← Quay lại trang sách

Chương 1626 Điểm khả nghi cuối cùng (1)

Jacob đi tới bên cạnh Raman Taff rồi vươn tay đè đầu ông ta lại, cẩn thận nhìn kĩ một lúc thì đúng là nhìn thấy một vết sẹo được khâu lại ngay trên tránNhư vậy có thể thấy được chuyện đầu của ông ta từng bị lựu đạn lan đến là sự thật.

Thấy vậy, Jacob lập tức lộ ra vẻ vui mừng và yên tâm, thở phào một hơi.

Triệu Ngọc biết, tuy chuyện của Raman Taff khiến người ta phải than thở nhưng Jacob lại khá bằng lòng khi nhìn thấy kết quả này.

Bởi vì lâu nay, bọn họ vẫn luôn nghi ngờ vụ án ví tiền giết người có yếu tố ám sát liên quan tới chính trị, lo lắng vì điều tra vụ án này mà liên lụy tới quá nhiều lợi ích chính trị, khiến cho quốc gia hỗn loạn, không có lợi cho sự phát triển ổn định của quốc gia.

Cũng chính vì như vậy cho nên người lãnh đạo của Kosovo mới yêu cầu Jacob bí mật điều tra, tự mình báo cáo cho họ.

Nhưng mà bây giờ, sau khi chân tướng đã rõ ràng thì có thể thấy là không cần phải điều tra bí mật nữa. Bởi vì vụ án này có tính chất của một vụ giết người hàng loạt, chỉ là sự trả thù cá nhân, chứ không liên quan quá nhiều tới yếu tố chính trị.

“Trái tim…” Jacob buông đầu Raman Taff ra rồi hỏi: “Trái tim bị ông móc ra giờ đang ở nơi nào?”

“Tôi ném vào trong cống thoát nước rồi!” Raman Taff không cần phải suy nghĩ đã trả lời ngay.

“Ông!?” Jacob siết chặt tay thành nắm đấm, anh ta vốn dĩ muốn nổi giận nhưng vẫn kiềm chế tính tình nóng nảy của mình lại, nói: “Vậy thì hãy nói qua quá trình gây án của ông đi. Tại sao ông lại sử dụng cách thức này để giết người?”

“Hừ, các người có thể bắt được tôi thì chẳng lẽ vẫn không rõ tại sao tôi phải giết người như vậy sao?” Raman Taff cười lạnh nói: “Ngay cả một đứa bé mà bọn chúng cũng không buông tha, trái tim của bọn chúng đều là màu đen thì giữ lại có ích gì? Con trai tôi chết vì một cái ví tiền cho nên đương nhiên tôi phải trả lại cái ví tiền cho bọn chúng rồi!”

“Cái ví tiền bị nhét vào trong tim của người chết là do ông tự mình làm ra sao?” Jacob hỏi.

“Đúng vậy!” Raman Taff lạnh lùng trả lời: “Tôi đã từng thấy loại ví tiền đó rồi, cho nên đã dựa vào trí nhớ để làm ra chúng!”

“Hừ, trí nhớ của ông cũng tốt lắm đấy!” Jacob đáp lại bằng một nụ cười lạnh rồi lại hỏi: “Tôi hỏi ông, mẹ của đứa bé đâu?”

“Lúc thằng bé được hai tuổi thì bà ấy đã chết vì bệnh rồi!” Raman Taff trả lời: “Nếu như vợ tôi vẫn còn thì sẽ không để Wadi đến gần người chết, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu!”

“Vậy thì…” Jacob hỏi tiếp: “Chẳng lẽ lúc đứa trẻ bị bắn chết, cũng không có ai chăm sóc sao?”

“Đúng vậy!” Câu hỏi này đã nhắc lại chuyện đau lòng của ông ta. Raman Taff đau lòng căm hận nói: “Người nhà của tôi đã chết hết cả rồi, chỉ còn lại mình tôi và con trai sống nương tựa lẫn nhau thôi! Mà tôi còn phải đi cứu chữa người bị thương, ra sức phục vụ đất nước, không thể chăm sóc con được! Nếu như sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy thì tôi đã dẫn con trai lên tiền tuyến rồi…”

Sau đó, Raman Taff khai báo rõ ràng toàn bộ quá trình gây án từ đầu đến cuối của mình. Sau khi nghe xong, không khác với dự đoán của Triệu Ngọc lắm.

Raman Taff hao hết tâm sức, vượt muôn vàn khổ sở quay về Kosovo cũng chỉ có một mục đích, đó chính là tìm kẻ thù để trả thù cho con trai.

Vì thế ông ta tìm được công việc lái xe cấp cứu ở bệnh viện nhà nước, sau đó bắt đầu thăm dò tin tức, thu thập thông tin của kẻ thù.

Do ông ta giỏi ngụy trang cho nên mỗi lần theo dõi kẻ thù, ông ta đã dày công hóa trang, vì lẽ đó mà đoàn người Jacob mới không phát hiện ra ai kỳ lạ trong video giám sát lúc trước.

Vì để cho kế hoạch báo thù được hoàn hảo, Raman Taff cũng đã dày công chuẩn bị hơn một năm trời mới thực hiện kế hoạch, lần lượt giết người thợ sơn, đội trưởng đội Hiến binh và tướng quân.

Trong lúc gây án, phương tiện giao thông mà ông ta sử dụng chính là xe cấp cứu của bệnh viện. Ông ta khiến người bị hại hôn mê ngất xỉu trước rồi mới đưa lên xe cấp cứu, sau đó lái xe thẳng vào sâu bên trong hầm đỗ xe của bệnh viện.

Sau đó, ông ta cõng người bị hại đi dọc theo cánh cửa nhỏ trong hầm trú ẩn để ra ngoài, băng qua con đường, rồi xuyên qua hẻm nhỏ giữa nhà thờ, tiến vào quảng trường Giải Phóng.

Do trước khi bắt tay vào làm, ông ta đã đi quan sát tình hình xung quanh quảng trường cho nên mới thuận lợi tránh được camera thu hình, đi tới địa điểm đã xác định để giết người bị hại.

Ban đầu lúc điều tra vụ án này, đoàn người Jacob đã từng để ý tới chiếc xe cấp cứu mà ông ta sử dụng, nhưng qua video mà camera giám sát ghi lại được thì bọn họ lại phát hiện chiếc xe cấp cứu này không hề chạy về phía quảng trường Giải Phóng mà thật sự chạy đến bệnh viện. Cho nên bọn họ cứ nghĩ xe cấp cứu đang làm nhiệm vụ, nên không đi tra xét kỹ càng hơn.

Phải nói rằng phương pháp sử dụng xe cấp cứu này thật sự là rất tuyệt vời.

Vụ án xảy ra vào lúc nửa đêm, mà xe cấp cứu đi lại trên đường vào hơn nửa đêm là không dễ khiến người khác nghi ngờ nhất. Mọi người sẽ rất tự nhiên nghĩ đến xe cấp cứu đang cấp cứu bệnh nhân.

Còn một điểm đáng ngờ khác, Jacob và Triệu Ngọc đã lấy được câu trả lời từ trong miệng Raman Taff.

Nói tới cũng thấy khéo, sau khi giết hại tướng quân xong, Raman Taff biết cảnh sát và quân đội sẽ phong tỏa và điều tra nghiêm ngặt khắp thành phố, cho nên ông ta vẫn luôn ẩn nấp trong bệnh viện, tiếp tục lái xe cấp cứu.

Nhưng ông ta lại không ngờ Nikola bị mắc bệnh ung thư, nằm ở bệnh viện nhà nước.

Vì vậy, ông ta xin làm thêm chức hộ lý, dùng thân phận hộ lý để che giấu, chậm rãi tiếp cận Nikola, dò la tình trạng của Nikola.

Đương nhiên, để không lưu lại dấu vết, ông ta không thể đi làm hộ lý của Nikola được, vả lại, Nikola đã có hộ lý riêng rồi.

Đúng như Raman Taff đã nói, ngay từ đầu, ông ta chưa từng có ý định bỏ qua cho Nikola, lý do không ra tay với Nikola đầu tiên là bởi vì ông ta muốn Nikola phải nếm trải hết đau khổ rồi mới giết chết hắn ta!

Vì vậy, bốn tháng sau khi tướng quân bị hại, ông ta cảm thấy cảnh sát đã yên tĩnh đi nhiều rồi cho nên quyết định diễn lại màn cũ, thực hiện hình phạt móc tim Nikola.

Nhưng dù thế nào thì ông ta cũng không ngờ đoàn người Triệu Ngọc lại tra tới Nikola, rồi vừa lúc đụng độ ngay mặt…

Thế là theo lời khai báo của tội phạm, sự thật của vụ án ví tiền giết người đã rõ ràng, Triệu Ngọc cũng đã bàn giao lại vụ án một cách hoàn hảo cho Jacob trước khi rời khỏi Kosovo.

⚝ ✽ ⚝

Mười giờ sáng, để bày tỏ lòng biết ơn của mình, Jacob khăng khăng muốn đích thân lái xe đưa Triệu Ngọc đến sân bay.

Chiếc xe Land Rover được Jacob lái rất vững vàng và chậm rãi, trong xe chỉ có hai người là Jacob và Triệu Ngọc.

“Tôi nói thật nhé, vụ án này khiến lòng người rất khó chịu” Jacob không khỏi buồn bã, nói với Triệu Ngọc: “Trước đây, tôi cũng là một tín đồ ôm lòng nhiệt huyết với đất nước, mỗi một ngày đều cố gắng phấn đấu vì lý tưởng quốc gia. Tôi đã từng trải qua cuộc sống tràn ngập khói lửa chiến tranh… Có lẽ trong thời kỳ chiến tranh thì luật lệ khẩn cấp vốn không hề sai. Nhưng mà chuyện bắn chết trẻ em vẫn không nên xảy ra…”

Nghe Jacob than trời trách đất, Triệu Ngọc không biết nên khuyên giải an ủi như thế nào để anh ta nguôi ngoai. Raman Taff giết người đương nhiên là sai, nhưng nguyên nhân khiến ông ta giết người để trút sự căm phẫn lại khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Xem ra, chiến tranh đúng là liều thuốc thúc đẩy hết thảy tội ác, hết thảy nguồn gốc đau khổ.

Triệu Ngọc phải âm thầm vui mừng, may mà đất nước mình hòa bình yên ổn, chứ nếu không, e rằng sẽ có càng nhiều vụ án tương tự xảy ra!

“Raman Taff” Jacob nói tiếp: “Nếu như hôm nay không bị chúng ta bắt thì ông ta sẽ suy nghĩ đến biện pháp nương nhờ tổ chức đối kháng, trong tương lai, ắt sẽ trở thành mối họa của chúng tôi! Cho nên tôi thật sự không biết nên dùng lời nào để cảm ơn cậu nữa! Cậu đấy, đừng từ chối ý tốt của tôi nhé, một triệu Euro đã được gửi vào tài khoản của cậu rồi, cứ xem như là %… đền bù cho nỗi tiếc nuối vì tôi không chiêu đãi các vũ nữ cho cậu nhé!”

“Anh!” Triệu Ngọc cứng mặt, lời ngay ý nghiêm mà chỉ trích: “Lão Jac à, sao anh có thể làm như vậy chứ? Triệu Ngọc tôi là người tham tiền sao? Anh làm vậy chẳng phải là không xem tôi là bạn bè à? Có phải anh xem thường tôi không? Nói mau! Có phải hay không?”

“Ừm…” Jacob khó xử.

Triệu Ngọc nói lời lẽ nghiêm trang được vài phút thì mới lấy điện thoại di động ra, nghiêm túc hỏi: “Này, tiền chuyển vào tài khoản nào vậy? Tại sao tôi còn chưa nhận được tin nhắn thông báo thế? Đừng có chuyển sai nhé, anh chắc chắn là đồng Euro chứ? Hình như đồng Euro có giá trị hơn nhân dân tệ nhỉ…”

“…” Jacob cảm thấy mình sắp bị cháy khét lẹt rồi…