Chương 1558 Phép tắc điều tra hình sự
“Hừ, anh lấy Diêm Vương gia ra nói chuyện, không phải là muốn nói chỉ cần không có chứng cứ chứng minh trăm phần trăm thì chúng ta không thể cho rằng Khang Tử Thanh hung thủ chứ gì!” Thôi Lệ Châu tỏ vẻ khinh thường: “Nếu không phải vậy thì chúng ta ngày đêm liều mạng điều tra tìm kiếm chứng cứ như bây giờ là để làm gì?”“Nếu như nhận định Khang Tử Thanh có tội thì bây giờ đã sớm kết án rồi!”
“Sai, ý tôi nói không chỉ vậy thôi đâu…” Triệu Ngọc cố làm ra vẻ huyền bí liếc qua liếc lại, rồi nói: “Trong câu nói đó của Diêm Vương gia, thật ra còn ẩn chứa một đạo lý khác thâm ảo hơn nhiều! Trong giới điều tra hình sự chúng ta thường xuyên nhắc tới danh từ ‘nghi án tòng vô’, có người còn tưởng rằng đây là một cơ hội để cho hung thủ trốn tránh sự chế tài của pháp luật, nhưng nếu nhìn từ vụ án này thì nó lại là một pháp tắc đáng khâm phục trong công tác điều tra hình sự…”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc đã đứng lên khỏi ghế, lúc nhìn thấy cái màn hình lớn bắt mắt đối diện văn phòng, hắn đi tới trước màn hình, dùng tay đụng vào đó một cái.
Không ngờ loại máy móc này vô cùng cao cấp, ở phía bên kia của màn hình mà vẫn có thể thao tác.
“Đây… Lấy Khang Tử Thanh làm ví dụ nhé…” Triệu Ngọc tìm được ảnh của Khang Tử Thanh trên màn hình, dùng đầu ngón tay chạm vào ảnh và nói: “Vì sao những manh mối mà chúng ta tìm được lại xuất hiện hiện tượng phân hoá hai cực như bây giờ?”
“Chúng ta vừa không thể nhận định Khang Tử Thanh có tội, cũng không thể loại ông ta ra khỏi diện hiềm nghi, vì sao vậy?”
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Sau khi Triệu Ngọc đưa ra câu hỏi này, Thôi Lệ Châu và Ngô Tú Mẫn liếc nhau, không ai nói gì.
“Bây giờ đã hiểu rồi chứ?” Triệu Ngọc nặng nề chạm vào ảnh của Khang Tử Thanh, nhấn mạnh: “Chúng ta rất có khả năng bởi vì Khang Tử Thanh mà nhầm lẫn chỗ nào đó!”
Bởi vì bức ảnh này của Khang Tử Thanh đại diện cho bộ hồ sơ về Khang Tử Thanh, cho nên sau khi Triệu Ngọc chạm vào thì bộ hồ sơ nhanh chóng nhảy lên, khiến hình ảnh trên màn hình bay loạn…
“Mỗi một manh mối mà chúng ta điều tra đều lấy Khang Tử Thanh làm trung tâm” Triệu Ngọc lại tiếp tục chạm vào bộ hồ sơ và nói: “Nhưng lỡ như chúng ta làm như vậy vốn đã là sai lầm thì sao? Từ lúc mới bắt đầu thì chúng ta đã… tìm nhầm người?”
Nói đến chỗ kích động, Triệu Ngọc theo quán tính dùng tay chỉ vào bộ hồ sơ vẽ vẽ một phen. Hắn còn tưởng rằng thứ mình trong tay cầm là bút dầu, hạ một bút này là có thể vẽ một đường ngang xẹt qua cả tấm ảnh!
Kết quả, sau khi vạch xong thì chỉ thấy trên màn hình lả tả bay ra rất nhiều cặp tài liệu, tài liệu càng bay càng nhanh cứ như trời mưa vậy, cuối cùng còn có rất nhiều loạn mã nhảy ra!
⚝ ✽ ⚝
Chỉ một thoáng, Triệu Ngọc lại nghe thấy tiếng quạ kêu rõ ràng…
Nhưng mà, chuyện xấu hổ hơn nữa vẫn nằm ở đằng sau, sau khi loạn mã bay loạn một chốc, Triệu Ngọc căng thẳng đưa tay ra lau lau, kết quả đèn đỏ bỗng nhiên chớp lóe chớp lóe trên màn hình, chuyện rất rõ ràng, Triệu Ngọc đã làm hỏng máy móc của người ta luôn rồi…
“Thứ này… khá tốt nhỉ?” Triệu Ngọc nhìn ngón tay mình, vẻ mặt rất là xấu hổ: “Hai người phải làm chứng cho tôi nhé, tôi chỉ chạm vào nó rất nhẹ nhàng mà thôi, máy móc gì mà yếu ớt quá thế?”
“Sếp à, tôi sợ anh luôn đó…” Thôi Lệ Châu không nói gì, Ngô Tú Mẫn thì đưa tay che mặt…
Lúc này, nhân viên kỹ thuật nghe thấy tiếng cảnh báo thì nhanh chóng vọt vào văn phòng, bắt đầu xử lý trục trặc.
“Ừm…” Triệu Ngọc quan tâm hỏi một câu: “Máy móc đắt tiền như vậy, có mua bảo hiểm không?”
“Sếp à” Thôi Lệ Châu dùng một tay ấn Triệu Ngọc xuống ghế, nói với vẻ mặt tàn khốc: “Anh đừng quan tâm tới máy móc nữa, nhanh chóng nói cho xong mấy câu vừa rồi đi, rốt cuộc anh đã nghĩ ra cái gì?”
“Anh nói như vậy tức là anh vẫn cho rằng Khang Tử Thanh trong sạch, phải không?”
“Ừm…” Triệu Ngọc thả chậm suy nghĩ, tiếp tục nói: “Ý của tôi là từ giờ trở đi, chúng ta nên bỏ qua Khang Tử Thanh, nên đi tìm xem còn kẻ bị tình nghi nào khác không!”
“Đờ mờ…” Thôi Lệ Châu buông Triệu Ngọc ra, buồn bực lắc đầu: “Nói mãi nói mãi mà toàn chuyện gì đâu! Chị Ngô à…” Thôi Lệ Châu nhướng mày với Ngô Tú Mẫn: “Có phải bệnh tình của sếp nhà ta càng ngày càng nghiêm trọng hay không? Cứ nói chuyện lòng vòng như vậy, thú vị lắm hả?”
“Có một thành ngữ là gì ấy nhỉ? Cố lộng huyền học?”
“Huyền hư*!” Ngô Tú Mẫn sửa đúng lại.
*Cố lộng huyền hư: Cố làm ra vẻ cao siêu, ra vẻ có chuyện.
“Hừ” Triệu Ngọc lại hừ lạnh một tiếng, vẫn cảm thấy mình tốt bụng mà nói: “Xem ra, cô vẫn chưa lĩnh ngộ được ý của tôi, chưa bắt kịp suy nghĩ của tôi!”
“Vậy thì anh nói hết từ đầu tới cuối đi” Lúc này Tiểu Thôi đã cảm thấy tức giận, chống eo mà quát: “Ngụy Kỳ Kỳ đã mất tích mười chín năm, cha mẹ của cô ấy đều đã qua đời, những người đã từng quen cô ấy cũng gần như quên cô ấy rồi”
“Anh lại muốn chúng tôi bỏ qua Khang Tử Thanh, một lần nữa tìm một kẻ bị tình nghi khác, đừng nói là có người như vậy tồn tại hay không, cho dù có thì cũng không có cách nào điều tra được!”
“Được rồi, được rồi, tôi đây sẽ nói hết lời vậy!” Triệu Ngọc nhanh chóng mở cuốn sổ của mình ra, lật đến tờ nào đó rồi nói với Tiểu Thôi và Ngô Tú Mẫn: “Đây, hai người xem thử đi, xem thử đi, đây là lời khai của Lý Mặc! Lý Mặc từng nói, anh ta đã từng nhìn thấy Khang Tử Thanh ký gửi cho mẹ của anh ta – Lý Thục Bình một phong thư, trong thư có tấm ảnh mà ông ta chụp cùng một đạo diễn nổi tiếng nào đó…”
“Tôi biết” Ngô Tú Mẫn nói: “Lý Mặc nhớ ra vị đạo diễn nổi tiếng đó chính là Lý Phi Phàm. Tổ trưởng, cậu muốn nói cái gì? Tôi đã từng điều tra tài liệu của Lý Phi Phàm, ông ta đã bị loại khỏi diện bị tình nghi rồi…”
“Tôi biết, tôi biết… Nhưng mà…” Triệu Ngọc chỉ vào vở ghi chép nói: “Trừ Lý Phi Phàm ra, có khi nào có còn có một người… Ừm… Có thân phận tương tự Lý Phi Phàm không?”
“Tôi… Ừm… Tôi…” Thôi Lệ Châu nhìn manh mối trên bút ký, do dự nói: “Tôi hình như… có hơi hiểu ý của anh rồi, nhưng mà… Tôi không biết nói thế nào…”
“Bởi vì chúng ta cứ nhìn chằm chằm vào Khang Tử Thanh, cho nên chỉ lo tái tạo lại quỹ tích sinh hoạt của Khang Tử Thanh, lại quên rằng trong chuyện này còn có một khả năng khác!” Triệu Ngọc lật cuốn sổ của hắn sang trang kế tiếp, chỉ vào điểm đáng ngờ nào đó và nói: “Những thứ mà chúng ta điều tra bây giờ, đa phần đều dựa vào hóa đơn tiền lương của công ty truyền thông”
“Cho nên, chúng ta bị giam trong một suy nghĩ hẹp hòi khó có thể tự thoát khỏi… Tất cả chúng ta đều cố chấp cho rằng, nếu còn có kẻ bị tình nghi nào khác thì kẻ đó chắn chắc có liên quan tới số giấy tờ này!”
“Nhưng trên thực tế, giấy tờ không thể đại diện cho tất cả!” Triệu Ngọc nói: “Công ty truyền thông có quay phim điện ảnh, quay quảng cáo, quay phim truyền hình, không phải tất cả những người tham dự vào đó đều được công ty truyền thông trả lương, đúng không?”
“Đúng… Đúng… Tôi đã biết vì sao anh lại nói tới đạo diễn Lý Phi Phàm rồi” Thôi Lệ Châu hiểu ra, nói: “Công ty truyền thông chỉ trả lương cho nhân viên của mình thôi, còn với các hạng mục hợp tác, ví dụ như đạo diễn Lý Phi Phàm thì hoàn toàn khác!”
“Đa số các đạo diễn hoặc diễn viên nổi tiếng đều có công ty hoặc phòng làm việc của mình, cho nên, bọn họ ký hợp đồng với công ty truyền thông…”
“Mà những người này đều có đoàn đội phục vụ riêng cho mình…”
“Nói cách khác…” Thôi Lệ Châu gian nan nuốt nước miếng, kinh dị nói: “Hung thủ thật sự của vụ án video giết người có thể là… những người này?”