← Quay lại trang sách

Chương 1690 Cuồng long vượt ngục (5)

Khi ra khỏi khu Thiên Đường đến đấu trường, trời vẫn còn sáng trưngTrải qua một ngày nắng đốt, mặt đất không ngừng tản ra sóng nhiệt, thời tiết hôm nay nóng bức hơn mọi khi, cát vàng cuồn cuộn, từng trận cát bụi còn thổi qua trong không khí, như đang nổi lên một cơn lốc sa mạc vậy.

Lúc mấy người Triệu Ngọc đi ra ngoài, dù cố ý hay vô tình, tất cả đều che miệng mũi lại, để ngăn hít phải cát bụi.

Thấy thời tiết dần xấu đi, trong lòng Triệu Ngọc và Miêu Khôn đều âm u, thật sự là ngàn tính vạn toán mà vẫn sót một thứ, không ngờ thời tiết hôm nay bỗng thay đổi.

Cũng không biết dưới thời tiết thế này, máy bay trực thăng có thể đến đúng hạn hay không nữa.

Nếu máy bay trực thăng không tới được, thì kế hoạch vượt ngục của Triệu Ngọc sẽ không thể thực hiện, dù có chạy ra khỏi nhà tù thì cũng không trốn thoát được sa mạc Sahara khủng bố.

Đương nhiên, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa, giờ Triệu Ngọc chỉ đành làm theo kế hoạch đã định sẵn.

Mà chuyện ngoài ý muốn lại tiếp tục xuất hiện.

Khi họ ra khỏi khu Thiên Đường, Triệu Ngọc lại chợt phát hiện các quản giáo không đưa họ đến đấu trường ở khu nhà máy quân sự mà tới khu phạm nhân bình thường, đi vào nhà ăn lớn ở đó.

Lúc vừa vào trại giam, Triệu Ngọc đã từng đến đây ăn cơm, hắn không hiểu tại sao các quản giáo lại đưa tuyển thủ thi đấu đến nơi này.

Lúc vào sảnh của nhà ăn, chỉ thấy ở đó đã tụ tập các tuyển thủ đến từ những khu khác, tổng cộng có hơn ba mươi người.

Triệu Ngọc nhớ rõ, lần trước thi đấu chỉ vỏn vẹn hơn mười người tham gia, bây giờ lại nhiều gấp đôi, nhà tù định làm trò gì không biết?

Lúc vào sảnh ăn, chỉ thấy bàn ăn bên trong đã được dọn sang một bên, một cái đệm đơn giản được trải ở giữa.

Xem ra, kickboxing đêm nay sẽ được tiến hành ở đây rồi.

Nhiều người và cố ý thay đổi sân đấu như vậy… Thấy cảnh này, Triệu Ngọc không tránh khỏi căng thẳng, có lẽ cửa ải thi đấu đêm nay không đơn giản như hắn tưởng tượng.

Đương nhiên, người kinh ngạc không chỉ có Triệu Ngọc, những tuyển thủ khác cũng là lần đầu gặp chuyện này, tất cả đều thấy mới mẻ, không biết nhà tù đang định làm gì?

Có người lén lút hỏi quản giáo, nhưng quản giáo lắc đầu, tỏ vẻ hắn ta cũng không biết có ý gì?

Các tuyển thủ nhanh chóng đến đông đủ, tên Jabal từng phụ trách tổ chức thi đấu cuối cùng cũng xuất hiện, hắn đưa mấy tờ phiếu ra, yêu cầu các quản giáo cho tuyển thủ tham gia thi đấu đăng ký lại lần nữa.

“Chậc chậc…” Miêu Khôn tuy mới đến lần đầu, nhưng thấy tình hình hoành tráng như vậy, ông vẫn không nhịn được nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, con phải cẩn thận đấy, ta cứ cảm thấy trận này như để đối phó con ấy. Lần trước, con một chọi năm, chẳng lẽ lần này để con một chọi mười à? Hỏng hẳn”

“Không sao đâu” Triệu Ngọc an ủi: “Cùng lắm thì chịu thua, đừng quên, chúng ta còn chuyện quan trọng hơn cần làm”

Dưới sự ra hiệu của Triệu Ngọc, Miêu Khôn khẩn trương sờ lên túi quần, xác nhận máy truyền tin vô cùng quan trọng vẫn ở trong túi.

Có lẽ lo lắng nhiều tuyển thủ như vậy tụ tập chung một chỗ sẽ có vấn đề về an toàn nên phía nhà tù đã phái ra nhiều binh sĩ vào nhà ăn hơn, xách súng đứng nghiêm, bày trận sẵn sàng đón địch.

Rất nhanh sau đó, tất cả tuyển thủ được chia làm mấy nhóm, bắt đầu xếp hàng đăng ký, xác định đối thủ và trận đấu.

Không biết có phải được gợi ý từ lần Triệu Ngọc lấy một chọi năm hay không, lần này sắp xếp thi đấu, tỉ lệ một chọi hai xuất hiện nhiều hơn, hoặc là hai chọi hai, tỉ lệ đặt cược cũng cao hơn trước mấy lần.

Thấy việc sắp xếp thi đấu như vậy, các tuyển thủ đều cảm thấy vô cùng khiếp sợ, có người thì hưng phấn, có người lại căng thẳng.

Vì Triệu Ngọc đứng gần võ đài, nên rất nhanh đã tới lượt hắn đăng ký thông tin.

Hắn vốn tưởng rằng lần này, bên nhà tù sẽ sắp xếp cho hắn thi đấu với độ khó lớn hơn, để hắn và Miêu Khôn vào một đội cùng thi đấu, hoặc để Miêu Khôn thành đối thủ của mình, khiến mình và cha vợ chém giết lẫn nhau.

Nhưng hắn đoán sai hết, bên nhà tù chỉ sắp xếp cho hắn một đối thủ, hơn nữa chỉ thi đấu một lần.

Đối thủ tên Hanshan, Triệu Ngọc chưa từng gặp hay nghe nói qua về người này.

Chẳng lẽ tên Hanshan này là đại ca kickboxing của nhà tù, tuyệt đỉnh cao thủ? Nhà tù cho rằng chỉ có hắn ta mới xứng đáng là đối thủ của mình?

“Cavan Caravan… ê…” Ai ngờ, ngay khi Triệu Ngọc chuẩn bị ký tên, một gã mặc trang phục sĩ quan bỗng xuất hiện từ phía sau nhà ăn, gã vẫy tay với Triệu Ngọc: “Đúng rồi, là anh đấy. Số 1905 Cavan Caravan. Anh ra đây một lát”

“Gì cơ?” Triệu Ngọc và quản giáo phụ trách đăng ký đều sững sờ.

“Ra đây!” Sĩ quan mất kiên nhẫn nói: “Nhanh lên, có người tìm anh”

“Hả? Tìm tôi?” Triệu Ngọc chẳng hiểu mô tê gì.

“Đi thôi, nhanh lên” Quản giáo thấy sĩ quan gọi người, đương nhiên không dám ngăn cản, giục Triệu Ngọc nhanh chân lên.

Thấy tình huống như vậy, Triệu Ngọc đành đi qua bục đăng ký, đi sâu vào trong nhà ăn.

Lúc rời đi, hắn lén nhìn Miêu Khôn, chỉ thấy Miêu Khôn có vẻ lo lắng, lại không dám lên tiếng.

“Nào, bên này… qua đây”

Sĩ quan ra hiệu cho Triệu Ngọc đi qua cửa hông nhà ăn với gã, bước vào hành lang phía sau.

Lúc này, mặt trời đã ngả về tây, trong hành lang phủ ánh hoàng hôn, có vẻ hết sức chói mắt. Mà lúc Triệu Ngọc bước vào hành lang, tiếng ong ong bỗng truyền vào tai.

Vù vù vù…

Âm thanh này là từ bên kia hành lang vọng lại, theo tiếng vang, mật đất còn hơi rung lên.

Đậu xanh rau má… Trực thăng à?

Mặc dù không nhìn thấy, nhưng từ tiếng vọng này có thể nghe ra đó là tiếng cánh quạt của trực thăng.

Chuyện gì vậy?

Sao lại có trực thăng tới đây?

Qua nhiều ngày liền quan sát, Triệu Ngọc còn chưa từng thấy bất kỳ công cụ phi hành nào ở ngôi nhà tội ác, hắn không biết chiếc trực thăng bỗng nhiên bay đến này đang báo hiệu điều gì với hắn.

Nhưng để đề phòng vạn nhất, Triệu Ngọc vẫn chuẩn bị các đạo cụ khẩn cấp như áo chống đạn, máy bay tàng hình…

Đi qua hành lang chói mắt, Triệu Ngọc bị đưa đến một căn gác nối liền với nhà ăn.

Căn phòng này có vẻ đặc biệt, được bố trí thành quầy rượu, trước mặt là tủ rượu và quầy bar, mà những chỗ khác thì đặt sofa và ghế xoay, ở giữa còn bày một chiếc bàn bi-a, có vẻ cực kỳ yên tĩnh sang trọng.

Cái này…

Triệu Ngọc cảm giác đây chắc là chỗ các quản giáo nghỉ ngơi giải trí, nhưng hắn vẫn không hiểu, mình sắp lên thi đấu rồi, sao lại bị đưa đến đây.

Nhưng sau khi bước vào, Triệu Ngọc đã ngay lập tức nhận ra một người.

Người này cầm một cây cơ đang nghiêm túc đánh bi-a, dù không mặc quân phục, nhưng Triệu Ngọc chỉ liếc mắt đã nhận ra người này chính là đội trưởng quản giáo của ngôi nhà tội ác.

Ồ?

Là ông ta?

Trong tích tắc, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Triệu Ngọc, lẽ nào… vị đội trưởng quản giáo này muốn mình bán độ à?

“Báo cáo, Cavan Caravan đã tới!”

Sĩ quan đưa Triệu Ngọc tới cúi chào, sau đó lui ra.

Nhưng khi gã lui ra, Triệu Ngọc bỗng thấy cả quầy bar đã có mười tên quản giáo vũ trang đầy đủ, đang đứng ở các ngóc ngách.

Chát…

Đội trưởng quản giáo có kỹ thuật không tốt lắm, đánh một gậy, bóng trắng không đụng vào quả bóng nào hết.

“Hừ!” Đội trưởng quản giáo giận dữ ném cây gậy đi, sau đó nhặt ly cocktail lên, cất bước tới trước mặt Triệu Ngọc.

“Này, người Trung Quốc” Đội trưởng quản giáo nhìn Triệu Ngọc với ánh mắt lạnh lùng, nói: “Anh thật sự cho rằng quản giáo và binh sĩ của ngôi nhà tội ác chúng tôi đều là kẻ ngu hết sao?”

“…” Vừa nghe giọng điệu của đội trưởng quản giáo có vẻ sai sai, Triệu Ngọc bỗng thấy căng thẳng.

“Cavan Caravan, ha ha ha ha… tội phạm giết người đến từ Ront Meire, ha ha ha…” Đội trưởng quản giáo cười như điên nói: “Lạc đà cũng biết rơi lệ, cá có thể bơi trong cát, thế giới rộng lớn, thật sự là không thiếu chuyện lạ, lại có người thích ngôi nhà tội ác của chúng ta, chủ động dâng đến cửa”

“Anh bạn Trung Hoa của tôi, anh… để tôi biết nói thế nào cho phải đây?”