Chương 1681 Sóng gió ở nhà tù (11)
“Mike à…” Miêu Khôn dùng tiếng Anh năn nỉ với tên da đen mặt sẹo: “Cậu cũng thấy đấy, tôi đã bị đánh gãy tay rồi, cái điện thoại này vốn dĩ không thể gọi được!”“Đó là chuyện của ông” Mike dùng tiếng Anh không lưu loát nói: “Tôi đã giúp ông rồi, ông cũng đồng ý sẽ trả tiền thù lao cho tôi, giờ tôi đến thu tiền!”
“Sao cậu vẫn không hiểu vậy?” Miêu Khôn giải thích: “Nếu điện thoại gọi được, cậu muốn bao nhiêu cũng không thành vấn đề, nhưng cái điện thoại này vốn dĩ không gọi được!”
“Tôi lặp lại lần nữa, đó là chuyện của ông!” Mike vỗ mạnh lên bàn, cười lạnh nói: “Giờ tôi đến thu tiền, nếu không có tiền, vậy thì dùng cơ thể của ông bồi thường đi!”
“ĐM…” Miêu Khôn giận dữ chửi thề: “Giờ tao hiểu ra rồi, tụi bây chắc chắn sớm biết điện thoại của quản giáo không thể gọi được đúng không? Tụi bây cố tình hợp sức chơi tao! Tay tao cũng đã gãy rồi, tụi bây còn định làm gì nữa?”
“Ha ha ha…” Tên mặt sẹo tên Mike cười ha ha ghê sợ nói: “Ông còn lại một cánh tay, ít nhất còn có thể ăn cơm, nếu… cả hai tay đều gãy thì sao?’
“Ha ha…” Một tên thuộc hạ của Mike cười nói: “Vậy sẽ như chó nằm sấp mà ăn, tôi thích… ha ha ha…”
Vừa dứt lời, lũ người da đen cười to.
“Mày… chúng mày cố ý” Miêu Khôn tức giận đến run người, lại chẳng thể làm gì, đành quay qua hỏi Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, con có tiền không?”
“Có!” Triệu Ngọc lấy 20 đô la đã thắng được vào hôm qua ra.
“Ấy, thằng nhóc này quả nhiên có mang tiền! Nhiều vậy? Tốt quá rồi” Mắt Miêu Khôn sáng lên, định giơ tay giật lấy tiền trong tay Triệu Ngọc.
Nhưng Triệu Ngọc đã nắm chặt tiền vào trong tay, nói với Miêu Khôn bằng tiếng Trung: “Cha vợ à, bọn chúng rõ ràng muốn hãm hại cha, cha đưa tiền cho chúng, cũng không trốn thoát được đâu!”
“Triệu Ngọc, ta biết con muốn làm gì!” Miêu Khôn bất lực lắc đầu: “Ban đầu ta cũng định đùa giỡn với bọn chúng, nhưng… con nhìn dáng vẻ ta bây giờ xem!”
Vừa nói, ông vừa chỉ vào cánh tay quấn đầy băng vải.
“Đó là vì… Nắm đấm của cha không đủ cứng rắn!” Ánh mắt Triệu Ngọc lạnh băng, nắm đấm càng siết chặt hơn.
“Ây, nắm đấm cứng rắn hơn nữa thì có ích lợi gì?” Miêu Khôn ủ rũ cúi đầu nói: “Bọn chúng nhiều người, con đánh được một thằng cũng không đánh được cả đám chúng nó! Đánh được một ngày,
thì cũng không thể mỗi ngày đều đánh! Còn nữa, dù cho con có đánh lại phạm nhân, cũng đánh không lại quản giáo! Ta chính là ví dụ sống, nghe ta, đưa tiền cho bọn chúng, có thể tránh được lúc nào hay lúc đó! Trại giam không phải chỗ làm anh hùng…”
Vừa nói, Miêu Khôn vừa gỡ tay Triệu Ngọc ra, muốn tiếp tục lấy tiền.
“Chậc chậc…” Thấy cha vợ bị ép buộc thành thế này, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy nỗi chua xót dâng lên trong lòng, hắn lại đè vào tay Miêu Khôn, sôi máu nói: “Cha vợ, nếu như con đã đến, sự đau khổ mà cha đã chịu, con sẽ trả lại y chang cho họ!!”
“Không được, thật sự không được!” Miêu Khôn thấy Triệu Ngọc sắp ra tay, lập tức kéo hắn lại khuyên nhủ: “Bọn chúng đều có chống lưng, có đánh con cũng chẳng có chuyện gì! Nhưng con đánh bọn chúng, không những bị giam lại ngay mà còn phải chịu sự quản chế và tra tấn của bọn quản giáo…”
“Ha ha ha” Triệu Ngọc bỗng cười cuồng ngạo nói: “Cha vợ, tin con đi, con hiểu rõ đạo lý sinh tồn trong trại giam hơn ngài! Con biết nên làm thế nào mà!”
Vừa nói, Triệu Ngọc liếc nhìn tên da trắng Wright đứng ở đằng xa, chỉ thấy Wright đang lẩn trốn trong đám người thờ ơ quan sát.
Ý của anh ta rất rõ ràng, đương nhiên là muốn Triệu Ngọc bị đám người da đen này đánh tơi bời một trận, thay anh ta trút giận.
“Này! Thằng nhóc này từ đâu ra vậy? Bị bệnh à?” Mike vỗ vào bàn, gầm lên với Triệu Ngọc: “Tao cảnh cáo mày, chỗ này tao là người quyết định, cấm nói tiếng Trung, nếu còn ai nói, đừng trách tao…”
Kết quả, Mike còn chưa nói hết, Triệu Ngọc đã đứng bật dậy từ chỗ ngồi, đưa tay đè đầu Mike, hung hăng đập xuống bàn!
“Đùng” một tiếng, Mike bị đập đến đầu óc điên cuồng.
⚝ ✽ ⚝
Đám thuộc hạ của Mike hoảng hốt, vội vàng nhào tới Triệu Ngọc.
“Bà nội gấu nhà nó!” Triệu Ngọc túm cổ áo Mike, xốc cả người hắn lên, sau đó quăng vào đám quân địch đang xông tới.
“Ây ây…”
Đám thuộc hạ của Mike kêu lên, vội vàng đỡ lấy Mike, Mike ôm đầu hổn hển quát lên với bọn thuộc hạ: “Đánh cho tao. Đánh chết nó! Dám động tới bang Matt, đúng là chán sống rồi…”
Ai ngờ, Mike đang gào thét, đột nhiên lại được một phen kinh ngạc, chưa kịp đợi bọn thuộc hạ của hắn xông lên thì Triệu Ngọc đã gầm thét xông tới!
Lần này, Triệu Ngọc thật sự nổi giận, giống như mãnh hổ xuống núi, vừa xông đến đã xuống tay độc ác, rầm rầm tạt bay hai tên địch, chạy ào vào đám người quần ẩu.
Động tác của Triệu Ngọc rất nhanh, công kích rất mạnh, ra tay tàn nhẫn, mặc dù không dùng bất cứ đạo cụ gì, nhưng vẫn rất có khí phách, lăng không đá chân, vật ngã, bẻ tay, đá xoáy, ra chân…
Vừa đối mặt, lập tức đánh cho kẻ địch luống cuống tay chân, người ngã ngựa đổ.
Hây da!
Một tên địch nhấc chân đá về phía Triệu Ngọc, Triệu Ngọc túm lấy cổ chân hắn kéo lên mặt bàn, sau đó xoay người quét chân, đá vào chân trụ của người đó.
Kết quả, tên địch bị xoạc chân một góc lớn, còn phát ra tiếng quần rách, đau đến kêu gào thảm thiết!
Bang!
Lại thêm một tên địch đấm thẳng vào mặt Triệu Ngọc, Triệu Ngọc cúi đầu tránh né, đồng thời căng mũi chân đá vào đầu gối gã, trọng tâm của gã bất ổn, lảo đảo ngã về phía trước.
Triệu Ngọc lại thừa thế đè lưng gã nhấn vào ghế, gã đụng bay cái ghế, lọt thẳng xuống bàn, vừa đúng lúc rơi xuống dưới chân Miêu Khôn.
Miêu Khôn không nghĩ ngợi gì, giơ chân đạp thẳng khiến cho gã cạp đất.
Đạp xong, Miêu Khôn lại làm như không có gì xảy ra dòm trần nhà, miệng còn ngả ngớn huýt sáo.
“A…”
Chỉ trong chốc lát, vài tên địch cùng vây công Triệu Ngọc, tay đấm chân đá, Triệu Ngọc chuyển mình nhanh nhẹn trong đám người, ứng phó nhẹ nhàng.
Rất nhanh, hắn đã tóm được cơ hội, xuất chiêu đá lốc xoáy đạp bay một tên địch văng ra ngoài, nặng nề ngã trên mặt bàn.
Miêu Khôn tuy chỉ còn một tay, nhưng vẫn thừa cơ cầm lấy một bát cháo còn nóng hổi đổ thẳng lên mặt người này.
Á…
Người này ôm mặt lăn lóc trên mặt đất, đau đến kêu cha gọi mẹ.
“Muốn chết à!”
Lúc này, một tên da đen thấy Miêu Khôn đánh lén, lập tức bổ nhào tới chỗ Miêu Khôn.
Miêu Khôn ranh ma, vội vàng núp sau bàn ăn, chơi trò trốn tìm với hắn ta.
Aaaa…
Tên da đen gầm lên giận dữ nhảy lên bàn ăn, muốn lao thẳng vào Miêu Khôn.
Nhưng Triệu Ngọc đúng lúc vọt đến, lăng không quét chân đá lên đùi tên này, hắn ta lập tức bay vọt lên không trung rồi nặng nề ngã xuống bàn.
Đùng!
Hắn ta ngã muốn hộc máu, nhưng máu còn chưa kịp phun ra, lại sợ hãi thấy Miêu Khôn một tay cầm ghế nhắm chuẩn phang vào đầu hắn ta.
A…
Bang…
Á…
Chiếc ghế đập xuống, hắn ta chỉ có thể gào lên thảm thiết…
Lúc này, với số lượng kẻ địch không ngừng ít đi, Triệu Ngọc càng đánh càng thoải mái, càng tàn nhẫn.
Hắn đè một tên địch xuống đất, đấm hai quyền. Quyền phong của Triệu Ngọc cương mãnh, mới hai quyền đã khiến tên này gãy cả mũi, mặt cũng nở hoa, không phát ra nổi tiếng kêu thét.
Một tên da đen khác xông đến đánh lén sau lưng, Triệu Ngọc đã sớm ra chiêu bọ cạp vẫy đuôi, đảo chân đá thẳng vào chỗ hiểm của hắn ta.
⚝ ✽ ⚝
Người này kêu lên đau đớn, sau đó ôm lấy phần dưới của mình nhảy tưng tưng.
“A…”
Cuối cùng sự điên cuồng của Triệu Ngọc hoàn toàn bùng phát, hắn hét lớn bay lên vung chân đá bay người này.
Sau đó, hắn lại chờ hai gã da đen đánh tới, trước là tay không bẻ cổ tay một tên, sau đó như dã thú quật người còn lại ngã nhào xuống đất, đấm liên tiếp lên mặt gã.
Bang… bang… bang.
Mỗi quyền đều hết sức mạnh mẽ, khiến người khác kinh ngạc.
Chỉ mới vài quyền mà mặt tên kia đã tóe máu, làm Mike sợ đến ngây người ra, khiến cho mọi người xung quanh ai nấy cũng đều hết hồn, không dám thở mạnh, dù là ai cũng chưa từng thấy có người tàn bạo đẫm máu đến vậy!