← Quay lại trang sách

Chương 1677 Sóng gió ở nhà tù (7)

Nhìn thấy năm tuyển thủ được Jabal chọn lựa tới để tranh tài, trong lòng Triệu Ngọc cảm xúc lẫn lộn, không biết tiếp nhận thế nàoTheo lý mà nói, hắn đã đánh bại ba người thì chỉ cần đánh thêm hai người nữa mới đúng; hoặc là hai người kia bị đánh lén không tính, vậy thì đánh thêm bốn người; kém nhất thì đánh liên tục năm người cũng được, nhưng tốt thiểu cũng là “1vs1” chứ, đâu thể cùng tiến lên được!?

Không ngờ tên đội trưởng quản giáo âm hiểm này vậy mà lại nghĩ ra một âm mưu như thế, để cho một mình mình đánh với năm người trong một trận, mẹ nó cứ làm như tôi là Diệp Vấn ấy? Tại sao không cho ông đây đánh một trận với mười người luôn đi?

Năm tên tuyển thủ này hai đen ba trắng, mặc dù cao thấp mập ốm đều có, nhưng từng cá thể đều vô cùng cường tráng, gân cốt kỳ lạ, xem ra đều không phải là đèn đã cạn dầu!

Con bà nhà nó, không biết tên đội trưởng quản giáo này nghĩ như thế nào? Làm sao gã ta biết được mình có thể đánh thắng chứ? Giờ thì hay rồi, mình muốn khiêm tốn cũng không có cách nào khiếm tốn được rồi.

Có điều, ngoại trừ việc chú ý việc tranh tài ra, Triệu Ngọc vốn xuất thân từ thám tử nên vẫn quan sát được một chi tiết nhỏ. Đó chính là sau khi đội trưởng quản giáo biết được tình hình, trước khi gã ta hạ mệnh lệnh, dường như đã ngừng lại mấy giây.

Mà lúc ấy, đội trưởng quản giáo còn làm một động tác lấy tay đè lỗ tai, giống như trong lỗ tai chứa thứ gì đó.

Lại thêm một chút biểu lộ và động tác chi tiết của đội trưởng quản giáo, Triệu Ngọc suy đoán, bên trong lỗ tai của gã ta có thể là lắp một loại máy truyền tin mini.

Nói cách khác, phía trên đội trưởng quản giáo khả năng còn có nhân vật cao cấp hơn.

Người chân chính hạ mệnh lệnh để cho một mình Triệu Ngọc đánh năm người vốn dĩ không phải là bản thân đội trưởng quản giáo, mà là nhân vật cao cấp phía sau màn.

“Huýt… Huýt…”

Nhìn thấy Triệu Ngọc sắp lấy một địch năm, các quản giáo tại hiện trường còn liên tục cảm thán, có người còn huýt sáo.

Người phụ trách Jabal thì dựa vào ý của đội trưởng quản giáo, bắt đầu phái người tiến hành đặt cược tại hiện trường. Có thể tưởng được, dưới loại tình huống này, không có khả năng sẽ có người đặt cược Triệu Ngọc thắng.

Lúc này, năm tuyển thủ được chọn ra trận cuối cùng cũng hiểu được có ý gì, phải hiểu là sau khi bọn họ biết sẽ cùng đánh một người thì tất cả đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Mặc dù năm người này không phải là cao thủ đỉnh nhất trong ngôi nhà tội ác, nhưng vẫn có thực lực và độ nổi tiếng nhất định, hiện tại để năm người bọn họ liên thủ bắt nạt một người mới da vàng, bọn họ chỉ cảm thấy đây là một loại sỉ nhục đối với mình.

Bởi vậy, sau khi trọng tài ra khỏi sân, năm người này không hề động đậy gì, tất cả đều khoanh tay đứng tại chỗ.

“Này…” Có thể là nhìn ra được vấn đề, đội trưởng quản giáo ở trên tầng vịn tay lên lan can và nói: “Mấy người các cậu nhất định phải dồn toàn lực ra đánh, nếu như thắng thì có thể trực tiếp tiến vào khu Thiên Đường! Nếu đã vào khu Thiên Đường thì sẽ có cơ hội được gọi điện thoại!”

Rào…

Lời vừa nói ra khiến cả đấu trường xôn xao, các quản giáo lại phải kinh sợ trước quyết định của đội trưởng quản giáo một lần nữa.

Năm tuyển thủ này càng cảm thấy giống như nằm mơ, phải biết là có thể tiến vào khu Thiên Đường chính là ước mơ của đám tù nhân ở khu bình thường, mà có thể gọi điện thoại cho người nhà một lần thì lại là ước mơ của tất cả tù nhân!

Điều kiện xa xỉ mê người như vậy, làm sao có thể không khiến năm tên tuyển thủ điên cuồng cho được?

Bọn họ lập tức tiến vào sân thi đấu, xoa xoa tay muốn thử, ai cũng trở nên hưng phấn dị thường, chỉ hận không thể đánh nhừ tử Triệu Ngọc ngay lập tức!

Thế là bầu không khí bỗng nhiên nóng lên, toàn bộ đấu trường sôi trào, tất cả khán giả đều nắm chặt danh sách đặt cược, sự nhiệt tình tăng vọt, chờ đợi cảnh Triệu Ngọc bị hành hung một trận.

Mặc dù tỷ lệ đặt cược Triệu Ngọc thua cực kỳ thấp, nhưng bọn họ nghĩ đó là một loại kết quả không thể sai được, cho nên dường như tất cả mọi người đều đặt cược Triệu Ngọc thua.

Quả nhiên…

Nhưng vào thời điểm này, Triệu Ngọc vẫn đang suy nghĩ chuyện của đội trưởng quản giáo, hắn mơ hồ cảm giác được sự việc dường như hơi khác thường.

Theo lý mà nói, nếu như đội trưởng quản giáo không biết rõ về Triệu Ngọc thì không thể sắp xếp một trận tranh tài như vậy được. Để một người mới một đánh năm, rõ ràng chính là nhằm vào Triệu Ngọc.

Chẳng lẽ… Người đằng sau đội trưởng quản giáo kia nhận ra hắn hay sao?

Có thể không?

Người này… sẽ là ai chứ?

Nếu như Miêu Khôn bị nhốt ở nơi này, vậy thì… người này, liệu có thể nào chính là thủ phạm thực sự phía sau màn của tất cả mọi chuyện không!?

Đinh đinh đinh…

Ngay khi Triệu Ngọc vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này thì tiếng chuông trong tay trọng tài vang lên, trận tranh tài trông có vẻ hoang đường này đã bắt đầu!

Năm tên tuyển thủ sớm đã nghẹn đến mức gần nổ phổi, tiếng chuông vừa vang lên, ai cũng đồng loạt vọt về phía Triệu Ngọc.

Mẹ nó!

Lúc này Triệu Ngọc mới kịp định thần lại, lập tức tung quyền đáp trả, đánh nhau với bọn họ.

Tục ngữ nói, hảo hán không chịu nổi nhiều người, đánh loạn cũng có thể đánh chết lão sư phụ.

Mặc dù võ nghệ của Triệu Ngọc không yếu, nhưng đối phương có quá nhiều người, hắn vừa mới chặn được nắm đấm thì phần bụng đã trúng một đá, cả người nằm úp sấp xuống mặt đất…

Huýt… Huýt…

Nhìn thấy Triệu Ngọc ngã xuống đất, người trong đấu trường reo hò lên, bọn họ nghĩ rằng trận tranh tài này chẳng mấy chốc sẽ kết thúc.

“A a!”

Một người da đen lùn muốn tốc chiến tốc thắng, đánh vào đầu Triệu Ngọc một cái, Triệu Ngọc vội vàng lăn ngay tại chỗ, né tránh đòn.

“A a!”

Một người Ả Rập khác đá thẳng chân vào ngực Triệu Ngọc, Triệu Ngọc tay mắt lanh lẹ bắt lấy mắt cá chân của hắn ta, vừa định nện một quyền mạnh thì những kẻ khác đã vọt tới trước mặt hắn, một lần nữa quyền cước tứ tung, Triệu Ngọc lại bị đá ra ngoài, ngã trên mặt đất.

Được rồi…

Lúc này, Triệu Ngọc cuối cùng cũng suy nghĩ rõ ràng, năm người này không phải là kẻ địch bình thường, tất cả đều là những cao thủ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đồng thời cũng được rèn luyện từ trong những trận đấu tàn khốc mà ra!

Mà mình không phải Lee Bon Seong cũng không phải Đinh Lam, võ nghệ còn chưa tốt đến tình trạng gặp thần giết thần.

Cho nên, xin lỗi mấy người anh em nhé, Triệu Ngọc nhìn nhóm đối thủ mà nói xin lỗi, ông đây vào nhà tù không phải là để chơi bạt mạng với các ông, còn có rất nhiều chính sự phải làm đó!

Cho nên… Ha ha ha…

Triệu Ngọc nhếch khóe miệng một cái, lộ ra nụ cười âm hiểm quỷ quyệt…

“A a!”

Năm tên tuyển thủ vốn dĩ cho rằng có thể kết thúc trận tranh tài một cách nhanh chóng, không nghĩ tới đối thủ này lại rất lanh lẹ, trong lòng lúc này trở nên sốt ruột, lại hung mãnh lao về phía Triệu Ngọc mà đánh.

Mà lần này, Triệu Ngọc dường như biến thành một người khác, hắn không trốn không né, bắt lấy một người Ả Rập từ trong nhóm người, sau đó vô cùng mạnh mẽ mà đấm vào mặt hắn ta!

⚝ ✽ ⚝

Người Ả Rập thoáng giật mình, vội vàng dùng cánh tay che mặt, nhưng mà sức lực của nắm đấm ấy cứ như búa đập vào đầu vậy, vừa mới bị đập trúng, người Ả Rập lập tức kêu thảm một tiếng, bịch bịch ngã xuống đất!

Thật ra, ngay trong lúc Triệu Ngọc đánh người, những tuyển thủ khác đã liên kích đánh trả, dồn hết toàn lực. Thế nhưng mà không biết tại sao, quyền cước của bọn họ dù giáng hết xuống người Triệu Ngọc, nhưng Triệu Ngọc lại không hề hấn gì, cứ như thân thể của hắn được làm từ sắt đồng vậy!

“Cút con mẹ nó đi!”

Triệu Ngọc dùng tiếng Trung mắng một câu thô tục, sau đó ngồi xổm xuống, đánh mạnh về phía người Ả Rập đang ngã xuống đất, cho dù người Ả Rập liều chết ngăn cản, nhưng sau mấy quyền, hắn ta vẫn bị Triệu Ngọc đánh đến mức máu me đầy mặt, rồi lập tức bất tỉnh…

“A a!”

Những người khác vẫn đang dùng sức đánh Triệu Ngọc tơi bời, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ma quỷ của Triệu Ngọc, vẫn không tránh được cảm thấy hơi chột dạ.

Sau khi Triệu Ngọc đánh bất tỉnh một người, lập tức quay đầu lại ôm lấy đùi một người khác, sau đó không để ý đến những cú đấm hung ác của những người còn lại, dùng cùi chỏ hung hăng thúc mạnh vào đùi của người ấy, đùi gã lập tức vang lên tiếng răng rắc như xương cốt bị nứt gãy!

“Á!!!”

Gã phát ra tiếng rú thê lương, chờ đến khi Triệu Ngọc buông tay ra, gã liền ngã xuống đất, ôm đùi của mình, đau đến mức chết đi sống lại…

Bịch…

Một người da đen đánh tới, đập trúng vào huyệt Thái Dương của Triệu Ngọc!

Nhưng mà, dù trúng một quyền mạnh bạo như vậy nhưng Triệu Ngọc vẫn tỏ ra không bị ảnh hưởng gì, đầu tiên là cười lạnh, sau đó bỗng nhiên bắt lấy cổ tay của người da đen, sau đó quay người, hai tay dùng sức căng ra, cánh tay của người da đen kia cũng phát ra tiếng răng rắc vì bị trật khớp.

“A! A a!!!” Người da đen cảm thấy toàn bộ cánh tay đã rơi mất, đau đến mức hét ra tiếng lừa hí.

Sau khi chặn được các đòn công kích của những người khác, Triệu Ngọc vào thế bọ cạp vẫy đuôi, chân phải đá vào cằm người da đen, người da đen nhất thời bay qua không trung, sau đó lại ngã xuống đất mà thổ huyết, cuối cùng không động đậy nổi nữa…

Hả!!?

Không ai nghĩ rằng tình thế sẽ đột nhiên biến chuyển như vậy, những khán giả mới vừa rồi còn kêu gào lập tức câm nín, khiến toàn bộ đấu trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của người vừa bị gãy chân kia.

“A…”

Lúc này, một người Ả Rập tóc dài đấm mạnh hai quyền vào ngực của Triệu Ngọc, phát ra âm thanh thùng thùng dọa người.

Nhưng mà Triệu Ngọc vẫn không có phản ứng, sau khi bị trúng hai quyền, hắn liền đánh trả vào ngực đối phương.

Kết quả, đối phương bay vèo ra ngoài, chẳng những bị đánh ra khỏi đấu trường, hơn nữa còn đập trúng đoàn người, gây nên một trận hỗn loạn.

Đợi đến khi cuộc hỗn loạn ngừng lại, người kia đã sớm thổ huyết, không dậy nổi rồi…

Thế là trên sân bãi chỉ còn lại một người da đen lùn, nhìn thấy triệu Ngọc tàn bạo như thế, người này đã mất đi ý chí chiến đấu, thậm chí ngay cả dũng khí xông lên cũng không có.

Nhưng Triệu Ngọc không để ý đến hắn ta, mà là chậm rãi đi đến trước mặt người đàn ông bị gãy chân, đá một cước làm hắn ta bất tỉnh.

“Á!”

Nhìn thấy thực lực kinh khủng như thế, người đàn ông cuối cùng cũng không còn ham chiến, nhanh chóng quỳ xuống, đập mạnh trên mặt đất tỏ vẻ nhận thua…