Chương 1630 Đặc phái viên Triệu Ngọc
Ngay trong lúc Triệu Ngọc phun nước ra, điểm tích lũy Kỳ Ngộ trong đầu hắn dường như cũng tăng nhanh chóng mặt, chỉ trong chớp mắt đã nâng tổng điểm tích lũy lên hơn hai chục nghìn điểm rồi!“Khụ khụ… khụ khụ…” Triệu Ngọc bị một chuỗi ngạc nhiên này khiến cho sặc nước, trông vô cùng chật vật.
“Anh đâu cần phải phản ứng dữ dội như vậy chứ?” Đinh Lam giải thích: “Tôi còn chưa nói hết câu mà! Ông ấy không phải là cha ruột của tôi!”
“Cha kế?” Triệu Ngọc bóp ngón tay, bắt đầu phân tích quan hệ giữa người phụ nữ này với Miêu Anh.
“Không phải!” Đinh Lam giải thích: “Là cha nuôi! Tôi là con gái nuôi của ông ấy! Không có quan hệ máu mủ gì cả!”
Lúc nói chuyện, Đinh Lam đã nhận lại thẻ thông hành, tiếp tục lái chiếc Chevrolet lên xa lộ.
“Con mẹ…” Triệu Ngọc vừa định mắng chửi nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, nói: “Không phải ruột thịt thì cô nói thân thiết như vậy làm cái gì? Khụ khụ…”
“Ha ha…” Đinh Lam mỉm cười: “Tôi đã nói với anh rằng tôi tên Đinh Lam, chứ đâu có họ Miêu. Là thế này, khi tôi còn bé, cha mẹ tôi làm nhiệm vụ rồi hy sinh, uncle Miêu mới nhận nuôi tôi, là cha nuôi trên danh nghĩa!”
“Sau đó, ông ấy bồi dưỡng cô thành đặc công à?” Triệu Ngọc thở dài nói: “Kịch bản phim ảnh kiệt tác đấy!”
“Cũng gần giống như vậy! Anh thấy nó máu chó cũng đâu có cách nào, bởi vì đây chính là sự thật về tôi” Đinh Lam nói: “Tuy nhiên, việc gia nhập đặc công là do tôi tự nguyện, không có lý luận to lớn gì cả mà chỉ là cảm thấy rất ngầu mà thôi”
“Đúng là rất ngầu!” Triệu Ngọc lại quan sát người đẹp này một lúc rồi mới tò mò hỏi: “Nếu là vậy thì quan hệ giữa cô với Miêu Khôn còn thân thiết hơn tôi, bọn họ không sợ cô sẽ làm việc theo cảm tính sao?”
“Cho nên…” Đinh Lam làm ra vẻ tự mình đánh trống lảng, giang rộng hai tay ra nói: “Bọn họ mới có thể phái tôi tới đón anh chứ!”
“Đậu xanh rau má!” Triệu Ngọc không thể không chửi tục: “Em gái à, bây giờ không phải là thời điểm đùa giỡn đâu, cha vợ của tôi sống chết thế nào còn chưa biết, cần Triệu đại thần thám tên tuổi vang vọng bốn phương, oai phong vũ trụ tới giúp đỡ! Nhưng cấp trên lại chặn hai chúng ta ở ngoài cửa để cho hai chúng ta ngồi không, tính khí nóng nảy của tôi đã không thể chịu nổi nữa rồi!”
Triệu Ngọc vừa nói vừa vén tay áo lên.
“…” Đây là lần đầu tiên Đinh Lam tiếp xúc với kiểu tự tâng bốc bản thân của Triệu Ngọc, cho nên nhất thời bị da mặt dày của hắn làm cho trợn mắt há hốc mồm: “Hình như anh đã hiểu lầm gì rồi thì phải. Anh bình tĩnh lại trước đi đã! Cấp trên phái hai chúng ta tới đây không phải là muốn ngăn cản hai chúng ta tham gia phá án, mà là sắp xếp một nhiệm vụ càng quan trọng hơn cho chúng ta!”
“Shit” Triệu Ngọc buông tay áo đã vén lên xuống, năn nỉ nói: “Cô gái à, cô làm ơn có thể nói rõ ràng mọi chuyện trong một lần được không hả? Tại sao tôi chưa từng nghe Lê Tịnh nói muốn giao cho tôi một trách nhiệm nặng nề gì đó vậy?”
“Quyết định này cũng mới được bọn họ bàn bạc đưa ra thôi, ừm…” Đinh Lam vừa nói vừa chỉ vào một túi tài liệu ở hàng ghế phía sau: “Anh rể, thân phận của anh bây giờ đã thay đổi rồi, anh tự mở ra nhìn đi!”
“Ừm…”
Triệu Ngọc vô cùng nghi hoặc, mở túi lấy một xấp giấy chứng nhận và tài liệu ra. Trên giấy chứng nhận ngoài tên và ảnh của hắn ra thì còn có rất nhiều chữ Ả Rập mà hắn không hiểu.
“Thân phận của anh bây giờ gọi là đặc phái viên!” Đinh Lam giải thích: “Là điều tra viên do chính quốc gia chúng ta cố ý phái tới Maroc để điều tra vụ án Miêu Khôn mất tích! Cảnh sát Maroc có nghĩa vụ giúp đỡ anh trong quá trình điều tra.
Anh chẳng những có quyền hạn to hơn, mà còn có thể đường hoàng tới điều tra vụ án này nữa…”
“Chuyện này…” Triệu Ngọc hoàn toàn không thể nghĩ tới mọi chuyện sẽ xuất hiện biến hóa lớn như vậy, hắn còn tưởng là mình tới tiến hành nhiệm vụ bí mật giống như đặc công vậy! Nhưng không ngờ tới lại lắc người trở thành đặc phái viên!?
Chuyện này… Chuyện này có còn chỗ nói lý lẽ hay không?
“Ừm…” Triệu Ngọc vuốt xấp tài liệu hồi lâu mới nói với vẻ vô cùng nghi ngờ: “Ý của cô là tôi sẽ dẫn một đám cảnh sát Maroc đi điều tra vụ án cha vợ mình mất tích sao?”
“Không đúng hoàn toàn, không phải cấp trên cấp dưới mà là quan hệ hợp tác, anh không có quyền chỉ huy bọn họ” Đinh Lam giải thích rõ ràng: “Nhưng mà sau khi đến Dar El Beida thì cảnh sát địa phương có nghĩa vụ để chúng ta cùng hưởng dụng tài liệu vụ án, trợ giúp chúng ta điều tra”
“Dar El Beida?” Triệu Ngọc nhíu mày lại: “Là cái gì vậy?”
“Dar El Beida chính là Casablanca” Đinh Lam giải thích: “Dar El Beida là tên chính gốc, còn Casablanca là cách gọi của người phương Tây”
“À…” Đầu óc Triệu Ngọc quay cuồng, hắn lại hỏi lần nữa: “Rốt cuộc là đang chơi trò gì vậy? Tại sao lại đột nhiên đẩy tôi lên cấp độ nhà nước vậy? Tôi chưa từng làm công tác ngoại giao, nếu có chuyện gì làm không thỏa đáng thì có lẽ sẽ không tốt lắm đâu?”
“Tôi nghĩ có lẽ cấp trên có ý thế này!” Đinh Lam nói: “Họ cảm thấy tính khí của anh, năng lực của anh, còn có tư cách và sự từng trải của anh thích hợp làm đặc phái viên hơn! Thế là phòng Đặc Cần ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, hai bên phối hợp với nhau mới thể giải quyết vấn đề hiệu quả hơn để tìm ra Miêu Khôn”
“À…” Triệu Ngọc không ngốc, hắn cân nhắc một số chuyện trong đó, rồi bắt đầu hiểu ra ý của cấp trên.
Biết đâu cấp trên cho rằng cảnh sát Maroc có giấu giếm về vụ án lần này, không chịu hợp tác cho nên mới để cho Triệu Ngọc đi đàm phán với bọn họ, trên danh nghĩa là phối hợp điều tra nhưng sự thật lại là để Triệu Ngọc đi quấy nhiễu bọn họ!
Chậc chậc…
Triệu Ngọc không khỏi tặc lưỡi cảm thán, xem ra chuyến đi đến Maroc lần này, mình muốn làm người tốt cũng không được.
“Đến lúc đó” Đinh Lam lại nói: “Anh là đặc phái viên, tôi là trợ lý của anh, chúng ta phải cố hết sức tranh thủ lấy được càng nhiều tin tức có ích từ chỗ cảnh sát địa phương hơn, anh có hiểu không?”
“Đúng là thú vị…” Triệu Ngọc nghiền ngẫm, nói: “Xem ra, vụ án của cha vợ tôi còn phức tạp hơn tôi nghĩ nhiều. Em gái à, cô biết điều thì nói cho tôi biết có phải bên trong vụ án này có… người chết hay không!?”
“Woa?” Đinh Lam vẫn nhìn chằm chằm tình huống giao thông bên ngoài nhưng lại không khỏi khen ngợi: “Chẳng trách sao cha nuôi lại thường hay khen anh đến vậy! Phản ứng của anh thật là nhanh nhạy!”
“Ài, không có cách nào khác, trời sinh đã được định làm thần thám rồi!” Triệu Ngọc vô cùng tự nhiên nói: “Em gái à, bây giờ cô nên thuật lại những chuyện thật sự đã xảy ra cho tôi biết rồi chứ?”
“Ừm…” Đinh Lam rút một chiếc điện thoại di động không có nhãn hiệu từ trong túi ra, đưa cho Triệu Ngọc và nói: “Tất cả tài liệu đều ở trong này! Mấy ngày sắp tới, chúng ta sẽ dùng điện thoại di động này để liên lạc, bây giờ anh hãy dùng vân tay để cài đặt một cái mật khẩu…”
Triệu Ngọc bắt đầu thao tác trên điện thoại di động theo yêu cầu của Đinh Lam.
Mà lúc này, Đinh Lam cố ý lái xe vào khu nghỉ chân trên xa lộ, rồi đậu ở một nơi khá yên tĩnh trong bãi đỗ xe.
Sau khi đậu xong, Đinh Lam rút một gói thuốc lá ra tỏ ý với Triệu Ngọc, khi thấy Triệu Ngọc xua tay thì cô bèn tự mình rút một điếu ra, châm lửa.
Đinh Lam rít một hơi thật sâu, sau đó hạ cửa kính xe xuống, phun làn khói trắng ra ngoài. Sau khi phun khói xong, cô mới nói với Triệu Ngọc: “Thật ra thì thời tiết của Maroc cũng rất đẹp, mấy ngày trước vẫn luôn dừng ở khoảng hai mươi độ, chỉ có hôm nay là nóng nhất! Nếu như đuổi kịp lúc đổ mưa nhỏ thì chỉ có mười mấy độ thôi, phải mặc quần áo thật dày mới được…”
Lúc này, Triệu Ngọc đã cài đặt mật khẩu cho điện thoại di động xong, đang đọc tài liệu.
“Mười ngày trước, cũng chính là ngày 23 tháng trước…” Nhưng để tiết kiệm thời gian cho nên Đinh Lam bắt đầu kể lại quá trình xảy ra vụ án cho Triệu Ngọc nghe: “Cha nuôi nhận được một nhiệm vụ hạng nhất, tiến hành giao dịch thông tin với một tay buôn lậu tình báo trong khách sạn New Moon ở thành phố Casablanca. Nhưng mà trong lúc giao dịch đã xảy ra bất trắc, cha nuôi mất tích, không tìm thấy tài liệu giao dịch, kẻ buôn lậu tình báo cũng bị súng bắn chết ngay trong phòng! Lúc ấy, cha nuôi có dẫn theo hai vệ sĩ nhưng đã bị thứ gì đó làm cho hôn mê, tuy nhiên…” Đinh Lam hơi khựng lại một chút rồi mới do dự nói: “Sau khi hai gã vệ sĩ đó tỉnh lại thì đều nhất trí tuyên bố rằng kẻ bắn tay buôn lậu tình báo không phải là ai khác, mà chính là Miêu Khôn!!!”