Chương 1684 Sóng gió ở nhà tù (14)
Bảy giờ tối là lúc phạm nhân và quản giáo dùng bữa, nhưng các phạm nhân bị giam giữ sẽ không được phép ăn cơmTriệu Ngọc biết sau khi dùng cơm xong, hắn sẽ bị đưa về nhà giam.
Cho nên hiện tại là cơ hội ra tay tốt nhất.
Sau khi đã suy nghĩ và cân nhắc trong phòng tạm giam, Triệu Ngọc đã chuẩn bị hai phương án. Đầu tiên hắn sẽ mở máy nhìn xuyên thấu tàng hình và máy thăm dò sinh mạng, dò xét một lần tình huống bên ngoài căn phòng kín.
Sau khi phát hiện bên ngoài hành lang không có người tuần tra, lúc này mới dùng chìa khóa vạn năng, nhẹ nhàng mở cửa phòng tạm giam.
Lúc Triệu Ngọc bị áp giải đến đã quan sát địa hình, vì cửa chính có người canh gác, nên hắn chỉ có thể đi ra ngoài từ chỗ khác. Cho nên sau khi thoát ra khỏi phòng tạm giam, hắn sẽ trực tiếp men theo cầu thang để lên tầng trên.
Tất cả các cánh cửa sổ trên lầu đều trang bị lưới phòng hộ, nhưng vì đây không phải là nơi trọng yếu giam giữ phạm nhân, cho nên lưới phòng hộ ở đây không quá dày.
Triệu Ngọc mở cửa sổ, sử dụng đạo cụ gọi là máy phá vỡ tàng hình, chỉ một phát liền dễ dàng phá vỡ hai lớp bảo hộ!
Máy phá vỡ tàng hình này cũng là một đạo cụ mà hắn đã nhận được từ rất lâu về trước, có thể phá vỡ chướng ngại vật bằng kim loại, dùng cho mục đích cứu viện hoặc chạy trốn, lúc này vừa đúng lúc cần sử dụng đến.
Sau khi phá vỡ, hắn không hề do dự chui ra khỏi vòng bảo hộ, đồng thời sử dụng tất cả các đạo cụ như áo tàng hình, máy phản camera, vv…
Trong sa mạc trời khá sáng, nhưng lúc này mặt trời đã ngả về tây, bóng tối đã đủ để yểm hộ được người dùng áo tàng hình như hắn.
Phía ngoài cửa sổ cách mặt đất hơn bảy mét, Triệu Ngọc tất nhiên sẽ không lựa chọn cách leo ra hay nhảy xuống, trực tiếp sử dụng máy bay tàng hình, nhanh chóng bay thẳng đến khu công nghiệp quân sự.
Ban đầu khi gắn máy truyền tin vào xe tù, Triệu Ngọc đã từng sử dụng máy định vị tàng hình để định vị, cho nên hắn không những biết xe tù đỗ trong trại giam, mà còn biết rõ vị trí đỗ cụ thể của xe tù.
Cho nên hắn không hề dây dưa tiến thẳng vào bãi đỗ xe, lập tức tìm được xe tù kìa.
Nhưng Triệu Ngọc nghìn tính vạn tính vẫn tính sót một bước, khi hắn vừa đáp xuống đất, trước cửa bãi đỗ xe bỗng vang lên tiếng chó sủa!
Gâu gâu gâu…
Rất rõ ràng ở đây có nuôi chó, hơn nữa chó đã đánh hơi được mùi của Triệu Ngọc.
Theo tiếng chó sủa, đèn trước cửa bật sáng, rất nhanh truyền đến giọng nói của binh sĩ canh gác. Sau đó, đám binh sĩ lập tức cầm súng dắt chó, chạy về phía xe tù bên này kiểm tra.
Nhưng mà sau khi bọn họ đến gần, thì chỉ thấy đám chó dữ hướng lên trời sủa ầm ĩ, nhưng không thấy một bóng người.
Phù…
Cách mười mấy mét phía trên, Triệu Ngọc đang bay trên không trung thở hổn hển, vừa rồi thật nguy hiểm, may mà mình nhanh tay, chỉ một lát đã tìm được máy truyền tin.
Bằng không, kế hoạch hôm nay sẽ thất bại.
Sau đó Triệu Ngọc bỏ máy truyền tin vào túi và trở về theo đường cũ.
Trong lúc đang bay, tuy hắn nhìn thấy không ít binh sĩ, nhưng vì hắn đang mặc áo tàng hình, nên không có ai phát hiện ra hắn.
Chỉ trong vòng chưa đến một phút, hắn đã trở lại chỗ cửa sổ bị phá vỡ lớp bảo hộ, trở về toà nhà lớn có phòng tạm giam.
Vì để che giấu tung tích, hắn cố gắng sửa lại lớp bảo hộ, tuy không thể hoàn toàn khôi phục, nhưng ít nhất cũng sẽ không bị nghi ngờ quá nhiều.
Tiếp đó, đóng cửa sổ xuống lầu, chỉ cần trở về phòng tạm giam đúng giờ, coi như hoàn thành việc lớn.
Ai ngờ, trời có lúc nắng mưa khó đoán, ngay lúc Triệu Ngọc đang xuống lầu, máy thăm dò sinh mạng đột nhiên xảy ra tình huống, chỉ thấy hành lang tầng một bỗng xuất hiện bốn tín hiệu sinh mạng đang đi lại.
Triệu Ngọc bám vào góc tường nhìn, trong lòng sợ hại.
Lần này chết rồi!
Chỉ thấy bốn người này chính là bốn quản giáo phụ trách trông coi Triệu Ngọc, lúc này bọn họ đang cầm chìa khóa đi về hướng phòng tạm giam của Triệu Ngọc, xem ra là bọn họ định đến áp giải hắn về phòng giam ở khu Thiên Đường.
Chết rồi!
Nếu để họ phát hiện mình không ở trong phòng tạm giam, vậy coi như lộ tẩy triệt để rồi!
Làm sao bây giờ?
Tầng một chỉ có một hành lang, dù cho mình có áo tàng hình nhưng vốn dĩ không thể nào xông vào trước khi bọn họ bước vào phòng tạm giam được.
Áo tàng hình của mình không hề hoàn hảo, nếu ở khoảng cách gần, tất nhiên sẽ bị họ phát hiện.
Hơn nữa, chỉ cần cửa phòng tạm giam mở ra cũng nhất định sẽ khiến bọn họ chú ý.
Vậy… phải làm sao đây?
Mắt thấy bốn tên quản giáo đã đi tới trước cửa phòng tạm giam của mình, đang định móc chìa khóa ra mở cửa, Triệu Ngọc sốt ruột đến mức cả người toát mồ hôi!
Hắn lòng nóng như lửa đốt quan sát các phòng tạm giam khác, dưới tình thế cấp bách, chỉ đành mạo hiểm liều một lần vậy!
Nghĩ đến đây, hắn lập tức đi vào hành lang, nhân lúc áo tàng hình còn chưa biến mất, một lượt sử dụng hai chìa khóa vạn năng, mở cả hai cánh cửa của hai phòng tạm giam ở cuối hành lang ra!
Sau khi mở ra, hắn nhanh chóng lùi về phía cầu thang để trốn.
Cót két…
Cót két…
Cùng với tiếng cửa sắt nặng nề vang lên, hai cánh cửa sắt bỗng nhiên mở ra trong hành lang yên tĩnh như vậy, rõ ràng có hơi kỳ lạ.
“Á?!”
Hai cánh cửa sắt đột nhiên bật mở, khiến cho bốn tên quản giáo chú ý, bọn họ lập tức bỏ hết công việc trên tay, tất cả đều nhìn về hướng hành lang bên kia.
“Hả?”
Phút tiếp theo, một trong hai phòng tạm giam bỗng xuất hiện một tên phạm nhân gầy gò ốm yếu, phạm nhân này còn tưởng mình được thả ra sớm, nhưng sau khi đi ra thì không thấy quản giáo, nhất thời đơ người!
“Ấy!”
Chuyện gì vậy!?
Bốn tên quản giáo vừa thấy có phạm nhân chạy ra khỏi phòng tạm giam, vội vàng quát to điên cuồng ập tới.
“Này…” Tên phạm nhân kia còn đang ngơ ngác, chẳng biết làm sao cho phải?
“Không được động đậy!”
Bốn tên quản giáo cùng tiến lên, nhanh chóng áp tên phạm nhân này xuống đất.
Trong giây phút bọn họ nhào về phía phạm nhân, Triệu Ngọc thừa cơ hội bay vèo lên, từ khoảng không xẹt qua hành lang, bay trên đỉnh đầu của đám người này…
“Hả?”
Một tên quản giáo trong đó dường như cảm nhận được động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, nhưng tốc độ của Triệu Ngọc quá nhanh, hắn ta chưa kịp nhìn thấy gì.
Lúc này, một phòng tạm giam khác bị mở cửa cũng vang lên tiếng tò mò, lại một tên phạm nhân khác đi ra từ phòng giam!
“Này, không được động đậy! Quỳ xuống!”
Đám quản giáo không đoái hoài đến tiếng động lạ vừa rồi, tất cả đều vội nhào lên, đè hai tên phạm nhân xuống đất.
Thừa dịp bọn họ đang nhốn nháo, Triệu Ngọc vội kéo cửa sắt phòng tạm giam của mình và lẻn vào trong.
Rầm…
Cửa sắt đóng lại phát ra tiếng nặng nề một lần nữa.
Bốn tên giám quản giáo nghe thấy tiếng động cùng quay đầu lại, nhưng khi đó cửa sắt đã đóng kín, bọn họ chẳng thấy gì cả!
Phù…
Sau khi trở lại phòng tạm giam, Triệu Ngọc đã mồ hôi đầm đìa ướt đẫm cả người.
Vừa rồi thật sự quá nguy hiểm, nếu như cả hai phòng tạm giam đều không có phạm nhân, e rằng mình thật sự khó gạt được đám quản giáo…
Hồng hộc… hồng hộc…
Triệu Ngọc thở hổn hển thật lâu, đợi đến khi bình thường trở lại, đám quản giáo mới đến mở phòng tạm giam của hắn, thông báo dẫn hắn trở về nhà giam.
Hơn mười phút sau, cuối cùng Triệu Ngọc cũng được trở về phòng giam số 109 tối qua hắn ở.
Vừa nghĩ đến tên da trắng Wright, Triệu Ngọc liền quên mất khoảnh khắc kinh hồn lúc nãy, biến thành vẻ mặt tàn nhẫn, định trút giận lên người anh ta cho đã!
Theo hắn nghĩ chắc Wright thấy mình không hề bị tổn thất trở về từ phòng tạm giam, nhất định sẽ sợ đến tè ra quần.
Nhưng mà sau khi hắn đi vào phòng chợt phát hiện, người đang ngồi trên giường không phải là Wright, mà là cha vợ mình – Miêu Khôn!!!