← Quay lại trang sách

Chương 1683 sóng gió ở nhà tù (13)

Phòng tạm giam nằm ở phía nam của khu Thiên Đường, gần khu công nghiệp quân sự, là một hệ thống kiến trúc độc lập xây dựng trên công xưởng bỏ hoangSau khi đi vào, Triệu Ngọc không hề bị đưa vào phòng tạm giam, mà bị nhốt trong một căn phòng tựa như phòng thẩm vấn, đồng thời bị trói trên một chiếc ghế cũ gỉ sét.

Sau đó, bọn quản giáo đều đi ra ngoài, chỉ còn lại mình Triệu Ngọc trong phòng.

Ánh đèn trong phòng thẩm vấn tối mù, bốc ra mùi ẩm ướt hôi tanh, khiến cho người ta có cảm giác sợ hãi khó chịu.

Một lát sau, những căn phòng khác vang vọng tiếng quất của roi da, cùng với tiếng kêu rên rỉ của các phạm nhân….

Có thể thấy đây là nơi các quản giáo quản lý phạm nhân, tất cả những phạm nhân phạm tội ở khu Thiên Đường đều sẽ bị giải đến đây để chịu trừng phạt.

Triệu Ngọc không biết một hồi mình sẽ phải đối mặt với điều gì?

Vì vậy, hắn vội lướt xem cột đạo cụ, tìm ra tất cả công cụ như thuốc gây nôn, thuốc giải độc, máy chỉnh khớp xương, quần áo phòng cháy, vv… để đề phòng cần dùng đến.

Ngoài ra, hắn còn chuẩn bị cả thuốc giả chết mà mình thậm chí chưa từng dùng qua, nếu như mình thật sự chịu không nổi, vậy thì dứt khoát giả chết, tránh khỏi sự nghiêm hình tra tấn mới nói!

Ai ngờ, Triệu Ngọc phải đợi suốt gần hai tiếng đồng hồ, mãi đến hai tiếng sau, cửa phòng thẩm vấn mới bị đẩy vào lần nữa.

Tiêu rồi!

Vừa nhìn thấy có hơn mười tên quản giáo xông vào, trong lòng Triệu Ngọc cảm thấy bất ổn, với trận thế này tuyệt đối không có chuyện tốt lành gì.

Quả nhiên, sau khi đám quản giáo bước vào phòng thẩm vấn, có hai người tháo còng tay cho Triệu Ngọc, lôi thẳng cánh tay phải của hắn ra treo lên một cái giá!

“Cavan Caravan” Lúc này, tên quản giáo trước đó từng quen biết nói nhỏ bên tai Triệu Ngọc: “Anh may mắn đó, giữ được toàn mạng, hơn nữa còn không bị đưa đến khu Địa Ngục chờ chết!

“Chẳng qua…” Hắn ta tiếc nuối nói: “Để ăn nói với bang Matt, chúng tôi cần chặt một cánh tay của anh để đền tội!!”

Nói xong, một tên quản giáo khá to con lôi ra một cây côn sắt, xem ra chắc bọn họ định lấy cây côn sắt này đập gãy cánh tay phải của Triệu Ngọc.

Cùng lúc đó, còn có một người cầm lấy camera, chuẩn bị ghi lại toàn bộ quá trình.

Chậc chậc…

Nghe đến đây, Triệu Ngọc nhất thời do dự, hắn đang cân nhắc, máy chỉnh khớp xương tàng hình có thể chữa được vết thương nặng như vậy không?

Nếu theo tình huống thông thường mà nói cây côn này đập xuống, cánh tay của mình coi như tàn phế, sau này dù có chữa lại được, cánh tay cũng không còn sức lực nữa.

Nhưng máy chỉnh khớp xương tàng hình này uy lực cũng không kém, nếu như có thể khôi phục thì sao?

Mình… rốt cuộc có nên đánh cược một lần không?

Nếu không muốn đánh cược thì còn cách nào khác không?

Nếu thật sự không được… hay là dùng thuốc gây nôn kéo dài thời gian trước đã?

Hay là sử dụng đạo cụ cường lực như quần áo phòng cháy hoặc đồ phi hành che đỡ?

Vậy chắc đánh không gãy được đâu nhỉ?

Nhưng… lỡ như bọn họ còn muốn kiểm tra vết thương thì sao?

Hay là…

Thời gian trôi qua thật nhanh, không cho phép Triệu Ngọc suy nghĩ quá nhiều, quản giáo cầm cây côn sắt trong tay đã giơ côn sắt lên, nhắm ngay cánh tay của Triệu Ngọc, chuẩn bị đánh xuống!

Để phòng tránh Triệu Ngọc giãy giụa, các quản giáo khác cùng xông lên, người kéo tay người giữ chân để giữ cho Triệu Ngọc không thể động đậy được.

“1… 2…”

Quản giáo giơ gậy nhắm vào cánh tay Triệu Ngọc, đã đếm đến con số 2, mắt thất cây gậy sắp đập xuống thì nào ngờ trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, cửa phòng thẩm vấn bỗng bị ai đó gõ thật mạnh.

Chờ đám quản giáo quay đầu lại thì chợt thấy có một quản giáo mặc đồng phục cầm một văn kiện vội vã chạy vào, nói lớn với mọi người:

“Đừng đánh, đừng đánh!” Vừa nói, anh ta đưa văn kiện vào tay quản giáo, vội vàng hô lên: “Đây là lệnh đặc xá mà đích thân đội trưởng quản giáo ban hành, các anh không thể động vào người này!”

“Hả?” Nghe đến đây, đám quản giáo hoảng sợ, vội thả tay ra, côn sắt rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng…

Sau đó, quản giáo mặc đồng phục lệnh cho những người khác đi ra ngoài, giải thích với bọn họ, cuộc trò chuyện diễn ra được vài phút, bấy giờ hầu hết các quản giáo mới rời đi.

Lại đợi thêm một lúc, tên quản giáo phụ trách Triệu Ngọc mới lại trở vào phòng thẩm vấn, đi tới bên cạnh Triệu Ngọc.

“Anh đúng là thâm tàng bất lộ!” Quản giáo nói: “Có bản lĩnh nhận được lệnh đặc xá của đội trưởng quản giáo, chẳng trách đến bang Matt mà anh cũng dám chọc!”

Vừa nói, quản giáo này vừa gỡ bỏ xiềng xích trên ghế cho Triệu Ngọc.

“Được rồi” Quản giáo lại nói: “Giờ anh sẽ bị tạm giam ở đây một ngày, tối sẽ đưa lại về trại giam! Sau này nhất định phải chú ý, đừng vi phạm kỷ luật nữa!”

“Ồ?” Đôi mắt Triệu Ngọc xoay tròn, móc ra 20 đô la trong túi nói: “Nếu vậy sau này còn nhờ các anh em chăm sóc cho!”

Quản giáo vừa nhìn thấy tiền, mắt lập tức sáng lên, vội vàng cầm lấy gật đầu lia lịa, tỏ vẻ hết sức hài lòng với biểu hiện của Triệu Ngọc.

“Anh em” Triệu Ngọc nắm bắt cơ hội hỏi: “Có thể nói tại sao đội trưởng quản giáo lại tha cho tôi không?”

“Ừ… Cái này à…” Quản giáo nhìn ra ngoài cửa rồi lại nhìn vào tiền trong tay, nhỏ giọng nói: “Khụ, xét cho cùng cũng vì anh đánh quá giỏi! Ý của đội trưởng quản giáo, chắc muốn giữ anh lại để tiếp tục thi đấu, hiếm lắm mới gặp được một người đánh giỏi như vậy, ông ta đương nhiên không muốn anh tàn phế rồi, đúng không!?”

“Ồ…”

Triệu Ngọc lặng lẽ gật đầu, trước đó hắn còn tưởng rằng tên da trắng Wright đã sắp xếp vụ này! Giờ nhìn lại vốn dĩ không liên quan đến anh ta tí nào.

Được rồi, ông đây nói sẽ giữ lời, Wright, mày hãy chờ ông!

Sau đó, Triệu Ngọc bị đưa đến một phòng tạm giam, chịu sự trừng phạt.

Phòng tạm giam là phòng giam đơn xây bằng các tấm thép, không gian nhỏ hẹp, vừa bẩn vừa hôi, bên trong không có bất kỳ thứ gì, thậm chí cả ánh nắng cũng không thấy.

Người bình thường bị nhốt ở đây, sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi, bị giam không bao lâu cũng sẽ phát điên.

Nhưng Triệu Ngọc đã có dụng cụ đèn pin tàng hình, vv… hơn nữa thời gian giam giữ cũng không lâu, đương nhiên sẽ không có vấn đề.

Khó chịu nhất là mấy ngày qua, hắn chưa được ăn gì, hôm nay khó khăn lắm mới được ăn bữa sáng đàng hoàng, lại bị đám người bang Matt đến quấy rối.

Lúc này, hắn chỉ cảm thấy đói đến khó chịu, đói đến không còn sức lực.

May mà lúc nãy lướt qua cột đạo cụ, hắn chợt phát hiện ra có một đạo cụ trước đây từng bị bỏ sót, đạo cụ đó gọi là thuốc năng lượng tàng hình!

Công dụng cũng như tên gọi của nó, chính là dùng để cung cấp năng lượng cho người sử dụng, một lần có thể chịu đói được cả ngày.

Trước đây bất kể Triệu Ngọc hoàn thành nhiệm vụ gì, cũng chưa từng bị bỏ đói, cho nên đã quên mất có đạo cụ này.

Bất giác Triệu Ngọc đã tích góp được hơn bốn mươi cái.

Lúc này, hắn thật sự đói đến không chịu nổi, đành phải sử dụng một cái, thử xem hiệu quả trên người thế nào.

Kết quả, đạo cụ này thật sự thần kỳ, sau khi sử dụng hắn liền hết khát, cũng không còn đói nữa, cảm giác cơ thể hồi phục lại bình thường.

Khà khà…

Đạo cụ này được đó, có đạo cụ này cho dù mình ở trong sa mạc, cũng không cần lo lắng việc đi tìm thức ăn và nguồn nước nữa, quả thật là thần khí sinh tồn ở nơi hoang dã!

Sau khi có năng lượng, Triệu Ngọc cảm thấy tinh thần của mình cũng phấn chấn hơn rất nhiều. Vì vậy, hắn bắt đầu tính toán kế hoạch vượt ngục trong tương lai.

Hắn biết nếu như hiện tại đã tìm được Miêu Khôn rồi, vậy việc cấp bách lúc này chính là tìm lại máy truyền tin có thể liên lạc với Đinh Lam.

Máy truyền tin kia vẫn còn gắn trên xe tù, hai ngày nay hắn vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.

Giờ xem ra, mình phải hành động nhanh hơn rồi, liên lạc càng trễ thì Đinh Lam sẽ càng sốt ruột. Hơn nữa, Triệu Ngọc cũng lo lắng cho sự an nguy của nhóm Đinh Lam, sợ các cô không thoát được sự truy đuổi của bọn quản giáo.

Vừa hay, trước đó Triệu Ngọc đã quan sát được vị trí, thông thường xe tù sẽ đỗ trong khu công nghiệp quân sự, mà phòng tạm giam hiện giờ hắn đang ở vừa khéo gần với khu công nghiệp quân sự.

Cho nên đây chính là cơ hội tốt để lấy lại máy truyền tin!!!