← Quay lại trang sách

Chương 1629 Nữ tài xế

Nơi Miêu Khôn gặp chuyện bất ngờ chính là thành phố Casablanca nổi tiếng ở Bắc Phi, là thành phố lớn nhất của Maroc mang hơi hướm tràn đầy thần bí!Mặc dù Casablanca là thành phố lớn nhất, nhưng nó không phải là thủ đô của Maroc. Nơi đó có xây dựng sân bay, nhưng chuyến bay cất cánh từ Kosovo lại không thể nào bay thẳng tới đó được, chỉ có thể bay đến thủ đô Rabat của Maroc rồi sau đó đi xe đến đó.

Vừa mới xuống máy bay ở Rabat, Triệu Ngọc đã cảm nhận được một làn hơi nóng phả vào mặt, mặc dù hắn đã thay đổi quần áo nhẹ nhàng thoải mái rồi nhưng vẫn cảm thấy không thích nghi được.

Sau khi làm thủ tục xuất cảnh bình thường, Triệu Ngọc đi theo đám đông ra sân bay.

Dựa vào chỉ thị của Lê Tịnh thì nơi này chắc chắn có một đặc công của phòng Đặc Cần đang đón hắn, nhưng Triệu Ngọc đã đứng ở cổng rất lâu rồi mà vẫn không thấy có ai đón mình.

Chậc chậc…

Triệu Ngọc đành phải đi ra sân bay, định đi xe taxi tới thẳng thành phố Casablanca rồi tính sau.

Rabat cách Casablanca chỉ khoảng tám mươi tám cây số, trước khi đi, Jacob đã nhét cho Triệu Ngọc một xấp đô la để dự phòng, cho nên tiền bạc mà hắn mang theo trên người hoàn toàn đủ dùng.

Nhưng hắn vừa mới vẫy một chiếc taxi nào đó thì một chiếc xe Chevrolet màu đen đã đỗ xịch ngay bên cạnh hắn.

Cánh cửa xe dần được hạ xuống, một giọng nữ trong trẻo ngọt ngào, lại vô cùng quyết đoán bất ngờ vang lên trên vị trí người điều khiển: “Triệu Ngọc, lên xe!!!”

Chậc chậc…

Triệu Ngọc đầu tiên là nhanh trí nhìn xung quanh một vòng, rồi sau đó mới cẩn thận quan sát vị nữ tài xế này.

Kết quả, vừa mới nhìn một cái thì ánh mắt của hắn đã không kìm được mà sáng rực lên, cuối cùng trong lòng cũng khó mà đè ép được sự rung động chợt lóe qua.

Chỉ thấy vị nữ tài xế này mặc một bộ quần áo màu đen nhẹ nhàng, trên cánh tay trắng nõn đeo một chiếc đồng hồ điện tử mang phong cách phương Tây, mà trên gương mặt góc cạnh rõ ràng thì đeo một chiếc kính râm thời thượng.

Đây là một cô gái phương Đông điển hình, tóc đen nhánh, cột một bím tóc đuôi ngựa đơn giản, cả người tỏa ra loại hơi thở lão luyện sắc bén khiến Triệu Ngọc chỉ nhìn một cái đã cảm nhận được hương vị như đã từng quen biết.

Khoan khoái nhanh nhẹn, anh tư hiên ngang!

Thời gian tựa như lập tức quay về quá khứ, trở lại khoảnh khắc lần đầu tiên Triệu Ngọc gặp Miêu Anh.

Giống, thật sự quá giống! Triệu Ngọc thầm kinh ngạc tán thán, mặc dù không phải là đầu nấm nhưng loại hơi thở tỏa ra trên người phụ nữ này thật sự giống Miêu Anh y hệt.

“Này! Anh đã nhìn đủ chưa?” Cô gái hơi cúi đầu xuống, con ngươi lóe sáng xuyên thấu qua khe hở kính râm bắn thẳng về phía Triệu Ngọc, cô không hề khách sáo mà ra lệnh: “Đặt hành lý vào cốp sau, lên xe!”

Lúc này, phía sau xe đã có mấy chiếc xe taxi địa phương, do đang nóng lòng đón khách nên tài xế nhấn còi xe inh ỏi.

“À…” Tới lúc này, Triệu Ngọc mới định thần lại, vội vàng bỏ hành lý vào trong cốp sau rồi mở cửa xe ra, ngồi vào ghế bên cạnh người lái.

Nữ tài xế đạp chân ga, lái xe ra khỏi con đường phụ của sân bay.

Sau khi lên xe, trong lòng Triệu Ngọc vô cùng tò mò, thầm nghĩ mình làm sao thế này?

Từ sau khi theo đuổi được nữ thần Miêu Anh thì cho dù có gặp được người phụ nữ xinh đẹp tới cỡ nào cũng chưa từng ôm ấp ý định lăng nhăng, vẫn luôn yên phận như thường, thế sao khi vừa thấy nữ tài xế này thì trái tim lại không ngừng loạn nhịp chứ?

Thật ra thì người phụ nữ này cũng đâu thể coi là đẹp cỡ nào?

Ít nhất thì kém Miêu Anh một chút xíu mà?

Thế này là thế nào đây?

Triệu Ngọc cảm thấy khô nóng, bèn mở chai nước suối mang theo bên người ra uống một ngụm nhỏ.

“Nghe danh đã lâu, cuối cùng hôm nay đã được gặp mặt thần thám Triệu rồi!” Tài xế nữ khá mạnh mẽ, xe cộ trên đường không ít, tình hình giao thông cũng phức tạp nhưng cô không hề có ý định chạy chậm lại: “Giới thiệu trước nhé, tên tôi là Đinh Lam, anh cũng có thể gọi tôi là Kaley, là sếp Lê Tịnh phái tôi tới đón anh đấy”

“Đinh Lam” Triệu Ngọc gật đầu nịnh hót: “Cái tên này rất êm tai!”

⚝ ✽ ⚝

Do đã chạy lên đường lớn cho nên chiếc xe Chevrolet nhỏ được nữ tài xế lái rất nhanh, thậm chí mang lại cho Triệu Ngọc cảm giác giống như đang đua xe vậy.

“Ấy, ấy, ấy…” Cho dù Triệu Ngọc vẫn luôn làm ra vẻ cuồng ngạo không thể kiềm chế được, nhưng lần này cũng phải cảm thấy sợ sệt, vội vàng hỏi: “Cảnh sát giao thông Maroc không phạt chạy quá tốc độ sao?”

“Muốn tra thì để họ tra đi, biển số này là giả!” Đinh Lam thờ ơ nói: “Danh tiếng của thần thám Triệu Ngọc như sấm rền bên tai, sự tích anh hùng của anh đã truyền khắp phòng Đặc Cần rồi. Hôm nay tôi có thể cùng anh phá án đúng là vô cùng vinh hạnh!”

“Ừm… Quá… Quá khen!” Triệu Ngọc phát hiện, người phụ nữ này cho dù có nói gì thì trên mặt đều chẳng để lộ vẻ vui giận, làm người khác không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào cả, chắc là do đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp rồi.

“Ừm…” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi mới hỏi vào vấn đề chính: “Cho tôi hỏi chút, cô là người phụ trách vụ án này sao?”

“Không phải” Đinh Lam trả lời thẳng thắn: “Tôi chỉ là người liên lạc và trợ lý của anh thôi, tình hình của vụ án Miêu Khôn mất tích khá phức tạp, mặc dù anh tới giúp đỡ nhưng sếp Lê Tịnh vẫn chưa muốn anh gặp mặt trực tiếp với các đặc công phụ trách vụ án này”

“À… Tôi hiểu rồi!” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Xem ra cha vợ của tôi không chỉ đơn giản là bị bắt cóc!”

Ý của Triệu Ngọc vô cùng rõ ràng, nếu như Lê Tịnh không để cho hắn gặp mặt trực tiếp với đặc công phụ trách vụ án này thì chứng tỏ bọn họ còn đang lo lắng về vấn đề tính chất của vụ việc Miêu Khôn mất tích, nghi ngờ khả năng ông ấy đã chạy trốn.

Bởi vì mối quan hệ giữa Triệu Ngọc và Miêu Khôn thân thiết cho nên đương nhiên bọn họ lo Triệu Ngọc sẽ tiết lộ cơ mật.

“Phản ứng của thần thám cũng nhanh thật đó. Tôi còn tưởng là anh sẽ không hài lòng với quyết định của lãnh đạo cơ đấy!” Đinh Lam vẫn ung dung thản nhiên nói: “Nghe nói anh là cuồng thám có tiếng, tôi còn đang sợ anh sẽ nổi trận lôi đình với tôi đây!”

“…” Triệu Ngọc không còn lời gì để nói, mấy giây sau mới hậm hực nói: “Tại sao tôi lại nghe ra ý của cô rằng tôi giống như chó điên vậy? Sợ bị tôi cắn sao?”

“Phì” Cuối cùng, Đinh Lam cũng không nhịn được cười hì hì mấy tiếng rồi vội vàng giải thích: “Anh đừng hiểu lầm, tôi không có ý khiêu khích anh đâu! Yên tâm đi, mặc dù không gặp bọn họ nhưng tôi vẫn sẽ dốc hết sức phối hợp với anh. Cho dù là điều tra vụ án, thu thập tin tức, hay là xin nguồn tài nguyên, hoặc là sai phái nhân viên thì anh cứ nói với tôi, tôi đều sẽ giải quyết giúp anh!”

“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu nhận lời, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ điều gì đó.

Do miệng lưỡi khô khốc cho nên hắn lại mở nắp chai nước suối ra.

Vào lúc này, xe hơi đã sắp chạy đến trạm thu phí cao tốc, cuối cùng Đinh Lam cũng giảm tốc độ xe lại một ít, Triệu Ngọc thừa dịp này nâng chai nước suối lên uống một ngụm lớn.

“Còn nữa, lý do mà cấp trên phái tôi tới đây cũng là có nguyên nhân nhất định!” Đinh Lam quay đầu nói với Triệu Ngọc: “Thứ nhất, tôi là đặc phái viên ở khu vực Bắc Phi, quen thuộc hoàn cảnh, có mạng lưới giao tiếp rộng! Thứ hai, hai chúng ta cũng có quan hệ gần gũi…” Đinh Lam vừa nói vừa chỉ vào Triệu Ngọc: “Dựa theo mối quan hệ gia đình thì tôi phải gọi anh một tiếng ‘anh rể’ đó!”

“…” Triệu Ngọc nghe thấy lời này thì lập tức buông chai nước suối xuống, nhưng do tò mò mà vẫn không thể nuốt trôi nước trong miệng được. Có thể thấy được Triệu Ngọc không hiểu Đinh Lam có ý gì?

“Xem ra anh thật sự không biết!” Đinh Lam khẽ mỉm cười, nói thẳng: “Thật ra thì Miêu Khôn là cha tôi, tôi là con gái của ông ấy!!!”

Phụt…

Triệu Ngọc vừa nghe thấy một câu kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ này thì không thể nhịn được nữa, lập tức phun hết nước lên mặt kính xe phía trước…