← Quay lại trang sách

Chương 1639 Điệp viên ở Bắc Phi (2)

Đường phố xưa cũ, đám đông náo nhiệt, tiếng rao hàng, tiếng chó sủa, tiếng trẻ con gào khóc, khu chợ tràn ngập âm thanh ồn ào…Triệu Ngọc kéo kín áo choàng của mình, cảm giác cái mũ trên đầu càng ngày càng nặng, cứ như đeo vòng kim cô của Tôn Ngộ Không vậy.

Đinh Lam dẫn Triệu Ngọc đi qua chợ, nhanh chóng đi tới trước mặt một tòa nhà hai tầng màu trắng.

Hu Lingye đã sống ở tòa nhà hai tầng này, tầng một là cửa hàng bán hương liệu, nơi nơi tản ra mùi hương liệu nồng đậm…

Buôn lậu tình báo…

Triệu Ngọc lẩm bẩm ở trong lòng, đối với danh từ này, hắn cảm giác cực kỳ xa lạ, trước kia rất ít tiếp xúc đến.

Căn cứ lời nói của Đinh Lam, buôn lậu tình báo tức là lợi dụng con đường phi pháp nào đó để đạt được tình báo mà người khác muốn có, sau đó ra giá buôn bán.

Các tình báo đó chính là chỉ các mặt, vừa có tin tức của các tập đoàn lại vừa có gièm pha trong chính trị, cùng với một vài tin tức cá nhân vv…

Người như vậy, hoặc là sau lưng có đoàn đội thông thạo việc tìm hiểu tin tức; hoặc là có thủ đoạn kỹ thuật cực kỳ lợi hại, có thể dựa vào các kỹ thuật như hack để thu hoạch tình báo; hoặc người đó vốn là nhân viên bên trong các cơ cấu bí mật như chính phủ hoặc trong các tập đoàn.

Nghe nói, trên internet quốc tế, mấy tay buôn lậu tình báo đó còn có cả diễn đàn ngầm, có thể đăng nhiệm vụ, cũng có thể nhận đơn, mỗi một vụ giao dịch đều có giá trị xa xỉ.

Trên tư liệu chính thức mà cảnh sát Maroc đưa ra, Hu Lingye chỉ là một người không có nghề nghiệp, thân phận nhìn qua cực kỳ đơn giản.

Nhưng trên thực tế, phòng Đặc Cần sớm đã tiến hành điều tra kỹ lưỡng về người phụ nữ này rồi, họ phát hiện cô ta thuộc tay buôn lậu tình báo kiểu thứ hai, chính là một cao thủ tinh thông kỹ thuật hacker.

Không biết cô ta đã lấy được manh mối về vụ người giàu nhất thế giới mất tích từ nơi nào, cảm giác mình không có năng lực đối phó, lập tức thông qua người trung gian để liên hệ với Miêu Khôn, muốn bán tình báo để kiếm một khoản tiền lớn.

Nhưng mà, ai cũng thật không ngờ, một sự cố đã xảy ra trong cuộc giao dịch, cô ta bị người ta đánh chết, mà kẻ đánh chết cô ta rất có thể chính là Miêu Khôn!

Cho nên, cho tới bây giờ, chuyện này vẫn rất vô lý…

Đang lúc suy nghĩ, Triệu Ngọc đã đi theo Đinh Lam tới tầng hai, cô lấy ra chìa khóa đã chuẩn bị từ trước, chuẩn bị mở ra cánh cửa phòng trộm của nhà Hu Lingye.

Nhưng mà, ngay tại lúc cô cắm chìa khóa chuẩn bị mở cửa thì một chuyện bất ngờ bỗng nhiên xảy ra.

Chìa khóa còn chưa được cắm vào thì Đinh Lam bỗng nhiên phát hiện ra cánh cửa phòng trộm đã được mở từ lâu. Hơn nữa, trong phòng còn phát ra nhiều tiếng cộp cộp kỳ quái.

Bên trong vậy mà có người à!!?

Nhìn thấy tình hình này, Đinh Lam lập tức khẩn trương mà rút khẩu súng trong tay ra, sau đó cùng Triệu Ngọc trao đổi một ánh mắt.

Bởi vì Triệu Ngọc bay từ Kosovo tới đây nên trên người hắn không mang theo vũ khí, đành phải ra hiệu bằng tay với Đinh Lam, sau đó nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng trộm ra, ý là nói hai chúng ta lẻn vào xem tình hình thế nào.

Nhưng mà, ngay tại lúc hai người vừa định vọt vào thì một bóng người bỗng nhiên xuất hiện trong phòng.

Chợt nhìn thấy bóng dáng này, phản ứng đầu tiên của Đinh Lam là muốn rút súng chĩa về phía đó, cánh tay đã nâng lên rồi, nhưng sau khi cô nhìn thấy rõ bóng người kia rốt cuộc là ai thì phản ứng thứ hai của cô lại là thả cánh tay xuống.

Bởi vì, người đột nhiên xuất hiện này vậy mà lại mặc trang phục cảnh sát địa phương trên người, lại còn là một… người phụ nữ còn trẻ tuổi!!!

Không ngờ… là một nữ cảnh sát!?

Nữ cảnh sát này là một cô gái Ả Rập điển hình, cô ta quấn một chiếc khăn trùm đầu kiểu Ả Rập, trên khăn trùm đầu là mũ cảnh sát, trông có vẻ đặc biệt.

Nữ cảnh sát ôm một cái cặp trong tay, khi cô ta nhìn thấy Triệu Ngọc và Đinh Lam, đầu tiên là sửng sốt vài giây, sau đó lập tức nói một tràng tiếng Ả Rập rất dài.

Đinh Lam có thể nghe hiểu lời nói của cô ta, nhanh chóng lén cất súng trong tay đi, sau đó vừa phất tay ra hiệu, vừa nói một tràng tiếng Ả Rập ra.

À…

Triệu Ngọc giờ mới hiểu ra, nữ cảnh sát này đang ghi chép hiện trường.

Thật sự là không khéo, nữ cảnh sát đang chuẩn bị rời khỏi, nếu bọn họ mà muộn một phút thì sẽ không đụng phải.

Nhưng mà, dù sao thân phận của Triệu Ngọc cũng là đặc phái viên của Trung Quốc, bởi vậy hai người họ không cần phải rụt rè, Đinh Lam tức khắc lấy ra giấy tờ chứng nhận của hai người bọn họ của cho nữ cảnh sát xem, lấy nó để làm rõ thân phận và ý định của bọn họ.

Vốn dĩ Triệu Ngọc muốn bật một chiếc máy phiên dịch tàng hình lên, nghe xem họ đang nói gì?

Nhưng mà sau khi Đinh Lam lấy giấy chứng nhận ra, nữ cảnh sát kia không gây khó xử cho bọn họ, chỉ tùy ý khoát tay áo, sau đó đi qua hai người, bước ra khỏi phòng.

Ai ngờ, ngay tại lúc nữ cảnh sát này đi ngang qua vai Triệu Ngọc, Triệu Ngọc bỗng nhiên phát hiện ra một điểm bất thường.

Bởi vì hắn không hiểu tiếng Ả Rập nên thấy cực kỳ rõ ràng rằng trên gương mặt nữ cảnh sát này toát ra rất nhiều mồ hôi, nhất là bên mặt nghiêng về phía Triệu Ngọc, giống như bị nước rửa trôi, trông như mồ hôi lạnh chảy ròng ròng vậy.

⚝ ✽ ⚝

Không đúng?

Triệu Ngọc ý thức được khí hậu ở Maroc mát mẻ, mình đội khăn trùm đầu dày như vậy mà trên mặt còn chưa đổ mồ hôi, nữ cảnh sát này vậy mà…

⚝ ✽ ⚝

Giây tiếp theo, Triệu Ngọc lại phát hiện ánh mắt và sắc mặt của nữ cảnh sát này cũng rất bất thường, ánh mắt của cô ta có vẻ né tránh, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.

Quan trọng nhất là máy thăm dò tàng hình của Triệu Ngọc cũng bắt giữ được một thứ bất thường, hắn thấy trên người nữ cảnh sát này ngoại trừ có di động ra còn có camera lỗ kim, thiết bị liên lạc, cùng với rất nhiều thiết bị điện tử khác nữa…

Chuyện này…

Triệu Ngọc lập tức phát hiện ra nữ cảnh sát này có vấn đề, nếu là cảnh sát bình thường thì sao có thể mang nhiều thiết bị điện tử tiên tiến như vậy được…

Chẳng lẽ…

Kết quả, ngay tại lúc này, nữ cảnh sát kia dường như đã nhận ra điều gì, lúc cô ta và Triệu Ngọc đi ngang qua nhau, cô ta lập tức ôm chặt cái cặp trong tay, bước chân cũng nhanh hơn.

“Chờ một chút!”

Chỉ một thoáng, Triệu Ngọc hét to một tiếng, đưa tay đặt lên vai nữ cảnh sát.

Giây tiếp theo, bất ngờ đã xảy ra.

Một vẻ hung ác lóe lên trong mắt nữ cảnh sát kia, cô ta vươn tay trái lập tức bóp cổ tay Triệu Ngọc, sau đó vai thẳng xoay hông, không biết đã sử dụng chiêu gì mà khiến Triệu Ngọc lộn mèo về phía trước; ngã văng ra ngoài!

Mà đồng thời ngay lúc quật ngã Triệu Ngọc, cô ta giơ đùi phải lên, trực tiếp đá thẳng về phía ngực Đinh Lam!

Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá mức đột nhiên, Đinh Lam không kịp chuẩn bị, đành phải lui một bước nhỏ về phía sau.

Kết quả, nhân cơ hội này, nữ cảnh sát kia linh hoạt như mèo mà trèo qua lan can, nhảy xuống dưới tầng…

“Hả?”

Đinh Lam lúc này mới định thần lại, nhanh chóng rút súng lục ra, lại phát hiện nữ cảnh sát giả mạo kia đã sớm chạy dọc theo hành lang tầng một mà chạy rất xa.

“Đáng chết!” Đinh Lam mắng một câu, lập tức lao xuống cầu thang, đuổi theo cô ta.

“Đáng chết!” Triệu Ngọc cũng mắng một câu, nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất.

Bực thật…

Triệu Ngọc tuy rằng phát hiện ra vấn đề, nhưng vẫn không ngờ nữ cảnh sát kia vậy mà lại có võ rất giỏi.

Hắn biết, nếu nữ cảnh sát đột nhiên xuất hiện này là giả thì chắc chắn cô ta là kẻ tình nghi quan trọng liên quan đến vụ án, cho nên phải bắt lấy cô ta mới được!

Brừm brừm…

Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa định đuổi theo thì lại đột nhiên phát hiện ra nữ cảnh sát kia lại trèo lên một chiếc xe máy, trực tiếp lái xe máy vào đám đông, càng ngày càng xa…