Chương 1675 Sóng gió ở nhà tù (5)
“Thật sự có trận đấu quyền Anh chợ đen sao?”Sau khi Sagan giải thích xong, Triệu Ngọc không nhịn được mà hỏi một câu.
Thực ra, khi các quản giáo nhắc tới tên Big Mac kia, Triệu Ngọc cũng đã dự liệu được điểm này rồi.
Giải đấu quyền Anh chợ đen tại nhà tù này dường như đã là hiển nhiên, là chuyện không thể bình thường hơn được nữa.
“Đúng vậy!” Sagan gật đầu nói: “Trong nhà tù, mỗi tuần đều sẽ chọn lựa ra các phạm nhân giỏi đánh nhau để tranh tài, người thắng liền năm trận lập tức có thể tiến vào khu Thiên Đường!”
Ồ…
Triệu Ngọc yên lặng gật đầu, trước khi xuyên không, hắn cũng đã từng tiếp xúc với giải quyền Anh chợ đen, nhưng mà cho tới nay vẫn chưa từng tự mình tham dự.
“Tôi hỏi ông” Triệu Ngọc nói: “Loại tranh tài này có quy tắc gì không?”
“Hình như…” Sagan không quá chắc chắn, đáp: “Ngoại trừ việc không thể công kích các chỗ hiểm ra thì không còn quy tắc gì nữa”
“Phạm nhân cấp thấp giống như chúng tôi không thể trực tiếp quan sát, nhưng mà có thể đặt cược”
“Trong nhà tù chúng ta, chỉ có Baboka bị cậu đánh cho bất tỉnh đã từng tham gia!”
“Đúng, đúng…” Tên khỉ ốm ở bên cạnh phụ họa: “Tôi nghe nói loại đọ sức tranh tài này không có bất kỳ biện pháp bảo hộ nào, rất dễ bị thương hoặc chết người, bình thường nếu không có thân thể cường tráng, từng trải qua huấn luyện hoặc là bị nhà tù hành hạ đến mức nổi điên thì không ai dám đi đánh đâu”
“Thắng liền năm trận…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Đối thủ thì sao? Đều là từ những nhà tù khác à?”
“Có nhà tù khác” Tên khỉ ốm trả lời: “Cũng có người bên khu Thiên Đường và khu Địa ngục! Tôi nghe nói, vì để tăng phần kịch tính, đôi khi các quản giáo còn mời thêm một vài quyền thủ chuyên nghiệp tới nữa!”
“Đúng vậy!” Sagan phụ họa: “Kỳ thật, thắng liền năm trận là rất khó, cậu nhìn thấy Baboka chưa? Dáng dấp của hắn ta cường tráng như thế, vậy mà cũng chỉ từng đánh thắng hai trận mà thôi, tất cả các trận khác đều thua”
“Bằng không, hắn ta cũng sẽ không theo chúng ta ở lại nhà tù này rồi”
“Còn nữa, giả sử thật sự có thể đánh thắng năm trận, tiến vào khu Thiên Đường thì cũng chỉ là tạm thời mà thôi, bởi vì hễ thua một trận là sẽ bị đuổi ra khỏi khu Thiên Đường ngay!”
“Còn nữa” Tên khỉ ốm lại nói: “Một khi đánh quyền thì không thể ngừng đâu, các quản giáo muốn cậu đi đánh lúc nào thì phải đi đánh lúc ấy”
“Cho nên, kết cục cuối cùng của nhóm quyền thủ bình thường đều rất thảm, hoặc là trở thành người tàn tật, hoặc là bị đánh chết tươi, chỉ có một số ít người mới có thể chịu được đến lúc ra khỏi ngục!”
“Vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Làm sao để đăng ký thế?”
“Cậu… à… Cái này thì dễ, dễ thôi!” Sagan vội vàng nói: “Khu nhà tù này là do tôi phụ trách, mỗi nhà tù đều có một danh sách đề cử, vốn dĩ là Baboka, mà cậu đã đánh bại hắn ta, vậy thì cậu… Ừm…”
“Được rồi” Triệu Ngọc gật đầu: “Vậy thì ông đề cử tôi đi! Thuận tiện nhắc nhở các ông một câu, nếu như các ông muốn cải thiện điều kiện sinh hoạt một chút vậy thì lập tức tích lũy tiền đặt cược tôi thắng đi, tôi cam đoan các ông sẽ không lỗ đâu!”
Nghe thấy lời nhắc nhở của Triệu Ngọc, đám tù nhân bỗng nhiên mở to hai mắt.
Tất nhiên rồi!
Lúc này bọn họ mới cảm thấy buồn bực, hiện giờ bọn họ đã biết Triệu Ngọc có thể không phải là người, mà là một quái vật, hắn đã có thể dùng một quyền đánh Baboka đến mức ngất xỉu, vậy thì chuyện đi càn quét trận đấu quyền Anh chợ đen há chẳng phải là hoàn toàn không có vấn đề sao?
“Được rồi, được rồi…” Sagan vội vàng gật đầu đồng ý: “Cái này dễ nói, buổi sáng ngày mai, tôi có thể đề cử cậu với bọn họ, nếu như có thể đánh thắng một trận thì chẳng những có thể ăn thịt, mà còn có thể lấy được tiền thưởng nữa đấy!”
Vừa nhắc đến thịt, Triệu Ngọc lập tức cảm giác trong bụng đang reo lên, đúng là phát ra tiếng vang ùng ục…
“Ừm…” Lúc này, Sagan nhìn Triệu Ngọc một cái, sợ hãi nói: “Anh bạn à, ừm… Tôi đại diện cho những người ở đây nói lời xin lỗi với cậu, chúng tôi trước đó… không nên đối xử với cậu như vậy, chúng tôi sai rồi!”
“Chúng tôi cũng đâu còn cách nào khác…” Sagan chỉ ra bên ngoài: “Hiện tại, các quản giáo rất lười, cho nên liền giao nhiệm vụ trấn áp người mới cho chúng tôi!”
“Chúng tôi đối xử với cậu như vậy, cũng chỉ là muốn cậu nếm một chút khổ sở, để sau này cậu phục tùng mệnh lệnh mà thôi…”
“Cho nên, cậu tuyệt đối đừng ghi hận chúng tôi nhé…”
“Đúng đúng đúng…” Những người khác vội vàng cúi đầu khom lưng phụ họa, vẻ mặt cực kỳ hèn mọn, so với dáng vẻ hung ác trước đó cứ như là hai thái cực vậy.
Nói xong, còn có người lấy ra một chút táo khô, bánh ngọt và một chút đồ ăn vặt mà Triệu Ngọc không nhận ra, cứ như bày đồ cúng vậy, cung cung kính kính đưa vào tay Triệu Ngọc.
“Được rồi, lần sau không thể làm thế đâu nữa đấy!” Triệu Ngọc thật sự đói bụng, nên nhận lấy đồ ăn vặt và nói: “Yên tâm đi, sau này tôi sẽ bảo kê cho mấy người!”
Nói xong, Triệu Ngọc lại thừa dịp hỏi thăm về những chuyện liên quan tới nhà tù, mới có thể hiểu rõ hơn về ngôi nhà tội ác này một chút.
Quả nhiên, nhà tù sa mạc này không chỉ là một nhà tù đơn giản, hơn nữa còn là một căn cứ quân sự của phần tử vũ trang.
Trong nhà tù chẳng những giam giữ tù nhân mà còn có một đội quân trú đóng, có thể nhanh chóng ứng phó với tình huống khẩn cấp.
Cho nên, đừng nhìn vào điều kiện đơn sơ của nhà tù mà coi nhẹ, từ khi ngôi nhà tội ác bắt đầu thành lập, vẫn chưa từng có người nào vượt ngục thành công cả!
Tạm chưa nói tới trước nhà tù có một lượng lớn quân đội trú đóng, dù có chạy ra khỏi nhà tù, cũng không thể chạy được bao xa.
Bởi vì, từ ngôi nhà tội ác ra ngoài chỉ có hai con đường có thể đi, một đường chính là con đường mà đoàn người Triệu Ngọc đã đi vào, một đường khác thì trực tiếp dẫn tới đất liền Mauritania.
Nhưng mà, cách mỗi mấy cây số hai đầu đường lớn đều có một trạm kiểm soát đầy đủ vũ trang, trong đó còn có mấy quân doanh nữa, có thể nói là được đề phòng nghiêm ngặt, cơ hội lao ra đường cái dường như bằng không.
Nếu như không đi đường cái, vậy thì cũng chỉ có thể tiến vào sa mạc hoang vu, một người dưới tình huống không có bất cứ trang bị hay vật dụng sinh tồn nào, căn bản là không thể sống sót trong sa mạc…
Chậc chậc…
Chuyện cho tới bây giờ, Triệu Ngọc không thể không xem kĩ lại kế hoạch của mình một lần nữa, dựa vào thiết kế ban đầu của hắn, đơn giản chính là tìm Miêu Khôn trước tiên, sau đó mỗi người sử dụng một cái máy bay, đơn giản mà thô bạo ra ngay khỏi nhà tù.
Tiếp theo chính là tụ họp với đoàn người Đinh Lam, cùng nhau chạy ra khỏi sa mạc.
Thế nhưng bây giờ nhìn lại, dường như tình hình không hề dễ dàng đến vậy. Một khi nhà tù phát hiện có người vượt ngục, tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực, sa mạc Sahara lớn như vậy, xác suất để bọn họ có thể chạy thoát là cực thấp!
Dưới tình huống này, bọn họ chỉ có một biện pháp có thể thoát hiểm, đó chính là ít nhất phải có một máy bay trực thăng đến đây tiếp ứng mới được.
Cho nên… Triệu Ngọc bắt đầu suy nghĩ, chờ hắn cầm lại được máy truyền tin, bắt được liên lạc với đoàn người Đinh Lam, hắn nên bảo các cô ấy nhanh chóng xin giúp đỡ, tìm một chiếc máy bay trực thăng mới được.
Buổi tối nhất định lại là một đêm mất ngủ, ở trong loại nhà giam ác liệt như vậy, Triệu Ngọc làm sao có thể ngủ ngon được chứ?
Nằm ở trên giường số 1888, trong đầu của hắn ngập tràn suy nghĩ vượt ngục.
Mặc dù, hắn có áo tàng hình và chìa khóa vạn năng, nếu như bây giờ chuồn ra khỏi nhà giam, đi đến khu Thiên Đường tìm kiếm Miêu Khôn thì không phải là không làm được.
Thế nhưng áo tàng hình quá quý giá, hắn không thể lãng phí một cách đơn giản như vậy được.
Còn nữa, cho dù hắn tìm được Miêu Khôn, cũng không có cách nào liên lạc được với đoàn người Đinh Lam ở bên ngoài, nên hắn không thể trốn được xa.
Cho nên hiện tại, hắn chỉ có thể thông qua con đường đánh quyền Anh duy nhất này, đầu tiên là tiến vào khu Thiên Đường gặp cha vợ, sau đó lại thương lượng xem nên vượt ngục như thế nào.
⚝ ✽ ⚝
Mặc dù mình mang theo nhiều đạo cụ như vậy, nhưng hắn vẫn còn có chút lo lắng, liệu mình có thể thuận lợi tiến vào khu Thiên Đường không?
Còn nữa, sau khi mình tiến vào được khu Thiên Đường, liệu có thể gặp được cha vợ Miêu Khôn hay không?