Chương 1550 Chắc chắn có vấn đề
Mười giờ khuya lại đến, bởi vì vụ án có tiến triển mới nên Triệu Ngọc không lựa chọn nghỉ ngơi như trước mà tiếp tục ở lại trong văn phòng để phân tích vụ án“Không có, chắc chắn không có đâu…” Tăng Khả ôm một xấp tư liệu nói: “Tổ trưởng, không ai có quỹ tích sinh hoạt hoàn toàn nhất trí với hung thủ vụ án video giết người cả!”
“Trừ Khang Tử Thanh ra, thậm chí đều không có ai có hóa đơn tiền lương xuất hiện liên tục trong tám năm, cho nên…” Tăng Khả bất đắc dĩ đưa ra một kết luận: “Dựa vào tư liệu trước mắt thì người khả nghi nhất vẫn là Khang Tử Thanh!”
“Chậc chậc…” Đối mặt với kết quả kiểm tra thế này, Triệu Ngọc cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Hắn cho rằng, thông qua hóa đơn tiền lương là có thể tìm ra người hiềm nghi mới, nhưng kết quả bây giờ lại khiến hắn vô cùng thất vọng.
Trong công ty truyền thông mà Khang Tử Thanh làm việc, tính lưu động của nhân viên rất cao, khi tìm khắp tất cả giấy tờ liên quan tới tiền lương, vậy mà chỉ có mình tên của Khang Tử Thanh là xuất hiện nhiều nhất!
Hơn nữa, bởi vì nhu cầu của các đoàn phim khác nhau, các nhân viên tham dự cũng được điều đến từ những bộ phận khác nhau, đồng nghiệp của Khang Tử Thanh không ngừng thay đổi như đèn kéo quân vậy, không có cộng sự thường xuyên.
Đúng như lời Tăng Khả nói, nhìn chung tất cả các hóa đơn tiền lương, Khang Tử Thanh là người duy nhất có quỹ đạo sinh hoạt gần với vụ án video giết người!
Cho nên, dù là nhìn từ góc độ nào, Khang Tử Thanh vẫn là người có hiềm nghi lớn nhất!
Chẳng lẽ… Thôi Lệ Châu nói đúng?
Bản thân vụ án này không hề phức tạp, chỉ là mình suy nghĩ nhiều? Khang Tử Thanh là hung thủ duy nhất? Những cô gái đó đều là do ông ta sát hại tàn nhẫn? Video giết người cũng là do ông ta quay lại?
Nhưng mà… Vì sao?
Vì sao… còn nhiều điểm đáng ngờ tồn tại như vậy?
Ví dụ như, vào năm 2003 và năm 2004, rõ ràng ông ta còn đang làm việc rất bình thường, nhưng tại sao vụ án giết người hàng loạt này lại ngừng hai năm?
Còn nữa, xem từ hóa đơn tiền lương, Khang Tử Thanh không thể mua nổi camera đắt tiền như thế, vậy camera của ông ta từ đâu mà có? Ông ta học được kỹ thuật sử dụng camera từ đâu?
Mặt khác, tuy quỹ tích sinh hoạt của ông ta gần sát với vụ án video giết người, nhưng lại không phải là ăn khớp trăm phần trăm.
Ví dụ như người bị hại thứ tám Cung Dật Lệ, người bị hại quê ở thành phố Nam Dương tỉnh Quế Châu, nhưng khi kiểm tra hóa đơn tiền lương của Khang Tử Thanh thì ông ta lại chưa từng đi Quế Châu.
Trong quãng thời gian Cung Dật Lệ bị hại, ông ta đang ở tỉnh Nam Giang cách đó mấy trăm cây số, hỗ trợ cho đoàn phim nào đó.
Tuy về mặt thời gian cũng có khả năng gây án, nhưng vì sao ông ta lại phải chạy ra cách đó mấy trăm cây số để giết một cô gái mà mình không quen biết?
Vì sao trong chứng cứ về Khang Tử Thanh lại xuất hiện hiện tượng kỳ lạ như vậy? Vừa không thể hoàn toàn loại ông ta khỏi diện tình nghi, nhưng cũng không thể trăm phần trăm khẳng định ông ta là hung thủ?
Rốt cuộc ông ta có phải hung thủ hay không?
Triệu Ngọc càng nghĩ càng sốt ruột, một luồng lệ khí kỳ lạ đột ngột xuất hiện trong lòng, chỉ cảm thấy lại có một tiếng nổ đột ngột vang lên bên tai…
Đáng chết!
Lần này Triệu Ngọc không sốt ruột như những lần trước nữa, nhanh chóng đặt mông ngồi trên ghế, mạnh mẽ ép mình bình tĩnh lại.
“Tổ trưởng, anh không sao chứ?” Tăng Khả đã có kinh nghiệm một lần, nhìn thấy trạng thái của Triệu Ngọc không đúng nên không sốt ruột tiến lên đỡ, mà nhanh nhẹn rót cho hắn một cốc nước ấm.
“Không sao, không sao cả…” Triệu Ngọc nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, mãi mới cảm thấy lỗ tai mình khôi phục một chút, hắn nhận lấy cốc nước ấm, uống vài ngụm.
“Hôm nay đã khuya lắm rồi” Tăng Khả khuyên nhủ: “Hay là cứ giao nơi này cho bọn em đi!”
“Không cần, tôi vẫn có nhiều chỗ chưa nghĩ ra…” Triệu Ngọc lau mồ hôi lạnh trên trán: “Yên tâm đi, tôi biết mình đang làm gì!”
Nói xong, hắn lại quay về trước mặt bảng trắng lần nữa, tiếp tục phân tích vụ án.
“Ài!” Tăng Khả bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đứng ở bên cạnh Triệu Ngọc mà nói: “Điểm khác biệt lớn nhất của vụ án này so với những vụ án chúng ta đã tiếp xúc trước kia, là người hiềm nghi lớn nhất Khang Tử Thanh đã qua đời!”
“Nếu như ông ta còn sống, có lẽ chúng ta sẽ không gặp khó khăn đến vậy!”
“Có điều, nói đi nói lại…” Tăng Khả có vẻ hơi thất vọng, nói: “Nếu như Khang Tử Thanh thật sự là hung thủ mà ông ta đã chết, cho dù chúng ta có thẩm phán rồi định tội ông ta, cũng có thể làm gì ông ta đâu chứ?”
“Trước kia, em và Bồi Bồi từng thảo luận vấn đề này rồi” Tăng Khả nhìn vào bảng trắng, ánh mắt lộ vẻ phiền muộn: “Nếu vụ án này không bị lộ ra thì tình huống sẽ như thế nào?”
“Bồi Bồi tận mắt thấy hình ảnh người nhà Miêu Tiếu Văn đến nhận hài cốt… Ài…” Cậu ta than thở một tiếng, đột nhiên nói: “Anh nói xem, nếu để cho bọn họ biết được hung thủ hại chết con gái của bọn họ đã qua đời, có khi nào sẽ càng khó chịu hơn hay không?”
“Mất tích thì còn xem như vẫn có chút hy vọng, nhưng bây giờ…”
“Tăng Khả à, đừng nghĩ nhiều” Triệu Ngọc nhìn vào bảng trắng, vẫn bất động nhưng mở miệng an ủi: “Chức trách của chúng ta là điều tra rõ chân tướng, mặc cho chân tướng này khiến người ta thương cảm bao nhiêu, chúng ta đều không thể dao động!”
“Không thể bởi vì sợ đụng phải vết sẹo mà không quan tâm tới sự tồn tại của chân tướng được!” Triệu Ngọc nói rất dứt khoát: “Sở dĩ tôi kiên trì như thế là sợ vụ án này còn có tình huống nào khác, sợ hung phạm là một người hoàn toàn khác, cho nên… chưa có chứng cớ vô cùng xác thực thì chúng ta tuyệt đối không thể dễ dàng kết án!”
“Tuy Khang Tử Thanh đã chết, nhưng nếu ông ta là hung phạm, chúng ta cũng tuyệt đối không thể buông tha; nhưng mà, nếu ông ta không phải hung phạm thì chúng ta cũng không thể đổ oan cho một người đã chết được!”
“Ừm… Hiểu rồi” Tăng Khả yên lặng gật đầu, nói: “Lúc nãy em vừa nghĩ tới, không phải Lý Mặc đã nói sức khỏe của Khang Tử Thanh có vấn đề gì đó sao?”
“Anh thử nghĩ xem, có khi nào ông ta lén trộm camera trong một đoàn phim nào đó hay không? Chỉ cần chúng ta có thể tìm ra ghi chép có camera mất trộm, có phải là sẽ tìm thấy manh mối gì đó không?”
“Đúng rồi, sao tôi không nghĩ tới chuyện này nhỉ?” Triệu Ngọc lập tức tỉnh táo: “Tôi phải nhắn tin cho Thôi Lệ Châu ngay, để cô ấy đặt trọng tâm điều tra chuyện này mới được!”
“Có điều…” Triệu Ngọc bỗng nhiên nghĩ tới: “Nếu lỡ như Khang Tử Thanh không trộm thì sao? Đừng quên, công việc của ông ta là vận chuyển đạo cụ, thiết bị và diễn viên!”
“Nếu vậy thì có khi nào camera vốn được để sẵn trong ô tô của ông ta hay không? Rất tiện lấy ra dùng, nếu dùng xong rồi và trả về ngay thì sẽ không có ghi chép mất trộm rồi!”
“Cũng phải” Tăng Khả gật đầu: “Nhưng mà băng ghi hình thì sao? Băng ghi hình không chỉ có giá trị xa xỉ, hơn nữa còn không thể mua, toàn là băng nhập khẩu cả!”
“Em cảm thấy, sự kiểm soát của đoàn phim với băng ghi hình chắc là vô cùng nghiêm khắc đúng không?”
“Đúng, đúng là có thể suy xét từ mặt này…”
Thế là Triệu Ngọc và Tăng Khả thảo luận đến đêm khuya rồi mới về nghỉ ngơi.
Chỗ tốt của Cục Cảnh sát Phụng Bình là phòng nghỉ nằm cùng một hàng với văn phòng, thiết bị và hoàn cảnh phòng nghỉ có vẻ không tệ, gần như không khác gì khách sạn.
Sau khi rửa mặt xong, cuối cùng Triệu Ngọc cũng cảm thấy mỏi mệt.
Cảm giác mỏi mệt này là về mặt tinh thần, khiến Triệu Ngọc vốn đã có trạng thái không tốt, giờ lại càng thêm họa vô đơn chí*.
* Họa vô đơn chí: tai họa không đến một mình, phúc lộc không lại hai lượt.
Vài ngày gần đây, ngày nào hắn cũng phải dùng thuốc ngủ tàng hình mới ngủ được, tuy đạo cụ của hệ thống không có tác dụng phụ, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình dần dần ỷ lại thuốc ngủ, nếu không uống thuốc thì tuyệt đối không thể ngủ yên.
May mà, thông qua Kỳ Ngộ trước kia, số lượng thuốc ngủ mà hắn nhận được rất khả quan, có chừng mấy chục viên, tạm thời vẫn không cần kiềm chế.
Vì thế, sau khi chui vào ổ chăn, Triệu Ngọc lấy một viên thuốc ngủ ra uống ngay.
Ai ngờ, mới vừa uống thuốc xong thì di động bỗng báo có tin nhắn tới. Hắn mở ra xem thì thấy là Thôi Lệ Châu gửi cho hắn: “Sếp à, anh đã ngủ chưa? Nếu ngủ rồi vậy thì ngày mai tôi mới nói cho anh hay!”
Cô nhóc này…
Triệu Ngọc biết, nhiệm vụ điều tra của Thôi Lệ Châu là quan trọng nhất, đương nhiên không dám coi thường, lập tức trả lời cho cô ta rằng mình đang chuẩn bị ngủ, hơn nữa hỏi cô ta có tình huống gì mới?
Ong ong…
Kết quả, tin nhắn vừa mới gửi đi thì Thôi Lệ Châu lập tức gọi điện thoại tới ngay.
“Sếp à, tôi có chuyện muốn nói với anh” Thôi Lệ Châu nói thẳng vào chủ đề: “Bên này, tôi đã phái người so sánh rồi, trong công ty truyền thông không có người hiềm nghi nào khác nữa. Tôi muốn hỏi xem có phải bây giờ anh vẫn giữ vững quan điểm Khang Tử Thanh là người vô tội không?”
“Chuyện này…” Triệu Ngọc hỏi một câu: “Buổi tối khuya mà cô chỉ muốn hỏi tôi một câu như vậy thôi à?”
“Đương nhiên không phải” Thôi Lệ Châu hiếm khi nghiêm túc nói: “Sau khi họp qua video, tôi đã phái người liên lạc với năm nhân viên từng làm việc chung với Khang Tử Thanh, sau khi trao đổi qua điện thoại, tôi có một tin tức quan trọng. Bọn họ đều nói rằng Khang Tử Thanh tiêu hầu hết số tiền của mình vào việc uống rượu, hút thuốc và đánh bài, nhưng ông ta chưa bao giờ tỏ vẻ muốn tìm người kết hôn, cũng không đi tìm gái bán hoa…”
“Sếp à, lúc ấy Khang Tử Thanh đang ở độ tuổi như sói như hổ, chẳng lẽ anh không cảm thấy điểm này có hơi bất thường sao?” Thôi Lệ Châu nặng nề nói: “Cho dù không phải tinh thần phân liệt thì tâm lý của ông ta cũng chắc chắn có vấn đề!”