Chương 1687 Cuồng long vượt ngục (2)
“Nhất định là do ta bị tiêm thuốc mê, không nhớ được gì hết…” Miêu Khôn đặt cánh tay bị thương lên thành giường, tìm một tư thế thoải mái rồi nói với Triệu Ngọc: “Lâu lắm mới tỉnh lại, trên đầu còn bị trùm khăn, chỉ biết đang ngồi trên xe chứ chẳng thấy gì cả”“Đến khi có người bỏ khăn ra, ta mới biết mình đã trở thành phạm nhân bị nhốt vào nhà giam…” Miêu Khôn hất cằm chỉ cánh tay mình: “Trên cánh tay ta có lỗ kim, mặc áo tù, máy định vị trên người cũng biến mất!”
“Mấy ngày nay, ta vẫn luôn suy nghĩ!” Miêu Khôn lắc đầu than thở: “Người hãm hại ta tại sao không giết quách ta cho xong? Sao lại phải tống ta đến nhà giam làm gì? Nếu có cách giải thích nào hợp lý, thì chỉ có thể là ‘trả thù’! Dù sao… ta từng đắc tội với quá nhiều người!”
“Đúng vậy, nhưng mà kẻ thù này chắc không phải người do chính phủ phái tới!” Triệu Ngọc phân tích nói: “Như CIA hay MI6, họ chắc chắn sẽ không rảnh đến vậy!”
“Đúng thế!” Miêu Khôn tỏ vẻ đồng tình: “Mấy ngày qua, ta suy nghĩ những người có đủ năng lực đối phó ta, chỉ có chừng hai mươi người thôi?”
“Hả nhiều vậy?” Triệu Ngọc ngạc nhiên, lại nói: “Nhưng có một điểm con vẫn không hiểu, nếu như muốn đối phó cha, sao còn đẩy cha vào khu Thiên Đường thoải mái này chứ? Con nghe nói, mỗi tháng phải nộp tiền cho quản giáo mới được xếp vào khu Thiên Đường! Nếu chỉ vì trả thù, sao không trực tiếp đưa cha vào nhà tù khu Địa Ngục? Để cha nếm trải đau đớn tột cùng?”
“Đúng vậy!” Miêu Khôn chép miệng với cánh tay của mình: “Nhưng ở khu Thiên Đường cũng đủ thảm rồi, cánh tay cũng bị gãy! Đám người Matt gạt ta, nói có thể giúp ta lấy được điện thoại, kết quả điện thoại chính là máy radio, hơn nữa còn trộm từ trên người quản giáo. Không chừng đám người kia cũng đã nhận tiền, cố ý chơi ta! Thật ra, mấy ngày vừa đến đây, ta coi như sống cũng không tệ!”
“Này… Triệu Ngọc…” Trong lúc đang nói chuyện, Miêu Khôn thấy Triệu Ngọc ngây người, vội đẩy hắn: “Này, con lại nghĩ đến cái gì rồi? Giờ có thể nói cho ta biết, làm thế nào các con có thể tìm được chỗ này chưa?”
“Con đang nghĩ…” Triệu Ngọc nhắm mắt lại nói: “Một người phụ nữ muốn đánh ngất cha và vệ sĩ, dường như không cần phải phức tạp như vậy? Cha ngẫm lại xem…” Triệu Ngọc nói: “Trong khách sạn, cô ta lừa cha lấy súng ra trước, sau đó tự nổ cơ thể, giả vờ như bị trúng đạn, đồng thời còn phải thả đạn khói ra, đánh ngất mấy tên vệ sĩ, cuối cùng còn không quên dùng súng điện đánh ngất cha… Tất cả phân đoạn đều phải khớp với nhau, đây không phải chuyện một người phụ nữ bình thường có thể làm được!”
“Đương nhiên rồi” Miêu Khôn xua tay: “Không phải nói với con rồi à? Hồ Cơ Hoa, à không, Hu Lingye cũng làm việc bên cục tình báo ra mà! Dù không phải đặc công, nhưng cũng từng được huấn luyện chuyên nghiệp, không đơn giản!”
“Sao cha vẫn không hiểu?” Triệu Ngọc mở to mắt nói: “Qua tất cả những biến cố đó, cha liền biến thành tội phạm giết người! Trước khi đám vệ sĩ ngất đi, họ chỉ có thể nhìn thấy Hu Lingye ngã xuống đất vì trúng đạn và cha đang cầm súng, cha nói xem… họ sẽ nghĩ thế nào? Người khác sẽ nghĩ thế nào?”
“Trời, không phải chứ?” Lúc này Miêu Khôn mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vội vỗ ngực đảm bảo nói: “Điều ta nói hoàn toàn đều là sự thật! Lẽ… Lẽ nào có người cho rằng ta phản bội sao? Ta… ta làm vậy có mục đích gì?”
“Cho nên, đây mới là trọng điểm của vấn đề” Triệu Ngọc chỉ vào Miêu Khôn nói: “Người hãm hại cha, không chỉ muốn tống cha vào nhà giam để hành hạ cha, mà còn muốn hủy hoại thanh danh của cha, khiến phòng Đặc Cần nghĩ rằng cha là kẻ phản bội, bôi nhọ thanh danh của cha!”
“Người này vì cha mà đã rất tốn công sức! Cha vợ à, cha hãy nghĩ lại thật kĩ…” Triệu Ngọc hỏi: “Trong những người mà cha từng đắc tội, ai lại hận cha như vậy!?”
“Cái này… này…” Trong nhất thời lòng Miêu Khôn lạnh hẳn, ông cố gắng suy nghĩ nhưng cũng không nắm được trọng điểm.
Vào lúc này, Triệu Ngọc dường như nghĩ ra điểm đáng ngờ mới, cảm giác phía sau chuyện này còn cất giấu âm mưu gì đó to lớn hơn.
Thế nhưng, cụ thể là điểm nghi ngờ nào thì còn chưa nắm được.
Tiếp đó, dưới sự hối thúc của Miêu Khôn, Triệu Ngọc bèn kể lại tất cả quá trình hắn và nhóm Đinh Lam tìm Miêu Khôn thế nào.
Miêu Khôn cuối cùng cũng biết được, sau khi ông mất tích đã xảy ra chuyện gì.
“Tức thật!” Miêu Khôn ảo não nói: “Nếu Lê Tịnh không chậm chạp như vậy, gọi con qua luôn, chỉ e ta chưa bị chúng tống đến ngôi nhà tội ác thì con đã phá được án rồi! Ta trở về phải nói chuyện với cô ấy mới được, không tận dụng đại trinh thám như con, thật không biết cô ấy đang nghĩ gì?”
“Đúng rồi, trước khi đến cô ấy còn phái con đi Kosovo!” Triệu Ngọc thản nhiên nói.
“Cái gì? Kosovo?” Miêu Không bất ngờ: “Đi Kosovo làm gì? À…” Ông vỗ vào đầu một cái: “Đi điều tra Jacob phải không? Vì trước khi ta đi Maroc đã đến chỗ Jacob chơi, cho nên các con lo việc ta mất tích có liên quan đến Jacob…”
“Đúng! Đại khái chính là vậy…” Triệu Ngọc gật đầu: “Con còn thuận tay giúp Jacob phá một vụ án nhỏ…”
“Ấy…” Miêu Khôn bỗng nhận ra điều gì, vội vỗ vào vai Triệu Ngọc, khẩn trương hỏi: “Triệu Ngọc, thành thật khai báo cho ta biết, thằng nhóc Jacob kia có dẫn con đi xem biểu diễn nghệ thuật gì không? Anh ta có tìm vũ nương bản địa hầu ngủ cho con không? Nói, nói mau! Con có làm chuyện gì có lỗi với con gái ta không?”
“Trời ạ” Trong đầu Triệu Ngọc toàn sọc đen: “Giờ là lúc nào rồi, cha còn nhớ mấy chuyện ghê gớm này!”
“Chuyện này liên quan đến hạnh phúc của con gái ta, sao có thể gọi là chuyện ghê gớm chứ?” Miêu Khôn vẫn gặng hỏi: “Ta nói cho con biết, vừa nãy Đinh Lam nói chuyện với con, ta nghe ra giọng điệu của con không ổn lắm! Ta cảnh cáo con, con đã có con gái ruột của ta rồi, không cho phép động đến đứa con gái nuôi này nữa!!”
“Làm ơn đi!” Triệu Ngọc không nhịn được đẩy Miêu Khôn ra, uy hiếp nói: “Cha cũng đừng chỉ nói con, cha ở Kosovo đã làm gì, Jacob đã nói hết cho con nghe rồi, màn biểu diễn nghệ thuật gì đó chắc cha cũng xem không ít nhỉ?”
“Hả…” Miêu Khôn nhất thời đỏ hết cả mặt già, đầu tiên là dùng sức để vận khí, sau đó mới nghiêm túc nói: “Được rồi, việc này tạm thời không nói tới, giờ nói xem con ở Kosovo phá vụ án gì?”
Đệch…
Mặc dù đã sớm biết trò lật mặt của cha vợ nhưng Triệu Ngọc vẫn choáng váng…
Sau đó, Triệu Ngọc kể cho ông nghe về chuyện trải qua ở Kosovo.
“Ây… Coi như ta không nhìn lầm người!” Sau khi Miêu Khôn biết được Triệu Ngọc không làm bậy với vũ nương, lúc này mới hài lòng vỗ vào vai hắn khen ngợi: “Con nên đến Đông Âu làm việc đi, sẽ tiến gần hơn với mục tiêu làm đại trinh thám quốc tế của con đó! Cứ chờ xem” Miêu Khôn cười ý vị sâu xa: “Sau đó người tìm con phá các vụ án lớn quốc tế, nhất định sẽ càng ngày càng nhiều!”
“Cha vợ quá khen rồi, quá khen rồi” Triệu Ngọc khiêm tốn đáp: “Thật ra trên mặt danh nghĩa mà nói, con đã là đại trinh thám quốc tế rồi! Gì mà càng ngày càng gần chứ…”
“Khụ khụ… khụ khụ…” Nhìn nét mặt Triệu Ngọc làm như thật, kiểu nói khoác lác không biết ngượng, khiến cho Miêu Khôn bị sặc.
Nhưng vài giây sau, mắt ông lại sáng lên, dường như nghĩ tới chuyện quan trọng gì đó.
Về sau, Triệu Ngọc lại kể với Miêu Khôn về quá trình hắn vào nhà giam.
Miêu Khôn không ngờ Triệu Ngọc lại liều mạng vì mình như vậy, lúc này tỏ ra hết sức cảm động, đợi sau khi trở về, nhất định phải thưởng thật hậu cho rể hiền nhà mình….
Thế là hai người nói chuyện rất lâu, tới lúc buồn ngủ không chịu nổi nữa mới chìm vào giấc ngủ, Triệu Ngọc ngủ tầng trên, Miêu Khôn ngủ tầng dưới.
Nhưng vừa ngủ chưa được hai mươi phút, Miêu Khôn chợt lén lút bò dậy khỏi giường.
Ông nương theo ngọn đèn nho nhỏ chiếu vào từ cửa sổ, tìm máy truyền tin trong quần áo của Triệu Ngọc. Sau đó ông trở lại giường mình mở máy truyền tin ra bắt đầu bấm nút gọi.
“Alo…” Vài giây sau, giọng Đinh Lam vang lên từ ống nghe: “Triệu Ngọc à, sao thế?”
Thấy điện thoại được kết nối, mắt Miêu Khôn lóe lên tia sáng, sau đó liền dùng ngón tay khẽ gõ vào máy truyền tin, khiến máy truyền tin phát ra tiếng rung có tiết tấu…