← Quay lại trang sách

Chương 1678 Sóng gió ở nhà tù (8)

Hiệu ứng của cây búa tay thật khoa trương, hơn nữa nó cũng chỉ còn đúng một cây trên mục đạo cụ, đương nhiên Triệu Ngọc sẽ không nỡ dùng đếnCho nên vừa rồi hắn chỉ sử dụng thuốc tăng năng lượng bình thường, liền có thể giải quyết được năm tên đối thủ một cách nhẹ nhàng.

Nói thật thì với bản lĩnh của Triệu Ngọc, cho dù hắn không sử dụng bất cứ đạo cụ nào, cũng không nhất định sẽ thua dưới sự hợp sức công kích của năm người này.

Tuy bọn họ lợi hại, nhưng chẳng qua chỉ toàn là cầu thủ vật lộn, năng lực còn kém xa so với những cao thủ mà Triệu Ngọc đã từng gặp.

Ngay cả những lính đặc biệt hay đặc công Triệu Ngọc cũng không sợ, thì chuyện đối phó với bọn họ tất nhiên cũng dễ như trở bàn tay.

Chẳng qua Triệu Ngọc biết hành trình trong ngục giam của mình chỉ vừa mới bắt đầu, hắn không muốn hao phí quá nhiều sức lực, hơn nữa hai ngày nay hắn không ăn gì, thật sự cảm thấy có hơi phí sức.

Cho nên lúc này hắn mới sử dụng thuốc tăng năng lượng để có thể tốc chiến tốc thắng.

Sau khi Triệu Ngọc chiến thắng, hiện trường lại bắt đầu nhốn nháo lần nữa!

Những tên quản giáo đã đặt cược nhao nhao xé toang phiếu đặt cược trong tay, ai nấy cũng đều tức giận đến nỗi cắn răng giậm chân, có rất nhiều người cho rằng lần này có thể sẽ thắng chắc, nên cược cả phần tiền lương một tháng của mình…

Đương nhiên hầu hết mọi người sẽ nhìn Triệu Ngọc với ánh mắt như nhìn quái vật.

Bởi vì vừa rồi Triệu Ngọc không hề dựa vào kỹ thuật đánh đẹp mắt và chiêu thức vật lộn cao minh để giành lấy chiến thắng, mà hoàn toàn dựa vào sức lực cuồng bạo, mạnh mẽ của mình để hạ gục năm người đó!

Mặc dù đối thủ bị Triệu Ngọc đánh rất thảm, nhưng hắn cũng bị đánh không nhẹ, nếu như đổi lại là người bình thường, chắc đã sớm ngã gục trên mặt đất không thể ngóc dậy nổi, thế nhưng Triệu Ngọc lại có vẻ trái ngược, thân thể không bị sao, như chưa có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn có tâm trạng chắp tay ôm quyền hướng về phía khán giả!

Chẳng lẽ… Đây chính là Kim Chung Tráo trong truyền thuyết sao!!?

Vào lúc này, người phụ trách Jabal cũng hơi mơ hồ, hắn ta đã từng xem rất nhiều trận thi đấu vật lộn, nhưng chưa từng thấy người nào có thể lấy một địch năm, hơn nữa còn có thể thắng một cách sảng khoái như vậy!?

Phải biết là năm người được hắn ta chọn ra trong hôm nay đều là chủ chốt, không ngờ rằng tất cả đều đã bị Triệu Ngọc hạ gục một cách nhanh như vậy.

Chuyện này… Chuyện này…

Nhất thời hắn ta không biết nên giải quyết thế nào, vội vàng chuyển hướng nhìn sang đội trưởng quản giáo đang đứng ở tầng hai.

Lúc này, đôi mắt của đội trưởng quản giáo đang nhìn về phía Triệu Ngọc, trên gương mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, không biết là đang hưng phấn hay kinh ngạc, hoặc đang tức giận.

Đội trưởng quản giáo nhìn Triệu Ngọc hồi lâu, lúc này mới khẽ gật đầu với Jabal, sau đó liền dẫn theo đám thủ hạ của hắn ta quay người rời khỏi khán đài.

Lúc này Jabal đành phải làm hồ sơ cho Triệu Ngọc, đồng thời phát cho hắn 20 đô la tiền thưởng.

Theo quy định, chiến thắng một trận quyền Anh chợ đen có thể nhận được 10 đô la tiền thưởng, mặc dù Triệu Ngọc đã đánh bại nhiều người như vậy, nhưng cũng chỉ tính là chiến thắng hai trận mà thôi.

Có điều 20 đô la ở nơi khác không là gì, nhưng ở trong ngục giam sa mạc đơn sơ như thế này, quả thực là một số tiền lớn, có thể dùng để mua được rất nhiều thứ.

Đương nhiên nếu so với tiền mà nói, điều mà Triệu Ngọc quan tâm nhất vẫn là bản thân có thể tiến vào khu Thiên Đường hay không?

Đội trưởng quản giáo trước đó đã nói, tất nhiên Jabal cũng sẽ không dám làm khó dễ, sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký, liền lập tức phái người áp giải Triệu Ngọc đến khu Thiên Đường để làm thủ tục vào ở.

Bởi vì vừa rồi từng tận mắt thấy biểu hiện thần kỳ của Triệu Ngọc, hai tên quản giáo cũng không dám chậm trễ, dẫn Triệu Ngọc xuyên qua tầng bảo vệ, đi thẳng về khu Thiên Đường.

Triệu Ngọc nghiêm túc quan sát môi trưởng ở ngục giam, chú ý ghi nhớ đường đi.

Cuối cùng, sau khi đi bộ khoảng năm sáu phút, bọn họ cũng đã đi vào một tòa nhà nhỏ có hai tầng được canh gác nghiêm ngặt, chính là tòa nhà mà Triệu Ngọc đã nhìn thấy Miêu Khôn trước đó.

Quá tốt rồi, Triệu Ngọc không khỏi hơi kích động, cuối cùng cũng cách cha vợ ngày càng gần rồi.

Sau khi đi vào, hai tên quản giáo bắt đầu làm thủ tục cho Triệu Ngọc, trong đó có một tên quản giáo nháy mắt với Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc hiểu rõ ý của tên quản giáo này là kêu hắn lấy tiền ra để hối lộ,

Nếu chịu hối lộ thì bọn họ sẽ sắp xếp một căn phòng tương đối tốt cho hắn.

Nhưng mà, Triệu Ngọc không hề đưa tiền cho hắn ta. Bởi vì mục đích hắn đến đây không phải là để cải thiện điều kiện sinh hoạt, không cần phải chiếu cố.

Quản giáo thấy Triệu Ngọc ngoan cố không đưa tiền, đành phải hậm hực chọn căn phòng mà bọn họ cảm thấy không ổn nhất cho Triệu Ngọc.

Sau khi hoàn tất thủ tục, Triệu Ngọc bị bọn họ dẫn đến nhà giam nằm ở tầng một. Trong lúc đi dọc theo hành lang nhà giam, Triệu Ngọc cố gắng quan sát mỗi phòng giam, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của Miêu Khôn.

Nhưng mà ánh sáng trong nhà giam quá tối, tên quản giáo áp giải hắn đi cũng rất nhanh, hắn không thể nào thấy rõ được, chỉ có thể nhìn thấy cấu trúc trong nhà giam này cơ bản đều là một phòng hai người.

Bất cứ chuyện gì cũng đều là nói cho hay, tuy nơi này được gọi là khu Thiên Đường, nhưng điều kiện vệ sinh vẫn rất kém, chẳng qua là tốt hơn một chút so với khu nhà giam bình thường mà thôi.

Cuối cùng, Triệu Ngọc bị dẫn đến một căn phòng nằm ở trong cùng nhất nhà giam, cửa sắt mở ra, một mùi hôi thối sộc thẳng vào mặt.

“Phạm nhân số 1905, Cavan Caravan đến từ Ront Meire, vào ở phòng 109 khu A…” Quản giáo đọc một lần theo tài liệu, sau đó mở còng tay cho Triệu Ngọc và đẩy hắn vào trong.

⚝ ✽ ⚝

Cửa sắt đóng lại, Triệu Ngọc đi vào phòng giam mới.

Mượn ánh đèn chiếu vào từ cửa sổ nhỏ, Triệu Ngọc nhìn thấy trong phòng giam này chỉ có một chiếc giường tầng.

Lúc này, ở tầng dưới đang có một người đàn ông da trắng không có tóc, người này vừa trắng vừa mập, trên người còn xăm rất nhiều hình xăm kỳ lạ.

Nhìn thấy Triệu Ngọc đi vào, người này liền đứng dậy, anh ta cao hơn Triệu Ngọc cả một cái đầu!

Triệu Ngọc cuối cùng cũng có thể thấy rõ người này chẳng phải người Ả Rập, mà là một người Âu Mỹ chính gốc.

“Hừ hừ hừ…” Người này hừ hừ vài tiếng như heo, sau đó xoa tay nói với Triệu Ngọc: “Thế nào, lúc cậu đi vào không đưa tiền hối lộ cho bọn họ à?”

Người này sử dụng tiếng Ả Rập, nhưng nói không quá lưu loát.

“Không!” Triệu Ngọc tùy tiện đáp lại một câu, bắt đầu kiểm tra tình trạng giường chiếu, chỉ thấy tầng trên bày đầy quần áo cùng vài thứ linh tinh dơ bẩn, không thể nào nghỉ ngơi được.

“Ha ha ha… Tôi cũng đoán thế…” Người đàn ông da trắng cười lạnh vài tiếng lại nói: “Thực ra cậu nên cho họ! Cho dù là táng gia bạn sản thì số tiền này tuyệt đối không thể tiết kiệm được!”

“Vậy sao?” Triệu Ngọc đưa lưng về phía người đàn ông da trắng, lại cúi đầu nhìn xuống tầng dưới. Tầng dưới có vẻ rộng rãi dễ chịu hơn, thích hợp để nghỉ ngơi.

“Ha ha ha…” Người đàn ông da trắng lại cười: “Có biết tại sao trong căn phòng này chỉ có mình tôi hay không?”

“Ài!” Triệu Ngọc lắc đầu, quay người lại không kiên nhẫn nói: “Làm ơn, anh không thể sử dụng từ ngữ mới mẻ hơn à? Có phải là anh muốn nói, tất cả những người từng ở cùng phòng với anh đều trở thành tàn phế hết rồi đúng không?”

“…” Người đàn ông da trắng giật mình, không khỏi nhíu mày: “Làm sao mà cậu biết? Không chỉ trở thành tàn phế, mà còn bị tôi đánh chết nữa!”

“Thật ngại quá…” Triệu Ngọc mở tay ra nói: “Tôi phải nói lời xin lỗi với anh, thứ nhất, tôi không nên giành nói với anh; thứ hai, tôi thật sự không muốn giằng co với anh! Tôi đang rất vội, chúng ta hãy mau ra tay đi!”

Nói xong, Triệu Ngọc không lãng phí nước bọt nữa liền giơ nắm đấm nhanh chóng ập tới…

“Hả? A a a…” Người đàn ông da trắng không ngờ lại đột nhiên xuất hiện một tên hung bạo ngang ngược lại không cần mạng đến như vậy, lúc này vừa vung nắm đấm nghênh chiến, vừa tức giận mắng: “Tôi còn mấy câu chưa nói! Này… Ai u… A…”

Thực ra, ban đầu Triệu Ngọc cũng không muốn ra tay, nhưng bởi vì thuốc tăng năng lượng của mình vẫn chưa kết thúc, hắn thật sự không muốn lãng phí.

Nhưng người châu Âu này đã muốn đánh như vậy, thì mình tiện tay thỏa mãn nguyện vọng của anh ta cũng tốt…

Không thể không công nhận, người đàn ông da trắng này quả thật có chút bản lĩnh, bằng không cũng sẽ không thể ở một mình một phòng như vậy. Nhưng mà so sánh với Triệu Ngọc đang ở trong trạng thái cuồng bạo thì không tài nào so sánh được.

Thế là sau mười mấy giây ngắn ngủi, người đàn ông da trắng đã hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, chỉ còn có thể ôm đầu chịu đòn, bị Triệu Ngọc dồn vào góc tường đánh đập một trận tơi bời!

“A… Ai u… Oa… Đau đau đau đau… Mẹ mẹ… Mẹ cứu con… Ô…”

Đến cuối cùng, trong phòng giam thậm chí còn vang lên tiếng khóc…