Chương 1549 Phỏng đoán gần sự thật nhất?
Dưới sự khống chế của Tăng Khả, Thôi Lệ Châu đóng tại thành phố Bắc Thương tỉnh Tây Giang đã gia nhập vào cuộc trò chuyện video, mọi người có thể nhìn thấy trên tay cô ta đang cầm giấy tờ, trông cô ta hào hứng như nhặt được báu vật vậy“Wow, hóa ra mọi người đang họp qua video đấy à!” Thôi Lệ Châu chào mọi người một tiếng, sau đó đặt tư liệu trong tay lên trước màn hình và nói: “Quỹ tích sinh hoạt của Khang Tử Thanh đều nằm trong này hết! Ngày nào đi làm việc trong đoàn phim được bao nhiêu tiền, tất cả mọi thứ đều rõ ràng minh bạch”
“Ừm… Tiểu Thôi à…” Tăng Khả xua tay ra hiệu: “Không phải cô đã gửi tư liệu về cho chúng tôi rồi sao? Tôi đã phóng to lên màn hình rồi, cô không cần để gần vào cho chúng tôi nhìn như vậy đâu!”
“À…” Thôi Lệ Châu thu đống giấy tờ đó lại, vui vẻ nói: “Tại tôi hưng phấn quá!”
“Mọi người hãy cẩn thận so sánh bản ghi chép công việc của Khang Tử Thanh đi, nếu xem xét từ thời gian và địa điểm thì độ phù hợp với vụ án video giết người gần như nhất trí, cho nên hãy mặc kệ chuyện tính cách không tương xứng gì đó đi, chắc chắn Khang Tử Thanh là hung thủ, không thể nghi ngờ được!”
“Nhưng mà…” Triệu Ngọc chỉ vào một chỗ trong tư liệu nói: “Cũng không giống đến mức như cô nói mà? Cô xem, trong đoạn thời gian Miêu Tiếu Văn mất tích, Khang Tử Thanh không hề có mặt tại thành phố Vân Ổ, mà là đi tỉnh Việt Châu”
“Tuy đoàn phim của bọn họ từng hợp tác với công ty của Miêu Tiếu Văn, nhưng chuyện hợp tác xảy ra vào tháng sáu, mà Miêu Tiếu Văn thì mất tích vào tháng tám, hơn kém nhau những hai tháng!”
“Chuyện này cũng đâu có gì kỳ lạ đâu?” Thôi Lệ Châu nói: “Không phải Khang Tử Thanh cứ gặp ai là giết người đó, ông ta quen biết Miêu Tiếu Văn vào tháng sáu, quyết định giết cô ta rồi chuẩn bị tỉ mỉ hai tháng mới ra tay, cũng hợp lý mà?”
“Hơn nữa, tỉnh Việt Châu cách thành phố Vân Ổ không xa, lái xe qua lại cũng đâu tốn thời gian đúng không?”
“Anh còn nhớ rõ chuyện tôi tìm ra thi cốt của Miêu Tiếu Văn không?” Thôi Lệ Châu nhắc nhở: “Khu rừng nơi phát hiện thi cốt nằm cạnh con đường buộc phải đi qua nếu đi từ thành phố Vân Ổ tới tỉnh Việt Châu!”
“Nhưng mà…” Miêu Anh nói: “Lúc trước, sau khi Miêu Tiếu Văn mất tích, rõ ràng cảnh sát đã điều tra từng người có tiếp xúc với Miêu Tiếu Văn, nhưng vì sao lại không tìm thấy tên Khang Tử Thanh trong hồ sơ điều tra?”
“Ừm… Chắc là ông ta quá giỏi ẩn nấp, đúng không nào?” Thôi Lệ Châu giải thích: “Dù sao, mọi người cũng đã nhìn thấy quỹ tích sinh hoạt của Khang Tử Thanh rồi, tuy không ăn khớp trăm phần trăm với mấy nạn nhân sau đó, nhưng đúng là bọn họ đã từng dừng lại trong một thành phố”
“Phải biết rằng, không phải Khang Tử Thanh làm việc trong mọi thời tiết đâu, ông ta có rất nhiều thời gian rảnh, cho dù không sống trong cùng một thành phố thì ông ta vẫn có đủ thời gian gây án!”
“Sếp và chị Miêu à, tôi không hiểu!” Thôi Lệ Châu nói nghi ngờ của mình ra: “Vì sao đã đến nước này rồi mà hai người vẫn không chịu cho rằng Khang Tử Thanh là hung thủ chứ?”
“Trên đời này, nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy? Chỉ vì tính cách không hợp thôi sao?” Thôi Lệ Châu bất đắc dĩ xua tay: “Thế nhưng tính cách chưa chắc đã là nhân tố tuyệt đối đâu đúng không?”
“Sao tôi lại cảm thấy một người tính tình hung hăng, thường xuyên say rượu, không thể khống chế cảm xúc của mình mới càng giống một tên tội phạm giết người nhỉ?”
“Người như vậy, thông thường đều là hung thủ trong các vụ án xảy ra do cảm xúc quá khích” Ngô Tú Mẫn phản bác rất chặt chẽ: “Nhưng mà sát nhân hàng loạt thì khác, lòng dạ sâu sắc, tính cách bất thường”
“Tuy ông ta có tính tình hung hăng, lại thường xuyên say rượu, nhưng chưa chắc không đủ cẩn thận, không đủ tâm tư kín đáo đúng không? Lần nào ông ta cũng gây án vô cùng cẩn thận, nên cũng có khả năng tránh né được sự điều tra của cảnh sát mà” Thôi Lệ Châu tiếp tục kiên trì quan điểm của mình.
“Bản thân hai chuyện này đã là một mâu thuẫn rồi” Ngô Tú Mẫn trình bày: “Ít nhất thì tôi chưa từng thấy sát thủ hàng loạt nào như vậy!”
“Lỡ như là hai nhân cách thì sao? Chuyện này đâu phải là không có khả năng?” Thôi Lệ Châu vỗ tay nói: “Tinh thần phân liệt, ông ta có một mặt táo bạo, cũng có một mặt bình tĩnh? Một mặt là người bình thường, một mặt là sát thủ máu lạnh?”
“Nhớ lại cuộc đời của Khang Tử Thanh xem nào, vợ của ông ta gả cho người khác, con thì không phải con ruột! Trải qua kích thích lớn như vậy, sinh ra biến dị về mặt tinh thần, cũng không phải không có khả năng đúng không?”
Ngay lúc Thôi Lệ Châu nhắc tới mấy danh từ như “hai nhân cách”, “tinh thần phân liệt” này, Triệu Ngọc và Miêu Anh khẽ động.
Bởi vì, cách nói trong lúc vô tình của Thôi Lệ Châu đã cung cấp cho bọn họ một phương hướng mới!
Nếu Khang Tử Thanh thật sự là một người bệnh tinh thần phân liệt, vậy thì có thể thuyết phục vấn đề tính cách của ông ta và chân tướng cả vụ án rồi!
Nhưng mà, không đợi Thôi Lệ Châu nói xong, Ngô Tú Mẫn thân là chuyên gia tâm lý phạm tội lại lập tức đưa ra ý kiến phản đối: “Không thể nào! Đừng quên, hung thủ có để lại video clip giết người! Hắn ta đã quay lại cả quá trình giết người!
“Nếu như là người bệnh tinh thần phân liệt, thì sau khi thay đổi sang nhân cách khác, ông ta không thể nhớ rõ những việc xảy ra của một nhân cách khác”
“Cho nên, khả năng ông ta quay lại thành video clip là rất nhỏ!”
“Hơn nữa, nếu như ông ta tự quay thành video clip, thì khi một nhân cách khác của ông ta nhìn thấy video clip mình giết người, chắc chắn sẽ bị chấn thương về mặt tâm lý, dẫn đến suy sụp! Không thể nào bình tĩnh lâu được như thế, cũng không thể nào sát hại nhiều người như vậy!”
“Hơn nữa, nếu như là nhân cách phân liệt thì ông ta sẽ không nhớ rõ việc mình tạo băng ghi hình, cũng không có khả năng đặt tất cả vào một túi da, được lưu giữ đầy đủ như thế được?”
“Điều… điều này không nhất thiết phải tuyệt đối như thế mà?” Tuy Thôi Lệ Châu biết Ngô Tú Mẫn là chuyên gia, nhưng vẫn mạnh dạn đưa ra ý kiến của mình ra: “Nếu Khang Tử Thanh có thể phân chia rõ ràng hai loại nhân cách thì sao?”
“Nhân cách giết người kia vừa máu lạnh vừa cẩn thận, cho nên đã giấu băng ghi hình đi? Giấu kĩ đến mức nhân cách còn lại không có cách nào tìm thấy?”
“Nhân cách hung hăng không nhìn thấy băng ghi hình thì đương nhiên không biết mình đã làm gì. Hơn nữa, ông ta còn thường xuyên say rượu, cho nên có thể tưởng nhầm là mình uống say tới hồ đồ rồi?”
“Nhớ lại thử xem, vào ngày xảy ra tai nạn xe cộ vừa là lúc Khang Tử Thanh phát hiện ra bí mật của ‘ông ta’, ông ta vô cùng sợ hãi, cho nên mới lựa chọn lái xe chạy như điên trong đêm mưa nguy hiểm, cho nên mới gặp phải tai nạn xe cộ, cho nên băng ghi hình mới xuất hiện trong túi của ông ta?”
Trình tự suy luận của Thôi Lệ Châu rất hợp lý, trật tự rõ ràng, không khỏi khiến mọi người lại dao động, thậm chí ngay cả Ngô Tú Mẫn cũng chợt ngẩn ra, không phản bác nữa.
“Nếu như… Nếu như là như vậy!” Nhiễm Đào ngẫm nghĩ, rồi nói: “Có phải chúng ta đã xem nhẹ một chi tiết quan trọng rồi không? Chỗ ở của Khang… Khang Tử Thanh?”
“Nếu như có thể tìm thấy camera hoặc là chứng cứ gì khác, vậy chẳng phải có thể kết luận rồi sao?” Nhiễm Đào vội vàng hỏi Thôi Lệ Châu: “Tiểu Thôi à, lúc trước, Khang Tử Thanh sống ở đâu vậy?”
“Chuyện này thì không dễ điều tra đâu” Thôi Lệ Châu bất đắc dĩ nói: “Công việc của Khang Tử Thanh không ổn định, hơn nữa còn thường xuyên đi công tác, có đôi khi sẽ ở lại những thành phố khác nửa năm trời, nên ông ta thay đổi chỗ ở rất thường xuyên”
“Nghe nói, lúc ở Tây Giang, đoàn làm phim không bao ăn ở, cho nên ông ta thuê một căn nhà gần chỗ đoàn phim, tiền thuê không cao, toàn sống ở mấy nhà thuê giá rẻ hoặc là nhà trọ này kia; còn lúc ở những nơi khác thì do đoàn phim lo, bao cả ăn ở luôn, sống cùng những người khác của đoàn phim”
“Vậy thì không đúng lắm” Nhiễm Đào lắc đầu nói: “Làm công tạm thời như Khang Tử Thanh thì không thể nào một mình một phòng riêng được đúng không?”
“Nếu như bị tinh thần phân liệt, hai nhân cách, còn là sát thủ hàng loạt nữa, chẳng lẽ sẽ không bị người khác phát hiện ra à?”
“Ừm… Cũng có lý…” Thôi Lệ Châu cân nhắc một phen, cho rằng Nhiễm Đào nói có lý, vì thế nhanh chóng nói: “Nếu vậy thì tôi sẽ tiếp tục tìm hiểu, tìm tới những chỗ Khang Tử Thanh từng sống để hỏi thăm xem sao!”
“Sếp à, việc này cứ giao cho tôi làm đi!” Thôi Lệ Châu chủ động xin đi giết giặc: “Đoàn đội của tôi rất cố gắng, bảo đảm sẽ dùng thời gian ngắn nhất để điều tra ra tin tức chính xác nhất!”
“Được, có điều…” Triệu Ngọc nghĩ nghĩ, nói: “Tiểu Thôi à, trước khi cô tiếp tục làm việc thì hãy chuyển tất cả giấy tờ liên quan tới tiền lương nhân viên của công ty truyền thông bọn họ sang cho tôi!”
“Hả? Tất cả nhân viên? Chuyện này…” Thôi Lệ Châu nhíu mày: “Anh có ý gì?”
“Tôi muốn xem…” Triệu Ngọc híp mắt nói: “Trong công ty này, có người nào khả nghi hơn cả Khang Tử Thanh hay không!”