← Quay lại trang sách

Chương 1625 Khắc cốt ghi tâm

Khi mọi người áp giải kẻ tình nghi tới căn biệt thự của Jacob, chân trời đã dần sáng lên, lại càng gần tới lúc Triệu Ngọc phải rời khỏi KosovoDường như Jacob cũng hiểu được suy nghĩ của Triệu Ngọc, biết Triệu Ngọc muốn làm rõ nguyên nhân từ đầu tới đuôi của cả vụ án ví tiền giết người này, cho nên anh ta đã tăng nhanh tốc độ thẩm vấn. Mới vừa đưa kẻ tình nghi xuống hầm rượu dưới lòng đất, anh ta đã lập tức tiến hành thẩm vấn ngay.

Bởi vì có bằng chứng xác thực, sự thật phạm tội quá rõ ràng, kẻ tình nghi Jan Koller biết không còn hy vọng nữa cho nên không hề kháng cự hay giữ yên lặng, mà là thành thật khai báo toàn bộ tội ác của ông ta với Jacob và Triệu Ngọc.

Tuy nhiên, sau khi Jan Koller mở miệng thì vẻ chán chường như đưa đám lúc trước đã thay đổi hoàn toàn, trong lời nói của ông ta tràn đầy tức giận và kích động: “Hừ! Tôi lên tiền tuyến cứu sống người bị thương, dốc sức phục vụ đất nước nhưng cuối cùng đã đổi về cái gì? Con trai tôi chỉ mới sáu tuổi, sáu tuổi! Cho dù nó có tội thì cũng không nên bị bắn chết chứ? Đây là quốc gia gì vậy? Thể chế gì vậy? Ngang nhiên bắn chết một đứa bé sáu tuổi như thế, có còn tình người hay không hả!? Thời kỳ chiến tranh thì thế nào? Cho dù là đứa trẻ bên phe địch cũng không thể đối xử tàn nhẫn như thế được! Tôi nói cho các người biết, những kẻ tôi giết đều đáng chết! Là bọn chúng đã hại chết con tôi, bọn chúng đều đáng chết! Tôi còn đang chê giết ít đây này…”

Con trai?

Triệu Ngọc nghe thấy đối phương nói như vậy thì trong lòng lập tức hiểu ra.

Thì ra vụ án ví tiền giết người này đúng là một vụ cha báo thù cho con!

“…” Jacob đã từng thẩm vấn vô số tội phạm cực kỳ hung ác, nhưng khi đối mặt với một người cha mất con trai thì rõ ràng là anh ta ăn nói vụng về, anh ta siết chặt nắm tay của mình hồi lâu mới đáp lại: “Ông đừng kích động. Hãy nói cho tôi biết tên của ông là gì?”

“Raman Taff!” Người này khai tên của mình ra rồi lại tiếp tục kích động nói: “Tôi vốn là bác sĩ khoa ngoại, trong thời kỳ chiến tranh, tôi được quân đội điều động sang làm quân y, cứu chữa các binh lính trên tiền tuyến. Các người có biết tôi đã cứu bao nhiêu người không? Tôi một lòng một dạ yêu thương nhân dân chúng ta, nhưng dù có nằm mơ tôi cũng không ngờ tới…” Raman Taff giận dữ hét lên: “Kẻ giết chết con trai tôi lại chính là binh lính quốc gia mà tôi yêu, binh lính của chính chúng ta, là những binh lính mà tôi đã cực nhọc trăm cay nghìn đắng để cứu đó! A!!!”

Sau tiếng gầm thét ngút trời cao, ông ta lại tiếp tục than trời trách đất mà quát lên: “Nếu như… Con trai của tôi bị kẻ thù giết chết! Bị lựu đạn nổ chết, cho dù là không có thức ăn bị chết đói, thậm chí là gặp tai nạn xe cộ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tôi cũng đành cam chịu số phận, đó là bởi vì con trai của tôi không may mắn! Nhưng mà nó lại bị tướng quân của chúng tôi, binh lính của chúng tôi dùng cách thức tàn nhẫn như vậy, bắn chết ngay trước mặt mọi người! Làm sao mà tôi còn có thể mang lòng kính nể quốc gia này, làm sao tôi còn có thể thành tâm cống hiến sức lực, tận tụy vì thể chế mục nát chẳng phân biệt được phải trái thiện ác này chứ? A!!?”

Một tiếng rống giận vang tận mây xanh, rung động đến nỗi không ai đang có mặt tại hiện trường nói được lời nào.

“Các người nghe cho rõ đây, các người hãy suy nghĩ cho thật kĩ đi…” Đôi mắt Raman Taff đỏ bừng, giận dữ hét lên: “Nếu như người bị bắn chết là con của các người thì các người sẽ làm gì? Các người có thất vọng với quốc gia này hay không? Trong lòng có tràn đầy tức giận hay không hả, hả!?”

Chỉ trong thoáng chốc mà bên trong hầm rượu đã yên lặng như tờ, không có người nào có thể trả lời vấn đề của ông ta cả.

“Hừ…” Raman Taff lạnh lùng nói: “Các người có biết không? Sau khi giết người xong, tôi có cảm thấy hối hận! Nhưng mà tôi không phải hối hận vì tôi đã giết bọn chúng, mà là phát hiện cho dù tôi có giết bọn chúng thì cũng khó mà xóa được sự căm ghét luôn trào dâng trong lòng! Có phải các người cho rằng vì tôi thấy Nikola mắc bệnh ung thư cho nên đã từng do dự xem có nên giết hắn ta hay không?”

“Tôi nói cho các người biết” Ông ta hung hăng nói: “Lý do tôi muốn giết hắn ta cuối cùng là bởi vì tôi muốn cho hắn ta nếm thử đau đớn của căn bệnh ung thư, sau khi đã nếm hết đau khổ thì tôi sẽ móc tim của hắn ta ra làm lễ truy điệu cho con trai tôi!!!”

À…

Triệu Ngọc nghe đến đây thì không khỏi tặc lưỡi cảm thán, xem ra mình đã đánh giá thấp sự oán hận của tên hung thủ này rồi.

“Tôi có một vấn đề” Jacob không tiếp lời hung thủ đang căm phẫn ngút trời này mà nói sang chuyện khác: “Eunice Shenke bắt con trai của ông, tướng quân ra lệnh, Nikola bắn súng, những người này thì tôi có thể hiểu được! Nhưng mà… liên quan gì tới Lin Croff chứ? Chính là người thợ sơn đó? Tại sao ông lại giết anh ta?”

“Hừ!” Raman Taff lạnh lùng nói: “Wadi nhà tôi ngoan ngoãn hiểu chuyện, tôi đã từng nhắc nhở nó không được đụng vào đồ của người chết cho nên nó sẽ không đụng vào. Là Lin Croff trộm ví tiền! Hắn ta thấy có binh lính tới kiểm tra thì lập tức nhét ví tiền vào tay Wadi nhà tôi, cho nên kẻ nên chết đi vốn phải là hắn ta!!!”

Hả!?

Nghe Raman Taff nói như vậy, mọi người đều giật mình, không ai nghĩ tới còn có một nguyên nhân nữa liên quan tới cái chết của người thợ sơn.

“Nói vậy thì Wadi là tên của con trai ông?” Jacob hỏi: “Lúc ấy, ông không có mặt ở hiện trường thì làm sao có thể khẳng định ví tiền là do Lin Croff nhét vào tay con trai ông chứ?”

“Đúng vậy” Ulrica nói: “Cho dù Lin Croff trộm được ví tiền, khi thấy binh lính thì vứt đi không được à? Tại sao lại nhét vào tay con trai ông chứ?”

“Tôi không biết…” Raman Taff nói: “Là sau đó, tôi nghe mấy đứa trẻ khác kể lại! Bọn chúng đều nhìn thấy Lin Croff đã tự tay nhét ví tiền vào trong tay Wadi!”

“Ồ?” Jacob nhíu mày lại: “Nếu nói vậy thì sao trước khi giết chết Lin Croff, ông không hỏi anh ta thử xem? Nhỡ đâu giết nhầm người thì sao?”

“Tôi hỏi anh ta làm gì?” Raman Taff hung ác nói: “Chỉ cần hắn ta có liên quan tới cái chết của con trai tôi thì hắn ta phải chôn theo con trai tôi! Không chỉ có hắn ta thôi đâu, mà những kẻ thờ ơ đứng xem, không giúp đỡ xin tha cho con tôi đều phải gánh trách nhiệm về cái chết của con trai tôi! Cuối cùng tôi cũng biết được tại sao tôi giết hết mấy kẻ thù này mà vẫn còn chưa hả giận rồi!”

“Bởi vì ngoài việc muốn giết chết bọn chúng ra, tôi càng phải giết chết cái quốc gia mục nát không có thuốc chữa này nữa!” Raman Taff nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói cho các người biết, nếu như hôm nay các người không bắt được tôi thì tôi sẽ còn sử dụng các biện pháp khác để trả thù ác liệt hơn nữa đấy! Ha ha…”

Raman Taff giãy giụa, cả người muốn thoát khỏi sự trói buộc như lên cơn điên vậy.

Các cấp dưới của Jacob vội vàng vây quanh đè ông ta lại.

“Chậc chậc chậc…” Jacob tặc lưỡi lắc đầu, trong lòng vô cùng phức tạp.

Có thể thấy được Jacob cũng rơi vào mâu thuẫn giá trị quan, khó mà phân biệt được…

“Nếu như ông oán hận tới mức này” Triệu Ngọc nhân lúc này hỏi ra mối nghi ngờ của mình: “Vậy trước đó, ông đã làm gì? Tại sao phải chờ đến chuyện quá khứ đã đi qua hơn hai mươi năm mới nghĩ tới chuyện báo thù?”

“Tôi… Ừm…” Raman Taff do dự một lúc mới nói: “Tôi rất muốn báo thù, nhưng tiếc là đã xảy ra một chuyện bất ngờ, tôi… tôi…”

Triệu Ngọc thấy dáng vẻ do dự của Raman Taff thì trong lòng bỗng nhiên rục rịch, dường như đã nhìn ra được điều gì rồi.

“Lúc đó, tôi thật sự rất muốn báo thù, nhưng mà có một quả lựu đạn rơi xuống” Raman Taff nghiêng đầu, dùng ánh mắt ra hiệu về phía trán mình: “Tôi bị vụ nổ lan đến gây bất tỉnh! Đợi tới khi tỉnh lại lần nữa thì tôi đã thấy mình thành tù binh ở Podgorica* rồi!

* Podgorica là thủ đô và là thành phố lớn nhất của Montenegro – một quốc gia tại miền Đông Nam châu Âu.

“Mấy năm đầu, tôi đều sống trong nhà tù. Sau đó khó khăn lắm mới được thả ra ngoài, nhưng lại gặp phải cảnh Cộng hòa Liên bang Nam Tư tan rã mà bị nhốt ở Montenegro… Lúc ấy, tôi vẫn luôn mong muốn trở về Kosovo để báo thù cho con trai cho nên đã mạo hiểm vượt biên, kết quả lại bị bắt… Rồi sau đó, tôi lại bị giam ở nhà tù Montenegro thêm mấy năm, sau khi ra tù làm nghề cũ, trở thành bác sĩ ở Weivanzard mấy năm… Do có tiền án cho nên dù đã thử rất nhiều lần rồi mà tôi vẫn không làm được giấy chứng nhận, cho nên không có cách nào dùng thủ tục bình thường để trở về Kosovo”

“Nhận được bài học từ lần đầu tiên, tôi không dám mạo hiểm vượt biên nữa, cho nên đành phải từ từ suy nghĩ biện pháp. Mãi cho đến hai năm trước, tôi mới lấy được giấy chứng nhận đi Malta*, sau đó lại lưu lạc nhiều lần mới trở về được Kosovo!”

* Malta nằm ở giữa Địa Trung Hải, ngay phía Nam của Italia và phía Bắc của Libya.

“Nói cho các người biết” Raman Taff nheo mắt nói: “Nhiều lần, tôi đã cho rằng thù hận trong tôi sẽ bị thời gian bào mòn rồi giảm bớt! Nhưng, nó lại trái ngược hoàn toàn, tôi càng đến gần quê nhà thì sự thù hận đó lại càng trở nên khắc cốt ghi tâm hơn!!!”