← Quay lại trang sách

Chương 1692 Cuồng long vượt ngục (7)

Không thể nào!Không thể thế được…

Thấy người phụ nữ khí tràng mạnh mẽ kia càng lúc càng gần, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, đầu óc đảo lộn, quả thật bất ngờ tới cực điểm.

Chỉ thấy người này chẳng phải ai khác, lại là người đã cùng mình tham gia salon trinh thám trên đảo Kỳ Tích – tiểu thư Tịch Mộng Na!!!

Sao có thể chứ?

Vụ việc đảo Kỳ Tích lúc trước, chẳng phải Tịch Mộng Na đã bị MI6 bắt đi rồi à?

Cô ta không chỉ mưu sát con gái Grimm là Molly, còn tham gia vào âm mưu của cha mình Tịch Vỹ, có thể nói tội ác tày trời, bên Anh không thể thả cô ta ra được?

Chẳng lẽ… Cô ta vượt ngục?

MI6 là lũ ăn hại à?

Tội phạm quan trọng như vậy, nói chạy là chạy?

Hơn nữa, dù cô ta có vượt ngục thật, chí ít bên Anh cũng phải nhả tin ra để Miêu Khôn và mọi người còn có chuẩn bị chứ?

Phải biết rằng, Tịch Vỹ chết có quan hệ mật thiết với Miêu Khôn, Jacob và Triệu Ngọc vv… nếu Tịch Mộng Na trốn thoát thật, vậy nhất định sẽ tìm họ báo thù.

Định làm gì vậy?

Người Anh cố ý à?

Hay là… trong chuyện này có âm mưu gì không muốn người khác biết?

Lúc Triệu Ngọc đang kinh ngạc đủ thứ, Tịch Mộng Na đã tới bên cạnh hắn. Mà từ lúc Tịch Mộng Na xuất hiện, đội trưởng quản giáo cũng đã biết điều lui sang một bên, không dám nói thêm câu nào.

“Thần thám Trung Quốc, chúng ta lại gặp nhau rồi” Tịch Mộng Na tháo kính râm xuống, lộ ra sườn mặt gợi cảm, gương mặt trong trẻo sáng rực.

Mà khi cô ta nói chuyện, chính là tiếng Hán tiêu chuẩn.

Trong giây lát, thời gian như quay ngược trở lại, Triệu Ngọc cảm giác như về lại lúc gặp gỡ ban đầu, lại trở về lúc hắn và Tịch Mộng Na lần đầu gặp mặt.

Ở mê cung đảo Kỳ Tích, Tịch Mộng Na đứng đó, vóc người có thể sánh với người mẫu, khí chất tao nhã, vừa cười rộ lên, đẹp không gì sánh bằng…

Nhưng cô gái trước mặt lại thành thục hơn khi còn ở đảo Kỳ Tích rất nhiều, ánh mắt trở nên lạnh lùng cao ngạo, còn mang khí phách và sự bướng bỉnh khó nén.

“Sao… Sao có thể?” Triệu Ngọc nhìn chằm chằm Tịch Mộng Na hỏi: “Họ… họ thả cô đi?”

“Nói thật…” Tịch Mộng Na cũng nhìn Triệu Ngọc không chớp mắt, nói: “Lần này, anh không phải mục tiêu tôi nhắm đến, nhưng anh lại đuổi tới tận đây, tự chui đầu vào lưới, đây… thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn”

“Không, phải gọi là… niềm vui bất ngờ”

Nói xong, Tịch Mộng Na khẽ nhếch miệng, lộ ra một nụ cười ma quỷ.

Ồ…

Triệu Ngọc hiểu rõ, mục tiêu đầu tiên cô ta chọn đương nhiên là cha vợ Miêu Khôn.

“Thế nào nhà thám tử của tôi” Tịch Mộng Na chỉ thi thể ở xa xa, lạnh lùng nói: “Qua gợi ý tôi đưa ra, giờ anh đã suy nghĩ kĩ tất cả chuyện này là thế nào rồi chứ?”

“Trong khách sạn New Moon…” Triệu Ngọc hơi kích động nói: “Người phụ nữ giao dịch với Miêu Khôn căn bản không phải là Hu Lingye, mà là… cô!!!”

“Ha ha ha…” Tịch Mộng Na mỉm cười: “Anh đừng nói là mới nghĩ ra đấy? Anh là thần thám Trung Quốc uy danh hiển hách cơ mà?”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc thở dài, Tịch Mộng Na nói không sai, lần này, thời gian để mình phá án thật sự quá ít.

Thật ra hắn đã cảm thấy có chỗ nào sai sai từ trước rồi, nhưng vạn vạn không ngờ tới, người đứng sau thao túng tất cả, lại là cô ta?!

Bây giờ nghĩ lại, Hu Lingye cũng có vóc dáng và chiều cao tương đương Tịch Mộng Na, Tịch Mộng Na có thực lực mạnh mẽ, nếu không phải cô ta vị MI6 bắt được, Triệu Ngọc đã sớm nghĩ tới cô ta rồi.

Nếu tất cả là do Tịch Mộng Na sắp xếp, vậy mọi chuyện dường như đều có thể nói thông suốt rồi.

Để báo thù cho cha, cô ta tính toán bắt cóc Miêu Khôn, đồng thời đưa Miêu Khôn vào ngôi nhà tội ác, muốn để ông nếm trải khổ sở.

“Giờ tôi chọn gặp anh, là để anh không còn nuối tiếc gì nữa” Ánh mắt Tịch Mộng Na tà ác, cô ta nói: “Dù sao thám tử mấy người luôn theo đuổi chân tướng mà”

“Ồ?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Lần đầu chúng ta gặp nhau, không phải cô vẫn luôn tự xưng là tiểu thư trinh thám à? Sao bỗng dưng lại nói chuyện xa lạ thế? Nói “thám tử chúng ta” có phải thân thiết hơn không?”

“Hừ…” Tịch Mộng Na cười khẽ, ung dung nói: “Tôi từng phái người đến Trung Quốc tiếp cận anh, nhưng anh đã được đặc công Trung Quốc bí mật bảo vệ, tôi không tìm được cơ hội ra tay”

À…

Tịch Mộng Na vừa nói vậy, Triệu Ngọc mới nhớ tới chuyện trước kia, máy báo động khẩn cấp đột nhiên cảnh báo. Khi đó còn tưởng là báo nhầm, giờ xem ra đúng là có người muốn tính kế mình.

May mà phòng Đặc Cần sắp xếp bảo vệ bí mật, mới không để chúng đạt được.

“Cho nên, tôi quyết định hay là cứ bắt đầu từ Miêu Khôn trước. Dù sao…” Tịch Mộng Na ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên ánh sáng hung ác: “Lão mới là kẻ thù lớn nhất của tôi, không chỉ bức tử cha tôi trên đảo Kỳ Tích, còn tìm được số kim cương ông ấy để lại, ghê tởm nhất là lão dám trả lại nó cho người Anh!”

“Mong muốn lớn nhất đời này của cha tôi là đạt được chỗ kim cương đó, cho nên hành động của Miêu Khôn thật sự không thể tha thứ được”

“Nói vậy…” Triệu Ngọc thử thăm dò: “Chuyện Hu Lingye, cô đặc biệt dựng lên vì Miêu Khôn à?”

“Cha tôi từng nói, nếu muốn cho đối thủ một nhát trí mạng, thì nhất định không được để cho đối thủ đề phòng” Tịch Mộng Na hơi đắc ý nói: “Để dẫn lão cáo già Miêu Khôn này mắc mưu, tôi phải nghiêm túc bỏ một phen công phu mới được”

“Chỉ có tình báo về Lundy mới có thể hấp dẫn lão”

“Cho nên đầu tiên, tôi tiết lộ tình báo giả cho Hu Lingye, Hu Lingye và người Trung Đông kia có quan hệ không tệ, vì để tình báo phát huy giá trị, cô ta nhất định sẽ liên hệ với người Trung Đông kia”

“Mà người Trung Đông kia không tiêu hóa nổi, ông ta biết Miêu Khôn vẫn luôn tìm kiếm tin tức về Lundy, cho nên nhất định sẽ liên hệ với Miêu Khôn”

“Từ đó, kế hoạch của tôi cứ như vậy mà bất giác thành công”

“Chuyện này nhìn thì rất ngẫu nhiên, nhưng thực tế toàn bộ quá trình tôi đã tính toán hết rồi. Có người trung gian này, Miêu Khôn tất nhiên sẽ buông lỏng cảnh giác”

“Muốn cho đối thủ một nhát trí mạng, phải khiến đối thủ không có phòng bị…” Triệu Ngọc thưởng thức những lời này, nói: “Cho nên cô mới phải giả trang thành Hu Lingye đi giao dịch với Miêu Khôn”

“Giao dịch bắt đầu, cô lấy cớ sợ có súng, để Miêu Khôn lấy súng ra, sau đó không tiếc tự bạo hấp dẫn lực chú ý, đồng thời dùng thuốc mê đánh ngất vệ sĩ của Miêu Khôn, sau đó sẽ thừa dịp Miêu Khôn còn đang bất ngờ, khiến ông ấy bị giật hôn mê”

“Một chiêu này đúng là xảo diệu” Triệu Ngọc nói: “Nhìn thì dư thừa, nhưng hiệu quả lại vô cùng tốt”

“Đúng” Tịch Mộng Na nói: “Miêu Khôn không phải đèn cạn dầu, nếu tôi muốn đối cứng, thì dù có thể chế ngự lão, cũng tất sẽ bại lộ mục tiêu”

“Cho nên, Hu Lingye đã bị cô khống chế từ lâu” Triệu Ngọc tiếp lời: “Đương nhiên, lúc Miêu Khôn bị cô giật choáng, cô cũng phải phái người đưa Hu Lingye đến, sau đó dùng súng của Miêu Khôn bắn chết cô ta. Mà trên người Hu Lingye cũng phải mặc trang phục giống hệt cô”

“Sau đó, dùng xe đưa Hu Lingye đến chở Miêu Khôn đi” Tịch Mộng Na hưng phấn nói: “Rồi đi đến phòng giám sát điều khiển, đánh ngất bảo vệ, lấy video đi”

“Để camera bên ngoài không bắt được, chúng tôi không rời đi ngay, mà ở trong khách sạn New Moon một đêm, hôm sau mới nghênh ngang rời đi”

Đậu xanh rau má…

Triệu Ngọc đoán trúng vế trước, nhưng không đoán trúng vế sau.

“Bởi vì chúng tôi hiểu phong cách làm việc của cảnh sát Maroc” Tịch Mộng Na cười nói: “Họ sẽ không vì một vụ án giết người mà đi khám xét từng phòng trong khách sạn”

“Mà đặc công các anh cũng sẽ bận giao thiệp với cảnh sát địa phương, căn bản sẽ không để ý tới chúng tôi”

“Lợi hại, lợi hại…” Triệu Ngọc gật đầu: “Tài cao gan lớn, tài nghệ này sắp vượt qua tôi rồi”

“Hừ…” Tịch Mộng Na mỉm cười: “Anh vẫn hài lòng với mình gớm nhỉ. Triệu Ngọc, tôi có thể chịu trách nhiệm nói cho anh biết, chuyện của Miêu Khôn mới chỉ là khởi đầu thôi”

“Những kẻ tham gia salon trinh thám đã hại chết cha tôi, một người tôi cũng không bỏ qua”