Chương 1691 Cuồng long vượt ngục (6)
Toi rồi, nghe thấy đội trưởng quản giáo nói như vậy, Triệu Ngọc biết thân phận của mình sợ rằng đã bại lộ từ lâuCho nên tối nay, hẳn sẽ dữ nhiều lành ít.
Triệu Ngọc bèn liếc các vệ sĩ trong quầy bar, trong lòng nhẩm tính, mình có khả năng xoay chuyển tình thế không?
Mình có áo chống đạn tàng hình, đội trưởng quản giáo đang ở trước mặt, nếu có thể khống chế gã, bắt làm con tin, liệu có thể thoát khỏi biển lửa không?
Nhưng dù tính toán thế nào, giả ngu vẫn là cần thiết.
“Tôi… tôi không hiểu ông đang nói gì hết…” Triệu Ngọc lặng lẽ lắc đầu, không chút hoảng sợ.
“Hừ…” Không biết đội trưởng quản giáo đoán được điều gì, lui về sau mấy bước, bưng ly cocktail nói: “Xem ra anh vẫn chưa hiểu ý tôi nhỉ?”
“Tôi gọi anh đến, không phải vì thân phận của anh bại lộ, mà là từ ngày anh bắt đầu bước vào, tôi đã biết tất cả về anh”
“Còn cả mục đích của anh nữa”
“…” Nghe được lời đó, lòng Triệu Ngọc căng thẳng, bản năng ý thức được tình huống có lẽ còn gay go hơn hắn tưởng.
Nếu họ đã biết mục đích của mình, vậy Miêu Khôn sẽ gặp nguy mất.
“Từ lúc anh tới ngôi nhà tội ác của chúng tôi, tôi đã chú ý đến anh rồi” Đội trưởng quản giáo nhấp một ngụm cocktail nói: “Nhưng biểu hiện của anh thật sự ngoài dự liệu của tôi”
“Anh đánh rất giỏi, anh bạn Trung Quốc của tôi”
“Tôi cứ tưởng anh sẽ hối hận ngay ngày đầu đến đây, nhưng không ngờ, người trong phòng đều bị anh dọa sợ, thà nói anh là ma quỷ cũng không thừa nhận anh đánh bọn họ”
“Sau đó…”
“Đấu lôi đài một chọi năm”
“Một người đánh ngã cả bang Matt, còn đánh gãy cánh tay Mike, ha ha ha…” Đội trưởng quản giáo cười bảo: “Cuồng thám Trung Quốc, thật sự là danh bất hư truyền. Bội phục, bội phục!”
Nói xong, gã để chén rượu xuống, vỗ tay.
Vừa nhắc tới “Cuồng thám Trung Quốc”, Triệu Ngọc rốt cuộc nhận ra, mình không cần phải giả ngu nữa. Vì vậy, hắn cười lạnh hỏi: “Vậy… ông muốn thế nào?”
Sở dĩ Triệu Ngọc hỏi vậy là vì hắn cảm thấy đội trưởng quản giáo có ẩn ý, nếu hắn đã lộ tẩy từ lâu, vậy tại sao lại không ra tay với mình sớm hơn?
Lẽ nào… gã muốn giao dịch với mình?
“Tôi muốn gì ư?” Đội trưởng quản giáo nở một nụ cười thâm sâu khó lường, nói: “Nếu tôi muốn làm gì anh, dù anh có giỏi đánh, thì có lợi ích gì?”
“Anh đắc tội bang Matt, vốn nên bị bắn chết, là lệnh đặc xá của tôi bảo vệ cho anh”
“Anh nói xem, sao tôi lại muốn cứu anh?”
“Ông…” Triệu Ngọc vốn định đoán một đáp án, nhưng cảm thấy không đúng lắm, cho nên không nói gì nữa.
“Mấy ngày nay, anh vẫn luôn tuyên bố muốn đánh gãy một cánh tay kia của Mike” Đội trưởng quản giáo không cho đáp án, trái lại chuyển trọng tâm câu chuyện: “Vì thế, mỗi ngày anh đều đi bắt người của bang Matt luyện tay, đánh cho họ kêu khổ thấu trời, không còn chỗ trốn”
“Ha ha, nếu tôi đoán không sai, chắc anh muốn thông qua họ biết được một số chuyện nhỉ?”
“Ví như, là ai sai họ hãm hại ngài Miêu, bẻ gãy cánh tay của ông ấy?”
“…” Sắc mặt Triệu Ngọc hơi khó coi, hắn thật không ngờ, gã đội trưởng quản giáo này cái gì cũng biết, mình quả thật đã coi thường gã rồi.
“Giờ tôi sẽ nói cho anh biết đáp án” Vừa nói, đội trưởng quản giáo bỗng móc một khẩu súng từ bao súng bên hông ra: “Người đứng sau giật dây không phải ai khác, chính là tôi đấy. Ha ha ha…”
Thấy vẻ mặt đội trưởng quản giáo bỗng trở nên dữ tợn, Triệu Ngọc bản năng nghĩ tới áo chống đạn tàng hình, chuẩn bị sử dụng bất kỳ lúc nào.
Nhưng lúc lấy súng ra, đội trưởng quản giáo không tiến lên mà lại đi về phía trong quầy bar, tới một chỗ khá trống trải.
Mà khi gã ra hiệu, từ một cửa khác của quầy rượu, vài tên quản giáo bỗng áp giải một người da đen bước vào.
Chỉ thấy người này tay quấn băng, cả người đều là vết thương, cả người co quắp, hiển nhiên là do chịu đòn hiểm gây ra.
Triệu Ngọc liếc cái là nhận ra, người da đen này chính là thủ lĩnh bang Matt – Mike!
Thao tác này làm Triệu Ngọc càng mơ hồ hơn.
Hắn không hiểu, đã đến lúc này, sao đội trưởng quản giáo lại để Mike ra sân?
Nhưng một màn tiếp theo, càng khiến hắn trở tay không kịp.
Khi các quản giáo buông tay, Mike bị đẩy lên trước mặt đội trưởng quản giáo, nhưng Mike vừa mở miệng định cầu xin gì đó, đội trưởng quản giáo lại giơ tay, nhắm thẳng vào Mike nổ súng.
Pằng…
Bởi vì lắp ống giảm thanh, khẩu súng của đội trưởng quản giáo phát ra một tiếng trầm trầm, đạn găm ngay vào tim Mike.
Mike quỳ phịch xuống đất, hai tay ôm ngực, ánh mắt khó tin nhìn đội trưởng quản giáo, đến chết cũng không hiểu, tại sao đội trưởng quản giáo lại muốn bắn chết gã.
Sau đó, Mike ngã nhào trên đất, cả người co giật mấy cái, rất nhanh đã không còn động đậy nữa. Dưới người gã, có thể thấy máu tươi từ từ chảy ra…
Hả?!
Thấy một màn khiến người ta khiếp sợ như vậy, Triệu Ngọc bỗng mở to mắt, bắt đầu hổn hển thở dốc.
Đạn găm thẳng vào tim mục tiêu, màn kịch này, cảnh tượng này…
“Ha ha ha…” Giết người xong, đội trưởng quản giáo thu súng lại, sau đó ấn lỗ tai nói với Triệu Ngọc: “Cuồng thám Trung Quốc, giờ anh đã hiểu chưa?”
Hiểu… hiểu rồi.
Không cần đội trưởng quản giáo nhắc nhở, Triệu Ngọc cũng đã hiểu ra vấn đề.
Hu Lingye…
Khách sạn New Moon…
Vết thương trên cánh tay Miêu Khôn…
Đạn bắn trúng tim mục tiêu…
Trong khoảnh khắc, chuyện cũ cuồn cuộn xuất hiện trong đầu, khiến Triệu Ngọc càng kích động hơn.
Vì sao… mình lại không nghĩ tới sớm hơn?
Đinh Lam đã nói, đạn bắn trúng Hu Lingye là do súng của Miêu Khôn bắn ra. Nếu kẻ giết người không phải Miêu Khôn, vậy chứng minh có người dùng súng của Miêu Khôn bắn chết Hu Lingye.
Súng của Miêu Khôn là một khẩu súng lục nòng nhỏ đã cải trang, uy lực yếu hơn súng lục bình thường rất nhiều, dùng đạn như vậy bắn trúng tim người khác, không thể ngửa mặt ngã xuống đất, mà sẽ như vừa nãy đội trưởng quản giáo giết Mike, người trúng đạn, sẽ ôm ngực ngã trên đất.
Nhưng trong khách sạn New Moon, Hu Lingye lại ngửa mặt ngã xuống đất mà chết, tay cũng không đặt trên ngực.
Giờ Triệu Ngọc đã biết, Miêu Khôn bị hãm hại.
Khi đó, ông đã bị giật ngất.
Sau đó, có người bước vào hiện trường, lấy súng của Miêu Khôn, bắn chết Hu Lingye.
Nhưng theo cách nói của Miêu Khôn, bản lĩnh của Hu Lingye cũng không tầm thường, nếu có người muốn lợi dụng súng của Miêu Khôn bắn chết cô ta, há lại thành công dễ dàng như vậy?
Dù có thể thành công, một phát súng cũng không thể chuẩn xác trúng vào tim Hu Lingye.
Vậy… sự thật là gì?
Nhớ lại từng tình tiết xảy ra trong vụ án, Hu Lingye mặc áo khoác dài, mang khăn đội đầu và kính râm, không ai thấy rõ gương mặt cô ta, kể cả Miêu Khôn.
Mà trên thi thể Hu Lingye có máu bầm, có dấu vết ẩu đả.
Lẽ nào…
Lẽ nào…
Ngay khi Triệu Ngọc đoán ra chân tướng, đội trưởng quản giáo bỗng ra hiệu cho quản giáo đứng ở cửa quầy rượu, nhanh chóng ra mở cửa, chỉ thấy một người bỗng từ bên ngoài bước vào.
Khí tràng của người này vô cùng mạnh mẽ, năm sáu vệ sĩ cường tráng khôi ngô đi theo phía sau, cả quầy bar bỗng yên tĩnh trở lại, đến cả đội trưởng quản giáo cũng bất giác đứng thẳng người.
Chỉ thấy người này mặc âu phục thuần trắng, vóc dáng cao cao thon thả, đi giày cao gót, tóc dài đen sẫm đẹp đẽ, vậy mà lại là một phụ nữ!!!
Ôi đậu xanh rau má.
Tuy cô nàng đeo một cặp kính râm che hết nửa gương mặt, nhưng Triệu Ngọc chỉ liếc mắt đã nhận ra, nhất thời cả kinh nghẹn họng trân trối, mắt chữ A mồm chữ O.
Sao… sao lại là cô ta?