Chương 1664 Chạy nạn tới Sahara (7)
Từ thị thị trấn tên là Dilicari này đến ngôi nhà tội ác chỉ còn một đoạn đường chưa đến 100 kmBốn người lại mua một vài thứ cần dùng cho đời sống hằng ngày rồi lập tức bắt đầu hành trình của ngày hôm sau.
Buổi sáng, chuyến đi của bọn họ khá thuận lợi.
Thế nhưng, khi chiếc xe Jeep rời khỏi khu vực kiểm soát của Maroc, bọn họ lúc ấy mới ý thức được rằng nếu muốn thuận lợi đến ngôi nhà tội ác, thực sự khó khăn hơn những gì bọn họ tưởng tượng rất nhiều.
Trên đường lớn, dần dần có xe cộ qua lại, hơn nữa, hầu hết đều là loại xe Jeep có đặc điểm vũ trang địa phương.
Trong xe thường có một nhóm người dân địa phương cầm súng trong tay, ai cũng mang ánh mắt hung ác, khiến người ta bất an.
Khi đi xa hơn, ngày càng có nhiều trạm kiểm soát được xây dựng bởi các lực lượng vũ trang địa phương, trong đó, có hai trạm kiểm soát còn cản ô tô của đám người Triệu Ngọc lại, tiến hành kiểm tra.
May mà Jenna am hiểu sâu tình huống này, cuối cùng đã dùng hai tờ đô la tiền mặt để đút lót qua cửa.
Nhưng mà dù sao bọn họ không hề có giấy tờ chứng nhận thông hành của địa phương, hơn nữa chỉ cần nhìn thoáng qua bề ngoài là biết họ không phải là dân bản xứ, nếu cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng gặp phải phiền toái.
Sau khi cân nhắc mãi, bọn họ đành phải tìm một thị trấn sa mạc cách ngôi nhà tội ác khoảng ba mươi cây số, dừng chân để bắt đầu hỏi về tình hình.
Thị trấn này không có tên, các ngôi nhà đều được làm bằng gạch bùn rất đơn sơ, vừa thấy là biết khá lạc hậu.
Trước nhà sau nhà có rất nhiều rác, nhiều đứa trẻ mặc quần áo rách rưới đang chơi đùa ngay trong đống rác…
Rất nhanh sau đó, Jenna và Amerola nghe được tin tức liên quan tới ngôi nhà tội ác thông qua cư dân ở nơi này, không ngờ tình thế còn gay go hơn tưởng tượng của bọn họ nhiều.
Hóa ra từ đây trở đi, chỉ có một đường quốc lộ sa mạc có thể dẫn đến ngôi nhà tội ác. Nhưng mà bởi vì tính chất đặc thù của ngôi nhà tội ác nên con đường đó phủ kín trạm kiểm soát, chỉ có người được đặc biệt phê chuẩn mới có thể đi qua.
Càng đáng chết chính là bởi vì vài năm qua, số lượng tù nhân quan trọng bị giam giữ trong ngôi nhà tội ác càng ngày càng nhiều nên nơi đó đã biến thành khu vực do quân đội kiểm soát, trong ngoài nhà tù đều đã được quân sự hóa, quản lý kiểu khép kín, người lạ còn không thể tới gần được.
Nói cách khác, ngay cả chuyện tới gần ngôi nhà tội ác thôi, đám người Triệu Ngọc cũng gặp khó khăn cực kỳ, càng không cần phải nói đến chuyện phải xâm nhập mạng lưới internet của nhà tù để tra tìm tư liệu.
Thế là tình hình hoàn toàn trở nên ác liệt.
Nếu muốn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ cần phải mạo hiểm rất nhiều mới có thể thực hiện.
“Đây…” Jenna mở bản đồ trên điện thoại di động ra, nói với mọi người: “Chúng ta có thể đi qua sa mạc, sau đó cắm trại gần ngôi nhà tội ác, sau đó mới nghĩ biện pháp trà trộn vào trong, tra tìm tư liệu”
“Thế nhưng…” Amerola nói: “Sa mạc ở đây toàn là cát lún, không giống với nơi khác đâu, ô tô của chúng ta không thể lái vào đó được!”
“Vậy thì đi bộ…” Đinh Lam nêu ý kiến: “Dù sao thì cũng chỉ còn lại chưa đến 20 km”
“Không được, nơi này chính là Sahara đấy!” Jenna cẩn thận nói: “Chúng ta lại phải mang theo nhiều đồ dùng thiết bị thế này, hoàn toàn không thể đi bộ vào được đâu!”
“Nhưng mà tôi đã tính toán xong xuôi rồi” Jenna đổi giọng, nói: “Chúng ta có thể thuê mấy con lạc đà từ chỗ dân bản xứ, đây chính là phương tiện giao thông duy nhất mà chúng ta có thể sử dụng!”
“Lạc đà?” Triệu Ngọc cảm thấy mới mẻ.
“Vậy…” Đinh Lam nghiêm túc cân nhắc một lúc, rồi gật đầu nói: “Được rồi, tôi đồng ý, dựa vào tình hình trước mắt thì chúng ta chỉ có một con đường này có thể đi thôi!”
“Nhưng mà…” Amerola dặn dò: “Chúng ta không thể đến gần nhà tù quá, bởi vì xung quanh nhà tù chắc chắn sẽ có đội tuần tra!”
“Chuyện này thì tôi không lo lắng gì nhiều…” Jenna nói: “Hai cô dù sao cũng mang gương mặt của người phương Đông, một khi bị đội tuần tra bắt được thì chúng ta giả trang thành khách du lịch bị lạc đường!
“Thứ mà dân bản xứ thiếu nhất chính là tiền, giống như mấy trạm kiểm soát mà chúng ta đi qua vậy, chỉ cần trả thêm một xấp tiền là xong chuyện rồi!”
“Vậy được rồi…” Amerola gật đầu: “Tôi cũng đồng ý!”
Nếu cả ba người đẹp đều đồng ý thì Triệu Ngọc cũng không có lý do gì phủ định, vì thế, Jenna lập tức cầm tiền mặt của Triệu Ngọc, cùng Amerola bàn bạc chuyện thuê lạc đà.
“Triệu Ngọc” Thừa dịp này, Đinh Lam nhanh chóng đi đến trước mặt Triệu Ngọc, nói với hắn: “Anh rể anh rể, đêm qua, anh làm thế nào mà sống sót được thế? Có phải lấy tay giải quyết hay không?”
“Thôi thôi thôi… Đây là lời mà cô em vợ nên nói à?” Triệu Ngọc hung hăng lườm Đinh Lam một cái, sau đó tỏ ra đứng đắn mà nói: “Chỉ bằng định lực của anh rể cô thì sao có thể vì ba người phụ nữ mà bỏ qua nguyên tắc của mình chứ? Nói thật cho cô biết nhé, ngày hôm qua tôi thấy các cô chơi đùa vui vẻ quá, nên mới cố ý phối hợp với các cô thôi! Hôm qua, vừa về phòng một cái là tôi khóa cửa lại, ngủ ngon lắm đấy!”
“Thế hả?” Đinh Lam đương nhiên không tin, khoanh tay lại mà nói: “Nhưng mà nói thật nhé, anh rể. Hai người phụ nữ kia nhiều chiêu trò lắm đấy, tôi thật sự hy vọng anh có thể ‘ngủ’ cả hai cô đó, giải quyết xong một mạch! Tôi cam đoan sẽ không nói cho chị Miêu Anh biết đâu!”
“Cô xuống địa ngục đi!” Triệu Ngọc hoàn toàn ung dung, nói: “Nào có dễ dàng đến thế chứ? À không, ai không muốn ‘ngủ’ các cô đó… À không, ai con mẹ nó muốn ‘ngủ’ các cô đó chứ? Tôi là người có vợ chưa cưới, sao có thể xằng bậy chứ?”
“Được rồi, tùy anh vậy!” Đinh Lam buông tay, lại thật cẩn thận nói: “Đúng rồi, nói cho anh biết một chuyện, tôi đã liên hệ được với sếp Lê Tịnh và giải thích rõ ràng cảnh ngộ của chúng ta lúc này rồi! Không ngờ cô ấy lại rất yên tâm về anh, lập tức phê chuẩn cho phép chúng ta hành động, còn dặn chúng ta là một khi tra được tin tức về vụ án cha nuôi mất tích thì lập tức báo cáo với cô ấy”
“Ha ha, Lê Tịnh đương nhiên yên tâm về tôi rồi” Triệu Ngọc đắc ý cười nói: “Trước kia, dù là hoàn thành nhiệm vụ gì đi nữa, tôi cũng chưa từng khiến cô ấy phải thất vọng lần nào!”
“Còn về phía Maroc thì bọn họ sẽ phái người ra mặt hoà giải” Đinh Lam nói: “Có lẽ tình thế không nghiêm trọng như chúng ta tưởng tượng đâu. Cho nên, bây giờ chúng ta hãy đặt tất cả tinh lực vào nhà tù trên sa mạc kia đi!”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu, nhưng một suy nghĩ bất an vẫn hiện lên trong đầu, hắn cảm thấy mình còn có một sơ hở nào đó rất quan trọng.
“Này, Đinh Lam” Lúc này, Jenna đằng xa bỗng nhiên vẫy tay về phía Đinh Lam: “Cô mau tới đây nhìn này, ở đây có kiểu khăn trùm đầu đẹp lắm…”
“Được rồi…” Đinh Lam đồng ý rồi lập tức chạy đến gần.
Phù…
Triệu Ngọc thở dài một hơi, lại bắt đầu dọc theo ý nghĩ vừa rồi của mình để cân nhắc về vụ án.
Ai ngờ, vào đúng lúc này, có mấy đứa trẻ người địa phương đã chạy tới, bắt đầu vây quanh ô tô mà rượt đuổi nhau và cười đùa.
Triệu Ngọc lo lắng bọn chúng sẽ động đến đồ trên xe nên đành phải trở lại xe Jeep để trông giữ đồ vật.
Kết quả, một trong những đứa trẻ cầm bình thuốc nhỏ trong tay bỗng nhiên ngã sấp xuống, cái bình bị vỡ, một đống loài bò sát nhỏ màu đen bị văng từ bên trong ra.
Loài động vật này lớn hơn con kiến một chút, nhưng bề ngoài làm người ta cực kỳ không thoải mái.
Vừa thấy chúng bị văng ra, đứa trẻ nhanh chóng vươn tay bắt lấy, lại cho vào trong bình thuốc…
“Ừm…” Triệu Ngọc chưa từng nhìn thấy loại sâu này bao giờ, nên hắn tò mò ngồi xổm xuống, mở máy phiên dịch đồng thời trong đầu ra, chuyển sang hình thức đối thoại bằng tiếng Ả Rập để hỏi cậu bé kia: “Đây là sâu gì thế? Sao em lại cầm theo loài động vật xấu xí này vậy?”
“Đây là bọ chó sa mạc” Cậu bé vừa nghiêm túc tìm sâu, vừa trả lời câu hỏi của Triệu Ngọc: “Dùng trong trận đấu của bọn em…”
“Trận đấu?” Triệu Ngọc nhíu mày: “So xem bọ chó của ai nhảy cao nhất à?”
“Nó không biết nhảy đâu, chỉ biết bò thôi!” Cậu bé nhặt sâu xong, khờ khạo cười nói với Triệu Ngọc: “Bọn em đào mê cung dưới đất, rồi xem bọ chó của ai có thể bò ra ngoài nhanh nhất!”
“À…” Triệu Ngọc khẽ gật đầu, một ánh sáng dữ tợn và tà ác lộ ra trong mắt…