← Quay lại trang sách

Chương 1688 Cuồng long vượt ngục (3)

Sáng sớm hôm sau, sau khi rời giường, Triệu Ngọc chợt nhớ tới một chuyện quan trọngNếu mình có máy chỉnh xương tàng hình thần kỳ, vậy sao không để cha vợ dùng thử nhỉ? Thứ này không chỉ bó được xương mà còn có thể tăng nhanh khả năng hồi phục của xương, vừa lúc có thể giúp Miêu Khôn khôi phục.

Vì vậy, Triệu Ngọc mượn cớ kiểm tra vết thương giúp Miêu Khôn, sau đó sử dụng máy chỉnh xương tàng hình cho ông.

Sau khi máy chỉnh xương kiểm tra, vết thương của Miêu Khôn đúng là không nhẹ, cánh tay thật sự bị đứt gãy, tuy nhân viên y tế đã tiến hành trị liệu cho ông, nhưng việc điều trị rất có hạn, cho dù sau này vết thương có khép lại, cũng chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng.

Vì vậy Triệu Ngọc không hề tiếc rẻ mà bỏ ra 2000 điểm tích lũy, cường hóa máy chỉnh xương, sau đó mới cho Miêu Khôn sử dụng thành công.

Từ đó, vết thương của Miêu Khôn không chỉ giảm đi mà sau này khôi phục rồi, sẽ không còn di chứng nữa.

Nhưng dù là vậy, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy lửa giận trong lòng khó tiêu, cho nên lúc vào nhà ăn dùng bữa sáng với Miêu Khôn, tóc hắn vẫn dựng đứng, trông có vẻ còn đằng đằng sát khí hơn cả hôm qua đánh nhau.

Vì vậy, Triệu Ngọc vừa xuất hiện ở nhà ăn, toàn bộ nhà ăn đều chìm trong tĩnh lặng, khiến người ta hít thở không thông.

Các phạm nhân ở khu Thiên Đường đều khiếp đảm nhìn Triệu Ngọc, có người dựng cả tóc gáy, có người thậm chí ngay cả khay cơm cũng không cầm vững.

Triệu Ngọc và Miêu Khôn cùng đến chỗ lấy cơm, phạm nhân ở đó lập tức dạt ra nhường lối cho hai người.

Lấy cơm xong, hai người họ lại tới thẳng bàn ăn gần nhất, phạm nhân trên bàn ăn vừa thấy Triệu Ngọc đến, vội vã ôm chặt khay cơm tránh ra thật xa, trên bàn ăn chỉ còn lại hai người họ.

“Ài…” Miêu Khôn húp một ngụm cháo, than thở: “Được rồi, ta thừa nhận, vẫn là nắm đấm của con cứng”

“Ôi thượng đế…” Lúc này, tên da trắng Wright bỗng chạy tới, vừa cung kính dâng bao thuốc cho Triệu Ngọc, vừa cúi đầu khom lưng nói: “Vậy là tiền của tôi không phải tiêu hoang, quả nhiên họ đã thả đại ca ra rồi”

“Hừ” Triệu Ngọc hừ lạnh: “Ai là đại ca của anh?”

“Tôi nói thật mà” Wright vội vàng giải thích: “Hôm qua, tôi đã đem tất cả của cải giấu đáy hòm của mình đi hối lộ quản lý của khu Thiên Đường, nhưng hắn nói anh đắc tội bang Matt, hắn không bảo đảm được cho anh”

“Tôi còn tưởng thế là hết, không ngờ vẫn có tác dụng”

“Sai!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Lý do tôi không sao đều là do nhận được lệnh đặc xá của đội trưởng quản giáo. Chẳng liên quan gì đến anh hết”

Xôn xao…

Nghe đến đây, mọi người đều kinh ngạc hô lên.

Ở ngôi ngôi nhà tội ác, lệnh đặc xá của đội trưởng quản giáo như thánh chỉ của hoàng đế, vậy mà Triệu Ngọc có thể nhận được đặc xá của đội trưởng quản giáo, “ô dù” này thật không tầm thường.

“À… Cái này…” Wright thấy mắt Triệu Ngọc lộ hung quang, lập tức cảm giác không ổn, vội vàng lau mồ hôi lạnh, nói: “Nhưng, tôi thật sự làm theo lời anh rồi, tôi đã cố hết sức, để bày tỏ thành ý, tôi còn cố ý đổi phòng cho ngài Miêu…”

Bốp…

Ai ngờ, Wright còn chưa nói hết, Triệu Ngọc đã vỗ lên bàn ăn, nhất thời khiến mọi người đều sợ rụt cổ, Wright càng sợ hãi hơn, suýt nữa đã ngã ngồi trên đất.

“Không phải anh nói tôi đắc tội bang Matt, không ai bảo đảm được cho tôi à?” Triệu Ngọc liếc nhìn Wright, lạnh lùng nói: “Vậy bây giờ, anh hãy nhìn kĩ cho tôi”

Nói xong Triệu Ngọc đứng dậy, đi thẳng tới bàn xa nhất trong nhà ăn.

Chỉ thấy ngồi quanh bàn ăn đều là mấy người da đen bang Matt.

Những người này hôm qua đều ăn đấm của Triệu Ngọc, bây giờ vẫn ôm thảm trạng là mặt mũi sưng phù.

Họ vốn tưởng rằng Triệu Ngọc đánh gãy cánh tay của bang chủ Mike, tất nhiên phải chịu phạt nặng, nhưng không ngờ rằng Triệu Ngọc như một vương giả trở về, lông tóc chẳng tổn hao gì.

Mức độ sợ hãi có thể nghĩ ra.

Cho nên họ đã sớm chọn bàn ăn xa nhất, vùi đầu ăn, không dám ngẩng lên.

Nhưng thấy ma vương Triệu Ngọc thế mà lại đi đến chỗ mình, ai cũng không bình tĩnh nổi nữa, tất cả đều run sợ.

Triệu Ngọc thấy bàn ăn ngồi đầy người, không còn chỗ trống, hắn đi tới, “đùng” một tiếng, đè thẳng đầu một người xuống bàn ăn.

Khay cơm bay lên, người nọ ngã nhào xuống đất.

“Á!” Những người khác như chim sợ cành cong, vừa thấy Triệu Ngọc ra tay, tất cả đều ôm khay cơm, chuẩn bị chuồn vội.

“Cấm nhúc nhích! Ngồi xuống! Ngồi xuống hết cho tao!” Triệu Ngọc dùng tiếng Ả Rập quát lên, sau đó kéo một cái ghế, ngồi giữa bọn chúng, lấy tay gõ bàn ăn mà hỏi: “Bữa sáng còn chưa xong, mấy người định trốn đi đâu hả?”

Đoàn người bang Matt nghe được tiếng quát của Triệu Ngọc, tất cả đều đàng hoàng trở về chỗ cũ, kinh hồn bạt vía mà ngồi xuống.

“Triệu… à… Cavan Caravan tao nói lời giữ lời” Triệu Ngọc nhìn những người đang ngồi trên bàn nói: “Người không giữ lời không thể đứng vững, đại ca Mike của bọn mày sao rồi?”

“Đang… đang đang ở phòng bệnh…” Một gã da đen ấp úng trả lời.

“Được” Triệu Ngọc mỉm cười: “Bọn mày gửi lời giúp tao, gã còn nợ tao một cánh tay nữa, bảo gã mau mau bẻ gãy đi”

“Bằng không, mỗi ngày tao sẽ đánh bọn mày một lần. Hiểu chưa?”

“Chuyện này…” Đám da đen hai mặt nhìn nhau, không ai dám đáp lời.

“Nghe rõ chưa?” Triệu Ngọc đứng bật dậy, hung ác đạp bay một người bên cạnh.

Người nọ bay vèo ra, ngã vô cùng thê thảm.

“Nghe… nghe rõ rồi ạ, nghe rõ rồi ạ…”

Thấy Triệu Ngọc nổi đóa, người bang Matt mới vội vàng gật đầu.

Răng rắc, răng rắc…

Triệu Ngọc bóp tay răng rắc, đầu tiên làm động tác duỗi cơ ngực, sau đó giơ một ngón tay nói: “Hôm nay là lần đầu”

“Hả?” Chúng vốn tưởng rằng đồng ý rồi sẽ không sao, nhưng chợt thấy Triệu Ngọc mắt lộ sát khí, lúc này mới nhận ra ác mộng mới chỉ bắt đầu thôi.

Nói xong, Triệu Ngọc lập tức nhào vào đoàn người, như hổ vồ bầy dê, quyền đấm cước đá, đánh đấm điên cuồng…

Cả đám đã bị Triệu Ngọc dọa sợ vỡ mật, không ai đủ can đảm phản kháng, đều không dám hó hé, để mặc Triệu Ngọc đánh mình một trận tơi bời.

Sau khi đánh xong, Triệu Ngọc không thở dốc gì, cũng không đổi sắc, cứ như chỉ là khởi động làm nóng người, trở về bàn ăn của mình, vừa bình tĩnh ăn sáng, vừa nói mới Wright: “Giờ anh còn cho là tôi đắc tội bang Matt, không về được nữa không?”

“Không… Không không không…” Wright phản ứng cực nhanh, lúc này mới nịnh nọt Triệu Ngọc: “Đại ca à, ý tôi là, tôi cũng có mấy đứa đàn em, sau này dạy dỗ chúng, không phiền anh tự mình ra tay đâu”

“Giao cho tôi là được, tôi đã không vừa mắt lũ người bang Matt đó lâu rồi. Ha ha… ha ha ha…”

⚝ ✽ ⚝

Từ tám giờ đến chín giờ sáng là thời gian hóng mát của các phạm nhân, tầng hai của nhà tù giam giữ họ chính là nơi hóng mát.

Lúc này, Triệu Ngọc, Miêu Khôn và những phạm nhân khác của khu Thiên Đường đều đang dạo chơi nhàn nhã ở đây, có người tản bộ, có người phơi nắng, có người chơi bóng rổ…

“Triệu Ngọc…” Miêu Khôn kéo Triệu Ngọc ra góc, nhỏ giọng nói bằng tiếng Trung: “Ta nghĩ, con không cần phải chọc bang Matt nữa, khỉ nóng lên còn biết cắn người nữa là. Chúng ta chỉ cần an toàn qua sáu ngày này là được, con đã bẻ gãy cánh tay Mike rồi, còn muốn gì nữa?”

“Hừ” Triệu Ngọc hừ lạnh nói: “Cha vợ à, tính tình Triệu Ngọc con thế nào, cha vợ còn không biết sao? Con trút giận thay cha vợ đó. Có hiếu chưa?”

“Xùy xùy…” Miêu Khôn nghiêm mặt nói: “Con cho là ta không biết gì à? Chẳng phải con muốn bức Mike nói ra người đứng sau thuê hắn à?”

“Triệu Ngọc” Miêu Khôn khuyên nhủ: “Không có ích gì đâu, việc cấp bách bây giờ là đảm bảo chúng ta có thể ra ngoài. Hơn nữa, có lẽ là Mike thấy ta ngứa mắt, căn bản chẳng ai thuê hắn hết”

“Ha ha…” Triệu Ngọc mỉm cười nói: “Tuy con không biết làm vậy có đúng không, nhưng con rất muốn thấy hai tay hắn đều gãy rồi, làm sao ăn cơm uống nước. Ha ha ha…”

“Ầy, con hết thuốc chữa rồi…” Miêu Khôn ôm cánh tay bị thương, đi tới băng ghế dài bên cạnh và ngồi xuống nghỉ ngơi.

Triệu Ngọc quay đầu lại, vẻ mặt bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc.

Không biết vì sao, tuy đã chuẩn bị xong kế hoạch vượt ngục không chút sơ hở, nhưng hắn vẫn lờ mờ có cảm giác hình như có chỗ nào đó không bình thường lắm.

Sáu ngày sau, mình thật sự có thể dẫn Miêu Khôn thoát khỏi biển lửa sao?