Chương 1682 Sóng gió ở nhà tù (12)
A…Trong nhà ăn vang vọng ra tiếng hét thảm, Mike – thủ lĩnh bang Matt, bị một bạt tai của Triệu Ngọc đánh ngã xuống đất.
Đáng lẽ đánh tới tận bây giờ, có hai thuộc hạ bên cạnh hắn ta còn chưa gục ngã, nhưng hai tên này đã sớm sợ đến xanh cả mặt, người run bần bật, không dám tiến về phía trước.
Bốp…
Tay trái Triệu Ngọc túm lấy cổ áo dính đầy máu của Mike, tay phải tát hắn ta một cái thật mạnh, đến mức khóe miệng rỉ máu, rên rỉ không ngừng.
“Đừng… đừng đánh nữa”
Bốp…
Mike vừa xin tha mạng, thì Triệu Ngọc lại tát thêm cái nữa, tát đến hắn ta lệch mặt, kêu thảm thiết hơn.
Cùng với tiếng tát vang dội, tất cả phạm nhân đứng xem đều rùng mình như thể người vừa bị đánh là mình vậy.
Bốp…
Ngay sau đó, Triệu Ngọc lại tát thêm cái thứ ba như thường lệ, cái tát này càng tàn nhẫn hơn, gò má của Mike đã sưng lên vù vù.
“Tao nói cho mày biết” Triệu Ngọc kéo Mike đến trước mặt mình, hung thần ác sát quát lên bằng tiếng Ả Rập: “Tao mới là người đến đòi nợ đây! Thứ chúng mày thiếu tao, phải trả lại gấp bội!!”
Tuýt tuýt…
Tuýt tuýt…
Triệu Ngọc đang nói thì cửa nhà ăn bất chợt vang lên tiếng còi của quản giáo.
Thật ra với trận ẩu đả vừa rồi, đám quản giáo không phải là không thấy, chẳng qua là mắt nhắm mắt mở mà thôi.
Dù sao bang Matt cũng là thế lực lớn ở khu Thiên Đường, vừa thấy bang Matt tụ tập bắt nạt người mới, các quản giáo đều biết điều đi ra ngoài hành lang.
Chỉ cần không gây ra án mạng, bọn họ sẽ không tùy tiện can thiệp vào.
Nhưng khi bọn họ nghe thấy tiếng ẩu đả dần dần ngớt lại, cho rằng bang Matt đã xong việc, lúc này mới bước vào nhà ăn chuẩn bị thu dọn tàn cục, nhưng lại bắt gặp cảnh tượng khó tin.
Người mới lẽ ra nên bị đánh một trận tơi bời, quỳ xuống cầu xin lại đứng ở trung tâm đằng đằng sát khí, điên cuồng vả vào mặt Mike, còn đám người trong bang Matt thì ngã nhào trên đất.
Cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ.
Đám quản giáo sửng sốt một hồi mới nhớ ra thổi còi.
“Tao… tao có nợ mày gì đâu?” Mike hộc máu, cố mở đôi mắt sưng húp hỏi.
Bốp…
Triệu Ngọc không nói gì, vả thêm cái tát thứ tư!
“Ô…”
Lúc này, trong lòng Mike đã muốn gọi cha gọi mẹ, không nói thành lời nữa…
“Không được động đậy, không được động đậy!” Lúc này, đám quản giáo cuối cùng cũng vọt tới, dùng côn chỉ vào Triệu Ngọc quát: “Không được động đậy, quỳ xuống…”
“Hừ” Triệu Ngọc không hề quan tâm đến sự cảnh cáo của quản giáo, kéo Mike đến trước mặt mình hung hăng nói: “Không phải mày muốn trải nghiệm cảm giác chó ăn cơm sao? Được, tao thỏa ước muốn của mày!”
Nói xong, Triệu Ngọc vặn cánh tay trái của Mike về phía sau, sau đó kéo thật mạnh, cánh tay của Mike lập tức phát ra tiếng xương gãy kêu răng rắc!
Á…
Mike hét lên thê thảm vì đau đớn, như muốn ngất đi, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả nhà ăn.
“Dừng tay! Dừng tay!” Lúc này, đám quản giáo thấy đại ca của bang Matt bị người ta bẻ gãy tay, sao dám chậm trễ, nhanh chóng xông lên lấy côn đánh vào Triệu Ngọc.
Bình bịch…
Côn đánh lên người Triệu Ngọc, phát ra tiếng vang nặng nề, ai nấy nghe được đều kinh hãi run sợ.
“Grừ…”
Triệu Ngọc bỗng quay người lại, rống lên với đám quản giáo đang đánh hắn.
Tiếng hét này uy lực đến kinh người, giống như tiếng cự lôi nổ vang, lại như mãnh thú cuồng nộ, Triệu Ngọc rống lên, mấy tên quản giáo sợ hãi lùi về phía sau, còn có hai quản giáo thì lảo đảo quỵ trên mặt đất.
“A…” Các quản giáo hoảng sợ vội chỉ vào Triệu Ngọc yếu ớt hỏi: “Mày… mày muốn làm gì?”
“Hừ! Hừ…” Triệu Ngọc hừ lạnh hai tiếng, ngửa mặt lên trời cười cuồng ngạo: “Ha ha ha, ha ha ha…”
Tiếng cười điên cuồng khiến lòng người kinh sợ, mọi người đều cảm thấy hoang mang, chấn động không ngừng.
“Tao muốn làm gì?” Triệu Ngọc nhếch miệng chỉ vào mình nói: “Sau này, khu Thiên Đường chỉ có một đại ca, tên hắn là… ừm…”
Bỗng phút chốc chuyện rất lúng túng đã xảy ra, Triệu Ngọc vốn định nói tên mình ra, nhưng vừa nghĩ lại thấy không ổn, mình mạo danh đến thay thế, phải lấy tên mạo danh mới đúng.
Nhưng nhất thời hắn lại nghĩ không ra…
“Ừm… Mã… Mã cái gì nhỉ? Mã Tạp Vạn, Tạp Điều, Tạp Bính Tử? Tạp cái gì nhỉ?” Triệu Ngọc vò đầu, khiến những người xung quanh kinh hãi.
“À…” Triệu Ngọc cuối cùng cũng nghĩ ra, lúc này vỗ ngực nói: “Cavan Caravan! Tụi mày nhớ tên tao đó, sau này chỗ này là của tao!”
Nói xong, hắn giơ tay ra tới trước mặt quản giáo lạnh lùng nói: “Được rồi, giờ có thể dẫn tôi đi! Muốn đánh muốn phạt thế nào thì tùy!”
“…” Các quản giáo chưa từng thấy tù nhân nào có khí chất mạnh mẽ lại có hơi ngu ngốc đến vậy, do dự nửa ngày trời lúc này mới có người bước tới dè dặt đeo còng tay lên cho Triệu Ngọc, áp giải hắn đi.
Khỏi phải nói Triệu Ngọc phạm phải lỗi lớn như vậy, tất nhiên sẽ bị đưa vào phòng tạm giam, chịu trừng phạt.
“Triệu… Triệu Ngọc…” Miêu Khôn đứng bên cạnh lo lắng, dùng tiếng Trung oán giận nói: “Ta đã nói rồi, con có đánh giỏi đến mấy cũng không qua được ải của quản giáo! Lần này thảm rồi…”
Triệu Ngọc sau khi nghe được, quay lại thản nhiên cười với Miêu Khôn, ý là bảo ông không cần lo lắng, hắn tự có đối sách.
Sau đó, Triệu Ngọc bị đám quản giáo áp giải đi xuyên qua đám người, lúc đi ngang qua tên da trắng Wright, hắn bỗng nhiên đưa tay vịn lấy cánh tay Wright.
“A?” Wright giật mình suýt chút nữa ngã xuống đất.
“Nhóc con!” Triệu Ngọc dùng tiếng Anh từ tốn nói với Wright: “Mày nhớ kĩ cho tao, nếu mày không thể đưa tao ra khỏi phòng tạm giam, tao đảm bảo…” Hắn hất cằm nhìn về phía Mike đã bị gãy tay, ánh mắt lạnh lùng uy hiếp nói: “Hậu quả mày nhận được sẽ thảm hơn thằng đó rất nhiều!!”
“A…” Nghe vậy, Wright run bần bật, suýt nữa ngã nhào xuống mặt đất.
Rất nhanh, Triệu Ngọc đã bị đám quản giáo dẫn ra khỏi nhà ăn đi về phía phòng tạm giam.
Vì biểu hiện vừa rồi của Triệu Ngọc quá mức cuồng bạo, đám quản giáo trong lòng vẫn còn sợ hãi, tuy đang áp giải Triệu Ngọc, nhưng cũng không dám nói lung tung.
“Này, mấy đại ca…” Nhưng khi họ vừa đi đến hành lang, Triệu Ngọc lại mở lòng bàn tay ra, dùng tiếng Ả Rập lưu loát nói: “Chút lòng thành mong các anh nhận cho!”
Chỉ thấy lòng bàn tay Triệu Ngọc bất chợt xòe ra mấy tờ tiền, tổng cộng là 20 đô la.
“Chuyện này…” Mấy tên quản giáo bốn mắt nhìn nhau, 20 đô la đối với bọn họ mà nói không phải con số nhỏ, trong mắt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ tham lam.
“Cầm đi!” Triệu Ngọc cười nói: “Các anh yên tâm, chỉ cần các anh chịu giơ cao đánh khẽ, với bản lĩnh của tôi tôi sẽ biếu các anh nhiều hơn nữa!”
“…” Đám quản giáo không nói gì, chỉ có một người chịu đứng ra nhận lấy tiền của hắn.
“Tôi nghĩ…” Triệu Ngọc vừa thấy có cơ hội, tiếp tục thuyết phục: “Hôm qua các anh cũng biết tôi lấy 1 chọi 5 trên sàn đấu chứ?
“Vào tuần sau, tôi còn một cuộc thi quan trọng hơn…”
Triệu Ngọc vừa nói đến đây, cầu thang bỗng vang lên tiếng bước chân, vài tên quản giáo vội ra hiệu cho Triệu Ngọc im lặng, sau đó áp giải hắn xuống lầu.
Sau đó, bọn họ lại thông báo cho người gác cổng, lúc này mới giải Triệu Ngọc ra khỏi lầu hai đi về phía phòng tạm giam.
Triệu Ngọc nhìn xung quanh không một bóng người, lúc này mới tiếp tục nói: “Với bản lĩnh của tôi, sau này nhất định sẽ thắng được nhiều tiền thưởng, các anh yên tâm, chỗ tiền thường của tôi luôn luôn có chừa phần của các anh!
“Hơn nữa, mỗi lần thi đấu, tôi có thể phối hợp với cá cược của các anh, các anh muốn tôi thắng thì tôi có thể thắng! Muốn tôi thua thì có thể thua! Thế nào?”
Triệu Ngọc vừa nói xong, rõ ràng đám quản giáo càng xiêu lòng hơn. Bọn họ làm bộ đi thêm vài bước, đi thẳng đến một góc không người, lúc này mới kéo Triệu Ngọc qua một bên nghiêm túc nói:
“Anh bạn, tụi tôi biết anh đánh rất giỏi, hôm qua đã thấy được màn thi đấu của anh!” Một tên quản giáo đứng đầu nói: “Nhưng mà chuyện hôm nay anh làm, không phải chúng tôi muốn bảo vệ anh là bảo vệ được!”
“Đúng vậy!” Một tên quản giáo khác lo lắng nói: “Bang Matt ở bên ngoài có thế lực rất lớn, có thể nói chuyện với cả đội trưởng quản giáo, bây giờ anh đánh gãy tay đại ca của chúng, hậu quả chắc anh cũng biết rồi!”
“Đúng vậy!” Người trước đó lại nói: “Nếu anh không có chống lưng, chắc chắn sẽ phải chết! Cho dù có chống lưng, cũng không tránh khỏi bị tàn phế hoặc bị dẫn đến khu Địa Ngục, sống không bằng chết!
“Cho nên chúng tôi rất muốn hợp tác với anh, nhưng… Ầy…” Người này thở dài, đưa đô la Mỹ trong tay trả lại cho Triệu Ngọc, bất lực nói: “Mike xảy ra chuyện, bây giờ cả chúng tôi cũng khó mà giữ, chúng tôi thật sự không giúp được gì!
“Vẫn là… đi thôi!”
Nói xong, mấy tên quản giáo dẫn Triệu Ngọc đi, hậm hực rời khỏi góc tường tiếp tục đi về hướng phòng tạm giam.