← Quay lại trang sách

Chương 1551 Một người quen cũ

Bình minh ngày hôm sau, sau khi Triệu Ngọc mở to mắt tỉnh lại, không kịp rửa mặt đã gấp gáp gọi điện lại cho Thôi Lệ Châu. Bởi vì hắn hoàn toàn không nhớ được đêm qua rốt cuộc mình đã nói tới đâu với Thôi Lệ Châu?Hắn chỉ nhớ rõ Thôi Lệ Châu nói Khang Tử Thanh chưa từng tìm phụ nữ, sau đó thì cái gì cũng không biết…

Xem ra chỉ có thể đánh một dấu tích thật to vào viên thuốc ngủ này rồi.

“A lô, Tiểu Thôi, Tiểu Thôi” Sau khi điện thoại được kết nối, hắn vội vàng hỏi Thôi Lệ Châu: “Đêm qua, hai chúng ta không xảy ra chuyện gì chứ? Khụ, không đúng không đúng, ngày hôm qua chúng ta đã nói đến chỗ nào rồi? Không ngờ tôi lại ngủ thiếp đi mất!”

“Anh ngủ thiếp đi làm tôi sợ ơi là sợ!” Tiếng nói lười biếng đầy ngái ngủ của Thôi Lệ Châu vang lên trong điện thoại, có thể thấy được cô ta bị điện thoại của Triệu Ngọc đánh thức: “Tôi phải bảo Tăng Khả vào phòng của anh, xác nhận đúng là anh không sao mới yên tâm đấy”

“Sếp à, anh nghe tôi nói này, anh hãy nghỉ ngơi đi!” Thôi Lệ Châu khuyên giải: “Từ khi về từ Vaqueria, anh có vẻ không bình thường cho lắm!”

“Không sao đâu, không sao đâu, chúng ta cứ tiếp tục nói chuyện còn dở dang ngày hôm qua đi!” Triệu Ngọc thúc giục: “Cô nói rằng Khang Tử Thanh không có hứng thú với phụ nữ sao?”

“Có thể xem là vậy!” Thôi Lệ Châu cố gắng thoát khỏi cơn buồn ngủ, nói: “Trong những cô gái bị hại trong vụ án video giết người, không có ai bị hung thủ hãm hiếp, chuyện này đủ để chứng minh hung thủ giết họ có thể là vì loại tâm lý dị dạng nào đó”

“Anh nói xem, bởi vì ngay cả con của Khang Tử Thanh cũng không phải là con ruột, vậy có khi nào là công năng về phương diện kia không được hay không? Giống như… Giống như Đào Hương cha tôi vậy?”

“Ừm… Nhưng mà…” Triệu Ngọc nhớ lại: “Mẹ vợ của Khang Tử Thanh đã thừa nhận rằng người có bệnh là Lý Thục Bình mà?”

“Chuyện này cũng chưa chắc” Thôi Lệ Châu nói: “Cả vợ chồng Khang Tử Thanh đều đã mất, chuyện này chúng ta không có cách nào kiểm tra! Lỡ như chỉ là Lý Thục Bình không muốn cho mẹ bà ta biết người bị bệnh là Khang Tử Thanh thì sao?”

“Chị Ngô nhấn mạnh tầm quan trọng của việc kiểm tra tâm lý hung thủ, tôi cảm thấy nếu cẩn thận phân tích thì thật ra Khang Tử Thanh hoàn toàn đủ lý do trở thành một sát thủ biến thái có tâm lý đặc biệt!”

“Thằng nhóc này, ai da… Không phải, con nhóc kia!” Triệu Ngọc phân biệt rõ một phen, rồi cảm thán nói: “Không ngờ cô còn nói được cả danh từ chuyên nghiệp như thế đấy, xem ra sắp tốt nghiệp rồi nhỉ!”

“Đừng có khen tặng nữa, tôi muốn nhanh chóng kết án lập công rồi nhận tiền thưởng, không thì căn nhà lớn kia của tôi sẽ bị biến thành bất động sản nhà nước mất!” Thôi Lệ Châu cất tiếng nói như chuông bạc: “Dù sao theo cảm giác của tôi trước mắt thì chắc chắn Khang Tử Thanh là hung thủ! Không thể sai được!”

“Nếu như anh còn hoài nghi thì cứ chờ tôi bổ sung tư liệu tường tận hơn nữa, rồi mọi người hẵng bình luận!”

“Được rồi!” Triệu Ngọc gật gật đầu: “Vậy thì cô mau gửi hết các tài liệu cô có trước mắt và mấy đoạn ghi âm của các đương sự đi, cứ gửi hết qua cho tôi, tôi muốn chính tai nghe thử!”

“OK!” Thôi Lệ Châu sảng khoái đồng ý, lại không quên bù một câu: “Tai của anh khỏi rồi à?”

Cạch!

Triệu Ngọc trực tiếp cúp điện thoại…

Rửa mặt xong, Triệu Ngọc mới quay lại văn phòng, bắt đầu nghe các thành viên báo cáo tình huống mới nhất.

Ngô Tú Mẫn nói cho Triệu Ngọc biết, người bị hại Khuyết Sa mất tích năm 2001 đã từng có liên quan đến đoàn phim của Khang Tử Thanh.

Khuyết Sa là một hướng dẫn viên du lịch tại thành phố Kim Hải tỉnh Nam Giang và đã từng tham gia vào việc quay phim quảng cáo khu du lịch trong thành phố Kim Hải, mà đoàn phim phụ trách quay đúng là đoàn phim mà Khang Tử Thanh làm việc.

Chẳng qua, cũng giống Miêu Tiếu Văn, Khuyết Sa cũng mất tích sau khi quá trình quay chụp được hoàn thành hơn hai tháng.

Mà vào lúc đó, Khang Tử Thanh đã không còn ở thành phố Kim Hải, đã quay về Bắc Thương.

Nói cách khác, tuy Khang Tử Thanh từng có giao thoa với các nạn nhân, nhưng vào lúc các nạn nhân mất tích lại không nhất định đang sống cùng một thành phố với nạn nhân.

Đương nhiên, chỉ vì chuyện này thì không thể bài trừ hiềm nghi của Khang Tử Thanh, về mặt thời gian, ông ta vẫn có khả năng gây án.

“Cũng chưa chắc” Tăng Khả cân nhắc, suy đoán một câu: “Chẳng lẽ là do Khang Tử Thanh cố ý làm như vậy, mục đích là vì để mình có bằng chứng vắng mặt tại hiện trường?”

“Sếp à, hôm nay tôi còn phải đi trung tâm phúc lợi xã hội một chuyến” Nhiễm Đào nói với Triệu Ngọc: “Không phải trong túi da trừ ADN của Khang Tử Thanh và Âu Dương Đông ra thì vẫn còn hai mẫu ADN nữa sao?”

“Hai loại ADN này, tôi cảm thấy chỉ có ba khả năng: Một là người cực kỳ thân thiết với Khang Tử Thanh; một là lúc Khang Tử Thanh xảy ra tai nạn xe cộ, nhân viên cứu hộ đã giúp Khang Tử Thanh thu thập vật phẩm lưu lại; vẫn còn một khả năng là nhân viên của trung tâm phúc lợi xã hội để lại!”

“Cho nên, tôi định điều tra những người có khả năng tiếp xúc với túi da này trong trung tâm phúc lợi xã hội một lượt, xem có thể thẩm tra đối chiếu ra ai không? Nếu như có thể đối chiếu thành công cả hai dấu vân tay này, vậy thì xem như Khang Tử Thanh có tính duy nhất!”

“Ừm, được! Đi đi!” Triệu Ngọc vừa gật đầu đồng ý vừa cất bước đi tới trước cửa sổ văn phòng, nhìn ngoài cửa sổ và nói: “Thời tiết hôm nay không tệ đâu! Rất thích hợp… để ra ngoài đi dạo mấy vòng nhỉ?”

“Sếp à, đừng gây rối nữa!” Nhiễm Đào đã lấy áo lông xong, chỉ ra ngoài cửa sổ và nói: “Âm mười một độ, mây đen đầy trời, không có một tia nắng mặt trời nào cả, vậy mà anh gọi là thời tiết tốt? Hửm?”

Nhìn thấy Triệu Ngọc cũng đưa tay đi lấy áo khoác, Nhiễm Đào vội vàng hỏi: “Thế nào, anh cũng muốn cùng tôi đến trung tâm phúc lợi xã hội à?”

“Không!” Triệu Ngọc ôm áo khoác vào lòng, có vẻ buồn bã, thở dài rồi nói: “Tôi không đi cùng đường với cậu, bây giờ tôi phải đi gặp một người quen cũ!”

⚝ ✽ ⚝

Một lúc sau, tại ngục giam số một của thành phố Phụng Bình tỉnh Chiêu Vân, trong một gian phòng thẩm vấn nào đó.

Sau tiếng xích sắt ma sát vào sàn, một tội phạm trọng hình bị hai cảnh ngục võ trang khắp người dẫn vào phòng thẩm vấn, đứng ở trước mặt Triệu Ngọc.

Chỉ thấy tên tội phạm này cạo sạch đầu, da mặt trắng nõn, tuy tràn ngập dáng vẻ thư sinh, nhưng trong ánh mắt lại ngầm chất chứa vẻ gì đó khiến người ta bất an.

Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, tên tội phạm này thoáng cảm thấy bất ngờ, sau đó thoải mái ngồi xuống ghế thẩm vấn.

Rắc rắc, rắc rắc…

Cảnh ngục khóa kĩ còng tay và xiềng chân của phạm nhân rồi mới xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn, khiến căn phòng thẩm vấn chỉ còn lại Triệu Ngọc và trọng phạm này.

“Đã lâu không gặp, cảnh sát Triệu!” Tên tội phạm mỉm cười lên tiếng chào hỏi Triệu Ngọc, sau đó nói với vẻ tự giễu: “Lời dạo đầu này của tôi có phải hơi rập khuôn không?”

“Ha ha ha, Hàn Khoan, ông gần như không thay đổi gì nhiều nhỉ!” Triệu Ngọc cười ha hả chỉ vào đầu của ông ta, thái độ đối xử như một người bạn thân quen vậy: “Như vậy cũng đẹp đấy, trên đầu của ông vốn đã không có bao nhiêu cọng tóc rồi, bây giờ cạo sạch thế này, trông có vẻ sáng sủa hơn nhiều đấy!”

Hóa ra, tội phạm tử hình này không phải ai khác, mà là hung thủ của vụ án ác ma động trời ngày nào – Hàn Khoan!!!

“Hừ!” Hàn Khoan liếc nhìn Triệu Ngọc với ánh mắt tà dị rồi nói: “Xem ra, chế độ trong hiện thực khác với tình tiết trong tiểu thuyết của tôi rất nhiều nhỉ! Tôi không hiểu tại sao đã lâu như vậy rồi, chỉ một án tử hình thôi mà sao khó đến thế?”

“Đó là bởi vì ông gây ra quá nhiều tội đấy” Triệu Ngọc nói: “Cảnh sát còn chưa hoàn thành các công việc sau khi kết thúc vụ án đâu! Đừng có gấp, cách ngày đó không xa nữa đâu!”

“Phù…” Hàn Khoan ngẩng đầu lên dùng sức hít một hơi, sau đó thần kinh nói: “Hy vọng, ngày đó có thể đến sớm một chút! Như vậy là tôi có thể gặp lại A Như rồi…”

Vừa nhắc tới Trương Tỉnh Như – vợ của Hàn Khoan, Triệu Ngọc vốn định chế nhạo ông ta thêm vài câu, nhưng mà hôm nay hắn tới đây gặp mặt Hàn Khoan không phải muốn lý luận đôi co với ông ta, vì thế vững vàng ngồi trên ghế, im lặng không đáp lại.

“Cảnh sát Triệu…” Hàn Khoan tà khí nhìn Triệu Ngọc và nói: “Cậu đã cất giữ sách của tôi chưa thế? Sau khi tôi thành ác ma, có phải bây giờ sách của tôi đã đáng giá hơn rồi không? Tăng giá bao nhiêu lần vậy?”

“Hừ!” Triệu Ngọc mỉm cười, thở dài: “Chẳng lẽ, ông không biết cái gì gọi là cướp đoạt quyền lợi chính trị suốt đời à? Sách của ông đã bị thu hồi, trên tmall hay taobao đều không cho bán! Giá đâu mà lên chứ?”