← Quay lại trang sách

Chương 1665 Chạy nạn tới Sahara (8)

Giá cả lạc đà địa phương tuy rẻ, nhưng bởi vì dân bản xứ khá dựa dẫm vào lạc đà cho nên chỉ đồng ý cho nhóm Triệu Ngọc thuê hai conHơn nữa, các cư dân sa mạc đó khá là khôn khéo, bọn họ chỉ bán chứ không thuê, họ muốn nhóm Triệu Ngọc dựa theo giá cả mua lạc đà để mua trước, sau này trả lại lạc đà thì người dân sẽ trả tiền cho bọn họ, chỉ lấy tiền thuê.

Nên nếu lỡ như lạc đà mà chết, hoặc là nhóm Triệu Ngọc không quay về thì bọn họ sẽ không bị tổn thất gì.

Nhóm Triệu Ngọc cũng không có biện pháp nào khác, lại phải tiêu một xấp đô la, mua hai con lạc đà.

Ở khu vực Tây Sahara, bình thường đều là lạc đà một bướu, tuy rằng thể trạng lớn hơn lạc đà hai bướu một chút, nhưng một con lạc đà cũng chỉ có thể chở một người mà thôi.

Hiển nhiên, hai con lạc đà vẫn không thể thỏa mãn nhu cầu của nhóm Triệu Ngọc, chỉ có thể dùng chúng nó để vận chuyển đồ vật linh tinh như lều trại hay hành lý, phần lớn cuộc hành trình còn phải đi bộ mới được.

Tuy rằng đây cũng là lần đầu tiên Jenna tới nơi này, nhưng cô ta vẫn khá quen sa mạc, nên chuyện cưỡi lạc đà cũng chỉ là “cưỡi xe nhẹ đi đường quen” thôi.

Vì thế, Triệu Ngọc và những người khác lái xe Jeep, Jenna thì cưỡi lạc đà, bắt đầu xuất phát đi về phía sa mạc.

Quả nhiên, giống như những gì mà dân bản xứ đã nói, khi ô tô chạy được khoảng mười cây số, một sa mạc cát lún xuất hiện phía trước, hạt cát quá nhẵn nhụi, ô tô một khi lái vào đó thì bánh xe sẽ bị lún sâu xuống, hoàn toàn không thể qua đó được.

Lúc này, lạc đà lập tức phát huy công dụng, bốn người đành phải đỗ ô tô tại chỗ, sau đó buộc chặt tất cả đồ dùng lên người lạc đà, cùng nhau dắt lạc đà và đi bộ.

Cát vàng bay phấp phới, trước mắt hoàn toàn hoang vắng.

Đi bộ trên sa mạc, người thường đúng là khó có thể cảm thụ loại gian khổ này.

Mà nói đến chuyện này mới biết, đây cũng là lần đầu tiên Triệu Ngọc tiến vào sa mạc, chỉ là thật không ngờ, sa mạc đầu tiên hắn đến lại là nơi nổi tiếng khắp thế giới – Sahara.

Điều khiến hắn thoáng bất ngờ chính là hắn vốn tưởng rằng người ở trong sa mạc sẽ nóng bức khó nhịn, đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng trên thực tế, khí hậu lại không nóng bức như hắn tưởng tượng.

Bởi vì trong sa mạc vẫn có gió thổi, cho nên cảm giác có thể coi là ổn, tuy rằng đường đi khiến hắn chảy không ít mồ hôi, nhưng vẫn chưa tới mức khó có thể chịu được.

Chẳng qua, nhiệt độ thì có thể chấp nhận, nhưng đi lại trong sa mạc hoang vắng như thế thì đúng là một việc khổ sai mà.

Hạt cát dưới lòng bàn chân cực kỳ xốp, mỗi lần giẫm xuống, bước thấp bước cao thực sự rất mệt, phải dùng gấp đôi sức lực so với lúc đi lại trên đường bình thường.

Huống chi, loại sa mạc cát lún này không phải vùng đất bằng phẳng, mà là phủ kín gò núi to nhỏ, trèo qua loại gò núi này lại càng tốn thể lực.

Còn nữa, tuy rằng Triệu Ngọc đã chuẩn bị xong các loại thiết bị vũ trang, nhưng loại hạt cát nhỏ mềm này vẫn có thể tìm mọi cách mà chui vào, vừa đi được một lúc là một ít cát nhỏ sẽ chui vào trong giày, ma sát bàn chân khiến người ta cực kỳ khó chịu. Nếu lâu dần thì tất nhiên sẽ phồng rộp lên.

Triệu Ngọc đành phải đi một lúc là lại dốc sạch cát trong giày ra.

Thế là mọi người đều hao phí rất nhiều thể lực và tinh lực, bọn họ đi suốt một buổi chiều mà cũng chỉ đi được khoảng sáu, bảy cây số.

Trước khi bầu trời tối đen, đoàn người Triệu Ngọc tìm một nơi thích hợp để dựng lều trại, sau đó lập tức bắt đầu nhóm lửa nấu ăn, chọn một vài thức ăn đơn giản để lấp bụng.

Đúng như những gì mà Jenna đã nói, quả nhiên bọn họ chỉ chuẩn bị một cái lều trại, đêm nay, dù thế nào đi nữa, Triệu Ngọc đều phải cùng ba người đẹp ngủ chung với nhau.

Tuy rằng chỉ có một cái lều trại, nhưng lại là kiểu kích cỡ trung, có diện tích khá lớn, sau khi dựng lên trông khá rộng rãi, bốn người vẫn có thể ngủ thoải mái.

Thiết bị của họ được mua ở những nơi không chuyên môn, họ cũng không mua hành lý chuyên môn như túi ngủ, thảm kê vân vân, chỉ đơn giản dùng thảm lót mặt đất, sau đó mỗi người có một cái chăn mỏng có thể giữ ấm mà thôi.

Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trên sa mạc là vô cùng lớn, vào ban đêm, nhiệt độ giảm đột ngột, cực kỳ rét lạnh.

Cho nên, không thể nghi ngờ rằng đây một cơ hội tốt giúp Triệu Ngọc có thể nghịch tập, hắn có thể thừa dịp này, viện cớ cho các người đẹp sự ấm áp mà lẻn vào ổ chăn của các cô…

Hơn nữa… Hắn nhìn bình thuốc nhỏ trong tay, trong lòng đắc ý nghĩ, mình vẫn còn một vũ khí bí mật mới, có thể khiến các cô tự động cởi áo, tháo thắt lưng ra…

Hì hì hì hì…

Ha ha ha ha…

Moa ha ha ha…

Trong lòng Triệu Ngọc cực kỳ tà ác, hắn cười đến mức càng điên càng cuồng.

Kết quả, đúng lúc này, ba quý cô vừa khéo từ bên ngoài trở về lều trại và thấy Triệu Ngọc đang cười tà ác.

Ba quý cô nói là ra ngoài ngắm sao, nhưng trên thực tế là tìm nơi để đi vệ sinh.

Lúc này, vừa nhìn thấy Triệu Ngọc đang cười điên cuồng một mình, ba người đẹp đều lộ ra biểu cảm nghi hoặc và cảnh giác, dường như đã đoán được Triệu Ngọc không hề nghĩ chuyện gì tốt lành!

Ừm… Này… Chuyện này…

Triệu Ngọc nhất thời xấu hổ, nhanh chóng mở điện thoại di động của mình ra, chỉ vào điện thoại di động mà giải thích: “Đoạn video này buồn cười quá nhỉ? Ha ha ha ha…”

Tiếng cười ngượng nghịu của Triệu Ngọc chỉ có thể làm cho bầu không khí trở nên khó xử hơn.

“Kỳ quái…” Đinh Lam khoanh hai tay lại, nhíu mày nói: “Điện thoại của anh có tín hiệu à? Pin có hạn, anh hãy dùng tiết kiệm vào!”

Đinh Lam nói đúng, dù điện thoại di động của bọn họ được phòng Đặc Cần chế tạo đặc biệt, nhưng trong bụng sa mạc này, nó vẫn không thể thu được tín hiệu gì.

“Tôi thấy…” Amerola ôm lấy chăn của mình, dịch mông tới chỗ cách Triệu Ngọc xa nhất và nói: “Chắc chắn là cảnh sát Triệu không có ý gì tốt, tôi nên cách anh ta xa một chút thì hơn!”

“Không sao đâu” Jenna cười nói: “Ba cô gái chúng ta có hai người còn là đặc công, sao phải sợ không đánh lại một người đàn ông như anh ta chứ?”

Lời thì nói như vậy, nhưng Jenna vẫn cầm đệm chăn của mình chạy tới chỗ cách Triệu Ngọc xa nhất.

⚝ ✽ ⚝

Thế là Triệu Ngọc càng thêm xấu hổ, trong lòng hắn giận dữ: Ngày hôm qua rõ ràng các cô còn nói dõng dạc, muốn thay phiên nhau chà đạp tôi đấy!

Bây giờ vừa nhìn thấy ông đây thực sự sắp ra tay thì ai cũng sợ rồi à?

⚝ ✽ ⚝

Ông đây hận nhất phụ nữ nói không giữ lời, để xem tối nay, ông sẽ “hành hạ” các cô như thế nào!

“Không sao đâu, không sao đâu!” Đinh Lam nở nụ cười, dùng tiếng Trung nhỏ giọng nói với Triệu Ngọc: “Anh rể à, tôi giúp anh! Anh nhìn trúng người nào thì nói cho tôi biết một tiếng, tôi giúp anh thu phục là được! Ha ha…”

“Thôi thôi thôi, tôi nhìn trúng cô, cô giúp tôi thu phục chính cô trước đi nhỉ!” Vì che giấu vẻ tà ác của mình, Triệu Ngọc mở điện thoại di động ra, nghiêm trang nói: “Tôi chỉ là đang nghiên cứu vụ án, nghiên cứu vụ án đấy có biết không?

“Tôi cảm thấy vụ án này còn có một lỗ hổng rất lớn, mà lỗ hổng này lại cực kỳ quan trọng với hành động mà chúng ta sắp triển khai đấy!”

“Thế à?” Đinh Lam không tin: “Vậy vừa rồi anh cười cái gì? Anh phát hiện đầu mối mới à?”

“Hả?” Ai ngờ, nghe thấy Triệu Ngọc nói chuyện, Jenna dường như ngửi được cái gì, vội vàng tiến đến trước mặt hắn hỏi: “Cảnh sát Triệu Ngọc, anh vẫn còn tra vụ án Hu Lingye bị giết à? Anh tra được cái gì rồi?”

“Đúng rồi!” Vừa thấy Jenna, Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi: “Cảnh sát Jenna à, về vụ án này, tôi vẫn luôn muốn nói chuyện rõ ràng với cô đấy! Phía cảnh sát Maroc các cô, rốt cuộc đã tra tới trình độ nào rồi?”

“Ừm…”

Jenna chớp chớp đôi mắt to, hiển nhiên là đang cân nhắc câu hỏi của Triệu Ngọc.

Thật ra, đừng thấy bây giờ bọn họ biến thành đồng lõa, nhưng đích xác vẫn chưa bình tĩnh lại để trao đổi về vụ án này đâu!

“Được rồi!” Vì thế, Jenna lúc này mới ngồi bên cạnh Triệu Ngọc, nói: “Tôi nói thật với anh nhé, chúng tôi đã xem xét tất cả camera theo dõi xung quanh khách sạn New Moon rồi, thực sự không phát hiện ra kẻ nào hay chiếc xe nào khả nghi cả!

“Hung thủ, thực sự là kẻ chuyên nghiệp nhất mà tôi từng thấy…”

“Không sao đâu, không sao đâu…” Ngay khi nói về vụ án, Triệu Ngọc lập tức tỉnh táo tinh thần, vội vàng nói: “Vậy cô hãy kể cho tôi tất cả chi tiết về vụ án đi! Có lẽ sơ hở của hung thủ nằm trong những chi tiết này đấy!”