← Quay lại trang sách

Chương 1674 Sóng gió ở nhà tù (4)

Tút tút…Tút tút…

Mấy phút sau, một lượng lớn quản giáo vọt vào phòng giam của Triệu Ngọc, một bên thổi còi tập hợp, một bên lôi đám tù nhân trốn ở dưới giường cùng phòng vệ sinh đến vị trí trung tâm, để đoàn người hai tay ôm đầu, đứng thành hai hàng.

Khiến các quản giáo hiếu kỳ chính là nhóm tù nhân này ai cũng đi đứng lảo đảo, tất cả dường như không thể đứng nổi, có người còn đang phát run.

“Chuyện gì xảy ra thế hả?” Lúc này, một cán bộ quản giáo đứng ở trước mặt mọi người nói: “Tập thể phòng giam bọn mày bị trúng tà à? Ban ngày thì có người tự sát, ban đêm lại làm ra cái chuyện gì thế này?”

“Ồn ào cái gì hả, cứ như quỷ khóc sói gào ấy! Có phải không muốn bị giam nữa hay không?”

“Không… Không không không…”

Đoàn người vội vàng lắc đầu, tất cả ánh mắt lại rất mất tự nhiên mà nhìn về phía Triệu Ngọc.

Giờ phút này, Triệu Ngọc đã khôi phục diện mạo thật sự của hắn, hắn không nhúc nhích, đứng ở ngoài cùng nhất của hàng ngũ, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

“Nói đi!” Cán bộ quản giáo dùng gậy cảnh sát đập lên giường, tức giận quát: “Có thể yên tĩnh một chút không, hôm nay có giải bóng đá châu Phi, Ai Cập với Nigeria, có Farah ra sân đấy, bọn mày có để cho bọn tao yên tĩnh xem trận bóng đá không hả?”

Nhưng mà, sau khi cán bộ quản giáo nói xong, lại phát hiện ra đám tù nhân vẫn trông mất hồn mất vía.

“Đúng là sống gặp ma mà!” Cán bộ quản giáo dùng dùi cui chỉ vào tên râu trắng, nói: “Sagan, mày nói gì đi chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Báo… Báo cáo cán bộ, ừm… Ừm…” Lúc này, râu trắng làm đại ca không thể không nói, ông ta tiến về phía trước một bước, ánh mắt vẫn luôn nhìn về Triệu Ngọc phía xa.

“Ưm a cái gì…” Cán bộ quản giáo một tay kéo ông ta về trước người, tức giận hỏi: “Tao nói cho bọn mày biết, Baboka không thể đi thi đấu, đội trưởng quản giáo đã rất tức giận rồi…”

“Nếu như mày không nói, tao sẽ giam tất cả bọn mày lại, còn dám cứng đầu nữa thì tao sẽ để cho bọn mày đi khu nghỉ dưỡng ma quỷ một tháng đấy!”

“Không… Không không không…” Tên râu trắng nhanh chóng xua tay nói: “Cán bộ, cán bộ, thật xin lỗi, thật xin lỗi!”

“Tôi… Tôi… tôi, chúng tôi…” Trong lúc nói chuyện, ông ta lại tràn ngập sợ hãi, nhìn Triệu Ngọc một cái, lúc này mới quyết tâm nói: “Vừa rồi, chúng tôi vừa chơi trò chơi! Thật sự rất xin lỗi, chúng tôi không biết sẽ quấy rầy ngài xem đá bóng!”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…”

Nói xong, ông ta nhanh chóng quay người lại, lật ra một bao thuốc lá từ dưới đáy giường của mình, dúi vào tay của đội trưởng quản giáo.

“Mẹ nó!” Đội trưởng quản giáo nhận lấy thuốc lá, tức giận nói: “Có phải bọn mày mấy ngày nay không bị ăn đánh, nên thấy cái mông ngứa ngáy rồi không, hả?”

“Chơi trò chơi? Chơi trò chơi gì vậy?”

“Ừm… Chơi… Chơi trò chơi giả thần giả quỷ, xem ai hóa trang đáng sợ nhất, không… không cẩn thận, bị… bị dọa sợ… Ha ha ha…” Tên râu trắng Sagan ấp úng giải thích, nụ cười tươi trên mặt vô cùng miễn cưỡng.

“Ha ha… Ha ha… Đúng… Đúng đấy…” Những người khác dù có miệng cũng khó trả lời, tất cả đều hiểu được ý của Sagan, lập tức phụ họa theo Sagan: “Chúng tôi chơi có hơi quá…”

“Hừ!” Đội trưởng quản giáo hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Bọn mày đúng là bị điên rồi, còn đóng giả ma quỷ dọa người nữa chứ, tao nói cho bọn mày biết, với đức hạnh của bọn mày căn bản không cần trang phục, bản thân bọn mày cũng đã đủ dọa người rồi! Ha ha ha…”

“Ha ha ha, đúng vậy, cán bộ nói đúng…” Tên râu trắng nhanh chóng cúi đầu khom lưng phụ họa.

“Tao cảnh báo bọn mày” Đội trưởng quản giáo dùng dùi cui chỉ vào mọi người, nói: “Sự nhẫn nại của tao là có hạn, nếu như bọn mày còn không yên tĩnh thì đừng có trách tao không khách sáo, hiểu chưa?”

“Hiểu rồi ạ, hiểu rồi ạ…” Đoàn người nhanh chóng xoay người cúi đầu.

Lúc này đội trưởng quản giáo mới dẫn một đám quản giáo rời khỏi phòng giam, “két” một tiếng, phòng giam bị khóa lại, không bao lâu sau liền biến mất khỏi tầm mắt của đám tù nhân.

Nhưng mà, quản giáo đi rồi, bầu không khí trong phòng giam lại trở nên áp lực hơn trước, hơn mười tên tù nhân ở đây, một người cũng không dám di chuyển, tất cả đều run như cầy sấy mà nhìn về phía Triệu Ngọc.

Mặc dù bây giờ Triệu Ngọc là một người bình thường, nhưng mà bề ngoài dữ tợn kinh khủng, răng nanh nhô ra ngoài của hắn vừa rồi vẫn bị lưu lại trong đầu của mỗi người, không ai có thể quên được.

Quái vật…

Yêu quái…

Ma quỷ…

Ai cũng không biết rốt cuộc Triệu Ngọc là cái thứ gì.

“Sagun… À… Không đúng, Sagan đúng không?”

Lúc này, Triệu Ngọc cuối cùng cũng cử động, chẳng những cử động mà còn đi tới trước mặt đại ca râu trắng, rất tự nhiên mà dùng tay gác lên bả vai của ông ta.

Sagan lập tức cảm thấy toàn thân rét run, bắp chân như nhũn ra, suýt chút nữa đã quỳ xuống trước mặt Triệu Ngọc.

“Nào nào nào…” Triệu Ngọc lôi kéo Sagan đi tới trước vách tường hôm nay vừa được sửa chữa lại, sau đó nhặt lên một cục đá, vẽ một vòng tròn ở trên tường, nói: “Ví dụ như, cái vòng tròn này chính là toàn bộ nhà tù…”

Nói xong, hắn lại vẽ một cái hình chữ nhật trong vòng tròn đó, hỏi tên râu trắng Sagan: “Trước đây, tôi từng nhìn thấy có một tòa nhà hai tầng lầu nhỏ ở vị trí này, bây giờ ông nói cho tôi biết, tòa nhà này được dùng làm gì thế?”

“Là… Ừm…”

Sagan nhìn các tù nhân khác, các tù nhân khác vẫn đứng tại chỗ không dám động đậy. Sagan đành phải run rẩy há miệng, nhặt một cục đá lên, đánh một chữ “X” trong vòng tròn mà Triệu Ngọc vẽ.

“Mẹ nó…” Triệu Ngọc nhìn kỹ, vòng tròn mà mình vẽ vậy mà lại biến thành một bánh xe ô tô, bị phân chia thành bốn khu vực khác nhau.

Có điều, bốn khu vực này không được chia đều mà là có hai khối lớn, hai khối nhỏ.

“Ừm…” Sagan run run rẩy rẩy mà nâng tay lên, chỉ vào một khu vực khá lớn gần cổng và nói: “Đây là khu vực nhà xưởng và khu vực sinh hoạt của các quản giáo”

“Chúng tôi thường xuyên làm việc trong nhà máy, làm mấy đồ thủ công mỹ nghệ Ả Rập, ví dụ như các loại thảm nhung dê, vòng tay, vân vân…”

“Mà ba khu còn lại đều cần phải chú ý” Sagan lại chỉ vào ba khu vực khác, nói: “Ba khu vực này được chúng tôi gọi là Thiên Đường, Địa Ngục và Nhân Gian!”

“Ồ…” Triệu Ngọc không nghĩ tới, trong nhà tù ở sa mạc này thế mà còn phải chú ý nhiều như vậy.

“Vị trí của chúng ta chính là Nhân Gian, là bộ phận trụ cột nhất của nhà tù, người bị giam giữ ở đây đều là tù nhân bình thường” Sagan giới thiệu: “Mà khu nhỏ ở phía Bắc thì là Địa Ngục, còn được chúng tôi gọi là khu ma quỷ, tiến vào nơi đó, bình thường đều là phạm nhân phạm phải sai lầm nghiêm trọng!”

“Bình thường sau khi vào đó, xác suất có thể sống sót mà trở về rất nhỏ”

“Ồ…” Triệu Ngọc nhìn kĩ tòa nhà hai tầng lầu nhỏ mà mình vẽ, nói: “Nói như vậy, tòa nhà mà tôi nhìn thấy chính là Thiên Đường sao?”

“Đúng vậy!” Sagan giải thích nói: “Người trong nhà có tiền, hoặc là có bối cảnh thì mới có thể vào ở khu Thiên Đường. Nơi đó chẳng những có thể ăn ngon ngủ ngon, chỉ cần chịu dùng tiền thì có thể ăn rượu uống thịt, à không, ăn thịt uống rượu…”

Ồ…

Nghe được kiểu nói này của Sagan, Triệu Ngọc thoáng yên tâm một chút, thảo nào Miêu Khôn còn có thể hút thuốc! Hóa ra điều kiện sinh hoạt của ông còn sướng hơn rất nhiều so với nơi này của mình.

Có điều… Triệu Ngọc suy nghĩ, bọn họ điều tra tài khoản Miêu Khôn mà không thấy có ghi chép chi tiêu gì, vậy thì tiền của Miêu Khôn từ đâu mà tới?

Ông vào ở khu Thiên Đường của ngôi nhà tội ác, rốt cuộc là bị ép buộc hay tự nguyện?

“Tôi hỏi ông…” Triệu Ngọc nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai tên râu trắng, lại nói: “Làm sao để tôi được vào khu Thiên Đường?”

“Ừm…” Sagan khẩn trưởng nói: “Chỉ cần người nhà của cậu đưa tiền cho nhà tù, một tháng ước chừng 2000 đô la Mỹ…”

“Thật sao?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Vậy thì tôi có thể gọi điện thoại liên lạc với người nhà của tôi sao? Bọn họ trả tiền như thế nào?”

“Không thể, tù nhân của ngôi nhà tội ác không thể gọi điện thoại hoặc có quyền lợi được thăm hỏi” Sagan nói: “Những người của nhà tù đều rất tinh khôn, bọn họ sẽ thông qua con đường hợp lý để liên hệ với người nhà của cậu!”

“Chỉ cần người nhà của cậu chịu đưa tiền, đừng nói là vào ở khu Thiên Đường, ngay cả ra khỏi ngục cũng có thể!”

“Việc này sao…” Triệu Ngọc suy nghĩ, lai lịch của mình đều là giả, cho dù có tiền, căn bản cũng không thể dùng được: “Vậy thì… Ngoại trừ thu tiền ra, còn có những biện pháp khác không?”

“Ừm…” Sagan lắc đầu nói: “Không có!”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc thất vọng, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, không biết mình có nên sử dụng các loại đạo cụ như áo tàng hình hoặc là máy bay không.

“Chờ một chút…” Ai ngờ, Sagan lại bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Vừa rồi tôi quên mất, muốn tiến vào khu Thiên Đường thì vẫn còn một biện pháp khác!”