Chương 1669 Tôi phải vào nhà tù (2)
Hai ngày sau, trên đường lớn duy nhất thông tới ngôi nhà tội ác, một chiếc xe chở tù nhân đang chậm rãi chạy về phía nhà tùTrên xe tất cả có ba tên quản giáo, bốn tên tù nhân.
Giống như trước đây, tất cả bốn tên mặc áo tù nhân đều mang theo khăn trùm đầu màu đen, chân mang xiềng xích và bị còng tay…
Nhưng mà, ngay khi xe chở tù nhân sắp đến ngôi nhà tội ác thì một con lạc đà đột nhiên xuất hiện trên đường lớn!
Con lạc đà kia nằm trên mặt đất, chặn đường đi của xe chở tù nhân.
Có hai người Ả Rập với dáng người thon thả mặc áo choàng dài, đang túm lấy con lạc đà mà kéo, cũng không biết vì sao mà con lạc đà kia không hề động đậy.
“Bíp bíp… Bíp bíp bíp…”
Xe chở tù nhân dừng lại ở phía trước lạc đà, tài xế điên cuồng ấn còi, phát ra âm thanh thúc giục.
Nhưng mà hai người Ả Rập kia cho dù có túm kéo như thế nào đi nữa, lạc đà vẫn bất động như cũ.
Rơi vào đường cùng, hai người đành phải khoát tay ra hiệu, ý là bảo người trên ô tô tới hỗ trợ.
Lạc đà chặn đường là một hiện tượng rất thường gặp trên sa mạc, cho nên tài xế và quản giáo trên xe không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng mở cửa xe, xuống dưới xem xét.
Bọn họ chỉ cho là con lạc đà kia có bệnh gì đó, nhưng nếu bốn người cùng nhau kéo thì tất nhiên có thể kéo nó tới ven đường.
Nhưng mà, sau khi bọn họ đi tới gần thì lại bỗng nhiên phát hiện ra một vấn đề. Bọn họ bất ngờ nhìn thấy con lạc đà kia vốn dĩ không phải là không đi được, mà là móng của lạc đà đã bị trói lại bằng dây thừng.
“Hả?” Ý thức được có chuyện không ổn, hai tên quản giáo kinh hãi, lập tức giơ súng lên.
Nhưng mà hai người Ả Rập đã chuẩn bị ra tay, động tác mạnh mẽ sắc bén, khiến quản giáo không kịp trở tay, súng còn chưa giơ lên đã bị đánh ngất xỉu.
Lúc này, quản giáo ngồi ở trên xe phía xa phát hiện ra bất thường, vội vàng mở cửa xe nhảy xuống, sau đó ghìm súng chĩa ngay vào hai người Ả Rập mà quát lớn: “Không được nhúc nhích! Không được nhúc nhích!”
Ai ngờ, hắn ta chỉ hô “Không được nhúc nhích” được hai lần thì cổ đã bị một người nào đó bất ngờ xuất hiện từ đằng sau ghìm chặt.
Mà cùng lúc đó, một người Ả Rập khác mặc áo choàng dài lại xông đến, cướp lấy khẩu súng của hắn ta.
A… Ô ô ô…
Người kia chỉ hừ hừ vài tiếng, rồi bị ghìm đến mức bất tỉnh.
Thế là ba tên quản giáo bị khống chế dễ dàng, sau khi xác nhận được bọn họ đã bị hôn mê, mấy người Ả Rập lúc này mới tháo mạng che mặt xuống, đó chính là Triệu Ngọc và ba người đẹp.
Có điều, đánh ngất xỉu quản giáo vốn dĩ không phải là toàn bộ kế hoạch của bọn họ, đó chỉ là một cái mở đầu thôi.
Mấy người vươn tay ra hiệu, bắt đầu khẩn trương bận rộn tiến hành bước kế tiếp.
Jenna đến bên cạnh lạc đà, cởi trói cho nó; Amerola tìm kiếm tài liệu liên quan tới tù nhân được vận chuyển trong khoang lái, tìm kiếm tù nhân thích hợp trên đó.
Đinh Lam thì lấy chìa khóa của tù nhân từ trên người quản giáo…
Lúc này, Đinh Lam hiểu được tiếng Ả Rập, sau khi đọc xong, cô lắc đầu với Triệu Ngọc, nhỏ giọng bất đắc dĩ nói: “Triệu Ngọc, tôi đã sớm nói là không được mà, anh nhìn những tên này đi, tất cả đều là tên châu Phi điển hình, bọn họ vừa nhìn thấy bề ngoài của anh là anh lập tức bị lộ đấy!”
“Hơn nữa, anh lại không biết nói tiếng Ả Rập…”
“Đừng nói nhảm!” Triệu Ngọc lại khăng khăng chỉ vào một cái tên trên danh sách, nói: “Cái này đi, số 1095, nói cho tôi biết, tôi tên là gì?”
“Cavan Caravan!” Amerola giới thiệu: “Tội phạm cướp bóc giết người ở Ront Meire, từng giết một người…”
“Đi thôi…” Triệu Ngọc chỉ vào tù nhân trong xe, nói: “Dẫn người đi thôi? Chúng ta vừa thay quần áo vừa nhớ có được không?”
Nghe theo Triệu Ngọc, Amerola vội vàng lên xe, dẫn một tù nhân mặc áo in số 1095 từ trên xe xuống.
Tù nhân kia không biết có chuyện gì xảy ra, bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, đi đường cũng không vững.
Đinh Lam đi tới, tháo khăn trùm đầu của hắn ta xuống, kết quả, ba người đồng thời trợn tròn mắt.
Tù nhân có tên là Cavan Caravan này là một… người da đen!!!
“Mẹ nó…” Triệu Ngọc oán trách Amerola: “Tại sao cô không nói sớm?”
“Trên tư liệu đâu có ảnh chụp!” Amerola phản bác lại.
“Kopanie domu… Wadamaka…” Cái người da đen tên là Cavan Caravan bị dọa đến mức không biết làm sao, nói ra một tràng ngôn ngữ mà nhóm Triệu Ngọc không hiểu.
“À…” Amerola bất đắc dĩ nhún vai, giới thiệu nói: “Người này đang nói tiếng Berber…”
“Được rồi, tôi cũng đã nói rồi, kế hoạch của anh căn bản là không thực tế!” Đinh Lam như trút được gánh nặng, khoát tay nói: “Tôi thật sự không rõ, tại sao tôi phải đi theo anh làm trò điên loạn như vậy chứ!?”
“Người khác đều muốn vượt ngục, mà anh lại nghĩ trăm phương ngàn kế để đi vào!”
“Hiện tại thì hay rồi, kế hoạch của chúng ta chẳng những không thành, ngược lại còn bại lộ mục tiêu! Còn chờ gì nữa? Nhanh chóng rút lui thôi!”
“Wykop w domu, silnik…” Người da đen tiếp tục nói loạn.
“Con mẹ nó!” Triệu Ngọc đánh một quyền, trực tiếp khiến Cavan Caravan ngất xỉu, sau đó nói với Đinh Lam: “Không được, kế hoạch vẫn như cũ, nếu như trên thủ tục bàn giao không có ảnh chụp, vậy thì người ở bên trong cũng chưa chắc đã có tư liệu kỹ lưỡng hơn!”
Lúc này, nghe thấy những tù nhân khác trên xe truyền đến động tĩnh, Amerola nhanh chóng ghìm súng lên xe.
Triệu Ngọc thì lấy chìa khóa trong tay Đinh Lam, mở còng tay và xiềng chân của Cavan Caravan, bắt đầu cởi quần áo của tù nhân ra.
“Triệu Ngọc, anh điên rồi à?” Đinh Lam giữ chặt Triệu Ngọc, phản đối: “Anh cứ thế đi vào thì nhất định sẽ lộ ra sơ hở! Lộ ra sơ hở thì sẽ bị thẩm vấn, đừng nói tới cứu cha nuôi mà ngay cả chính anh cũng không thể ra được đâu!”
“Cô yên tâm đi! Tôi biết tôi đang làm gì!” Triệu Ngọc đẩy Đinh Lam ra, tiếp tục thay quần áo của tù nhân: “Chỉ cần tôi có thể vào là sẽ giải quyết được mọi chuyện rồi!”
“Thế nhưng mà…” Đinh Lam vẫn muốn phản bác.
“Không còn kịp nữa rồi!” Triệu Ngọc quát: “Nhanh chóng đọc tư liệu cho tôi!”
“Cái này…” Mặc dù Đinh Lam biết ý nghĩ của Triệu Ngọc điên cuồng ngây thơ, nhưng vẫn nghe theo yêu cầu của Triệu Ngọc, đọc cho hắn tư liệu liên quan tới Cavan Caravan.
Mà Triệu Ngọc cũng nhanh chóng lột Cavan Caravan ra sạch sành sanh, sau đó mặc quần áo của hắn ta vào.
“Yên tâm đi, em gái!” Sau khi thay quần áo xong, Triệu Ngọc nhẹ nhàng ghì bả vai Đinh Lam một cái: “Tôi nhất định sẽ cứu được cha nuôi của cô, cha vợ của tôi ra!”
“Lẩu gà Phong Điếm rất có tiếng, chờ sau khi chúng ta ra khỏi đây, cả nhà chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa nhé!”
“Đi đi, đi đi!” Lúc này, Jenna đã xử lý xong lạc đà, chạy tới thúc giục: “Bên nhà tù kia chẳng mấy chốc sẽ có người tới, chúng ta còn phải mang theo thứ vướng víu này nữa đấy, nhất định phải đi nhanh lên!”
“Anh rể!” Đinh Lam bỗng nhiên ôm chặt lấy Triệu Ngọc, đồng thời hôn lên mặt hắn một cái, sau đó chân thành dặn dò hắn: “Anh nhất định phải cẩn thận đấy!”
“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc cười nói: “Nhà tù đối với tôi chỉ là việc nhỏ như con thỏ, tôi là người trong nghề từng lăn lộn ở nhà tù rồi!”
Lời này của Triệu Ngọc không phải là giả, trước khi xuyên không, hắn thật sự chính là “người trong nghề”, từng ngồi xổm trong nhà tù, chỉ là có điều, lần này đổi thành nhà tù của nước ngoài thôi.
Nhưng mà, Đinh Lam vẫn ôm chặt lấy Triệu Ngọc không thả.
“Em gái à…” Triệu Ngọc nhẹ nhàng vỗ vỗ cô, khuyên nhủ lần nữa: “Yên tâm đi! Tôi sẽ không sao đâu, không phải chúng ta vẫn còn kế hoạch dự bị à? Yên tâm đi!”
Nghe thấy Triệu Ngọc khuyên giải như thế, Đinh Lam mới buông lỏng tay ra.
“Cảnh sát triệu Ngọc” Lúc này, Jenna vừa dắt lạc đà, vừa nhanh chóng hôn một cái lên mặt Triệu Ngọc, nói: “Yên tâm đi, nếu như mười ngày sau vẫn chưa có động tĩnh gì thì tôi sẽ báo cáo với cấp trên, để người của chúng tôi nghĩ biện pháp cứu anh ra!”
“OK!” Triệu Ngọc gật đầu.
“Tôi cũng muốn ôm một cái!” Amerola cũng nhanh chóng tiến lên ôm lấy Triệu Ngọc, dặn dò: “Yên tâm, trong cơ thể anh có thiết bị định vị áp dụng kỹ thuật Nano, sẽ không bị phát hiện ra đâu!”
“Còn nữa…” Cô ta đưa cho Triệu Ngọc một cái máy truyền tin màu đen: “Đây là thiết bị truyền tin bằng bluetooth, hai bên có miếng dán, có thể đính vào những vật khác nhau”
“Sau khi đi vào, anh cẩn thận xử lý, nhất định không thể để bọn họ phát hiện ra!”
“Hiểu rồi, hiểu rồi!” Triệu Ngọc vỗ nhẹ lên lưng Amerola.
Amerola cũng hôn Triệu Ngọc một cái, lại nói: “Thực ra, đêm hôm đó, nếu như côn trùng của anh không bị lộ thì thật tốt biết bao!”
“Ừm… Cái này…”
Nói xong, tiểu thư Amerola vứt lại cho Triệu Ngọc một ánh mặt mị hoặc, ba cô gái lúc này mới cõng tù nhân đang hôn mê kia lên lưng lạc đà, sau đó rời khỏi đường cái, tiến vào sa mạc…
Mà các cô gái vừa đi không lâu thì ngay phía trước, một chiếc xe cảnh sát bất ngờ chạy tới để trợ giúp!
Được rồi!
Triệu Ngọc nhìn xe cảnh sát, trong lòng nói thầm, trò hay đã bắt đầu rồi!
Cha vợ, hãy chờ ông đây nhé, ông đây đến rồi!!!