← Quay lại trang sách

Chương 1667 Chạy nạn tới Sahara (10)

Khoảng mười một giờ sáng hôm sau, tại cồn cát nào đó sát biên giới, một người đang cầm trong tay kính viễn vọng bỗng nhiên xuất hiện“Con bà nhà nó” Người này thả kính viễn vọng xuống rất nhanh, tức giận mắng: “Chúng ta bị lừa rồi, cái này mà là kính viễn vọng à? Còn không bằng mắt thường của tôi đâu!”

Khi ống nhòm được hạ xuống, một khuôn mặt bị đánh đến mức sưng vù bất ngờ lộ ra, chính là Triệu Ngọc.

“Toàn là hàng vỉa hè mua được ở Risavi cả” Đinh Lam bên cạnh mở chức năng kính viễn vọng trong điện thoại di động ra, vừa quan sát động tĩnh ở cồn cát phía dưới, vừa nói với Triệu Ngọc: “Chủ cửa hàng tặng, đương nhiên là không còn dùng được!”

“Hừ, cô còn nói nữa à!” Triệu Ngọc nhìn xung quanh một cái, oán giận với Đinh Lam: “Trong ba cô gái thì cô là thân sinh, à không, cô là người thân thiết với tôi nhất”

“Nhưng mà sau đó thì sao, tối hôm qua, cô chính là người ra tay nặng nhất! Cô nói xem…” Triệu Ngọc quay đầu lại mà chất vấn: “Tôi không vẩy côn trùng lên người cô, tại sao cô lại mạnh tay như vậy chứ?”

“Anh còn dám nói nữa à? Anh không nhìn ra hả?” Đinh Lam bĩu môi nói: “Đêm qua, nếu như không phải tôi vọt tới đầu tiên thì hai cô gái kia không xé xác anh ra thì sẽ không ngừng lại đâu!”

“Động tác của tôi trông thì khoa trương, nhưng trên thực tế đều là giả, căn bản không đau mà…”

“Thật sao?” Triệu Ngọc vuốt vuốt mặt mình, hậm hực nói: “Tại sao tôi không cảm nhận được chứ?”

“Ha ha…” Đinh Lam cười nói: “Anh rể à, không phải tôi nói anh đâu! Ý kiến hôm qua của anh thật đúng là rất sáng suốt, ngay cả tôi cũng nhìn không ra, nếu không phải bỗng nhiên bị lộ thì không chừng anh đã đạt được ý đồ xấu rồi!”

“Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh lấy những con côn trùng kia từ đâu vậy?”

“Tôi dùng socola để đổi với đám trẻ đó” Triệu Ngọc hậm hực nói: “Nhưng tôi không nghĩ tới, cái bình thuốc kia lại không chắc chắn như vậy, đáng buồn…”

“Có điều, anh đâu mất mát gì!” Đinh Lam lại nói: “Hôm qua, những gì anh muốn nhìn thấy cũng đều thấy cả rồi, chịu mấy phát đánh cũng coi như đáng giá nhỉ?”

“Đáng giá cái rắm! Kế hoạch của tôi vốn dĩ là…”

“Suỵt…”

Triệu Ngọc vừa định nói chuyện thì Jenna bên cạnh bỗng suỵt một cái, đoàn người liền xem xét phía dưới, thấy một đội binh sĩ cưỡi lạc đà xuất hiện ở biên giới sa mạc!

Trên người tất cả những binh sĩ này đều mang theo súng, nhìn cách ăn mặc thì có thể nhận thấy bọn họ chính là đội tuần tra của ngôi nhà tội ác.

Bọn họ tổng cộng có bảy người, tất cả đều ngồi ở trên lạc đà cao lớn, vừa tuần tra vừa nhàn nhã hút thuốc.

Đoàn người Triệu Ngọc nhanh chóng cúi đầu né tránh, núp ở đằng sau cồn cát.

Chờ đến khi đội tuần tra rời đi, bọn họ lúc này mới thò đầu ra khỏi cồn cát.

Nhìn xuống dưới, nơi xa là một ốc đảo sa mạc có diện tích nhỏ, cũng chính là thị trấn Boulifa – ngôi nhà tội ác.

Ở bên ngoài thị trấn có rất nhiều doanh trại quân sự, bởi vì lúc này đang vào buổi trưa, khí hậu nóng bức, nên không có nhiều người trong doanh trại.

Lại nhìn vào trong thị trấn, có một bức tường cao chừng hai mét, bao quanh toàn bộ khu vực trung tâm của thị trấn.

Trên tường có lưới sắt, cách đó không bao xa còn có một trạm canh gác, trên mỗi trạm canh gác đều có binh sĩ phòng thủ.

Bởi vậy có thể thấy được bên trong bức tường chính là nhà tù sa mạc trong truyền thuyết – ngôi nhà tội ác!

Ồ…

Nhìn thấy tình huống phía xa, Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, xem ra, cái gọi là ngôi nhà tội ác không được cao cấp như mình tưởng tượng.

Nhìn từ phía xa, cũng chỉ là một nhà tù sa mạc bình thường mà thôi, nhìn từ độ cao của tường có thể đánh giá được người xây dựng nhà tù này rất keo kiệt, kém xa những nhà tù khác mà Triệu Ngọc đã từng nhìn thấy.

Tách tách, tách tách…

Amerola dùng điện thoại chụp lấy toàn bộ quang cảnh của thị trấn, rồi nói với đoàn người: “Nhiệm vụ tương đối khó giải quyết, các cô có nhìn thấy vật thể lấp lóe trong doanh trại không?”

“Nơi đó chắc không chỉ có một tấm lưới sắt thôi đâu” Cô ta nói: “Nếu như chúng ta muốn chui vào thì thực sự không hề dễ dàng chút nào!”

“Còn nữa…” Jenna nói,

“Chúng ta nhất định phải làm rõ cấu tạo bố cục của những doanh trại này, có lẽ tin tức liên quan tới nhà tù đang ở trong một gian phòng nào đó của doanh trại!”

“Hoàn toàn chính xác” Đinh Lam nói: “Nếu là nhiệm vụ bình thường thì chúng ta có thể bắt một người sống để tra hỏi.

Thế nhưng chúng ta không hề biết tình huống hiện tại như thế nào, nếu bắt người thì chỉ sợ không ổn”

“Nhìn kìa…” Lúc này, Amerola phát hiện ra tình huống nào đó, vội vàng nhắc nhở đoàn người chú ý.

Đoàn người nhìn lại, thấy một chiếc xe chờ tù nhân đời cũ đang chạy trên con đường cái duy nhất dẫn tới ngôi nhà tội ác.

Sau khi xe chờ tù nhân đỗ lại ở cửa, lập tức có binh sĩ tiến lên xem xét giấy tờ chứng minh của lái xe, sau đó lại có mấy tên binh sĩ vào trong xe kiểm tra, sau khi kiểm tra được năm, sáu phút, xe chở tù nhân mới chạy tiếp về phía nhà tù…

“Lại có tù nhân mới tới…”

Jenna nói một câu, sau đó tiếp tục xem xét chiếc xe chở tù nhân kia, thấy sau khi lái vào bên trong nhà tù, xe chở tù nhân lại bị kiểm tra rất nghiêm khắc, sau đó mới vào được nhà tù.

“Hỏng rồi…” Nhìn thấy tình huống này, Jenna khẽ lắc đầu: “Nếu như vậy thì chẳng khác gì tù nhân đã được nhà tù tiếp nhận rồi…”

“Nói cách khác, tư liệu liên quan tới tù nhân và các loại hồ sơ của nhà tù đều ở trong đó!”

“Không phải đã nói là…” Đinh Lam hỏi: “Chúng ta phải xâm nhập vào mạng nội bộ của bọn họ à?”

“Mấu chốt là…” Amerola chậc lưỡi nói: “Xem dáng vẻ mộc mạc của bọn họ, sợ là máy tính và mạng internet cũng không có! Nếu như vẫn dừng lại ở trạng thái nguyên thủy, đều là hồ sơ giấy tờ thì chúng ta không dễ hành động rồi!”

“Chỉ có thể lẻn vào bên trong nhà tù để tìm tư liệu thôi… Chậc chậc…”

“Chờ chút đã, chờ chút đã…” Đinh Lam không đồng ý, vội nói: “Các cô đừng quên một chuyện, nếu như ngôi nhà tội ác không có mạng lưới liên lạc thì làm sao mà Hu Lingye điều tra ra được?”

“Cũng đúng…” Jenna gật đầu.

“Có khi nào…” Amerola phán đoán: “Hu Lingye mua chuộc được người nào trong nhà tù không? Là người đó cung cấp thông tin cho cô ta?”

“Bây giờ nói những lời này cũng không có tác dụng gì!” Đinh Lam chỉ vào doanh địa phía xa, nói: “Chúng ta vẫn phải nghĩ ra biện pháp để đến đó tìm hiểu rõ ràng mới được!”

“Thế nhưng mà…” Amerola nhíu mày: “Chúng ta làm sao có thể qua đó chứ? Chúng ta là nữ, Triệu Ngọc lại là một người có khuôn mặt phương Đông, qua đó tất nhiên sẽ bị nghi ngờ!”

“Cho nên…” Đinh Lam đã tính trước rồi, nói: “Chuyện này phải làm phiền đến hai người rồi!”

“Cái gì? Chúng tôi?”

“Đúng vậy” Đinh Lam nói: “Trước đây, tôi đã từng hoàn thành nhiệm vụ tương tự, thực ra, biện pháp vô cùng đơn giản! Hai cô giả trang thành du khách bị lạc trong sa mạc, tình trạng sức khỏe rất kém”

“Sau đó, các cô đi thẳng đến quân doanh tìm kiếm sự giúp đỡ, rồi giả vờ ngất xỉu…”

“Như vậy, người trong quân doanh nhất định sẽ đưa các cô vào trị liệu, còn các cô có thể thừa cơ hội này mà tìm cách thân mật với bọn họ, tìm kiếm tin tức!”

“Các cô còn là hai người đẹp kiều diễm, các cô hỏi vấn đề gì, khẳng định bọn họ đều sẽ tranh nhau trả lời”

“Thế chẳng phải sẽ thoải mái mà đoạt được tình báo vào tay à? Nếu lo lắng vấn đề mẫn cảm” Đinh Lam miệng lưỡi lưu loát: “Các cô còn có thể nói các cô đều là phóng viên, muốn viết bài đưa tin về ngôi nhà tội ác, như thế sẽ không để lộ ra vấn đề gì!”

“Ừm…” Amerola suy nghĩ một chút, nói: “Ý kiến này không tệ, có điều… Sau khi xong việc thì sao, chúng tôi rời đi như thế nào chứ?”

“Không tệ cái gì! Các cô coi đây là phim điện ảnh à?” Ai ngờ, Jenna lại không đồng ý, phản bác lại: “Các cô căn bản không hiểu rõ ở nơi này đều là loại người nào đâu!”

“Ở chỗ này, phụ nữ căn bản không có nhân quyền, hai chúng ta mà đi vào thì chẳng khác gì dê vào miệng cọp!”

“Những binh sĩ ở trong sa mạc lâu như vậy, trông thấy phụ nữ đều có thể nổi điên, phụ nữ bị bọn chúng hại chết hàng năm chẳng lẽ không ít sao?”

“Hai chúng ta mà vào thì đừng nghĩ tới chuyện sẽ được an toàn không chút tổn hại nào, không được, biện pháp này căn bản là không được…”

“Không thể nào?” Đinh Lam không tin: “Biến thái đến vậy à?”

“Cho tôi xin, nơi này là phía Tây Sahara, vốn dĩ không phải là quốc gia chân chính” Jenna kích động nói: “Những kẻ khống chế nhà tù này trên thực tế đều là phần tử vũ trang, bản thân bọn chúng đã không phải loại tốt lành gì!”

“Chẳng lẽ cô còn hy vọng bọn chúng sẽ giả vờ ga lăng với cô sao?”

“À…”

Ai ngờ, khi ba cô gái kịch liệt thảo luận, Triệu Ngọc bỗng dưng hô lên một tiếng, vừa kinh ngạc vừa ngồi xuống mặt đất.

“Này, nhỏ giọng một chút!” Jenna giật mình, ba người bọn họ nhanh chóng núp vào phía sau cồn cát.

Đinh Lam qua đó, đỡ Triệu Ngọc dậy, dùng tiếng Trung quan tâm hỏi: “Anh rể, anh rể, anh làm sao vậy?”

“Miêu… Miêu Khôn…” Triệu Ngọc cố nuốt nước bọt xuống, sau đó gằn từng chữ nói: “Tôi nhìn thấy… Miêu Khôn!!!”