← Quay lại trang sách

Chương 1670 Tôi phải vào nhà tù (3)

Từ khi tiến vào sa mạc đến nay, Triệu Ngọc kiểu gì cũng sẽ nhớ tới hai bộ phim truyền hình điện ảnhMột là “Kế hoạch chim ưng” của Thành Long, trong bộ phim đó, nhân vật chính cũng dẫn theo ba người đẹp vào sa mạc.

Chỉ có điều, bọn họ đi vào sa mạc là để tìm kho báu, còn mình tiến vào sa mạc lại vì muốn tìm nhà tù.

Một bộ phim khác thì là phim “Vượt ngục” của Mỹ.

Trong phim “Vượt ngục”, nhân vật chính vì cứu anh em của mình mà tiến vào nhà tù, còn mình thì lại vì cứu cha vợ Miêu Khôn.

Triệu Ngọc cảm thấy tâm tình của mình không khác gì so với nhân vật chính, chỉ có điều, hắn không nghĩ tới, muốn tiến vào nhà tù sa mạc – ngôi nhà tội ác này còn khó hơn nhiều so với vượt ngục.

Bởi vì, sau khi điều tra hai ngày, hắn biết được ngôi nhà tội ác vốn dĩ không phải là một nhà tù chân chính, mà là… hắc ngục danh xứng với thực!

Phạm nhân bị giam giữ ở đây chỉ có một phần nhỏ là tội phạm chân chính, càng nhiều hơn đều là tội phạm chính trị, phần tử khủng bố, thậm chí còn có rất nhiều người vô tội bị bắt cóc tới đây!

Những người vô tội này đa số đều là phú thương có tiền hoặc du khách, sau khi nhà tù bắt người, chúng sẽ tiến hành bắt chẹt người nhà, chỉ khi giao đủ tiền mới có thể thả người ra!

Nếu như không cho đủ tiền thì sẽ bị giam giữ vô thời hạn, thậm chí còn có thể bị giày vò đến chết.

Cho nên, dân bản xứ nói đùa rằng nhà tù này chính là hải tặc Somalia trong sa mạc, bản thân sự tồn tại của nó chính là một loại tội ác, cho nên mới bị mọi người gọi là… ngôi nhà tội ác!

Cũng chính bởi vì tính chất đặc thù của nhà tù nên Triệu Ngọc muốn đi vào nhà tù làm một tù nhân cũng là chuyện vô cùng khó khăn.

Hắn không thể giống nhân vật chính trong “Vượt ngục”, tùy tiện cướp ngân hàng là có thể được đưa vào nhà tù chỉ định. Nếu như Triệu Ngọc lựa chọn làm như vậy, chỉ sợ căn bản không vào được nhà tù, mà còn bị những phần tử vũ trang kia trực tiếp đánh chết!

Cho nên, sau khi đau khổ suy nghĩ hai ngày, Triệu Ngọc mới nghĩ đến một biện pháp độc nhất vô nhị, chẳng những phải cướp xe chở tù nhân, hơn nữa, còn phải trao đổi lai lịch với một tên tù nhân trong đó, cưỡng ép biến mình thành một tù nhân!

Chiêu này đúng là không có ai nghĩ tới, cho nên sau khi Triệu Ngọc nói ra, liền bị Đinh Lam dẫn đầu ba cô gái phản đối mãnh liệt.

Không hề nghi ngờ, cách làm này không có gì khác với việc chịu chết, Đinh Lam đương nhiên sẽ không đồng ý.

Nhưng mà, Triệu Ngọc đã tính toán trước rồi, cho là mình hoàn toàn có thể đảm nhiệm, nên nhiều lần kiên trì muốn áp dụng kế hoạch này.

Lý do của Triệu Ngọc có rất nhiều, điểm quan trọng nhất cũng là bởi vì hắn có hệ thống đạo cụ cường đại, bây giờ, hắn còn có mấy cái máy bay tàng hình có thể sử dụng, lỡ như gặp phải phiền phức thì tùy lúc đều có thể bay đi!

Tiếp theo, hắn đã biết Miêu Khôn đang bị giam bên trong ngôi nhà tội ác, tất nhiên hắn hy vọng có thể nhanh chóng gặp ông, một là để hỏi rõ ràng tất cả tình huống, hai là bảo đảm Miêu Khôn an toàn.

Tiếp theo, bởi vì chuyện người giàu nhất thế giới Lundy cũng có quan hệ trọng yếu với nhà tù này, nên Triệu Ngọc buộc lòng phải cân nhắc kĩ, một khi tin tức bị rò rỉ ra ngoài thì tất nhiên sẽ sinh ra càng nhiều chuyện ngoài ý muốn hơn.

Phải biết là Jenna đại diện cho chính phủ Maroc, Amerola đại diện cho tập đoàn Yusuf, còn có Jacob cùng tất cả các nhóm đặc vụ của các quốc gia khác đều đang chú ý cao độ vào tin tức của Lundy.

Nếu như mình có thể tìm được manh mối của Lundy từ ngôi nhà tội ác, thì có thể giành được cơ hội trời ban, để phòng Đặc Cần chiếm được thế chủ động.

Bởi, cho dù là vì an nguy của cha vợ hay là nhiệm vụ của phòng Đặc Cần đi nữa, Triệu Ngọc đều cho rằng mình cần phải mạo hiểm một chuyến.

Nếu như không phải hắn cần đoàn người Đinh Lam trợ giúp để vào nhà tù thì hắn thậm chí sẽ không thương lượng với bọn họ, đã sớm ra tay rồi!

Có điều, cuối cùng vẫn là hắn thuyết phục được Đinh Lam đồng ý với kế hoạch của hắn.

Thực ra, Đinh Lam không hề có cách nào khác, thứ nhất là cô cũng nghĩ đến an nguy của Miêu Khôn; thứ hai, cô cũng muốn biết rõ ràng chân tướng mọi chuyện, lo lắng sẽ bị băng đảng khác chiếm được tiên cơ trong chuyện Lundy này.

Bởi vậy, ở trong hai ngày qua, bọn họ cùng nhau bày ra kế hoạch vào nhà tù.

Cuối cùng cũng áp dụng thành công.

Giờ phút này, Triệu Ngọc cùng ba tên phạm nhân khác ở cùng nhau, bị áp giải lên xe chở tù nhân, đưa vào ngôi nhà tội ác.

Vừa tiến vào cửa lớn nhà tù, còn chưa xuống xe, Triệu Ngọc đã ngửi thấy một thứ mùi không quá thoải mái, tanh tưởi, buồn nôn, ẩm ướt, bẩn thỉu còn kèm theo một mùi máu mốc meo, loại mùi này khiến Triệu Ngọc cảm thấy hết sức quen thuộc, dường như đây là mùi chung của tất cả các nhà tù rồi.

Bởi vì xe chở tù nhân bị tập kích cho nên các quản giáo coi trọng cao độ, trong lúc bàn giao, họ đã phái ra lực lượng gấp đôi bình thường.

Trên người Triệu Ngọc mang theo một cái máy truyền tin, thứ này vô cùng quan trọng, để sau này liên lạc với đoàn người Đinh Lam.

Bởi vì là sản phẩm điện tử nên rất dễ bị đối phương tìm thấy, cho nên Triệu Ngọc đã sớm dán nó dưới gầm xe chở tù nhân, chờ sau này lấy về.

Sau khi các cảnh sát nói chuyện với nhau, bọn họ tháo từng cái khăn trùm đầu xuống, khi bọn họ lưu ý thấy Triệu Ngọc là một người phương Đông thì tất nhiên cảm thấy hơi kỳ quái.

Nhưng bọn họ vẫn nhanh chóng dựa theo tiến trình, đưa đoàn người Triệu Ngọc vào bên trong nhà tù, bắt đầu tiến hành soát người kiểm tra, sắp xếp gian phòng.

Nói thật, đối với lần tập kích này, các quản giáo vốn dĩ hơi khó hiểu, bọn họ không rõ những tên cướp xe kia rốt cuộc có ý định gì?

Tù nhân không ai chạy mất, xe chở tù nhân cũng không bị động đến, ngoại trừ ba tên quản giáo bị người ta đánh ngất xỉu ra, bọn họ căn bản không có bất cứ tổn thất nào.

Có điều, đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy thì vẫn phải điều tra, bọn họ phái ra một đại đội lính tuần tra đuổi bắt bọn cướp xe.

Ngoài ra, bọn họ cũng muốn thẩm vấn tù nhân xem chuyện đó liệu có liên quan tới bọn chúng không?

Nhất là Triệu Ngọc – người rõ ràng bất thường kia.

Lúc đầu, Triệu Ngọc chuẩn bị một thiết bị cải trang tàng hình, muốn giả dạng thành một người da đen.

Nhưng mà nghĩ lại, thiết bị cải trang tàng hình chỉ có thể thay đổi khuôn mặt, chứ không thể thay đổi được thân thể, ngẫm lại xem, đầu mình là một người da đen điển hình, thân thể lại là thân thể của người da vàng, họ sẽ không coi hắn là yêu quái để xử lý đấy chứ?

Thế là, Triệu Ngọc dứt khoát duy trì diện mạo của mình như trước, thản nhiên tiếp nhận quản giáo thẩm vấn.

Hắn cũng không thèm đếm xỉa gì đến thứ khác, một lòng nghĩ chỉ cần có thể vào nhà tù là có thể nhìn thấy Miêu Khôn. Cho nên, thích thế nào thì cứ như vậy đi!

Có điều, mặc dù không thèm đếm xỉa nhưng khi thẩm vấn, hắn vẫn dùng máy phiên dịch đồng thanh đổi thành tiếng Berber, nói ra một tràng tiếng Berber chính gốc.

Ai ngờ, một chuyện lạ xảy ra, trong lúc thẩm vấn, Triệu Ngọc chợt phát hiện các quản giáo dường như không đặc biệt để ý đến lai lịch của mình, cứ như gương mặt phương Đông của mình chẳng ảnh hưởng đến lai lịch của tù nhân vậy.

Thế là, Triệu Ngọc thấy được hy vọng, bắt đầu nói hươu nói vượn, trước tiên nói mình là con lai, đừng thấy hắn trông giống người châu Á, nhưng trên thực tế hắn là một thổ dân châu Phi điển hình.

Sau đó, hắn lại không ngừng cường điệu mình là người vô tội, là bị oan uổng, mơ mơ hồ hồ bị bắt tới đây, nói đến đoạn cao trào, hắn còn vừa nước mắt vừa nước mũi, giả vờ vô cùng đáng thương.

Thẩm vấn hơn nửa giờ, các quản giáo mặc dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi gì nhiều, dứt khoát cấp cho Triệu Ngọc đệm chăn và các loại đồ dùng hằng ngày, sau đó để hắn tiến vào nhà tù!

Không thể nào?

Như vậy cũng được à?

Triệu Ngọc không nghĩ tới mọi chuyện sẽ thuận lợi đến vậy, hắn thậm chí còn tưởng sẽ bị đánh hoặc là gặp phải loại tra tấn bức cung gì đó.

Xem ra, ngôi nhà tội ác này quả nhiên là giống như truyền thuyết bên ngoài, chế độ quản lý tương đối tùy ý.

Thế là Triệu Ngọc cùng ba người mới khác bị đưa vào nhà tù.

Bên trong phòng giam bốc mùi khó chịu, bọn họ vừa mới đi vào, hai bên hành lang trong nhà tù lập tức vỡ trận, nhất là khi nhìn thấy Triệu Ngọc là một người châu Á, tiếng kêu to, tiếng huýt sáo càng thêm kịch liệt, thậm chí còn có người vươn tay ra khỏi lan can, bắt tay với lấy Triệu Ngọc…

Ba người khác chắc là lần đầu gặp phải chuyện này, nhất thời bị dọa sợ, toàn thân run rẩy. Nhưng Triệu Ngọc lại không có cảm giác gì…

Theo lý thuyết, người mới tới nhà tù thì bên nhà tù chắc sẽ sắp xếp phòng đơn hoặc phòng đôi vài ngày để người mới dần thích ứng, sau đó mới vào gian phòng tập thể, làm vậy có thể giảm xác suất người mới bị bắt nạt.

Nhưng mà ngôi nhà tội ác lại không giống như vậy, họ trực tiếp nhốt Triệu Ngọc vào một phòng giam mười mấy tù nhân!

Tất cả mười mấy tù nhân đều là kẻ già đời trong nhà tù, thấy Triệu Ngọc mới đến, ai cũng cười đến mức không ngậm được miệng…

“Ha ha ha, lần này đúng là may mắn quá, không ngờ lại có một tên thanh tú như vậy đến đây” Một người vóc dáng khôi ngô đầu trọc xoa bàn tay nói: “Buổi tối hôm nay, cuối cùng cũng có thể hưởng thụ rồi, ha ha ha…”

“Này… Các đại ca kiềm chế một chút đi…” Một tên khác đã có tuổi, râu quai nón nói: “Nhìn thể trạng nhỏ bé của hắn thế này, đừng để bị mấy người chơi chết ngay ngày đầu tiên chứ! Tôi không muốn bị ăn gậy giống như lần trước đâu…”

“Ha ha ha…” Một người da đen cao lớn cười nói: “Yên tâm đi! Chúng ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt, a a a a…”

Lúc nói chuyện, tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười dâm dê, xúm về phía Triệu Ngọc…