← Quay lại trang sách

Chương 1652 Một con rồng ba con phượng (5)

Khi nói chuyện, Triệu Ngọc cố ý nháy mắt với Đinh Lam và Amerola, ý của hắn quá rõ ràng, đó là nói cho các cô rằng mình sẽ yểm trợ cho các cô, để hai người nhanh chóng chạy trốn!Chỉ cần hai cô có thể lao ra trước khi cảnh sát đến nơi, thì không còn vấn đề gì nữa rồi.

Dù sao Triệu Ngọc là đặc phái viên, trên người lại không mang theo manh mối tình báo gì, cảnh sát Maroc tất nhiên sẽ không gây khó xử cho hắn.

Amerola lập tức hiểu ra, liên tục gật đầu.

Nhưng mà Đinh Lam lại kiên quyết lắc đầu, phủ định nói: “Không được, nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi không thể nào để lại một mình anh ở đây đâu!”

“Hừ hừ…”

Đúng lúc này, bởi vì sòng bạc đã được sơ tán xong nên mấy gã đàn ông khôi ngô vạm vỡ hừ lạnh một tiếng, mở nắm tay ra mà vọt về phía đám người Triệu Ngọc.

“Này!” Nhưng Triệu Ngọc lập tức quay đầu lại mà xua tay, ra tư thế tạm dừng, sau đó dùng tiếng Anh mà giận dữ rống bọn họ một tiếng: “Không thấy bọn này đang bàn chuyện à? Mấy người có hiểu quy tắc hay không thế? Thành thật chờ đấy cho tôi…”

“Ừm… Ừm…”

Cũng không biết đám đàn ông vạm vỡ đó có thể nghe hiểu tiếng Anh hay không, nhưng sau khi nhìn thấy tư thế tay của Triệu Ngọc, tất cả vẫn ngừng lại, hai mặt nhìn nhau.

“Em gái à, sao cô cứng đầu thế hả?” Triệu Ngọc lúc này mới quay lại trách cứ Đinh Lam: “Bản lĩnh của tôi thế nào, cô còn chưa biết à? Tôi không cần cô chăm sóc đâu, ngay cả quân đội Vaqueria mà tôi còn có thể giải quyết được, sao phải sợ cái ‘bữa ăn sáng’ đó?”

“Là tôi cứng đầu hay là anh cứng đầu hả?” Đinh Lam bất đắc dĩ xua tay: “Vừa rồi, nếu không có tôi đúng lúc ra tay, anh đã sớm bị bọn họ đánh thành thịt nát rồi!”

“Này!”

Lúc này, mấy tên vạm vỡ kia cuối cùng cũng ý thức được mình bị lừa gạt, vì thế quát lên một tiếng lớn, lại vọt về phía đám người Triệu Ngọc.

“Này!” Nhưng mà Triệu Ngọc lại quay đầu lại, không kiên nhẫn mà rống bọn chúng một tiếng: “Các anh không hiểu tiếng người à? Bảo các anh chờ một lát thì cứ ngoan ngoãn mà chờ một lát đi! Đúng là toàn kẻ vô giáo dục mà…”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc hô lên như vậy, đám người kia không tự chủ được mà tạm dừng một cái, lại hai mặt nhìn nhau.

Một giây sau, cả đám mới tức giận đến mức nhe răng rít gào, vọt mạnh lên như bị điên vậy, chỉ hận không thể xé xác Triệu Ngọc ngay lập tức!

“Cô đừng có cứng đầu với tôi…” Triệu Ngọc vươn hai tay quơ lấy chân ghế dựa, hô to với Đinh Lam: “Cô nhanh chóng dẫn ba người kia… Ừm…”

⚝ ✽ ⚝

Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa dứt lời thì chợt nghe thấy một tiếng nổ vang lên phía sau cánh cửa cuốn của sòng bạc.

Vụ nổ rất mạnh, khiến mặt đất rung rung, ầm vang không ngừng.

“Aaaaaaaaa…”

Ngay sau đó, một tiếng rống điên cuồng từ nơi đó truyền đến, khi tiếng rống đó càng ngày càng gần, một người đàn ông cầm khẩu súng ngắn hai nòng trong tay đột nhiên xuất hiện ở góc phía sau quán bar!

Sau khi nhìn thấy đám người Triệu Ngọc, người này không nói hai lời, lập tức giơ súng lên mà nhắm ngay bọn họ, mắt thấy sẽ nổ súng.

Bởi vì Jenna và cô gái kia núp ở phía sau, một khi nổ súng, hai cô tất nhiên sẽ trúng đạn đầu tiên!

Kết quả, ngay tại thời khắc như chỉ mành treo chuông này, Đinh Lam phi người lên, rút ra khẩu súng lục của mình trên không trung, nhắm ngay đối phương mà bắn!

Đoàng!

Viên đạn tuy rằng được phóng ra ở không trung, nhưng vẫn tinh chuẩn mà trúng đối phương!

Á!

Đối phương trúng đạn, ngửa người về sau, khẩu súng ngắn hai nòng bắn thẳng lên trần nhà, ngay lập tức làm vỡ chiếc đèn chùm, mảnh vỡ rơi rầm rầm xuống đất.

“Á! Á!”

Jenna và cô bé sợ tới mức kêu to, nhanh chóng chui xuống phía dưới quầy bar.

Nhưng mà vào lúc này, hai gã vạm vỡ đã vọt tới trước mặt Triệu Ngọc, Triệu Ngọc vừa định quơ ghế đập bọn chúng nhưng Đinh Lam rõ ràng “hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng”, xoay người bắn hai phát về phía địch!

Kết quả, cả hai phát súng đều tinh chuẩn mà bắn trúng cánh tay của hai gã đàn ông vạm vỡ, khiến bọn chúng ngã xuống đất, không ngừng kêu đau.

Đoàng!

Ai ngờ, Đinh Lam vừa mới bắn ngã hai gã đàn ông vạm vỡ, thì lại có hai người đàn ông cầm súng trong tay, từ cánh cửa cuốn xông tới, một tên trong đó còn bắn về phía Đinh Lam.

Nhưng mà Đinh Lam sớm đã cảnh giác, lăn một vòng trên mặt đất đến phía sau quầy bar để né tránh viên đạn, sau đó đoàng một phát, viên đạn bắn trúng mặt kẻ nổ súng!

Người nọ còn chưa kịp hự một tiếng đã trực tiếp ngã xuống đất bỏ mình.

Hả!?

Kẻ cầm súng còn lại sợ tới mức sắc mặt biến đổi, nhanh chóng trốn ra phía sau quầy bar, phần lưng áp sát quầy bar.

Nhưng mà quầy bar này vốn được làm bằng gỗ, Đinh Lam tìm một vị trí đại khái, sau khi bắn đoàng đoàng hai phát xuyên qua, viên đạn lập tức xuyên thấu quầy bar, trúng vào người kia…

“Á!!!”

Nhìn thấy Đinh Lam nổ súng giết người, một tên cao to nhấc một cái bàn đánh bạc lên, định đập Đinh Lam.

Thế nhưng, tốc độ của gã thì dù có nhanh nữa cũng không bằng súng lục, Đinh Lam bắn đoàng đoàng hai phát ngay phía chính diện, viên đạn xuyên qua bàn đánh bạc, khiến gã đàn ông vạm vỡ phải ngã xuống đất.

Á!!!

Người đàn ông to lớn bị đánh gục bởi bàn đánh bạc mà chính gã nhấc lên, đau đến mức oa oa kêu loạn.

Lạch cạch…

Đinh Lam biết mình đã bắn hết đạn, lập tức lấy ra băng đạn mới từ ống quần, chưa đến hai giây đã lập tức linh hoạt đổi đạn thành công.

Khi cô lại giơ súng lục và đứng dậy thì đám đàn ông hung dữ đối diện đã sớm bị dọa đến mức ngây ra, đâu còn người nào dám tiến lên nữa, tất cả đều chạy trối chết, chật vật trốn tránh…

Đinh Lam lo vẫn còn mai phục chỗ cánh cửa cuốn, nên cẩn thận mà ghìm súng đi về phía đó.

Khi đến gần, cô mới nhận ra mấy kẻ địch khác trong hành lang đã sớm chạy hết, trên mặt đất chỉ còn lại ba người cầm súng vừa rồi.

Trong đó, một tên bị trúng đạn ở bả vai, đau đớn kêu rên; một tên bị trúng đạn giữa trán, tử vong tại chỗ; còn tên cuối cùng tuy rằng vẫn còn run rẩy, nhưng bởi vì viên đạn bắn rách động mạch cổ nên hiển nhiên là không sống nổi nữa…

“Đáng chết…” Nhìn thấy hiện trường có người tử vong, Đinh Lam không khỏi buồn bực mắng một tiếng, tâm tình lập tức xuống dốc không phanh.

Tuy rằng cô thuộc loại phòng vệ chính đáng, nhưng nơi này dù sao cũng là dị quốc tha hương, mặc kệ vì nguyên nhân gì nữa, nổ súng giết người đều sẽ mang tới phiền toái vô tận.

Huống chi, bây giờ cô còn có nhiệm vụ trong người…

Triệu Ngọc đương nhiên hiểu được hậu quả nghiêm trọng đến thế nào, nên hắn nhanh chóng chạy tới gần Đinh Lam và nói: “Mau, mau đi đi!”

“Không” Nhưng mà Đinh Lam lại bắt lấy cánh tay của Triệu Ngọc và nói: “Tôi mà đi thì sẽ làm liên lụy đến anh mất! Chúng ta chỉ có thể cùng nhau đi thôi!”

“Ừm… Nhưng mà…” Triệu Ngọc biết, nếu bọn họ cùng nhau chạy trốn thì sẽ càng phiền toái hơn, đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả phòng Đặc Cần và đại sứ quán cũng không bảo vệ được bọn họ.

“Tôi đã sớm nói rồi, đây là một sai lầm!” Lúc này, Amerola sốt ruột, không nhịn được nói: “Tôi không rõ hai người còn đang do dự cái gì nữa? Mau đi thôi, nếu không đi thì thật sự không còn kịp nữa rồi…”

Ai ngờ, miệng của Amerola cứ như từng được khai quang vậy, cô ta mới vừa nói xong thì rất nhiều tiếng bước chân dồn dập từ xa tới gần, chỉ trong vài giây, một đội cảnh sát mang võ trang hạng nặng, súng trên vai, đạn lên nòng, lập tức vọt tới từ bốn phương tám hướng, chỉ trong nháy mắt đã bao vây cả đại sảnh sòng bạc!!!

Số cảnh sát ấy chừng mấy chục người, cầm vũ khí hoàn mỹ trong tay, mặc quần áo phòng chống cháy nổ, một số người còn cầm khiên chống đạn, vừa xông vào đã lập tức chặn lại tất cả lối ra sòng bạc, khiến đám người Triệu Ngọc hoàn toàn không có chỗ nào để chốn.

“Ài!” Nhìn thấy tình hình này, Amerola tỏ vẻ xui xẻo mà đánh miệng mình một cái, sau đó ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất, thành thật giơ hai tay lên…

Đinh Lam thấy vậy, đầu tiên là cùng Triệu Ngọc trao đổi một ánh mắt, sau khi Triệu Ngọc bất đắc dĩ gật đầu, cô đành phải buông súng lục xuống, không hề phản kháng…