← Quay lại trang sách

Chương 1685 Sóng gió ở nhà tù (15)

“Triệu Ngọc, Triệu Ngọc!” Miêu Khôn vừa thấy Triệu Ngọc trở về, lập tức đưa tay hợp thành hình chữ thập, ngẩng mặt lên trời thở dài: “Cảm tạ trời đất, cảm tạ trời đất, con đã trở về rồi! Mau cho ta xem, cho ta xem…”Vừa nói, ông vừa đưa tay sờ vào người Triệu Ngọc, muốn xem vết thương của hắn.

“Không thể nào?” Thấy Triệu Ngọc không bị gì cả, ông càng cảm thấy khó tin: “Không bị đánh đập gì à? Tay không gãy, chân cũng không què…”

“Làm ơn!” Triệu Ngọc nheo mắt: “Cha có thể mong cái gì tốt hơn được không?”

“Giọng nói cũng không thay đổi… không biến thành thái giám…” Miêu Khôn lại kích động nói năng lộn xộn: “Vẻ mặt còn rất hồng hào, không hề giống hình ảnh bị tạm giam!”

“Không sao, con không sao” Triệu Ngọc vội hỏi: “Còn cha? Sao cha lại vào phòng này?”

“À… Là tên da trắng Wright kia sắp xếp đó” Miêu Khôn vội nói: “Có lẽ anh ta không có cách nào cứu con, sợ con trở về sẽ đánh anh ta, cho nên hối lộ đám quản giáo, đổi phòng cho ta đến đây!”

“Ồ… coi như cũng làm được việc” Triệu Ngọc gật đầu: “Nếu vậy thì tạm thời tha cho anh ta đi!”

“Được rồi, bị giam cả ngày không có cơm ăn, chắc con đói lắm rồi hả?” Miêu Khôn vội mở cái túi nilon đựng thức ăn nói: “Đây là cơm mà ta để dành cho con, mau ăn chút đi!”

“Không sao, con không đói… Ừm…” Sau khi Triệu Ngọc bỏ túi nilon xuống, mới chợt hiểu ra, Miêu Khôn để dành thức ăn cho hắn, có nghĩa là ông không ăn, trong lòng hắn chợt thấy cảm động liền nói dối: “Con không giống với phạm nhân khác, lúc ở phòng tạm giam con đã ăn rồi! Cho nên…” Vừa nói, hắn vừa đưa lại túi nilon cho cha vợ: “Cha cứ ăn đi! Đừng để đói!”

“Vậy coi như ăn khuya đi!” Miêu Khôn nói: “Dù sao những thứ này cũng đều là thứ ta đòi hòi ở chỗ bọn nhóc bang Matt!”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc khinh thường ông khoảng mười lăm giây, lúc này mới nhớ tới việc quan trọng, vội mở máy truyền tin mà mình vừa nhặt về truyền tin cho Đinh Lam.

“Không phải chứ?” Miêu Khôn choáng váng: “Cái này lấy ở đâu vậy? Con có thật sự bị giam giữ không hả?”

“Alo… Alo alo…” Triệu Ngọc mở máy truyền tin, gọi vài tiếng liên tiếp, nhưng vẫn không thấy hồi âm từ máy truyền tin.

“Có lẽ…” Triệu Ngọc lắc đầu than thở: “Khoảng cách với bọn họ quá xa chăng? Không sao, đợi lát thử lại…”

“Con… Ừm…” Miêu Khôn nghĩ một hồi rồi hỏi: “Con liên lạc với ai vậy? Bên ngoài có bao nhiêu người tiếp ứng chúng ta? Con mau nói cho ta biết kế hoạch vượt ngục của con đi!”

“Nói cái gì chứ đại ca, à không… Cha vợ!” Triệu Ngọc cất máy truyền tin, nghiêm túc nói với Miêu Khôn: “Cha nên nói chuyện buôn lậu tình báo cho con nghe trước đã! Ở khách sạn New Moon rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Được, được, ta nói…” Miêu Khôn ấn vào huyệt Thái Dương, sắp xếp lại luồng suy nghĩ, lúc này mới nhớ lại nói: “Chuyện trước đó chắc con đã biết hết rồi đúng không? Ta đến Maroc, vốn dĩ chỉ làm một giao dịch rất bình thường, chính là vì chuyện người giàu nhất thế giới Lundy mất tích!”

“Nữ buôn lậu tình báo kia trước đây làm cho tình báo Mỹ, cô ta nói sau này không làm nữa, nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó vương vấn không dứt?” Miêu Khôn cau mày nói: “Ta đoán chắc lúc cô ta đang giúp bên quân đội thu thập tình báo, vô tình phát hiện ra manh mối về Lundy!”

“Vậy… rốt cuộc là manh mối gì?” Triệu Ngọc tò mò hỏi: “Lundy và ngôi nhà tội ác có quan hệ gì?”

“Không phải chứ? Vấn đề này ta còn muốn hỏi con nữa!” Miêu Khôn hỏi ngược lại: “Ta còn chưa kịp nhìn thì đã bị cô ta giở trò rồi! Triệu Ngọc à… Nếu con đã tìm được đến đây, vậy điều con biết chắc còn nhiều hơn ta nhỉ?”

“Làm ơn đi cha vợ!” Triệu Ngọc năn nỉ nói: “Cha nói rõ chuyện khách sạn trước đi, cha nói xong rồi tới con nói được không?”

“Được được…” Miêu Khôn nói: “Trước đây ta cũng nhận được rất nhiều tình báo giả về Lundy, cho nên lần này ta cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng, cho nên mới không quan tâm bị cô ta gài bẫy!”

“Chuyện là thế này” Miêu Khôn cố gắng nhớ lại: “Đêm hôm đó, ta và nữ buôn lậu tình báo hẹn gặp nhau ở khách sạn New Moon, theo như giao ước, cô ta sẽ mang tình báo, ta mang tiền, tiếp đó thực hiện giao dịch trong phòng khách sạn mà ta chọn! Cô ta đến rất đúng giờ, còn ta thì để bọn vệ sĩ chờ bên ngoài, sau đó đưa cô ta vào phòng…”

“Nhưng…” Vẻ mặt Miêu Khôn căng thẳng, gằn giọng nói: “Vừa mới vào phòng không bao lâu… Ừ… Lúc đó… Bọn ta ngồi trên sofa tùy tiện trò chuyện vài câu dạo đầu, đột nhiên cô ta bỗng đứng dậy nói với ta một câu!”

“Ồ, nói cái gì?” Triệu Ngọc vội hỏi.

“Cô ta rất tức giận chất vấn ta, khụ khụ…” Miêu Khôn diễn lại dáng vẻ của người phụ nữ đó nói: “Cô ta hỏi tại sao ông không tuân thủ quy tắc, còn mang theo súng nữa?”

“Đương nhiên ta rất buồn bực, vội vàng giải thích với cô ta, nói trước đó chúng ta không hề nói cấm mang súng theo mà? Ai ngờ, cô ta rất giận dữ nói, vậy ông lấy súng ra trước, ông để trên người như vậy tôi không yên tâm… Lúc đó ta cũng không biết là cái bẫy, bèn lấy súng ra! Nhưng kết quả… ta vừa mới lấy súng ra, cô ta… cô ta lại…” Miêu Khôn kích động khoa chân múa tay: “Lồng ngực cô ta bỗng nhiên nổ tung một phát!”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc có vẻ không tin nổi.

“Thật đó!” Miêu Khôn chỉ vào lồng ngực của mình nói: “Chính là chỗ này, bỗng nổ tung!

“Hơn nữa, lúc bị nổ, cô ta còn ngẩng mặt lên rồi mới ngã xuống đất, điều càng đột nhiên hơn là, lúc cô ta ngã xuống đất, trong tay còn thả ra một quả cầu kim loại màu bạc!”

“Này, lớn thế này, tròn vo…” Miêu Khôn mô tả hình dáng kích cỡ của một quả trứng, vội vàng nói: “Quả cầu kia lăn lốc về phía cửa, sau đó bỗng bốc ra khói trắng!”

“Nói thật, nếu vào thời còn trẻ, có lẽ ta đã sớm có phản ứng rồi, thế nhưng…” Miêu Khôn bất lực nói: “Sự việc xảy ra thật sự quá kỳ lạ! Lúc đó ta còn tưởng người phụ nữ kia thật sự bị bắn chết. Đúng là hơi hồ đồ!”

“Ồ…” Triệu Ngọc dần dần nghe hiểu điều gì đó vội hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó lại xảy ra chuyện gì?”

“Sau đó?” Miêu Khôn lắc đầu thở dài nói: “Hai vệ sĩ của ta đi vào kiểm tra, hít phải khói trắng thì lập tức ngã ra đất!

“Ta bấy giờ mới hiểu rõ, lần tập kích bất ngờ này là nhắm vào ta, nhưng lúc đó đã quá muộn! Ta vừa quay đầu lại, một viên đạn điện tử từ chỗ cô ta bay đến, ta bị giật đến hôn mê… cho nên…” Miêu Khôn hơi lúng túng nói: “Toàn bộ quá trình chính là như vậy! Cô ta chỉ giả chết, tất cả mọi chuyện đều do cô ta dựng nên!

“Hừ, sau này ta phải tìm tù trưởng Yusuf tính sổ, ông ta giới thiệu người phụ nữ kia cho ta, cô ta còn lấy tên tiếng Ả Rập, gọi là… là Hu gì nhỉ? Hu Ki Hoa?”

“Hu Lingye!” Triệu Ngọc lau mồ hôi.

“Đúng, Hu Lingye! Chính là cái tên này” Miêu Khôn nói: “Triệu Ngọc, chắc con đã từng gặp cô ta rồi nhỉ? Có phải thông qua cô ta, con mới tìm đến đây không?”

“Ừm, cái này…” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Gặp thì gặp qua rồi, chẳng qua… là gặp ở nhà xác trong đồn cảnh sát Maroc thôi!”

“Ồ… Hóa ra cô ta ẩn náu trong đồn cảnh sát Maroc, cái này gọi là vùng tối dưới đèn*, dám ngụy trang thành pháp y… Ừm… Ừm…” Sau khi nhìn thấy ánh mắt Triệu Ngọc, Miêu Khôn mới ngẫm lại vội vàng đổi giọng: “Không phải chứ? Ý của con là… cô ta đã chết!?”

* Ý nói khi một người đứng gần ngọn đèn thì sẽ bị che lấp bởi bóng đen của đèn, dễ bỏ sót chân tướng đang gần ngay trước mắt.

Vù vù vù…

Trong lúc Miêu Khôn còn đang kinh ngạc, máy truyền tin của Triệu Ngọc bỗng nhiên rung lên.