệu Ngọc lại kéo một chiếc bảng trắng viết thời gian trình tự của vụ án video giết người đến trước mặt.
Thế là vụ án video giết người cùng quỹ tích sinh hoạt của Khang Tử Thanh, lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người, khiến trục thời gian của toàn bộ tình tiết vụ án cũng trở nên sáng tỏ hơn.
“Sếp à, mặc dù còn chưa toàn vẹn, nhưng chứng cứ rõ ràng thế này chẳng phải đã đủ rồi sao?” Nhìn hai mặt bảng trắng, Nhiễm Đào trừng to mắt: “Năm 1999, thời điểm người bị hại thứ nhất Ngụy Kỳ Kỳ mất tích, Khang Tử Thanh cũng đang làm việc ở thành phố Bắc Thương tỉnh Tây Giang!”
“Không thể nói đây chỉ là trùng hợp chứ?”
“Đúng đấy” Tăng Khả suy nghĩ rồi nói: “Khang Tử Thanh vào làm ở công ty điện ảnh truyền hình từ năm 1998, thời điểm Ngụy Kỳ Kỳ mất tích là năm 99, ông ta đã đi làm một năm nên hiểu rõ hoàn cảnh nơi đó!”
“Lại nhìn bên này đi, người bị hại thứ hai Tào Nghệ Nhiên mất tích tại Việt Châu của Vân Sơn” Nhiễm Đào lại nói: “Mà lúc đó, Khang Tử Thanh đi theo đoàn làm phim quay quảng cáo, quay chụp ngay trong tỉnh Việt Châu, tỉnh Việt Châu chỉ cách tỉnh Vân Sơn hai mươi cây số, căn bản không khác gì cùng một thành phố!”
“Người thứ ba, Kim Hải tại Nam Giang” Nhiễm Đào chỉ vào người bị hại thứ ba và nói: “Mặc dù không điều tra được tin tức ông ta có đến Nam Giang bao giờ không, nhưng ít ra về thời gian thì vẫn trống rỗng, nên không thể nào loại trừ khả năng ông ta không ở Nam Giang lúc ấy”
“Tiếp tục xem người thứ tư đi” Hắn ta chỉ xuống phía dưới, kích động nói: “Miêu Tiếu Văn, trường hợp này gần như có thể là bằng chứng!”
“Còn có thứ gì rõ ràng hơn nữa à? Lúc ấy, Khang Tử Thanh đi theo ê kíp quay quảng cáo cho sản phẩm nào đó, mà công ty quảng cáo thuê bọn họ quay chụp trùng hợp chính là công ty của Miêu Tiếu Văn!”
“Cái này còn… cái này vẫn chưa tính là chứng cứ xác thực sao?” Nhiễm Đào mở hai tay ra, nói: “Chắc chắn là Khang Tử Thanh đã gặp Miêu Tiếu Văn, nên Khang Tử Thanh lập tức chọn được con mồi tiếp theo của ông ta!!”
Nghe được những lời nói kích động của Nhiễm Đào, Triệu Ngọc lại bình tĩnh một cách lạ thường, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào tư liệu trên bảng trắng, không nói một lời nào.
Thấy Triệu Ngọc không có phản ứng gì, Nhiễm Đào trực tiếp chỉ vào bảng trắng, nói.
“Người thứ năm, còn có người thứ sáu” Hắn ta vỗ vào bảng trắng một cái: “Ừm, tính cả người thứ tư Miêu Tiếu Văn, tất cả đều mất tích ở tỉnh Việt Châu, mà lúc đó, Khang Tử Thanh cũng đúng lúc đều làm việc ở Việt Châu!”
“Mặc dù người thứ năm và thứ sáu không ở cùng một thành phố với Khang Tử Thanh, nhưng khoảng cách thì không quá xa, mà mấu chốt nhất là” Nhiễm Đào nói: “Chúng tôi phát hiện trong túi da của Khang Tử Thanh có tờ quảng cáo của đoàn kịch của Trương Hà, mà trên tờ đơn lại có ảnh chụp tuyên truyền của Trương Hà!”
“Nhìn kìa, số bảy và số tám tạm thời chưa nói đến” Nhiễm Đào tiếp tục nói: “Bởi vì chúng ta còn chưa điều tra ra được rốt cuộc Khang Tử Thanh đã ở đâu vào đầu năm 2004 và năm 2005”
“Nhưng mà, người bị hại thứ chín thì không thể không đề cập đến” Nhiễm Đào chỉ vào tư liệu của người bị hại thứ chín: “Quỳnh Châu Hải Lan, Ngô Ngạo San là một diễn viên của sân khấu kịch cỡ lớn ‘Ca Dao Quỳnh Châu’, mà lúc ấy, Khang Tử Thanh đi theo đoàn làm phim, quay quảng cáo cho Ca Dao Quỳnh Châu!”
“Tiếp theo, mặc dù vị trí của người thứ mười và Khang Tử Thanh hơi không khớp, nhưng mà người cuối cùng Tào Nhạc Kiều thì sao?” Nhiễm Đào mở hai tay ra: “Trong túi của Khang Tử Thanh có danh thiếp của Tào Nhạc Kiều!”
“Cái này… Cái này thì đâu còn gì để nói nữa?” Nhiễm Đào xoay người về phía Triệu Ngọc: “Sếp à, chẳng lẽ những thứ này còn chưa đủ tiêu chuẩn để kết án sao?”
“Chưa đủ!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Những tài liệu này vẫn chưa thể chứng minh Khang Tử Thanh một người thường xuyên say rượu, tính khí nóng nảy, không có lòng dạ tâm cơ, vì sao có thể lặng yên không một tiếng động mà gây ra tội ác kinh khủng như vậy!”
“Cái này… Còn… Còn thiếu cái gì nữa?” Nhiễm Đào hỏi.
“Còn thiếu rất nhiều!” Triệu Ngọc chỉ vào bảng trắng nói: “Ví dụ như năm 2000, chính là một vấn đề lớn nhất!”
“Hả? Năm 2000?” Nhiễm Đào nhìn bảng trắng một cái: “Sao vậy? Không phải là chúng ta đã tìm được quỹ tích sinh hoạt của Khang Tử Thanh năm 2000 rồi sao? Ông ta vẫn luôn ở Tây Giang mà!”
“Thế nhưng mà” Triệu Ngọc chỉ vào tư liệu vụ án video giết người: “Năm 2000, vụ án video giết người chưa từng xuất hiện, rõ ràng là không hợp lý!”
“Năm 99, năm 2000, năm 2001 mỗi năm một người, năm 2002 đột nhiên tăng nhiều hơn, cứ theo tình thế như vậy mà tiếp tục phát triển thì vào năm 2000, ông ta sẽ giết càng nhiều người hơn mới đúng, nhưng vì sao lại không có một người nào chứ?”
“Vì sao ông ta lại yên tĩnh hai năm, đến năm 2004 mới ra tay một lần nữa hả?”
“Việc này…” Nhiễm Đào im lặng.
“Nếu như vào năm 2000, Khang Tử Thanh bị bệnh nặng hoặc là ngồi trong ngục giam thì tôi có thể cho rằng ông ta chính là hung thủ giết người! Thế nhưng mà…” Triệu Ngọc chỉ vào tư liệu của Khang Tử Thanh: “Năm 2000, năm 2004, ông ta vẫn còn tiếp tục làm việc, sinh hoạt cũng không có bất cứ biến đổi nào, có thể giết người thì vì sao lại dừng lại chứ?”
“Việc này…” Nhiễm Đào vò đầu: “Chẳng lẽ, số băng… băng ghi hình vốn chưa đủ?”
“Còn nữa…” Triệu Ngọc lại nói: “Mặc dù quỹ tích sinh hoạt của Khang Tử Thanh trùng khớp với vụ án video giết người, nhưng mà người cùng đoàn làm phim với ông ta thì sao? Không phải cũng là dựa theo quỹ tích này mà làm việc sao?”
“Lỡ như là một người khác cùng đoàn làm phim thì sao?”
“Việc này… Có khả năng sao?” Nhiễm Đào nhếch miệng.
“Mặc dù” Triệu Ngọc lại nói: “Chúng ta đã chứng thực được bên trong chiếc xe xảy ra chuyện của Khang Tử Thanh không còn người khác, nhưng lỡ như hung thủ đã sớm xuống xe, hoặc là chỉ để túi vào trong xe thì sao?”
“Trong hiện thực, căn bản có vô số khả năng!”
“Thứ bây giờ chúng ta nhìn thấy chẳng những không phải là chứng cứ có thể kết án, ngược lại chính là cục diện bế tắc tràn đầy biến số! Chuyện chúng ta phải làm còn có rất nhiều, rất nhiều!!”
“Ồ…” Nghe thấy ngôn từ sắc bén của Triệu Ngọc, Nhiễm Đào cuối cùng cũng ngừng lại, không còn lên tiếng nữa.
Reng reng reng…
Đúng lúc này, điện thoại của văn phòng vang lên, sau khi Tăng Khả nhấc lên nghe, lập tức báo cáo với Triệu Ngọc một tin tức mới nhất: “Tổ trưởng, sau khi mở quan tài xét nghiệm tử thi, ADN đã so được rồi” Tăng Khả nói: “ADN lấy được từ di cốt của cha Khang Tử Thanh đã chứng minh được quan hệ cha con với ADN có hàm lượng nhiều nhất trong túi da”
“Nói cách khác, ADN có hàm lượng nhiều nhất kia chính là của Khang Tử Thanh!”
“Cho nên, chúng ta có thể xác định rằng cái túi da kia… chính là của Khang Tử Thanh!”