Chương 1680 Sóng gió ở nhà tù (10)
“Tôi thật sự không làm gì cả!” Người Ả Rập bị Wright dẫn tới nói với vẻ mặt vô tội: “Ông ấy đã thảm như vậy rồi, sao tôi còn có thể bắt nạt ông ấy nữa chứ!?”“Tôi theo đạo Thiên Chúa, thật sự không phải là phần tử khủng bố!
“Hơn nữa, người Trung Quốc kia đánh rất được, tôi không thể đánh lại ông ấy, dù sao…”
“Đừng nói nhảm!” Wright có uy tín nhất định trong đám tù nhân của khu Thiên Đường, lúc này anh ta vỗ vào bả vai người này nói: “Vậy cậu nói xem, người Trung Quốc đó rốt cuộc như thế nào rồi?”
“Ông ấy không biết tiếng Ả Rập, chúng tôi không có cách nào để giao tiếp…” Người Ả Rập giải thích nói: “Đêm qua, ông ấy đột nhiên sùi bọt mép, toàn thân run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nhìn dáng vẻ như vậy… Có thể… Có thể sắp không qua được rồi…”
“Hả?” Nghe đến đây, Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy sốt ruột vội hỏi: “Vậy… Phòng y tế ở đâu? Làm sao mới có thể đi qua đó?”
“Này, tôi nhịn cậu lâu rồi nha, cậu là một người mới tới, tại sao lại nói chuyện ngang ngược như vậy! Muốn chết đúng không?” Người Ả Rập phách lối trừng mắt nhìn Triệu Ngọc.
“Cậu mới muốn chết đó, cứt chó!” Ai ngờ, Triệu Ngọc không lên tiếng, mà Wright lại bỗng nhiên đánh bộp vào tay người Ả Rập: “Nói chuyện gì kỳ vậy? Đây là… Ừ…” Anh ta chỉ vào Triệu Ngọc nói: “Đây là bạn của tôi!”
“Không thể nào?” Nhìn thấy Wright ủng hộ Triệu Ngọc như vậy, người Ả Rập lúc này mới chịu thua nói: “Phòng y tế không ở trên tầng này, nếu như muốn đi rất đơn giản, một là ngã bệnh, hoặc là bị người khác đánh cho một trận!”
“Có điều…” Wright xen vào nói: “Nhắc nhở một chút, quản giáo ở đây rất lười biếng, nếu như không phải bệnh đến sắp chết, hoặc là bị đánh đến sắp chết, bọn họ sẽ không đưa cậu đến phòng y tế đâu!”
Ồ…
Triệu Ngọc cân nhắc một hồi bỗng nhiên con mắt sáng lên.
Có rồi!
Hắn chợt nhớ ra, trên hệ thống đạo cụ của mình đúng lúc có một đạo cụ vô cùng thích hợp, gọi là thuốc gây nôn tàng hình.
Sau khi sử dụng đạo cụ này, có thể gây nôn mửa.
Đạo cụ này cho tới bây giờ mình vẫn chưa từng sử dụng, hôm nay vừa đúng lúc có thể sử dụng tới.
Thế là Triệu Ngọc không suy nghĩ nhiều, lập tức lấy thuốc ra uống vào.
Đạo cụ của hệ thống vô cùng lợi hại, Triệu Ngọc vừa mới uống vào, liền cảm giác trong dạ dày rạo rực, giống như dời sông lấp biển.
Chưa đến mấy giây, hắn liền nôn mửa, khóe miệng còn bắt đầu sủi bọt mép.
Vì để cho càng thêm chân thật, hắn liền ngã xuống đất, cơ thể run rẩy, trợn mắt, bày ra bộ dáng sắp chết…
“Không thể nào?”
Bởi vì trước đó chưa thương lượng với Wright hay người Ả Rập, nên hai người này hoảng sợ đến mức giật mình lui về sau, không rõ Triệu Ngọc đang giả vờ hay là thật sự ngộ độc?
Tút tút…
Tút tút…
Cùng với vài tiếng chuông của trạm canh gác, từ cổng có hai tên quản giáo chạy tới, vừa nhìn thấy bộ dáng khó chịu muốn chết của Triệu Ngọc, liền nhanh chóng ra lệnh với hai người Wright: “Nhanh, hai người mau đỡ hắn dậy, đưa đến phòng y tế đi!”
Wright và người Ả Rập liếc nhìn nhau, đành phải ngơ ngác dìu Triệu Ngọc đứng lên, đi về phía cửa.
Nhìn thấy kế hoạch của mình thuận lợi như vậy, Triệu Ngọc nhắm một mắt mở một mắt, mừng thầm trong lòng.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp mừng thầm được bao lâu thì đúng lúc hắn vừa mới bị khiêng ra đến cửa, ở ngoài cửa lại có một tù nhân đang bị quản giáo khiêng vào, lướt qua nhóm người Triệu Ngọc.
Tên tù nhân kia bị hai tên quản giáo kẹp lại, vừa giãy giụa vừa không ngừng dùng tiếng Anh năn nỉ: “Này này này… Các người không thể như vậy được, tôi không giả bệnh, tôi thật sự có bệnh, sắp chết rồi, các người nhất định phải điều trị cho tôi, tôi phải uống thuốc…”
Nhưng mà hai tên quản giáo này một là nghe không hiểu tiếng Anh, một là mặc kệ ông ấy, lúc này họ khiêng ông ấy tới phòng ăn một cách vô cùng thô bạo, sau đó liền giống như quăng quần áo, ném ông ấy thẳng xuống đất.
Không thể nào!?
Vào lúc này, Triệu Ngọc mở cả hai con mắt ra, bởi vì giọng nói của tên tù nhân vừa nãy quá quen thuộc với hắn, đúng là cha vợ Miêu Khôn của mình!!!
Thật sự là trùng hợp, hắn còn đang muốn giả bệnh để đi tới phòng y tế tìm ông ấy, không ngờ rằng Miêu Khôn đúng lúc bị người ta khiêng từ phòng y tế trở về.
Chuyện này…
Vừa nhìn thấy Miêu Khôn xuất hiện, Triệu Ngọc làm gì còn tâm trí đi tới phòng y tế gì đó nữa, lập tức ngồi thẳng người lên, phục hồi trạng thái bình thường.
“Tôi… Tôi không sao… Không sao rồi…” Triệu Ngọc dùng tiếng Ả Rập nói với tên quản giáo và Wright: “Tôi cảm thấy bụng đỡ hơn nhiều rồi, không cần phải đến phòng y tế nữa!”
“…” Các quản giáo không ngờ Triệu Ngọc lại khỏi nhanh như vậy, lập tức sững sờ.
“Con mẹ nhà nó!” Kết quả, Miêu Khôn đã nhìn thấy Triệu Ngọc, lúc này bỗng nhiên nhào về phía Triệu Ngọc, nắm lấy cánh tay của Triệu Ngọc nói: “Triệu Ngọc! Con… Con con con… Sao con lại tới đây!?’
“Này…” Các quản giáo còn tưởng rằng Miêu Khôn muốn chạy trốn, nhanh chóng kéo ông trở lại.
“Ta… Ta không phải đang nằm mơ chứ?” Miêu Khôn vẫn đang trong trạng thái kinh ngạc, kinh hãi đến mức cả miệng cũng không khép lại được.
Rốt cuộc đã tìm được cha vợ, Triệu Ngọc cũng hơi kích động, nhưng mà khi hắn nhìn rõ dáng vẻ của Miêu Khôn, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Miêu Khôn đang mặc áo tù nhân, đã gầy đi trông thấy so với trước kia, tóc cũng bạc đi nhiều, lưng còng đi một tí, khắp gương mặt đều có vết thương, cánh tay còn phải quấn băng vải…
Con mẹ nhà nó, Triệu Ngọc âm thầm nắm chặt nắm đấm, thề trong lòng, ai ăn phải gan hùm mật gấu dám động đến cha vợ của Triệu Thiên Bá này rồi!?
Ông đây nhất định sẽ khiến hắn ta phải trả lại gấp bội!!!
⚝ ✽ ⚝
Năm phút sau, Triệu Ngọc cùng Miêu Khôn mỗi người lấy một phần ăn sáng, ngồi trong một góc yên lặng hẻo lánh của phòng ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Triệu Ngọc… không phải con cũng bị người ta chuốc thuốc mê rồi đưa vào đây chứ?” Miêu Khôn rõ ràng hơi nôn nóng nói: “Lần này thật sự thảm rồi, nơi này gọi là ngôi nhà tội ác, ở Tây Sahara đó!”
“Yên tâm, con không phải bị đưa tới, là tự nguyện đến đây, con tới cứu cha!” Triệu Ngọc nhanh chóng an ủi.
“Ồ… Vậy thì tốt, vậy thì tốt…” Ánh mắt Miêu Khôn hơi lay động, rõ ràng trạng thái tinh thần có vấn đề rất lớn, ông đè vào tay Triệu Ngọc rồi nói: “Có điều nơi này không đơn thuần là một ngục giam, mà là căn cứ quân sự, không dễ chạy trốn được!”
“Không sao, không sao, con đã có kế hoạch rồi!” Triệu Ngọc an ủi một câu, lúc này mới tò mò hỏi: “Cha vợ, cha mau nói cho con biết rốt cuộc là tại sao cha lại bị đưa đến ngục giam này vậy? Trong quán rượu New Moon ở Maroc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Maroc… Maroc…” Miêu Khôn run rẩy nhớ lại rồi mới nói: “À… Ta… Ta bị người ta hãm hại! Có người hãm hại ta!”
“Thật sao?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Ai vậy?”
“Chính là… Chính là nữ tình báo đã giao dịch với ta!” Miêu Khôn nói: “Cô ta là đặc công CIA của Mỹ, chính cô ta đã hãm hại ta!”
“Hả?” Lời nói vừa dứt, Triệu Ngọc cảm thấy hơi mơ hồ. Hu Lingye rõ ràng đã chết rồi, hơn nữa, cô ta còn bị Miêu Khôn bắn chết, làm sao có thể hãm hại ngược lại Miêu Khôn chứ?
Đây rốt cuộc…
Ai ngờ, ngay vào lúc Triệu Ngọc muốn hỏi cho rõ, thì bên cạnh bỗng nhiên có mấy tráng sĩ da đen đi tới.
Vừa nhìn thấy những người da đen này, sắc mặt Miêu Khôn bỗng chốc thay đổi.
“Này, người Trung Quốc, ông thật là xảo quyệt!” Trong đó, có một người đàn ông da đen trên mặt có vết sẹo ngồi xuống bên cạnh Triệu Ngọc, nói với Miêu Khôn: “Để tránh né tôi, ông còn cố ý giả bệnh đến phòng y tế đúng không?”
“Nói gì vậy! Ha ha ha…” Miêu Khôn cười nói: “Buổi tối hôm qua tôi thật sự bị nôn, thật sự bệnh đó!”
“Hừ hừ…” Tên mặt sẹo hừ lạnh một tiếng cười nói: “Tôi mặc kệ ông bệnh thật hay là bệnh giả, bây giờ đã ra ngoài rồi, vậy thì hãy bàn chuyện giữa ông và bang Matt chúng tôi đi!”
Nghe đến đây, toàn thân Miêu Khôn run lên, bị dọa đến bờ môi trắng bệch…