Chương 1695 Cuồng long vượt ngục (10)
“Sao nào, Cavan Caravan?” Đội trưởng quản giáo thản nhiên rít một hơi thuốc lá, nói với Triệu Ngọc: “Phương thức hạ màn này, có thể diện chứ?”“Thể diện hay không thì tôi không biết” Triệu Ngọc nhếch miệng, lạnh lùng nói: “Nhưng nói thật, đối thủ ông sắp xếp cho tôi, thật sự quá yếu”
“Đợi tôi đánh thắng họ, ông cũng đừng chơi xấu đấy nhé”
“Hừ” Đội trưởng quản giáo cuối cùng cũng thu lại nụ cười, ngồi xuống mà hung hăng nói: “Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng. Hôm nay tôi phải nhìn kĩ xem anh sẽ chết thế nào”
Nói xong, đội trưởng quản giáo liếc mắt với Jabal, Jabal lập tức nhấc tay ra hiệu, cao giọng hô: “Các vị! Trò vui sắp bắt đầu…” Vừa nói, gã vừa lùi nhanh về phía sau vài bước, huýt một tiếng với đám tuyển thủ đã sớm không chờ nổi nữa.
Tuýt…
Tiếng cười vừa vang lên, thi đấu chính thức bắt đầu, đông đảo tuyển thủ muốn giành được cơ hội ra tù, lập tức hú hét mà nhào về phía Triệu Ngọc.
Bên phía Triệu Ngọc, tất cả các quản giáo đều đã vọt ra khỏi võ đài, cũng ngăn cản đường lui của Triệu Ngọc, lo sợ Triệu Ngọc lâm trận lùi bước.
“A!!”
Nhưng Triệu Ngọc cũng không hề lui lại, mà hét lớn một tiếng, phi một cước về phía trước, trực tiếp đá bay gã tuyển thủ đang xông tới.
Bởi đoàn người chen chúc, người sau tiếp người trước, gã tuyển thủ này bay ngược, nhất thời va phải một đoàn người, mà người ngã xuống đất cũng đẩy ngã càng nhiều người phía sau.
Triệu Ngọc nhắm ngay cơ hội, lăn một vòng sang bên trái đoàn người, sau đó một cú đá xoáy, lại bổ trúng một người.
Ái u…
Người nọ bay ra, lại đập trúng đoàn người, gây ra hỗn loạn.
Nhưng những người này dù sao cũng đều là cao thủ được lựa chọn ra, Triệu Ngọc vốn dĩ định trốn tiếp, nhưng trong lúc đâm nghiêng lại có người xông tới, người này ôm lấy thắt lưng Triệu Ngọc giữa không trung, muốn đánh ngã Triệu Ngọc xuống đất.
“A!!!”
Triệu Ngọc kéo người này xoay tại chỗ, hai tay dồn lực, cứ thế ném văng gã ra ngoài, va vào một tên khác đang xông tới.
Nhưng nhân số của đối phương thật sự quá nhiều, vừa giải quyết xong tên này, tên khác đã nhào lên chỉ trong nháy mắt.
Người này thấp bé, xăm đầy một thân, động tác của gã rất linh hoạt, ra tay tàn nhẫn, vừa vọt tới, trực tiếp giơ tay hướng về phía lồng ngực Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc chỉ thấy ánh bạc lóe lên, lúc này mới kinh ngạc nhận ra, trong tay thằng oắt này lại cầm một cái dĩa ăn đồ Tây, dĩa đâm thẳng đến lồng ngực mình, rất hiển nhiên, gã muốn một xiên kết liễu mình, đổi lấy một suất ra tù.
Phải biết, đội trưởng quản giáo đã nói rằng bất kể dùng cách gì, chỉ cần có thể giết chết Triệu Ngọc, đều tính là hữu hiệu.
Không ổn rồi.
May mà Triệu Ngọc nhanh tay lẹ mắt, tay trái chặn lại, tay phải nắm lấy, hung hăng ép chặt cổ tay của gã.
Lúc này, bên người càng có nhiều kẻ địch tiến lên, Triệu Ngọc nhanh chóng túm cổ tay người này, coi gã như lá chắn, ngăn chặn đoàn người xông tới.
Ngay sau đó, Triệu Ngọc lật cổ tay, kéo tên xăm mình vào ngực, một tay ghìm chặt cổ gã, tay kia đoạt lấy cái dĩa, dí vào cổ họng gã.
Nhưng lúc này, để tránh né đoàn người, Triệu Ngọc đã lùi đến chỗ ăn cơm của nhà ăn, lưng đụng phải tường, không thể lùi được nữa.
“Cấm nhúc nhích! Cấm nhúc nhích”
Triệu Ngọc lợi dụng con tin trong tay mà uy hiếp, nhưng những người này làm gì có tình nghĩa gì đáng nói? Đã có trọng thưởng, ai còn cố kỵ một tên râu ria?
“Lên đi! Lên đi cái đám này! Đúng là!” Phía sau có người hô: “Không lên thì tránh ra! Để tao!”
“Tao lên…” Một tên khác ồn ào vọt lên.
“Tất cả đừng lên!” Phía sau, một tên da đen trực tiếp đẩy mấy tên đồng bạn vướng víu ra, gào lên điên cuồng vọt tới chỗ Triệu Ngọc: “Gã là của tao, mau tránh ra cho tao!”
“Giết!!!”
Thấy cảnh này, Triệu Ngọc lại cuồn cuộn máu nóng, lệ khí bốc lên.
“Đậu xanh rau má!” Triệu Ngọc quát to, mắt lộ hung quang, đằng đằng sát khí: “Dám so ‘cuồng’ với tao à, hôm nay tao sẽ cho chúng mày thấy sự lợi hại của ông nội Triệu này!”
Nói xong, Triệu Ngọc ném con tin vào đoàn người, sau đó siết cái dĩa trong tay, vọt vào đám đông.
Xôn xao…
Chúng phạm nhân gào thét cùng nhau tiến lên, chớp mắt đã nhấn chìm Triệu Ngọc trong biển người.
Thấy Triệu Ngọc nháy mắt đã bị bầy người nuốt chửng, đội trưởng quản giáo hài lòng gật đầu.
Ha ha ha… Gã thầm cười bảo, đúng là trâng tráo, một người thì đánh tốt đấy, nhưng làm sao có thể đánh lại hơn ba mươi người chứ.
Huống chi, hơn ba mươi người này đều là những tinh anh kickboxing mà ngôi nhà tội ác đã lựa chọn.
⚝ ✽ ⚝
Tên Trung Quốc này đúng là không biết lượng sức.
Đội trưởng quản giáo lộ ra nụ cười âm hiểm, thầm nghĩ đợi lát nữa nhặt xác, nếu có thể còn giữ được toàn thây cho Triệu Ngọc thì chắc đã là tốt lắm rồi.
Ai ngờ, trong lúc đội trưởng quản giáo đang hứng khởi suy nghĩ, thì tình hình trên sàn đấu cũng bất ngờ thay đổi, đám tuyển thủ vốn còn đang hăng say đánh đấm, đột nhiên có kẻ che mũi nằm trên đất, miệng còn nói: “Ai? Ai đánh rắm đấy? Sao mà thối thế không biết? Khụ khụ…”
“Khụ khụ… Khụ khụ…” Rất nhanh sau đó, cứ như bệnh truyền nhiễm vậy, lại có rất nhiều người bắt đầu ho sặc sụa, nhanh chóng bịt mũi lại.
“Hả? Sao thế?” Đội trưởng quản giáo nhận ra có gì đó không ổn, vội vàng ló người ra chăm chú quan sát, muốn tìm ra bóng dáng Triệu Ngọc.
Kết quả, ngay trong lúc gã đang nhìn thì cả đại sảnh bỗng rơi vào bóng tối.
Chỉ thấy tất cả đèn trong đại sảnh đều tắt lụi.
⚝ ✽ ⚝
Mất… mất điện à?
Sao lại thế được?
Đột nhiên bị cắt điện, nhất thời gây ra hỗn loạn, chỉ nghe thấy đoàn người trên lôi đài ú ớ kêu rên, láo nháo cả lên.
“Mau… Mau cho tao xem chuyện gì xảy ra!?” Đội trưởng quản giáo hoảng hồn, lập tức ra lệnh cho các quản giáo.
Ai ngờ, gã còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy nơi nào đó trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng súng.
Đoàng!
Không biết là ai nổ súng, ánh lửa tóe lên, nhất thời dọa mọi người giật mình…
Á!!!
“Hả?!” Vừa thấy có người nổ súng, đội trưởng quản giáo không ngồi yên được nữa, vội quát lớn: “Ai vậy? Điên à? Không được nổ súng!”
Đoàng!
Ai ngờ, tiếng súng lại vang lên, lúc này lại là bắn về hướng đội trưởng quản giáo, đạn vèo cái bay qua, vừa vặn bắn trúng một gã sĩ quan bên cạnh đội trưởng quản giáo.
Á!!!
Sĩ quan kia lập tức ngã xuống đất kêu thảm, lăn lộn.
“Không ổn rồi! Mau… Mau…” Đội trưởng quản giáo vội vàng cúi đầu, nói với các quản giáo bên cạnh: “Mau bảo vệ tao!”
Đám lính cũng hết sức bối rối, vội vàng xúm lại, chắn trước người đội trưởng quản giáo.
Đoàng!
Đoàng!
Nhưng giây tiếp theo, tiếng súng bỗng nhiên bạo tạc, có kẻ bắn liên tục, tất cả đều bắn về phía đoàn người trên lôi đài, trong đoàn người có kẻ trúng đạn kêu lên thảm thiết.
Hiển nhiên, những người trên đó càng thêm hoảng loạn, trong bóng tối chẳng thấy được thứ gì, vừa rồi bị một mùi hôi thối hun choáng cả đầu, giờ lại có người trúng đạn, sao mà không loạn được?
Á!!!
Đông đảo các tuyển thủ đều chạy tứ tán như ong vỡ tổ, xông về các nơi trong nhà ăn.
Trong hỗn loạn, họ còn nghe thấy có người hô to bằng tiếng Ả Rập: “Không xong rồi, quản giáo giết người rồi, muốn giết người diệt khẩu, mau chạy thôi!”
Lần này, các phạm nhân đều sợ hãi, chạy càng nhanh, thậm chí còn có người va chạm xung đột với quản giáo trong bóng tối.
“Không… không ổn rồi” Lúc này, đội trưởng quản giáo núp trên khán đài thầm kêu không ổn, vội vàng ra lệnh: “Mau, mau ngăn bọn nó lại! Không thể để bọn nó chạy được!”
Đoàng!
Ai ngờ, gã vừa hô lên, một viên đạn đã thuận thế bắn tới chỗ gã, trúng một tên quản giáo đang bảo vệ gã.
“Á!!!” Đội trưởng quản giáo sợ tới mức nằm trên đất, hô lên thất thanh: “Có kẻ muốn giết tao, bắn cho tao, giết nó, nổ súng đi!”
Đội trưởng quản giáo gầm lên, đám quản giáo lập tức nhắm vào chỗ đạn vừa bay tới mà nổ súng.
Đoàng đoàng đoàng!
Chỉ một lát, trong đại sảnh súng lửa lấp loáng, ánh đạn bay ngang, khung cảnh hoàn toàn rối loạn.