← Quay lại trang sách

Chương 1679 Sóng gió ở nhà tù (9)

“Phù… Phù…”Bởi vì thuốc tăng năng lượng đã hết hiệu lực, Triệu Ngọc bắt đầu thở phù phù, hắn biết tác dụng phụ sắp xuất hiện sẽ khiến hắn càng ngày càng mệt mỏi.

Các vị trí trên người bị những tuyển thủ vật lộn đánh trúng trước đó cũng bắt đầu đau âm ỉ.

“Phù… Phù… Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…” Người đàn ông da trắng đã bị đánh đến đần người, núp ở góc tường khóc lóc nói: “Cậu không giống tôi, tôi có bối cảnh, tôi đánh cậu sẽ không bị phạt!

“Nhưng cậu đánh tôi xem như vi phạm kỷ luật, sẽ bị đưa đến khu Địa Ngục nhận lấy trừng phạt…”

“Ừm, được rồi!” Triệu Ngọc ráng chống đỡ lấy thân thể mệt mỏi, đi lên trước đạp mạnh thêm vài cái!

“A… A… Đừng đánh nữa…” Người đàn ông da trắng chưa từng thấy người nào cố chấp như vậy, nhanh chóng quỳ xuống đất xin tha nói: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi đại ca, đừng đánh nữa…”

“Phù phù…” Triệu Ngọc thật sự rất mệt mỏi, lúc này mới đặt mông ngồi xuống giường, tiếp tục thở phù phù.

“Phù… phù…” Người đàn ông da trắng giống như đứa trẻ chịu uất ức, núp ở góc tường lau nước mắt.

“Tôi hỏi anh” Sau khi Triệu Ngọc lấy lại hơi, cuối cùng cũng hỏi vào vấn đề chính: “Ở nơi này của các anh có người nào tầm tuổi trung niên khoảng năm mươi tuổi, dáng vẻ hơi giống tôi là một người châu Á không?”

“Ừm… Ừm…” Người đàn ông da trắng suy nghĩ rồi vội trả lời: “Người châu Á có rất nhiều, hơn năm mươi tuổi thì có tầm bốn năm người?”

“Thích hút thuốc…” Triệu Ngọc nói: “Có một cánh tay bị quấn băng vải!”

“À… Người cậu nói, chắc là người số 1896 à?” Người đàn ông vội trả lời: “Ông ấy là người Trung Quốc, nhưng tiếng Anh vô cùng lưu loát! Ông ấy nói họ của mình… Là họ Miêu?”

“Đúng! Đúng!” Triệu Ngọc bỗng nhiên hưng phấn: “Chính là ông ấy! Tôi hỏi anh, hiện giờ ông ấy đang ở đâu?”

“Ông ấy ở phòng 101, chính là căn phòng ở phía đầu bậc thang, ở cùng với một phần tử khủng bố Trung Phi!” Người đàn ông da trắng đáp: “Ông ấy nói rất nhiều, ngay cả khi bị đánh cũng không im miệng…”

“Bị đánh?” Triệu Ngọc nghẹn trong lòng, vội hỏi: “Cánh tay của ông ấy là thế nào?”

“Bị quản giáo đánh!” Người đàn ông da trắng đáp: “Mấy ngày trước ông ấy lấy trộm điện thoại của quản giáo, cho nên bị đánh gãy cánh tay!

“Thực ra, điện thoại của quản giáo vốn dĩ không thể gọi điện được, bên trong không có thẻ sim, chỉ dùng để nghe đài radio mà thôi…”

Ồ…

Triệu Ngọc suy nghĩ xem ra Miêu Khôn nóng lòng muốn gọi điện thoại, chắc là muốn cầu cứu, để đội đặc công biết được ông đang bị giam giữ tại ngôi nhà tội ác.

Chậc chậc…

Triệu Ngọc càng lúc càng tò mò, làm sao mà Miêu Khôn lại bị bắt vào đây?

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với ông?

“Có phải… Có phải các người quen biết không?” Người đàn ông da trắng cẩn thận hỏi một câu.

“Anh phạm phải tội gì?” Triệu Ngọc không để ý câu hỏi của anh ta, hỏi ngược lại một câu.

“Tôi hả?” Người đàn ông bất lực lắc đầu: “Tôi là thương nhân, khi đi làm ăn tại Mauritania, đã xảy ra chút xung đột với bọn họ, sau đó liền bị bọn họ bắt tới đây!”

“Ài!” Triệu Ngọc thở dài, giơ nắm đấm lên làm bộ muốn đánh.

“Đừng đừng đừng…” Người đàn ông da trắng hoảng sợ, vội nói lại: “Không phải xung đột nhỏ, là tôi không cẩn thận đã giết người, tôi làm… Tôi kinh doanh giao dịch vũ khí đạn dược! Bọn họ muốn lừa tôi, sau đó chúng tôi đã nổ súng…”

“Vậy…” Triệu Ngọc lúc này mới thả nắm đấm xuống lại hỏi: “Anh bị phán án bao nhiêu năm?”

“Cái này quyết định là ở tôi có thể lấy ra bao nhiêu tiền” Người đàn ông da trắng bất lực trả lời: “Nếu như một đồng cũng không có, thì tôi sớm đã bị bắn chết rồi, nếu như có thể bỏ ra một triệu Euro, thì sẽ được thả ra ngoài ngay!”

“Nhưng mà nếu như tôi có thể ở lại đây trên một năm, thì chỉ cần hai trăm nghìn, cho nên… Ông chủ của tôi vì để tiết kiệm tám trăm nghìn kia đã chọn cách để tôi ở lại đây một năm, coi như là sự trừng trị nho nhỏ đối với tôi!”

“Xem ra, ông chủ của anh cũng không quá giàu có” Triệu Ngọc thở dài: “Anh không lo là ông chủ của anh một đồng cũng không bỏ ra à?”

“Không đâu, ông chủ của tôi chính là anh rể của tôi…” Người đàn ông da trắng nói: “Thực ra, so với những người ở đây, tôi cũng xem như may mắn rồi! Bởi vì tôi thật sự đã phạm phải tội giết người, cho nên ngồi một năm tù cũng không oan uổng!”

“Vậy Miêu phạm phải tội gì?” Triệu Ngọc lại hỏi.

“Không biết” Người đàn ông da trắng dứt khoát đáp: “Tôi không quen biết với ông ấy, có thể ông ấy đã đắc tội với người của bang Matt, dường như mỗi ngày đều bị đánh, tôi không dám đến gần ông ấy!”

Vừa nghe tới đoạn mỗi ngày cha vợ đều bị đánh, Triệu Ngọc bỗng dưng siết chặt nắm đấm.

“Có điều” Người đàn ông da trắng tiếp tục nói: “Ở trong ngôi nhà tội ác, có rất nhiều người đều không có tội, có người bị bắt cóc đến, cũng có người bị kẻ thù đưa vào đây, tóm lại là nhân vật nào cũng có!”

⚝ ✽ ⚝

Bị kẻ thù đưa vào?

Triệu Ngọc cẩn thận phân tích câu nói này, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ Miêu Khôn rơi vào trường hợp này sao? Hắn biết rõ bởi vì đặc thù công việc mà Miêu Khôn đã đắc tội không ít người.

Thế nhưng mà…

Nếu thật sự là vì báo thù, vậy tại sao không giết ông ấy luôn chứ?

Chậc chậc…

“Ừm… Tôi… Tôi…” Lúc này, người đàn ông da trắng thở dài năn nỉ nói: “Tôi có thể ngủ ở tầng trên không, tôi… Tôi sẽ trải giường chiếu thật tốt, còn nữa… Chỗ này của tôi có thuốc lá, còn có socola…”

Nhìn dáng vẻ khúm núm của người này, Triệu Ngọc cũng không còn tâm trí đi so đo với anh ta, lúc này liền phất tay, người đàn ông da trắng mới nhanh chóng dọn dẹp giường chiếu, đồng thời đưa cho Triệu Ngọc thuốc lá và đồ ăn vặt.

Không lâu sau, khi tác dụng phụ của thuốc tăng năng lượng bắt đầu có tác dụng, Triệu Ngọc không nói gì nữa nằm xuống ngủ thiếp đi. Bởi vì thiết bị báo động khẩn cấp sẽ phát động bất chợt, cho nên Triệu Ngọc cũng không lo lắng người đàn ông da trắng này sẽ nhân cơ hội mình đi ngủ mà đánh lén mình.

Có thể do đã đổi sang môi trường tương đối thoải mái dễ chịu, nên đêm nay hắn ngủ rất ngon, khi mở mắt ra trời đã sáng.

Người đàn ông da trắng nhìn thấy Triệu Ngọc tỉnh dậy, vội vàng cung kính đứng sang một bên, khom người hầu hạ.

Người này tên là Wright, sau khi Triệu Ngọc thấy rõ khuôn mặt của anh ta, lúc này mới ý thức được đêm qua mình đúng là hơi quá tay, một người mập mạp trắng trẻo như vậy, lại bị mình đánh đến gương mặt tím bầm, đầu sưng như đầu heo, khắp người đều là vết sưng đỏ xanh, đúng là vô cùng thê thảm.

Khu Thiên Đường quả đúng là khác với khu bình thường, nơi này còn sắp xếp cả bữa sáng, nên tù nhân trong khu này đều có thể đi lên tầng hai ăn sáng.

Triệu Ngọc đã chờ cơ hội này từ lâu, sau khi quản giáo mở phòng giam ra, hắn lập tức cùng Wright đi về phía cầu thang.

Lúc này, tất cả phạm nhân đều đã ra khỏi phòng giam, khi Triệu Ngọc đi ngang qua phòng giam số 101, cố tình liếc nhìn vào bên trong, nhưng bên trong phòng giam không một bóng người.

Xem ra, chắc Miêu Khôn đã đi lên tầng rồi.

Thế là Triệu Ngọc vội vã đi dọc theo cầu thang đi vào nhà ăn ở tầng hai, chỉ thấy tất cả phạm nhân của khu Thiên Đường đều đang tập trung tại đây! Nhìn thoáng qua cỡ chừng có bảy mươi, tám mươi người.

Miêu Khôn… Miêu Khôn… Miêu Khôn…

Triệu Ngọc không đi xếp hàng lấy đồ ăn, mà đi dọc theo đám người tìm kiếm bóng dáng cha vợ của mình. Hắn rất nhanh đã phát hiện ra tù nhân ở đây người nước ngoài chiếm đa số, trong đó cũng có không ít người Âu Mỹ hoặc châu Á…

Thế nhưng Triệu Ngọc tìm quanh một vòng, cũng không tìm thấy bóng dáng của Miêu Khôn.

Lần này, hắn không khỏi hơi luống cuống, hắn chạy xa ngàn dặm mới có thể tới được đây, nếu như tìm nhầm người, vậy thì thật sự thành trò cười rồi.

Không đúng, hắn chợt nhớ ra, hôm qua Wright có nói nơi này có tù nhân Trung Quốc mang họ Miêu, người này nhất định là Miêu Khôn.

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nhanh chóng đi tìm Wright.

Nhưng mà, hắn vừa mới quay người lại thì Wright đã dẫn một người Ả Rập bước tới trước mặt nói với Triệu Ngọc: “Người này chính là người cùng phòng với Miêu, hắn ta nói đêm qua Miêu đột nhiên phát bệnh, đã đưa tới phòng y tế rồi…”