Chương 1693 Cuồng long vượt ngục (8)
“Tôi không hiểu…” Thấy Tịch Mộng Na ngả bài với mình, Triệu Ngọc khoanh tay hỏi thẳng: “Vì sao cô không giết quách Miêu Khôn lúc ở khách sạn New Moon đi?”“Cha tôi từng nói” Tịch Mộng Na vẫn giữ vẻ lạnh lùng: “Báo thù không nhất định phải giết người, có đôi khi khiến một người tuyệt vọng, mới càng tăng thêm sự vui sướng của việc báo thù”
“Hơn nữa…” Tịch Mộng Na nói: “Nếu Miêu Khôn chết, sẽ khiến cho những người khác đề phòng, không có lợi cho kế hoạch báo thù của tôi”
“Ồ…” Triệu Ngọc gật đầu: “Cho nên vụ Miêu Khôn mất tích mới chỉ là bắt đầu?”
“Đúng” Tịch Mộng Na nói: “Những người khi đó tham gia salon trinh thám đã hại chết cha tôi, một người tôi cũng sẽ không bỏ qua”
“Nhưng tôi vẫn còn một điểm không rõ” Triệu Ngọc lại hỏi: “Nếu Miêu Khôn đã vào tù, sao cô còn để ông ấy vào khu Thiên Đường thoải mái như vậy?”
“Vì sao không trực tiếp để ông ấy đến khu Địa Ngục ‘hưởng phúc’ đi?”
“Thần thám Trung Quốc đúng là thích đào tận gốc vấn đề. Được rồi, tôi sẽ nói cho anh biết” Tịch Mộng Na bình thản nói: “Hai nguyên nhân, một là khiến Miêu Khôn không đoán ra được lý do lão vào nhà tù, khiến lão không đoán ra được tất cả chuyện này là thế nào?”
“Đến chết, lão cũng vẫn mơ hồ”
“Mà nguyên nhân khác, là từ sở thích của tôi, cũng là một thủ đoạn nhỏ của tâm lý học”
“Tôi muốn để Miêu Khôn cảm nhận quá trình từ thiên đường tới địa ngục, như vậy mới có thể tăng mạnh tốc độ sụp đổ tâm lý của lão”
“Nếu ngay từ đầu tôi đã sắp xếp lão vào khu Địa Ngục, như vậy tâm lý của lão sẽ dựng lên một phòng tuyến, kích thích dục vọng sinh tồn của lão”
“Bất thình lình sa bẫy, mới càng dễ dàng làm suy sụp ý chí của một người”
“Nếu cô đọng thành một câu ngạn ngữ của Trung Quốc, sẽ gọi là – nước ấm nấu ếch”
“Biến thái thật”
Triệu Ngọc thầm mắng trong lòng, xem ra, chuyện sai bang Matt đánh gãy cánh tay Miêu Khôn cũng là do cô ta đứng sau giật dây.
Trong lúc Tịch Mộng Na nói chuyện, Triệu Ngọc đã quan sát kĩ hoàn cảnh xung quanh, hắn đang tính toán xem nếu mình đột nhiên bùng nổ, sẽ có bao nhiêu phần thắng?
Đương nhiên, kết quả tính toán đã rõ, 0%.
Tuy hắn có áo chống đạn tàng hình không sợ đạn bắn, nhưng vài tên vệ sĩ mà Tịch Mộng Na mang tới, ai nấy đều đằng đằng sát khí, nhìn qua đã biết là siêu cao thủ đẳng cấp quốc tế.
Một khi mình tùy tiện ra tay, chắc chắn sẽ không có phần thắng.
Hơn nữa, thực lực của bản thân Tịch Mộng Na cũng không tầm thường, nếu Triệu Ngọc muốn công kích bất ngờ bắt cô nàng làm con tin, cũng không có khả năng.
Mặt khác, mình không hề chiến đấu một mình, phải lo lắng cho an nguy của Miêu Khôn nữa.
Đã vậy, mình đành phải yên lặng xem tình hình thôi.
“Thần thám Trung Quốc” Lúc này, Tịch Mộng Na lại nói: “Anh chắc hẳn rất tò mò, sao tôi lại bay từ xa tới đây để giải thích nghi ngờ cho anh nhỉ?”
“Ừm…” Triệu Ngọc đảo mắt một vòng, vội vàng trả lời: “Tất nhiên là tôi biết chứ, cô đến tìm tôi chỉ có hai nguyên nhân. Cô yên tâm đi, Triệu Ngọc tôi chắc chắn sẽ không đồng ý”
“Ồ?” Tịch Mộng Na nhíu mày: “Hai nguyên nhân gì vậy?”
“Một là, cô thương nhớ tôi, phải lòng vẻ anh tuấn tiêu sái của tôi, muốn để tôi làm rể nhà họ Tịch của cô” Triệu Ngọc nói như thật: “Một lý do khác, là cô thấy được tài năng kinh thiên động địa của tôi, muốn mời tôi nhập hội, để tôi đi cùng cô”
“Ha ha ha…” Triệu Ngọc cười sảng: “Cô dẹp cái suy nghĩ này đi thôi. Triệu Ngọc tôi luôn trung can nghĩa đảm, ngàn vàng không mua được, trừ phi cô ra giá một, hai trăm triệu, tôi còn có thể suy nghĩ một chút…”
May mà lời Triệu Ngọc đều là tiếng Trung, trong phòng không ai nghe hiểu. Bằng không, tình cảnh sẽ cực kỳ xấu hổ.
Tịch Mộng Na cũng bị chấn động bởi độ mặt dày siêu cấp của Triệu Ngọc, một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, nói: “Không, anh sai rồi, tôi tới tìm anh, giải đáp tất cả vấn đề, là vì anh chẳng còn giá trị gì với tôi nữa”
“Từ ý nghĩa nào đó mà nói, anh càng đáng hận hơn Miêu Khôn, nếu anh không tham gia salon trinh thám, cha tôi đã sớm được toại nguyện, lấy được kim cương rồi”
⚝ ✽ ⚝
Thấy lý tưởng và hiện thực có sự chênh lệch lớn như vậy, Triệu Ngọc bất giác nuốt nước bọt.
“Hừ…” Tịch Mộng Na lắc đầu nói: “Anh mơ đẹp quá đấy. Triệu Ngọc, lẽ nào chuyện đến bước này, trong lòng anh vẫn còn ảo tưởng sao?”
“Vậy để tôi nói cho anh biết, hiện tại tôi tự mình đến ngôi nhà tội ác, chỉ là tiện thể tới thăm anh một chút thôi, mục đích thật sự của tôi là thế này…”
Vừa nói, Tịch Mộng Na lấy di động ra, đưa một đoạn video đang phát trên màn hình cho Triệu Ngọc xem, nói: “Anh nhìn kĩ xem, quân đội của tôi vừa chặn lại hai chiếc trực thăng, hai cái đều là máy bay dân dụng đến từ Algeria”
Lộp bộp.
Thấy video, trong lòng Triệu Ngọc run lên, không ngờ, chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra.
Hai chiếc trực thăng rất có thể là của phòng Đặc Cần và Yusuf phái tới tiếp ứng họ.
Vậy…
“Nếu tôi đã trả lời anh nhiều vấn đề như vậy” Tịch Mộng Na nghiêm túc nói: “Vậy giờ anh cũng nên trả lời câu hỏi của tôi chứ nhỉ”
“Anh sẽ không ngây thơ cho rằng hai cái máy bay bé nhỏ kia có thể trực tiếp bay vào ngôi nhà tội ác, đón anh và Miêu Khôn đi đấy chứ?”
“Có phải anh còn có kế hoạch vượt ngục gì không?”
“Ừm… cái này… cái này à…” Tuy trong lòng Triệu Ngọc đã sắp tuyệt vọng, nhưng vẫn giả ngu như cũ: “Cô nói gì, tôi thật sự không hiểu”
“Triệu Ngọc, tỉnh lại đi” Vẻ mặt Tịch Mộng Na dữ tợn, cô ta hung ác nói: “Đây là Sahara, không phải đảo Kỳ Tích”
“Anh nghĩ mình có thể chạy trốn khỏi ngôi nhà tội ác sao?”
“Chúng tôi đã thông qua định vị GPS của trực thăng, phong tỏa được mục tiêu phát ra tín hiệu, có một đơn vị trang bị tinh anh, đang đến đó tiến hành vây bắt”
“Tôi nghĩ…” Tịch Mộng Na lạnh lùng nói: “Những người liên quan trên trực thăng hẳn là đồng bọn của anh nhỉ?”
Lời vừa nói ra, Triệu Ngọc lại kinh hãi lần nữa.
Nếu lời Tịch Mộng Na nói đều là thật, vậy đám Đinh Lam và Amerola có thể đã gặp nguy hiểm, nếu các cô ấy cũng bị kẻ địch bắt được, vậy mình sẽ không còn hy vọng chạy trốn nữa.
“Triệu Ngọc” Tịch Mộng Na lại cười lạnh bảo: “Có can đảm dám xông vào ngôi nhà tội ác cứu người, tôi thật sự khâm phục dũng khí của anh”
“Nhưng anh đã đánh giá thấp đối thủ của mình rồi, kế hoạch vượt ngục của anh biến thành mua dây buộc mình, cuối cùng trở thành phần hạ màn của anh”
Tịch Mộng Na vừa nói xong, chợt ấn vào tai mình, rất hiển nhiên, trên tai cô ta đeo ống nghe, có người báo tin lại cho cô ta.
“Chậc chậc chậc…” Lúc nghe được tin tức, Tịch Mộng Na lộ ra nụ cười kỳ dị ghê người, lắc đầu với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc ơi là Triệu Ngọc, tôi còn tưởng đồng bọn của anh lợi hại thế nào cơ”
“Hóa ra là… ba cô gái?!!”
“Ha ha ha…” Tịch Mộng Na ngửa mặt lên trời cười dài: “Đúng là trò cười mà”
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã hết sức lo lắng rồi, nếu Đinh Lam xảy ra chuyện gì, mình khó mà thoái thác trách nhiệm.
“Được rồi” Tịch Mộng Na bỗng dùng tiếng Ả Rập nói với đội trưởng quản giáo: “Đưa ba cô gái đó đến chỗ ông, do ông xử lý đi”
“Nghe nói… cũng là người đẹp đấy”
“Vâng” Tuy trong lòng đội trưởng quản giáo đã mừng đến mức muốn nở hoa, nhưng đối mặt với Tịch Mộng Na cũng không dám chậm trễ chút nào, lập tức cung kính cúi chào.
“Về phần vị thần thám Trung Quốc này…” Tịch Mộng Na lại khoát tay với Triệu Ngọc: “Cũng theo ý ông mà làm đi”
“Vâng” Đội trưởng quản giáo lại cúi chào lần nữa.
“Triệu Ngọc” Tịch Mộng Na lùi lại mấy bước, nói với Triệu Ngọc: “Biết anh là cuồng thám có thể đánh có thể giết, nể tình chúng ta từng có giao tình, tôi sẽ cho anh một phần hạ màn có thể diện” Nói xong, cô khẽ vẫy cổ tay: “Vĩnh biệt”
Nói rồi, Tịch Mộng Na đeo kính râm lên, xoay người rời đi.
“Này” Triệu Ngọc bỗng gọi lại: “Cô Tịch, tôi có thể hỏi một câu cuối cùng không?”
Tịch Mộng Na dừng lại, không lên tiếng trả lời.
“Ngục giam này” Triệu Ngọc nghiêm túc hỏi: “Do nhà cô mở à?”
Sau khi hỏi xong, Triệu Ngọc chợt thấy Tịch Mộng Na giơ ngón giữa với hắn, sau đó liền sải bước rời khỏi phòng, biến mất trong nháy mắt.