← Quay lại trang sách

Chương 1694 Cuồng long vượt ngục (9)

Sau khi Tịch Mộng Na và đám vệ sĩ rời đi, đám lính trong quầy bar lập tức nhấc súng quây lấy Triệu Ngọc“Đệt” Triệu Ngọc dùng tiếng Ả Rập, nhìn theo phương hướng Tịch Mộng Na rời đi mà xỉa xói: “Trời đã tối rồi còn đeo kính râm, không sợ ngã à…”

Nhưng trong lúc phỉ nhổ, Triệu Ngọc cũng đã hạ quyết tâm, chuẩn bị bạo khởi lật ngược tình thế.

Không còn nghi ngờ gì nữa, ý của Tịch Mộng Na là muốn mình phải chết.

Hiện tại đám lính vây lại, tất nhiên là muốn kết liễu mình, xử bắn tại chỗ.

Cho nên, giờ Triệu Ngọc đã không còn đường lui nào nữa, chỉ có thể lấy ra tất cả bản lĩnh, dựa vào vận may.

⚝ ✽ ⚝

Nhận ra mình đã bị dồn vào đường cùng, Triệu Ngọc trái lại bình tĩnh hẳn. Hắn cho rằng, dù sao mình cũng có nhiều đạo cụ trâu bò như vậy, dù không thể ngăn cơn sóng dữ đi chăng nữa, thì chí ít cũng có thể tự bảo vệ mình.

Dù lật ngược tình thế không thành, một cái máy bay cũng có thể cao chạy xa bay.

Vì vậy, đầu tiên, Triệu Ngọc đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn nhân lúc rối loạn vọt tới trước người đội trưởng quản giáo, đoạt lấy súng của gã, bắt gã làm con tin.

Chớ nhìn hắn vừa rồi phải bó tay chịu trói trước Tịch Mộng Na, đối mặt với những gã trong nhà tù này, Triệu Ngọc không sợ hãi chút nào.

Tuy kế hoạch của hắn có hơi khó khăn, nhưng nếu mình sử dụng áo chống đạn, cùng với búa tay vv… thì vẫn có khả năng rất lớn.

Đội trưởng quản giáo là quan lớn nhất ở đây, chỉ cần bắt giữ gã là đảm bảo được an toàn của mình và Miêu Khôn, nói không chừng còn có thể thông qua gã để tìm được tung tích đoàn người Đinh Lam, chạy trốn khỏi ngôi nhà tội ác.

Đúng vậy.

Nhìn các binh sĩ cách mình càng ngày càng gần, Triệu Ngọc âm thầm vận khí, chuẩn bị bạo phát.

Nhưng ngay thời khắc mấu chốt ấy, chuyện ngoài ý muốn bỗng xảy ra.

Đợi đến khi Triệu Ngọc ngẩng đầu tìm kiếm mục tiêu, lại phát hiện gã đội trưởng quản giáo mặc thường phục trước đó lại chẳng thấy đâu.

⚝ ✽ ⚝

Sao lại không thấy đâu rồi?

Lần này Triệu Ngọc cuống lên rồi, sao bỗng dưng chẳng thấy người đâu vậy?

Nếu không thể một chiêu không chế đội trưởng quản giáo, vậy coi như…

“Ngài đội trưởng quản giáo, ngài đội trưởng quản giáo…” Lúc này, một gã quản giáo trẻ chạy ra từ phòng nhỏ bên trong quầy bar, trong tay ôm một đống quần áo, hô lên với bên ngoài cửa: “Đồ của ngài đã được là xong rồi, ngài đội trưởng quản giáo…”

Nói xong, quản giáo trẻ chạy ra khỏi quầy bar, đuổi theo ra ngoài…

Lúc này, Triệu Ngọc mới nhìn qua cửa sổ thấy được đội trưởng quản giáo đã đi đến sảnh lớn nhà ăn rồi.

“Này…” Cùng lúc đó, mấy tên lính đã xúm lại, trong đó có người ra hiệu cho Triệu Ngọc: “Tên Trung Quốc kia, đi thôi”

“Cái gì? Đi?”

Triệu Ngọc còn tưởng rằng mình sẽ bị xử bắn ngay tại đây, giống như Mike vậy.

Lại không ngờ rằng, đám lính căn bản không có ý định ra tay với hắn, cũng không hề giơ súng ngắm bắn…

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc nhìn ra bên ngoài, lẽ nào… chúng sợ làm bẩn quầy bar, muốn đi ra ngoài mới bắn chết?

Được rồi, Triệu Ngọc kiềm chế ý muốn bạo phát, dưới sự chỉ huy của quản giáo, hắn bước ra khỏi quầy bar, đi đến đại sảnh nhà ăn.

Lúc này, mặt trời đã xuống núi, sắc trời nhanh chóng tối xuống.

Ánh nắng vàng chói mắt trong hành lang đã biến mất, xuyên qua cửa kính, Triệu Ngọc có thể thấy ánh đèn sáng tỏ trong nhà ăn, người người nhốn nháo, trận đấu kickboxing hình như đã bắt đầu rồi.

Triệu Ngọc vừa bước vào đại sảnh, liền thấy quản giáo trẻ trước đó cầm quần áo của đội trưởng quản giáo, đang chạy lên đài dựng ở một góc đại sảnh.

Đài dựng lên cao hơn một mét, mặt trên sắp xếp ghế ngồi thoải mái, rõ ràng là để cho sĩ quan cao cấp đến xem thi đấu dùng.

Lúc này, vị đội trưởng quản giáo không quá cao đã ngồi ở ngay trung tâm, đang nhàn nhã hút thuốc.

Quản giáo trẻ chạy tới đưa đồ cho gã, đội trưởng quản giáo khoát tay, ý bảo hắn ta để quần áo ở cạnh ghế ngồi, chứ không có ý thay đồ.

Cùng lúc đó, ở đệm lót đặt giữa đại sảnh, hai gã tuyển thủ đang tiến hành giao tranh kịch liệt, bất luận là tuyển thủ thi đấu xung quanh hay quản giáo, tất cả đều đầy hứng thú.

Triệu Ngọc quét mắt nhìn toàn bộ sân đấu, bỗng phát hiện ra, Miêu Khôn không ở trong đám tuyển thủ đang xem náo nhiệt, không thấy ông đâu cả.

⚝ ✽ ⚝

Vừa không thấy Miêu Khôn, Triệu Ngọc càng sốt ruột hơn.

Có thể tưởng tượng ra, chuyện của họ đã bại lộ, bên nhà tù tuyệt đối sẽ không tha cho Miêu Khôn…

Làm sao bây giờ?

Lúc này, thấy Triệu Ngọc đến, mắt đội trưởng quản giáo bỗng sáng ngời, làm dấu tay chữ “K” với người phụ trách thi đấu Jabal.

“Dừng! Dừng! Dừng!”

Jabal chạy ào vào sàn đấu, hai tuyển thủ ngừng đấu ngay.

“Các vị” Jabal giơ hai tay lên, hưng phấn nói: “Tiếp đây, đội trưởng quản giáo sẽ cống hiến cho mọi người một màn quyết đấu đặc sắc chưa từng có, hôm nay có trò hay để xem đấy”

“Sau đây xin mời Cavan Caravan đến từ Ront Meire lên sàn”

“Chuyện này…” Chỉ thoáng chốc, Triệu Ngọc rốt cuộc nhận ra điều gì, trước khi đi, Tịch Mộng Na từng nói muốn cho mình một phần hạ màn có thể diện, lẽ nào…

“Nhanh lên đi, gọi anh đấy” Quản giáo phụ trách giam giữ Triệu Ngọc thúc giục: “Nhanh lên đi”

“Chuyện này…”

Thấy Triệu Ngọc do dự, quản giáo thẳng tay đẩy Triệu Ngọc lảo đảo bước lên sàn đấu.

Triệu Ngọc vừa lên, đoàn người bỗng chốc vang lên tiếng vỗ tay lác đác.

Những tuyển thủ khác mang vẻ mặt hờ hững nhìn Triệu Ngọc, những người này dù không tận mắt thấy Triệu Ngọc một chọi năm, nhưng cũng từng nghe qua biểu hiện thần kỳ của hắn.

Lúc này, thấy Triệu Ngọc đột nhiên vào sân, mọi người không khỏi tỏ vẻ nghi ngờ, không biết các quản giáo rốt cuộc muốn làm gì.

“Ha ha ha ha…” Bấy giờ, đội trưởng quản giáo đứng dậy, đầu tiên gã rít một hơi thuốc, sau đó nói với Triệu Ngọc: “Cavan Caravan, tôi rất tán thưởng năng lực của anh. Tôi biết anh đánh rất giỏi, một chọi năm cũng không vấn đề, cho nên hôm nay tôi cố ý sắp xếp cho anh một màn biểu diễn cuối cùng này, xem rốt cuộc anh có bản lĩnh lớn bao nhiêu? Ha ha ha ha…”

Cái gì, màn biểu diễn cuối cùng?

Nghe được bốn chữ này, Triệu Ngọc rốt cuộc cũng hiểu gã muốn làm gì.

“Này những quyền thủ của tôi” Quả nhiên, đội trưởng quản giáo lại nói với những tuyển thủ khác: “Cơ hội trăm năm có một tới rồi đây, trong trận đấu hôm nay, sẽ xuất hiện một người may mắn”

“Sau khi bắt đầu thi đấu, bất kể các anh dùng cách gì, trong số các anh, ai có thể đánh chết Cavan Caravan, vậy cho dù trước đây anh có phạm lỗi lầm gì, đều sẽ được phóng thích vô tội ngay tại đây”

Xôn xao…

Nghe thấy lời đội trưởng quản giáo, hiện trường đều ồ lên, tất cả các tuyển thủ đều sôi trào.

“Đúng, các anh không nằm mơ đâu” Đội trưởng quản giáo vừa cười vừa nói: “Đây là do chính tôi nói, tôi lấy nhân cách của tôi và danh nghĩa của Chân chủ Allah đảm bảo, nói lời giữ lời”

“Chỉ cần ai có thể đánh chết Cavan Caravan, người đó sẽ được phóng thích vô tội, thả ra ngay lập tức”

“Nhưng tôi cũng phải nhắc các anh rằng, chỉ có một người thôi, các anh… nhất định phải nỗ lực tranh thủ đấy”

⚝ ✽ ⚝

Nghe thấy lời xác nhận của đội trưởng quản giáo, đám tuyển thủ lại sôi trào, đối với họ mà nói, có thể phóng thích vô tội, rời khỏi ngôi nhà tội ác, quả thật là giấc mơ xa không thể với tới.

Bây giờ thấy cơ hội ở ngay trước mắt, có thể không hưng phấn ư?

Rất nhanh, đám tuyển thủ xoa tay, nóng lòng muốn thử, chỉ hận không thể lập tức xông lên đánh chết Triệu Ngọc, ai cũng đã sớm ném chuyện về sức chiến đấu một chọi năm của Triệu Ngọc lên chín tầng mây.

“Đệt… Ầy” Đối mặt với hơn ba mươi đối thủ như sói như hổ, Triệu Ngọc lắc đầu thở dài một tiếng, sau đó la lên với đội trưởng quản giáo: “Ngài đội trưởng quản giáo, nếu như… tôi thắng thì sao?”

Triệu Ngọc vừa nói vậy, hiện trường thoắt cái yên tĩnh trở lại, không khí tựa như đông lại.

Một giây, hai giây, ba giây…

Ba giây trôi qua, toàn trường bùng lên những tràng cười lớn như giếng phun, đám tuyển thủ bật cười, các quản giáo cũng cười, đội trưởng quản giáo cười đến sắp đau sốc hông.

“Ha ha ha ha…” Đội trưởng quản giáo cười không ngừng được một lúc lâu, sau đó mới nói với Triệu Ngọc: “Được được được, nếu anh có thể đánh bại tất cả bọn họ, tôi cũng sẽ thả anh vô tội, như vậy là công bằng nhé”

“Grừ…”

Đội trưởng quản giáo vừa nói vậy, tất cả các tuyển thủ ở hiện trường đều bị chọc giận, cả đám giương nanh múa vuốt, phát ra âm thanh như dã thú rít gào.