Chương 1661 Chạy trốn tới Sahara (4)
Sáng sớm hôm sau, mưa đã tạnh, gió đã ngừng, trên mặt biển gió êm sóng lặng, thật giống như tối hôm qua vốn dĩ chưa xảy ra chuyện gì vậyOáp…
Nghe thấy tiếng Jenna ngáp, Triệu Ngọc lúc này mới tỉnh lại trên ghế ngắm cảnh.
Hắn đưa tay sờ sờ chỗ ngồi bên cạnh, mới phát hiện Đinh Lam vốn rúc vào lòng mình tối hôm qua đã không còn bóng dáng đâu nữa.
Nhìn quanh khoang thuyền, hắn phát hiện bên trong khoang thuyền chỉ có Amerola, mà cảnh sát Jenna vốn là người lái cũng không thấy đâu.
Amerola đã sớm tỉnh lại, không biết cô ta tìm thấy một cái đệm ở đâu ra, đang dập đầu lạy ở một góc của khoang thuyền, hẳn là đang cầu nguyện.
Sau khi nhìn quanh một vòng, Triệu Ngọc cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Đinh Lam và Jenna qua kính khoang thuyền, thấy hai quý cô này đang đứng trên boong tàu để bàn bạc chuyện gì đó.
Vì thế, Triệu Ngọc đứng dậy, đi ra khoang thuyền.
Gió biển lạnh buốt, mới vừa đi ra khoang thuyền, Triệu Ngọc lập tức hắt xì một cái.
Ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy có đất liền xuất hiện cách đó không xa, nhưng đất liền đó bị bao trùm bởi một màu vàng óng ánh đầy vẻ hoang vắng.
“Đây là…” Triệu Ngọc chỉ vào đất liền xa xa mà nói: “Đây là chỗ nào thế?”
“Thôn trang nhỏ gần Risavi” Jenna giải thích một câu, đưa nửa chai nước khoáng trong tay cho Triệu Ngọc và nói: “Chỉ còn lại từng này nước thôi, chấp nhận một chút đi!”
Triệu Ngọc đúng là khát nước, nhận lấy nước khoáng mà uống một nửa.
“Triệu Ngọc” Jenna nói: “Chúng ta không thể đi Laayoune* được, nơi đó là thủ đô kiêm cảng lớn nhất của Tây Sahara, mặc dù thuộc quyền cai quản của Maroc, nhưng xét thấy thân phận bây giờ của chúng ta, chúng ta vẫn không nên lộ diện ở đó!”
* Laayoune là thành phố lớn nhất trong lãnh thổ tranh chấp Tây Sahara. Thành phố được thành lập vào năm 1938 bởi Antonio de Oro – một thực dân Tây Ban Nha. Năm 1940, Tây Ban Nha chọn nơi đây làm thủ phủ của Sahara thuộc Tây Ban Nha.
“Cho nên…” Cô ta chỉ vào đất liền xa xa: “Chúng ta chỉ có thể cập bờ từ nơi này, đi tiếp chính là cảng Risavi, nhưng chúng ta không có giấy tờ tùy thân, chỉ có thể lên bờ từ nơi này trước đã!”
“Nhiệm vụ này gian khổ hơn chúng ta tưởng tượng nhiều…” Đinh Lam nhìn cát vàng phía xa, nói: “Chúng ta không có tiếp tế, tiếp viện, không có trang thiết bị, không có vũ khí, không có phương tiện giao thông, từ nơi này đến ngôi nhà tội ác ở Boulifa còn hơn 200 km nữa!”
“200 km…” Triệu Ngọc tính toán một lúc rồi nói: “Không tính là quá xa nhỉ?”
“Ở quốc gia của chúng ta thì không tính là quá xa, nhưng anh đừng quên, nơi này là sa mạc Sahara!” Đinh Lam lắc đầu thở dài: “Có nơi mà ngay cả quốc lộ cũng không có!”
“Không sao” Triệu Ngọc lấy ra một đống đô la và nói: “Ít nhất chúng ta còn có tiền, thiếu cái gì thì mua là được!”
“Nơi này không có Taobao hay Jingdong!” Đinh Lam lườm Triệu Ngọc một cái: “Tây Sahara là một nơi bần cùng, không phải cứ có tiền là có thể mua được mọi thứ đâu!
“Cho nên, tôi cho rằng…” Cô quay sang nói với Jenna: “Chúng ta vẫn nên đến Laayoune để điều chỉnh một chút mới được, từ nơi đó, chúng ta có thể mua đồ ăn, trang thiết bị, lập ra kế hoạch, còn có thể chuyển khoản gửi tiền, chuẩn bị tài chính! Đừng quên, không phải chúng ta tới ngôi nhà tội ác rồi là hoàn thành nhiệm vụ đâu, chúng ta còn phải xâm nhập vào mạng lưới nội bộ, tra tìm tư liệu, không có thiết bị nhất định để duy trì thì chúng ta vốn dĩ không làm được!”
“Thế nhưng…” Jenna có vẻ khó xử: “Nếu như đi Laayoune thì phải có người tiếp ứng mới được. Bằng không, chúng ta mà lộ diện là sẽ bị Cục Cảnh sát biết ngay. Tôi cảm thấy, chắc các cô không muốn lại trình diễn một trận thắng lợi rồi chạy trối chết ở nơi đó đâu nhỉ? Tôi chưa từng tới đó bao giờ cả!”
“Còn nữa…” Lúc này, Amerola bỗng nhiên xuất hiện trên boong tàu, tiếp lời: “Đi Laayoune xa lắm! Đừng quên, đã gần hai tuần kể từ khi Hu Lingye bị giết rồi” Amerola nói: “Nếu hung thủ phía sau màn đã ra tay thì nói không chừng, bây giờ chúng ta đã chậm rồi!”
“Lời này đúng lắm!” Jenna gật đầu nói: “Đường từ Laayoune đến Boulifa sẽ phải trải qua rất nhiều khu vực kiểm soát quân sự, chúng ta rất khó lừa được họ.
“Thế nhưng, tuyến đường từ Risavi không chỉ là tuyến đường ngắn nhất mà cơ bản đều là khu vực không bị kiểm soát!”
“Được rồi!” Triệu Ngọc chỉ ngón tay về phía sa mạc xa xa: “Vậy chúng ta vui vẻ quyết định… đi thẳng về phía Sahara nhé!!”
⚝ ✽ ⚝
Sau khi Triệu Ngọc búng tay đánh nhịp, Jenna thả xuồng cứu sinh trên du thuyền xuống, bốn người sửa sang lại đồ đạc thiết bị rồi lập tức ngồi lên xuồng cứu sinh, cùng nhau chèo về phía bờ.
Bởi vì nơi này đều là chỗ nước cạn, du thuyền của Jenna không thể cập bờ, chỉ có thể sử dụng xuồng cứu sinh chèo qua đó mới được.
Ào ào…
Triệu Ngọc cầm lấy mái chèo thuyền, tuy rằng bên cạnh đều là người đẹp, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình cứ như dân nhập cư trái phép đang chạy nạn vậy.
Trước kia dù là tra án hay là hoàn thành nhiệm vụ, Triệu Ngọc vẫn chưa bao giờ gian khổ như lúc này.
⚝ ✽ ⚝
Tội gì thế này?
Cha vợ à, hắn oán thán ở trong lòng, con thành ra thế này đều là vì cứu cha đấy! Hãy nể lòng hiếu thảo này, cha ngàn vạn lần phải sống vì con đấy!
“Dù thế nào đi nữa…” Đinh Lam vừa chèo thuyền, vừa nói với mọi người: “Sau khi lên bờ, chúng ta phải vào trong thành phố Risavi một chuyến, ít nhất phải bổ sung nước và đồ ăn. Bằng không, chúng ta không thể vào được sa mạc đâu!”
“Cũng cần phải tìm một phương tiện giao thông nữa,” Amerola nói: “Không có xe thì đúng là nửa bước khó đi!”
“Vậy mua một chiếc xe Jeep có thể đi vào sa mạc nhỉ?” Triệu Ngọc ra ý kiến.
“Không được đâu!” Jenna vội vàng phủ định: “Anh hãy tiết kiệm tiền đi, tới ngôi nhà tội ác rồi, chúng còn có rất nhiều tác dụng đấy”
“Vậy… thuê một chiếc?” Triệu Ngọc lại nói.
“Nơi này không nhìn hộ chiếu đâu, chúng ta không có giấy chứng nhận hợp pháp, không thuê được!” Jenna lắc đầu.
“Xem ra…” Amerola chậc lưỡi: “Chúng ta chỉ có thể tiếp tục làm người xấu thôi! Nếu thật sự không được thì cướp một chiếc vậy! Khẩu súng kia của cô tuy rằng không có đạn, nhưng vẫn có thể hù dọa người ta đúng không?”
“Này, cô không đùa đấy chứ? Chúng ta cần nhiều thứ lắm!” Đinh Lam lắc đầu nói: “Đâu thể cái gì cũng đi cướp được?”
“Đúng đấy!” Jenna nhìn quần áo của mọi người: “Chúng ta cũng đâu thể mặc thế này mà vào sa mạc được! Ít nhất cũng phải mặc áo choàng dài của dân bản xứ, không thể để họ nhìn thấy bề ngoài của chúng ta!”
“Còn một điểm mấu chốt nhất!” Amerola nói như thể phát điên: “Chúng ta không mang kem chống nắng! Còn có thứ gì khủng khiếp hơn cái này không?”
“Cô nói như vậy lại vô tình nhắc nhở tôi đấy” Jenna sờ sờ mặt mình: “Cô mau nhìn giúp tôi xem, tối hôm qua bị mắc mưa, lớp trang điểm của tôi có bị nhòe không? Có phải rất khó coi không?”
“Hừ, mấy chuyện đó của các cô thì đâu tính là gì…” Đinh Lam nói: “Ngày mai, ‘dì cả’ của tôi sẽ đến đây đấy, tôi còn chưa chuẩn bị đồ dùng vệ sinh đâu…”
⚝ ✽ ⚝
Thế là các quý cô cứ thế mà líu ríu trò chuyện trên xuồng cứu sinh, cô một lời tôi một câu, khiến Triệu Ngọc lập tức nhức đầu!
Mấu chốt là các cô cứ thi nhau nói, không ngừng nổi, Triệu Ngọc nghe vào tai mà cứ như là Đường Tăng đang niệm chú vòng kim cô để trừng phạt Tôn Ngộ Không vậy, khiến hắn càng ngày càng không thể nào bình tĩnh nổi.
Cuối cùng, chiếc xuồng còn chưa cập bờ, Triệu Ngọc đã vội vã nhảy xuống biển, bơi lên bờ cứ như đang chạy trốn vậy.
Ôi ôi đậu xanh rau má!
Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn ba người đẹp mồm miệng lanh lợi, tính toán chi li, trong lòng cân nhắc, nếu cứ tiếp tục thế này thì chắc mình sẽ điên lên mất.
Tưởng tượng đến chuyện còn phải cùng các cô vào sa mạc, cuối cùng, Triệu Ngọc cũng không nhịn được mà rống lớn lên: “Được rồi, được rồi, các bà nội hãy im lặng hết đi cho tôi!” Triệu Ngọc chắp tay thở dài: “Các cô yên tâm, vấn đề của các cô, tôi chắc chắn sẽ cố hết sức giải quyết giúp các cô! Bánh mì sẽ có, sữa cũng sẽ có, thế đã được chưa?”
“Ừm…” Ba quý cô liếc nhau, Jenna dẫn đầu nói: “Chúng tôi không cần bánh mì sữa, chỉ cần kem chống nắng thôi, loại phun sương cũng được!”
Ôi trời ạ!
Triệu Ngọc ngã thẳng cẳng xuống bờ cát.
Ong ong ong…
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới bò dậy thì một chiếc xe Jeep mui trần bỗng nhiên từ phía sau hắn chạy tới, lập tức dừng lại trước mặt đám người Triệu Ngọc.
“Oa oa oa… Trúng giải thưởng lớn rồi!” Giây tiếp theo, ba người đàn ông mặc áo choàng, cầm AK47 trên tay, nhảy ra khỏi xe và nhìn ba người phụ nữ trên xuồng cứu sinh mà kêu lên: “Có mấy người đẹp kìa! Tao thực sự không thể tin nổi vào mắt mình nữa!”
“Ha ha ha…” Mấy tên kia hưng phấn cười to, sau đó chĩa họng súng về phía Triệu Ngọc, dùng tiếng Ả Rập mà quát: “Tên nước ngoài kia, giao tất cả phụ nữ và tiền của mày ra đây ngay! Ha ha ha…”
“Ừm…” Triệu Ngọc nhìn ba tên tội phạm cướp bóc kia, vậy mà còn hưng phấn hơn cả đối phương, hắn lập tức kích động mà quay đầu lại hô to với ba người đẹp: “Tôi vừa nói cái gì nhỉ? Tôi vừa nói cái gì nhỉ!? Tôi đã nói là bánh mì sữa, à không, ô tô và vũ khí, thể nào cũng sẽ có nhỉ? Moa ha ha ha…”