Chương 1662 Chạy trốn tới Sahara (5)
Brừm…Triệu Ngọc khởi động xe, động cơ cũ kỹ phát ra tiếng vo vo, lốp xe xoay tròn cực nhanh, nhất thời khiến từng trận cát bụi nổi lên.
Sau khi ba người đẹp ngồi lên xe, Triệu Ngọc lập tức giẫm chân ga, xe Jeep dọc theo bờ cát mà nghênh ngang phóng đi…
Lại nhìn về phía bãi biển, ba tên cướp ban nãy đã bị lột sạch quần áo, mặt mũi bầm tím sưng đỏ, ba người lưng tựa lưng bị trói trên bờ cát, khóc không ra nước mắt.
Bọn họ đến bây giờ vẫn chưa hiểu nổi, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao một nam ba nữ đột nhiên xuất hiện ở bãi biển này lại giỏi đánh nhau như thế? Gần như là chỉ trong nháy mắt, họ đã cướp lấy AK của mình, hơn nữa còn hung hăng đánh mình tơi bời một trận!
Mà điều cực kỳ bi ai chính là bọn chúng vốn dĩ đến cướp bóc, bây giờ thì xong rồi, chẳng những xe và súng bị người ta cướp lấy, cư nhiên ngay cả quần áo cũng không giữ lại được, thế này cũng quá là không nhân tính rồi!?
Brừm…
Triệu Ngọc lái ô tô, dào dạt đắc ý lái về phía thị trấn cảng tên là Risavi kia. Vừa rồi, sau khi ba người phụ nữ lên bờ, bọn họ chỉ trao đổi một ánh mắt, bốn người lập tức đồng thời xông lên, thuận lợi mà khống chế ba tên cướp.
Kể từ đó, bọn họ liền có sẵn phương tiện giao thông và vũ khí, chẳng qua, còn thiếu một vài nhu yếu phẩm cho sinh hoạt và cần phải đến thị trấn để mua.
“Mau, chắc chắn phải mặc, không được thương lượng!” Jenna đưa cho mọi người đống quần áo mà họ cướp được, để cho họ nhanh chóng thay.
“Cái mùi này… Thật đúng là…” Dù Đinh Lam là đặc công đã được huấn luyện bài bản, nhưng vẫn bị mùi của bọn cướp trên quần áo gây khó khăn: “Tôi không rõ, bọn họ sống ở bờ biển, không tắm rửa, cũng không giặt quần áo à? Cái mùi gì thế này?”
“Mấu chốt là…” Amerola phát hiện ra vấn đề: “Chúng ta chỉ có ba bộ quần áo, hơn nữa tất cả đều là kiểu nam! Không đủ để chia mà!”
“Chấp nhận tạm đi!” Jenna phân chia, nói: “Triệu Ngọc, Đinh Lam và tôi, mỗi người một bộ, dáng người của tôi và Đinh Lam tương đối cao lớn hơn một chút, có thể giả trang thành đàn ông! Mà cô…” Cô ta chỉ một ngón tay về phía Amerola: “Cô thì biểu diễn bản sắc đi! Dù sao thì bề ngoài của cô không khác dân bản xứ cho lắm!”
“Này, cô nói cái gì thế!” Amerola quyệt miệng: “Bà đây có đen đến thế không? Nhưng mà cũng hay… Ít nhất tôi không cần phải mặc quần áo như đống cá ươn này!”
“Ủa…” Đinh Lam bịt mũi mà giận dữ nói: “Xin cô đừng nói nữa, tôi càng không mặc nổi đâu!”
“Tôi cũng van xin các cô, tất cả hãy nói ít vài câu đi…” Triệu Ngọc xin khoan dung, nói: “Để bên tai tôi được yên tĩnh một lát, tôi đang không biết kế tiếp nên làm gì đây”
“Ha ha ha…”
Tiếng cười của các quý cô lập tức truyền từ trên xe ra…
Risavi không rộng lớn, trông giống một thị trấn ven biển tương đối nguyên thủy và lạc hậu, đoàn người Triệu Ngọc lo lắng có người nhận ra xe Jeep, cho nên không dám lái vào thị trấn, chỉ tìm đại mấy cửa hàng ở ngoài thị trấn, bắt đầu mua đồ ăn và đồ dùng cần thiết.
Nhưng mà cửa hàng tạp hóa lại khá đầy đủ, giá cả cũng rẻ một cách thần kỳ, bốn người mua đầy năm cái túi to mà cũng chỉ tốn chưa đến 100 đô la Mỹ.
Bởi vì lo lắng đám cướp đuổi theo đến đây nên bọn họ không dám ở lại Risavi, sau khi cất đồ vật đi, lập tức lái xe rời khỏi trấn nhỏ.
Kế tiếp, bọn họ thật sự tiến thẳng vào vùng nội địa sa mạc!
Sa mạc Sahara là sa mạc lớn nhất thế giới, được gọi là biển tử thần. Ở đây nóng bức và khô cằn, một khi lạc đường thì muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Để có thể sống tới khi đến được ngôi nhà tội ác, họ vừa mới lái xe ra trấn nhỏ không lâu, đoàn người Triệu Ngọc lập tức đỗ xe dưới một gốc cây đại thụ râm mát, bắt đầu chuẩn bị mọi thứ để tiến quân vào sa mạc.
“Đây là hai bình xăng đầy…” Triệu Ngọc đặt bình xăng vào cốp xe Jeep và nói: “Chắc là đủ cho chúng ta chạy được 200 km…”
“Nước cũng không có vấn đề…” Jenna kiểm kê hàng hóa, nói: “Đồ ăn thì hơi thiếu một chút, nhưng mà chúng ta sẽ mua thêm khi đến điểm dừng bên đường…
“Ừm… Tôi thấy, trạm tiếp theo là Dilicari, đến đó, có một điểm dừng là Dakar Rally, nếu chúng ta đi đường thuận lợi thì có thể tới nơi trước khi bầu trời tối đen”
“Vệ tinh hướng dẫn không có vấn đề” Đinh Lam chỉ vào điện thoại di động của mình mà nói: “Tôi đã tải bản đồ xuống, chúng ta có thể điều hướng mà không cần mạng Internet…
“Nhưng mà…” Cô ta vỗ nhẹ vào ba khẩu súng trường cướp được: “Tầm nhìn của ba khẩu súng này đều bị méo, chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng, không thể dùng trong chiến đấu chuyên nghiệp được!”
“Chúa ơi!” Lúc này, Amerola lục tung tất cả các túi, chỉ vào một số chai lọ mà nói một cách chán nản: “Đây là những sản phẩm chăm sóc da thông thường, không phải kem chống nắng! Chẳng lẽ… Thật sự muốn tôi biến thành người da đen, các cô mới vui vẻ sao?”
“Đen một tí trông sẽ khỏe mạnh!” Đinh Lam an ủi: “Dân bản xứ người ta trời sinh đã chống được nắng rồi, căn bản không có kem chống nắng mà bán!”
“Không sao đâu…” Jenna đưa quần áo của phụ nữ mà bọn họ đã mua lúc trước cho Amerola: “Kéo kín quần áo một chút là được!”
“Tuy rằng cũng là quốc gia Ả Rập, nhưng nơi này nóng hơn chỗ chúng tôi nhiều!” Amerola lải nhải nói: “Nếu kéo kín cả người thì chẳng phải là nóng lắm à?”
“Ừm… Cô có thể bôi thứ này lên…” Đinh Lam lấy một cái hộp nhỏ trong đó ra, nói: “Thứ này tên là Muôn Tía Nghìn Hồng, thật không ngờ, ở đây mà còn có thể nhìn thấy sản phẩm do Trung Quốc sản xuất, quá lợi hại!”
“Đúng đấy!” Jenna nhanh chóng phụ họa: “Sản phẩm của Trung Quốc thật sự rất lợi hại, gần như có thể thấy được ở bất cứ đâu trong Maroc, nhất là cần câu cá! Cần câu Trung Quốc mà cha tôi mua rẻ hơn một nửa so với ở nước chúng tôi, chất lượng lại cực kỳ tốt!”
“Chỗ chúng tôi cũng thế” Amerola nói: “Hơn nữa, chúng tôi còn rất thích dầu cù là và tinh dầu, đôi khi, thậm chí còn có thể dùng nó để hối lộ hải quan nữa…”
“…” Triệu Ngọc liếc mắt nhìn ba quý cô dẻo miệng kia, trong lòng yên lặng thề, nếu các cô tới sa mạc rồi mà còn líu ríu như vậy thì mình sẽ “đè” cả ba, còn công việc thì tính sau…
“Tôi cảm thấy anh cảnh sát Triệu Ngọc này có phúc phận đấy…” Ai ngờ, khi Jenna buộc chặt chiếc lều gấp bên hông xe Jeep thì bỗng nhiên nói với mọi người: “Chúng ta chỉ mua được một cái lều trại, nếu phải ăn ngủ ngoài trời thì bốn người chỉ có thể chen nhau trong một cái lều thôi!”
“…” Triệu Ngọc nhếch miệng, không phát biểu câu nào.
“Ha ha ha…” Đinh Lam cười như tiếng chuông bạc mà nói: “Jenna nói thế không đúng rồi, tôi cảm thấy, người có phúc hẳn là ba chúng ta mới đúng nhỉ?”
“Cảnh sát Triệu à!” Đinh Lam kéo Triệu Ngọc một cái rồi trêu chọc: “Nếu buổi tối, ba chúng tôi không cầm giữ được mình, làm chuyện gì quá đáng với anh thì anh ngàn vạn lần đừng trách chúng tôi nhé, ha ha…”
“Ha ha ha…” Nghe được lời ấy, ba người đẹp lập tức bật cười to đến mức run rẩy hết cả người.
“Hừ! Nữ lưu manh…” Triệu Ngọc nói cực kỳ chính nghĩa, như đang thề thốt vậy: “Các cô hãy sớm bỏ cái dã tâm ấy đi! Tôi nói cho các cô biết, Triệu Ngọc này chính là liệt nam đang cõng đền thờ trinh tiết đi khắp nơi đấy, chỉ bằng mấy người các cô, mơ tưởng sàm sỡ được tôi, ông đây thề chết không theo!! Hừ!”
Triệu Ngọc nói một cách hiên ngang lẫm liệt, tay phải lại lén lút lau nước miếng đang chảy trên khóe miệng một cái, trong lòng ngóng trông cái ô tô chết tiệt này tốt nhất hỏng sớm một chút, để họ không thể đến đích trước khi trời tối, sau đó là có thể dựng lều trại ngoài trời rồi, hì hì hì…