← Quay lại trang sách

Chương 1689 Cuồng long vượt ngục (4)

Chỉ chớp mắt, sáu ngày đã trôi quaCuối cùng đã tới ngày hẹn giữa Triệu Ngọc và Đinh Lam, họ đã hẹn rằng khoảng hai giờ đến ba giờ đêm nay, tập hợp ở cồn cát phía Bắc nhà tù.

Đến lúc đó, phòng Đặc Cần và tù trưởng Yusuf sẽ phái máy bay trực thăng chờ ở đó, một khi tập hợp thành công, họ sẽ rời khỏi sa mạc Sahara ngay lập tức.

Trong sáu ngày chờ đợi, Triệu Ngọc vẫn không hề nhàn rỗi, trừ việc tiếp tục chèn ép bang Matt, hắn còn nhân cơ hội chăm chú quan sát và nghiên cứu bố cục của toàn bộ ngục giam và quản giáo, phạm nhân đi qua, nắm được càng nhiều tình báo về ngôi nhà tội ác, để khi chạy trốn sẽ càng thuận lợi hơn.

Hôm nay, dường như đã định sẵn là sẽ không giống mọi khi, vừa sáng sớm, ánh nắng lọt qua song cửa tù cũng có vẻ rực rỡ chói mắt hơn, báo hiệu cho một ngày vô cùng nóng bức.

Không biết có phải trùng hợp hay không, Triệu Ngọc phát hiện, hôm nay vừa đúng ngày thứ bốn mươi hệ thống gieo quẻ bị cooldown, nói cách khác, từ lần mở ra quẻ lớn Càn Khôn khác thường ở Vaqueria, giờ đã có thể gieo quẻ bình thường rồi.

Mà hôm nay lại là một ngày cực kỳ quan trọng.

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc không kịp chờ, mở giao diện hệ thống ra, lúc thấy phần gieo quẻ đã khôi phục bình thường, tim hắn không khỏi đập rộn lên, huyết mạch sôi trào.

Bốn mươi ngày hóa ra lại xa xôi như vậy, cảm giác cứ như đã một năm rồi.

Ôi chao…

Triệu Ngọc say sưa ngắm nhìn phần gieo quẻ nho nhỏ, lúc này mới chuẩn bị gieo quẻ.

Dù sao hôm nay cũng là một ngày trọng đại, nếu phần gieo quẻ đã khôi phục thì tất nhiên phải gieo một quẻ rồi, xem hôm nay mình vượt ngục có thuận lợi không?

Thiên linh linh địa linh linh, Thái Thượng Lão Quân hãy hiển linh…

Triệu Ngọc lắc lư gật gù đọc xong khẩu quyết, mới nhấn vào nút gieo quẻ, gieo ra quẻ mới nhất.

Trước đó, hắn cứ cho rằng, chỉ cần mở ra quẻ “Cấn” đại diện cho sự nghiệp, hoặc quẻ “Chấn” đại diện cho địa vị, như vậy cuộc vượt ngục hôm nay coi như có điềm thắng.

Mà không thì mở ra “Khôn” hoặc “Càn”, cũng coi như qua, dù sao vượt ngục chẳng phải chuyện nhỏ.

Nhưng hệ thống vốn có tính nết quái đản thế đấy, theo nguyên tắc, chẳng bao giờ để Triệu Ngọc đoán trúng, nó lại mở ra một quẻ mà Triệu Ngọc có nằm mơ cũng không nghĩ ra được:

“Khôn Càn. Đoài Khảm”!!!

Đậu xanh rau má, thấy một quẻ kỳ lạ như vậy, Triệu Ngọc suýt nữa lăn từ giường xuống.

Cái quái gì vậy?

Ông đây lâu rồi không mở quẻ, mày lại cho ngay cái quẻ khác thường, đúng là cạn lời.

Hơn nữa… Một cái bất thường cũng thôi đi, làm phát hai cái là sao?

Khôn Càn… Đoài Khảm…

Cái này là sao?

“Khôn Càn” thì tôi có thể hiểu được, hôm nay vượt ngục đúng là hơi khó thật, là chuyện đại sự.

Nhưng mà… hai cái đằng sau là cái quái gì?

Nếu như là “Cấn Chấn”, ông đây sẽ không nói gì, nhưng sao lại là “Đoài Khảm”?

Được được được, “Khảm” đại diện cho phụ nữ, ngoài kia có mấy người Đinh Lam và Amerola, ba người đẹp đang đợi mình, tạm có thể cho qua, nhưng “Đoài” thì sao?

“Đoài” đại diện cho tiền, ông đây vượt ngục, chẳng lẽ còn có tài vận à? Hoặc là… rủi ro?

Nhưng giờ ông đang một thân một mình, còn nát hơn được à?

Hơn nữa, “Càn” là một quẻ ghép, trong đó đã bao gồm “Đoài Khảm Cấn Chấn” vv… Mày lại còn thêm vào đằng sau nữa, kiểu này có chuyện chắc rồi.

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc bất giác sờ lên máy truyền tin cực kỳ quan trọng kia, không biết hành động vượt ngục tối nay có thể tiến hành bình thường không?

Nhưng giờ đã là hừng đông, đoàn người Đinh Lam đã trốn đến chỗ cách khá xa nhà giam, không thể liên lạc được, đành đợi sau khi trời tối vậy.

Được rồi.

Triệu Ngọc kích động siết chặt nắm tay, lòng thầm nghĩ, là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được, nếu đã mở ra một quẻ phi thường như vậy, đành phải cố hết sức thôi.

Mà không chừng là do mình nghĩ quá nhiều thôi, dù sao uy lực “Khôn Càn” và “Càn Khôn” vẫn có chênh lệch rất lớn, nếu hôm nay mở ra một quẻ lớn “Càn Khôn” mới là hỏng hẳn.

Hơn nữa, mặc dù là khác thứ tự, nhưng “Khôn Càn” có vẻ còn dễ ứng phó hơn chút, Triệu Ngọc chỉ là không chắc, cái khác thường phía sau sẽ nghiêm trọng bao nhiêu?

Dựa vào kinh nghiệm của mình, bình thường mà quẻ lạ xuất hiện thì tức là độ khó của kỳ ngộ tăng cao, mà giờ lại mở được những hai quẻ bất thường, trong lòng hắn không khỏi bồn chồn.

Cho nên, hắn cảm thấy hôm nay mình nhất định phải cẩn thận hơn, đề phòng có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, sẽ ảnh hưởng đến đại kế vượt ngục.

Quả nhiên, khi đến giờ hóng mát buổi sáng trên lầu, các quản giáo trực ban đến tìm Triệu Ngọc đăng ký thông tin, hắn mới nhận ra hôm nay thật sự có chuyện xấu đang chờ mình, chính là thi đấu kickboxing buổi tối.

Chậc chậc chậc…

Hóa ra hôm nay là ngày thi đấu kickboxing mỗi cuối tuần, Triệu Ngọc là tuyển thủ giành chiến thắng lần trước, lần này sẽ đại diện cho khu Thiên Đường xuất chiến.

Quản giáo tìm hắn để đăng ký thủ tục thi đấu đêm nay.

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ một lúc, theo lý thuyết, hắn có nhiều đạo cụ như vậy, vốn chẳng sợ hãi bất kỳ loại thi đấu gì.

Nhưng hôm nay dù sao cũng là một ngày quan trọng, lại mở được một quẻ kỳ quái như vậy, cho nên…

Triệu Ngọc biết quy tắc, là tù phạm, hắn không có tư cách bỏ thi, đêm nay chỉ có thể nghênh chiến. Hắn lo lúc tham gia thi đấu, mình sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Nhỡ đâu lúc thi đấu, hắn không thể quay về nhà tù khu Thiên Đường, không thể tụ họp với Miêu Khôn, vậy thì thảm rồi, sẽ làm lỡ hành động vượt ngục đêm nay mất.

Làm sao bây giờ?

Ngẫm nghĩ, Triệu Ngọc bỗng nảy ra một kế, lấy bao thuốc và ít tiền mà Wright với mấy người khác hối lộ hắn, lặng lẽ dúi vào tay quản giáo.

“Đại ca” Triệu Ngọc chỉ bản đăng ký nói: “Anh xem, có thể đưa bạn cùng phòng của tôi vào danh sách không, ông ấy cũng đánh rất giỏi, để ông ấy tham gia thi đấu đi”

“Gì cơ?” Quản giáo rất bất ngờ, chỉ Miêu Khôn đứng xa xa vẫn không hay biết gì: “Ai cũng biết ông ta bị gãy tay, anh còn để ông ta đi thi á?”

“Cũng ổn rồi mà, tôi có thể dùng nhân cách của mình đảm bảo, ông ấy đánh giỏi lắm. Một tay cũng không có vấn đề”

“Anh…” Quản giáo nhìn Triệu Ngọc một lát, mới cười nói: “Ồ tôi hiểu rồi. Anh cố ý hành ông ta hả?”

“Ha ha… Bị anh nhìn thấu rồi” Triệu Ngọc vội vàng nói: “Đêm nay, tôi đấu thắng chắc rồi, đến lúc đó sẽ chia một nửa cho anh, được chứ?”

“Ừm… được rồi” Quản giáo và Triệu Ngọc có quan hệ không tệ, trực tiếp ghi tên Miêu Khôn vào bản đăng ký.

⚝ ✽ ⚝

Sáu rưỡi tối, các quản giáo đưa Triệu Ngọc và Miêu Khôn ra khỏi phòng giam, để họ đến đấu trường chuẩn bị thi đấu.

“Triệu Ngọc, con muốn chơi chết ta à?” Thẳng đến lúc này, Miêu Khôn mới biết đêm nay mình cũng thi kickboxing, bèn lật mặt với Triệu Ngọc: “Ta chỉ còn lại một tay, con cho ta là lão già cụt tay thật sao?”

“Suỵt…” Triệu Ngọc nhỏ giọng nói tiếng Trung: “Cha đã mang máy truyền tin chưa?”

“Rồi” Miêu Khôn gật đầu, lặng lẽ vỗ túi quần mình.

“Vậy là ổn rồi” Triệu Ngọc nói: “Con sợ đêm nay có biến, cho nên mới để cha vợ theo con. Về phần thi đấu, thì cha vợ cứ đối phó qua loa là xong, cùng lắm thì lên rồi chịu thua thôi”

“Cút đi” Miêu Khôn nói: “Nếu thua, ta sẽ bị đá ra khỏi khu Thiên Đường, không được về phòng nữa đâu”

“Không sao” Triệu Ngọc nói: “Cha vợ thua, con cũng thua, ít ra mình còn đi với nhau. Nhưng dù sao cha vợ cũng xuất thân đặc công, thiếu một cánh tay mà phải chịu thua thật chắc?”

“Ừ… ừm…” Miêu Khôn chuyển mắt, gật đầu chắc nịch: “Được, tối nay ta sẽ liều mạng với bọn nó”