← Quay lại trang sách

Chương 1672 Sóng gió ở nhà tù (2)

“Này!”Ngay tại thời khắc nhà tù lặng ngắt như tờ, Triệu Ngọc bỗng nhiên đập tay lên vai của tên khỉ ốm vừa đi tiểu lên giường mình, nhất thời khỉ ốm bị dọa đến mức co quắp trên mặt đất.

“Tôi hỏi anh” Triệu Ngọc thân thiết hỏi: “Giường của anh là cái nào?”

“Cái này… Cái này… A, là cái kia, chỗ ấy!” Khỉ ốm nhanh chóng chỉ vào một chiếc giường gần cửa phòng giam, run rẩy trả lời: “Số 1888, cái đó là của tôi!”

“Ồ… Số may mắn đấy nhỉ!” Triệu Ngọc gật gật đầu, lúc này mới buông tay ra và nói: “Vậy thì được, sau này tôi sẽ ngủ giường của anh!” Sau đó, hắn chỉ vào chiếc giường đầy mùi nước tiểu: “Giường này tôi đổi cho anh, anh cứ ngủ ở đây đi!”

Nói xong, Triệu Ngọc nghênh ngang đi về phía giường số 1888, sau đó không coi ai ra gì mà nằm lên giường.

“Ôi chao…” Mặc dù cái giường này cũng có một mùi hôi chua gay mũi, nhưng Triệu Ngọc vẫn duỗi lưng một cái, sau đó nằm ở trên giường, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi…

Cái này…

Những tù nhân khác vẫn ở trong trạng thái kinh hãi, cho dù là ai cũng không dám tin tưởng cảnh tượng xảy ra vừa rồi là thật!

Bọn chúng cho rằng trên thế giới này, đúng thật là có không ít đại lực sĩ, nhưng sức lực có thể lớn đến trình độ nghịch thiên như thế thì căn bản không có khả năng tồn tại.

Huống chi, Triệu Ngọc vẫn là kiểu người trông không quá cường tráng.

Nhưng mà, cho dù sự việc có không thể tưởng tượng nổi như thế nào đi nữa thì vẫn là sự thật đã xảy ra rồi, tất cả bọn chúng đều chứng kiến rõ ràng, không thể không tin.

Bởi vì vách tường bị thủng một lỗ lớn, tù nhân ở phòng giam sát vách nhìn hồi lâu, lúc này mới có người mở lời hỏi một câu: “Này, có chuyện gì xảy ra thế? Tại sao ông to con kia lại bị đập vào tường thế?”

“Đúng đấy…” Một người khác ngồi xổm xuống xem xét thương thế của Big Mac, thở dài nói: “Mấu chốt là tự sát như vậy đâu thể chết được! Không phải khổ cái thân sao? Nhìn vết thương kìa, đau chết đi được…”

Tút tút…

Tút tút…

Rất nhanh, các quản giáo xuất hiện bên ngoài nhà tù, các quản giáo chạy tới không biết vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy hai phòng giam bỗng nhiên “thông nhau” như vậy, tất nhiên là không thể ngồi xem mà không để ý tới, lập tức mở của nhà tù để vào xem xét.

Sau khi nhìn thấy Big Mac da đen ngồi ở chỗ lỗ thủng lớn, các quản giáo đều đồng loạt lộ ra vẻ mặt không thể tin được, vội vàng hỏi đám đông: “Ai có thể nói cho tao biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không!?”

Nghe thấy lời tra hỏi của quản giáo, tất cả đám tù nhân đều đưa mắt nhìn về phía Triệu Ngọc, nhưng họ lại thấy Triệu Ngọc đang nằm thẳng trên giường, vểnh chân bắt chéo, nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Hả?” Quản giáo nhìn Triệu Ngọc một cái, tự nhiên càng thêm nghi ngờ.

“À… À…” Tên râu trắng đại ca cuối cùng cũng kịp phản ứng, vội vàng cung kính chào các quản giáo một cái, sau đó chỉ vào Big Mac da đen và nói: “Báo cáo cán bộ, Baboka tự sát không thành, không cẩn thận đụng sập vách tường!!”

“Cái gì?” Quản giáo sững sờ, tròng mắt suýt chút nữa đã rơi xuống đất, vội vàng hỏi những người khác: “Ông ta nói thật sao? Không phải đánh nhau đấy chứ?”

“Ừm…” Đám tù nhân anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lúc này mới nhanh chóng gật đầu nói: “Không sai đâu cán bộ, là Baboka nghĩ quẩn, tự mình đụng vào tường!”

“Đúng, không sai không sai” Tên râu trắng vội vàng nói: “Chúng tôi không đánh nhau, ngài còn không biết đến Baboka sao? Ai dám đánh nhau với hắn ta chứ?”

“Chậc chậc… Cũng đúng…” Các quản giáo liếc nhìn nhau một cái, liên tục gật đầu, một người trong đó nhìn vách tường mà oán giận: “Tường của nhà tù chúng ta sao mà yếu thế? Như vậy mà cũng có thể đánh thủng, may mà không phải đâm vào tường ngoài đấy!”

“Baboka cũng thật là” Một quản giáo khác tiếc hận nói: “Tháng này, hắn ta còn có mấy trận đấu đấy! Lần này, sợ là đội trưởng đại nhân sẽ thất vọng lắm đấy nhỉ?”

“Được rồi” Lại một quản giáo khác chỉ vào Big Mac, nói: “Nhìn hắn ta bị đâm nặng như vậy, mấy cậu hãy nhanh chóng đưa hắn ta đến phòng y tế đi! Đừng để lại có thêm người chết đấy…”

“Đúng đúng đúng…” Đám quản giáo lúc này mới kịp phản ứng, rồi nhanh chóng dặn dò tên râu trắng: “Bọn mày phái mấy người nhấc nó đi phòng y tế đi!”

“Vâng vâng vâng…” Tên râu trắng liên tục xưng vâng, rồi sắp xếp người, bắt đầu nhấc Big Mac đi.

“Kỳ quái…” Lúc này, có một quản giáo đứng gần đó nhìn ra có sự bất thường, miệng lẩm bẩm: “Nếu là đập đầu vào tường tự sát mà phá luôn tường thì lưng phải quay vào trong chứ?”

“Nhưng tại sao nó lại ngửa mặt vào trong thế?” Quản giáo nhíu chặt chân mày, tiếp tục lẩm bẩm: “Chẳng lẽ… là nó ngã đụng tường?”

“Không phải, không phải đâu…” Tên râu trắng vội vàng giải thích: “Hắn ta vốn dĩ nằm sấp, nhưng vừa rồi bọn tôi vừa lật lại…”

“À…” Bấy giờ các quản giáo mới không nghi ngờ nữa, lập tức chỉ huy đám tù nhân nhấc người vào phòng y tế.

Không bao lâu sau, bọn chúng lại tìm được gạch và xi măng, để đám tù nhân hai bên tự mình ra tay, bịt kín lỗ thủng trên vách tường.

Trong toàn bộ quá trình, Triệu Ngọc vẫn nằm trên giường nghỉ ngơi từ đầu đến cuối, mà những tù nhân khác cũng giữ chặt miệng từ đầu đến cuối, không người nào dám nói đến chuyện vừa xảy ra.

Xem ra, đại ca râu trắng coi như có chút đầu óc, ông ta biết Triệu Ngọc mạnh mẽ như vậy, nếu như tùy tiện nói thật với bên ngoài thì sau này nhất định sẽ bị Triệu Ngọc trả thù.

Dù sao trận đánh vừa rồi thật sự gây chấn động, một cú đấm của Triệu Ngọc đã khiến Big Mac da đen vốn có thể trọng hơn 100 cân bị đánh bay vào tường, nếu đổi lại là người khác thì chẳng phải chết chắc rồi à?

Còn nữa, nếu như bọn chúng thật sự báo cáo tình huống với quản giáo, người trong phòng đều có thể chứng minh là Triệu Ngọc làm, nhưng các quản giáo cũng phải tin mới được chứ?

Nếu xui xẻo thì sẽ chọc khiến quản giáo cảm thấy phản cảm, gây bất lợi đối với bọn chúng.

Cho nên, tất cả đám tù nhân đều lựa chọn giữ im lặng, ai cũng không dám nhắc đến.

Có điều, trầm mặc thì trầm mặc, nhưng người nào cũng không thể xem như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, trong lúc nhất thời, mỗi người đều cảm thấy như có gai ở sau lưng, không tài nào yên tâm được.

Mặc dù Triệu Ngọc đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng đại đa số người chỉ dám len lén nhìn Triệu Ngọc vài lần, còn có một phần nhỏ thậm chí không dám nhìn thẳng hắn…

Thực ra ngay từ đầu, Triệu Ngọc thật sự đúng là không nghĩ tới sẽ phải dùng đến đạo cụ trong hệ thống, hắn thật sự chỉ muốn dùng cú đấm chơi một trận để giải tỏa áp lực một chút.

Thế nhưng khi đột nhiên nhìn thấy một Big Mac cao tầm hai mét, trong lòng của hắn thật sự không chắc, cho nên mới dứt khoát, hoặc không làm, hoặc đã làm thì làm cho xong, trực tiếp đánh cho bọn chúng cảm thấy chấn động nhất!

Triệu Ngọc am hiểu quy tắc sinh tồn trong nhà tù, nếu thật sự ở trong nhà tù thì chỉ có hai điểm quan trọng nhất, một là bối cảnh, hai là nắm đấm!

Điểm thứ nhất thì hiển nhiên là Triệu Ngọc không có, cho nên chỉ có thể tận dụng ở điểm thứ hai.

Hắn cảm thấy, thông qua cú đấm vừa rồi, hắn đã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ trong việc trấn áp đối phương, bước tiếp theo chính là nhanh chóng tìm kiếm cha vợ Miêu Khôn.

Triệu Ngọc được đưa tới nhà tù vào giữa trưa, bởi vì chuyện cướp xe nên hắn bị dẫn đi thẩm vấn, cho nên bị trễ thời gian ăn cơm trưa, không đi đến phòng ăn.

Mà buổi chiều, lúc đầu có thời gian lao động, nhưng cũng bị việc tu sửa vách tường làm chậm trễ.

Triệu Ngọc chỉ có thể chờ đến hơn sáu giờ, mới đi theo đám tù nhân trong phòng giam đi đến phòng ăn dùng cơm.

Phòng ăn của nhà tù vô cùng đơn sơ, điều kiện vệ sinh càng kém đến mức thậm tệ, con ruồi bay loạn, khắp nơi đều là thứ mùi khó ngửi, căn bản không có nổi cảm giác muốn ăn.

Từ đó có thể biết được cơm tù của phòng ăn tất nhiên không khá hơn chút nào, Triệu Ngọc nhìn trên bàn ăn, có canh, có cháo dinh dính, căn bản là không biết được làm từ cái gì?

Có điều, Triệu Ngọc không có tâm tình bắt bẻ những thứ này, hắn bưng khay đồ ăn trong nhà ăn lên, vừa đi về vừa tản bộ, hai mắt vẫn luôn tìm kiếm hình ảnh quen thuộc đó.

Nhưng mà, nhà ăn có thể chứa tới hơn hai trăm người này gần như đã kín chỗ, Triệu Ngọc tản bộ tầm vài vòng, thẳng đến khi dùng cơm xong, hắn vẫn không thấy bóng dáng của Miêu Khôn đâu…