← Quay lại trang sách

Chương 1696 Cuồng long vượt ngục (11)

Người tạo nên hỗn loạn đương nhiên chính là Triệu NgọcHắn từ đầu đã không định liều mạng với đám tuyển thủ này, cho nên ban nãy tỏ ra nóng nảy, chẳng qua là để phân tán sự chú ý của quản giáo mà thôi.

Hơn nữa, một chiêu này cũng là học đâu dùng đấy, Tịch Mộng Na dạy cho hắn, nếu muốn cho đối thủ một nhát trí mạng thì nhất định không được để hắn có đề phòng.

Đối với Triệu Ngọc, tình thế hiện giờ hết sức hiểm nguy, đoàn người Đinh Lam sống chết chưa rõ, Miêu Khôn lại biến mất, hắn đâu còn tâm trạng chơi liều với lũ tuyển thủ này nữa.

Mặc dù dưới sự trợ giúp của đạo cụ, hắn hoàn toàn không để hơn ba mươi tên tuyển thủ vào mắt, nhưng dù đánh bại tất cả chúng, cũng có ích gì với mình đâu.

Tịch Mộng Na đã hạ lệnh giết người, dù thế nào đi chăng nữa, đội trưởng quản giáo cũng sẽ không bỏ qua cho mình.

Cho nên, so với việc liều mạng đánh đấm ngu ngốc, chi bằng làm cái gì đó thực tế hơn.

Vì vậy, Triệu Ngọc giả vờ phách lối, trở nên nóng nảy hung ác, nhưng thực tế, hắn đã lén phóng ra hai viên đạn hôi tàng hình, cũng đồng thời sử dụng máy thở tàng hình.

Dưới tác dụng của đạn hôi, các tuyển thủ đều bị hun chảy nước mắt ròng ròng, ho sù sụ liên tục.

Triệu Ngọc lại thừa cơ dùng máy cúp điện, tuy bên ngoài không tối hẳn, nhưng chỉ cần đèn vừa tắt, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới tầm nhìn của mọi người.

Để đảm bảo hiệu quả, Triệu Ngọc còn bỏ ra hơn một nghìn điểm tích lũy cường hóa thêm một cấp, mở rộng phạm vi ngắt điện, có thể bảo đảm bao phủ toàn bộ đại sảnh.

Quả nhiên, lúc mất điện, bất kể là quản giáo hay tuyển thủ thi đấu, tất cả đều hoảng hồn.

Mà Triệu Ngọc có kính nhìn xuyên đêm tàng hình, hắn đã sớm lao ra khỏi sàn đấu, lao đến gần một gã quản giáo đang bảo vệ, chỉ một quyền đã đánh ngất gã tại chỗ.

Tiếp đó, Triệu Ngọc đoạt lấy súng trường của quản giáo, mở chốt an toàn, rồi liên tục nổ súng.

Lúc đó, hắn thật sự không nghĩ nhiều, chỉ nã súng về phía đội trưởng quản giáo đang đứng. Nhưng khi hắn phát hiện hơn ba mươi tuyển thủ cũng hết sức sợ hãi, trong đầu đột nhiên nghĩ ra một biện pháp tốt hơn.

Cho nên, hắn liền bắn về phía đám tuyển thủ, trúng mấy người đang đứng.

Như vậy, đám tuyển thủ tất nhiên sẽ sợ hãi, lập tức chạy trốn tứ tung.

Mà Triệu Ngọc mở máy đổi giọng tàng hình, dùng tiếng Ả Rập hô to lên rằng quản giáo giết người rồi, các quản giáo muốn giết người diệt khẩu vv…

Lần này, các tuyển thủ đều hết sức hoảng sợ, tất cả giống như phát điên mà xông ra ngoài, lúc đụng tới các quản giáo, không thể tránh được xung đột.

Thế là toàn bộ đại sảnh trở nên hỗn loạn chỉ trong nháy mắt.

Đương nhiên, mục tiêu chủ yếu của Triệu Ngọc không phải cái này, mục đích hắn là gây ra hỗn loạn, muốn bắt đội trưởng quản giáo làm con tin.

Trong nghịch cảnh như bây giờ, chỉ có đội trưởng quản giáo mới có thể trở thành pháp bảo hộ thân chân chính của mình, chỉ có khống chế được gã, mình mới có thể chạy trốn thành công.

Vì vậy, Triệu Ngọc không hề dừng lại, trực tiếp chạy đến khán đài, sau khi lại gần, hắn còn nổ súng bắn ngã hai gã bảo vệ bên cạnh đội trưởng quản giáo.

Đội trưởng quản giáo bị dọa sợ, không chịu nổi nữa, cuối cùng ra lệnh nổ súng phản kích.

Các quản giáo lập tức giơ súng về phía Triệu Ngọc, bóp cò.

Tuy đã cúp điện, nhưng sắc trời bên ngoài vẫn chưa tối đen, khi mắt mọi người thích ứng được, các quản giáo vẫn có thể thấy được vị trí của Triệu Ngọc.

Bên cạnh Triệu Ngọc không có bất kỳ vật che chắn gì, dưới đòn công kích dày đặc, hắn tất nhiên không thể tránh được.

Nhưng Triệu Ngọc có mang áo chống đạn tàng hình, căn bản không sợ, hắn đứng thẳng đón lấy mưa đạn rít gào bay tới, không hề tránh né, bắt đầu ung dung nổ súng phản kích.

Đoàng!

Đoàng!

Tuy kỹ thuật bắn của Triệu Ngọc trung bình yếu, nhưng số lượng quản giáo trên đài đông đảo, mục tiêu quá lớn, mỗi một phát bắn của Triệu Ngọc đều có thể bắn trúng một người.

Thế là Triệu Ngọc vừa hứng đạn, vừa sải bước phóng lên khán đài, dáng vẻ còn khủng bố hơn đấu chung kết.

Các quản giáo trên khán đài đều choáng, họ cứ tin chắc rằng viên đạn của mình bắn trúng Triệu Ngọc, nhưng tại sao, hắn còn chưa chịu ngã xuống?

Khi số đồng bọn bên cạnh ngày càng ít đi, sự hoảng sợ trong lòng các quản giáo cũng càng dâng lên, rất nhiều người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, tay chân run rẩy, như nhìn thấy ác ma vậy.

Đoàng!

Đoàng!

Mà bên Triệu Ngọc dần thấy trò chơi dễ hẳn, ở khoảng cách gần như vậy, muốn không bắn trúng cũng khó.

Nhưng dù sao đạn súng trường cũng có hạn, Triệu Ngọc vừa vọt tới bên cạnh, súng trường liền rung lên tạch tạch, không bắn ra được phát đạn nào.

“A!!!”

Triệu Ngọc lại gầm lên một tiếng, lấy súng trường làm gậy, đập ngã một người trước mặt.

Rắc rắc…

Á!!!

Cùng lúc đó, rất nhiều người kêu thảm ngã xuống đất, súng trường cũng gãy nát, đủ thấy Triệu Ngọc bạo lực bao nhiêu.

“Á!!!”

Một giây sau, Triệu Ngọc bạo phát cuồng tính, xông vào đám đông, phát động một cuộc huyết tẩy cực kỳ tàn khốc.

Hắn đấm ngã một gã quản giáo, sau đó giật lấy súng trường của một gã quản giáo khác mà quật ngã, đoạt lấy súng, pằng pằng hai phát, bắn ngã hai gã binh sĩ khác ở bên cạnh.

Súng trường chỉ còn hai viên đạn, lúc bắn hết, Triệu Ngọc ném súng bay vèo ra ngoài, trúng giữa mặt một tên địch.

Triệu Ngọc thừa cơ phi thân lên mà đá xoáy, đá một tên sĩ quan bay ra khỏi khán đài.

A!!! Theo một tiếng thét điên cuồng, Triệu Ngọc khiêng một tên địch lên vai, dùng tên này như vũ khí mà đánh trái quất phải, nhất thời đập ngã cả đám.

Thế là chẳng mất bao lâu, binh sĩ thủ vệ trên khán đài, cả quản giáo lẫn sĩ quan, đều bị Triệu Ngọc hạ gục, không còn ai đứng dậy nổi.

“A… a…”

Đến lúc này, ngài đội trưởng quản giáo ôm đầu chui xuống gầm ghế, sợ đến mức mặt không còn giọt máu, cả người run rẩy.

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc đã chú ý tới gã từ lâu, lúc này thấy không còn kẻ địch nữa, hắn cúi người xuống, chỉ một tay đã xách đội trưởng quản giáo từ dưới gầm ghế lên.

“A… aaaaaa…” Đội trưởng quản giáo thất thanh kêu to: “Đừng… Đừng… aaaa…”

“Cút cmm đi!”

Triệu Ngọc kéo thẳng quản giáo lên, thẳng tay tát gã một cái.

Bốp!

Một cái tát giáng xuống, đội trưởng quản giáo bay cả răng, đau đớn kêu loạn, miệng phun bọt máu.

“Nói” Triệu Ngọc túm cổ gã, trừng mắt hỏi: “Miêu Khôn đâu? Mày đưa ông ấy đi đâu rồi? Nói!”

“Ai… Ai cơ?”

“Đệt!” Triệu Ngọc mắng một câu, lại một cái tát nữa giáng vào mặt đội trưởng quản giáo: “Cho mày giả ngu này! Lần này đã nghe rõ chưa?”

“Rõ rồi, rõ rồi, hu hu… hu hu…” Đội trưởng quản giáo bị đánh đến mức chảy nước mắt, run rẩy vội vàng nói: “Tôi… tôi nhốt ông ta vào khu Địa Ngục rồi”

“Đậu xanh rau má nhà nó…” Triệu Ngọc nhíu mày, lại túm cổ đối phương mà hung hăng nói: “Ba cô gái bị chúng mày bắt đâu? Đi đâu rồi?”

“Ba cô gái?” Đội trưởng quản giáo hơi sửng sốt. Khi nhìn thấy Triệu Ngọc giơ nắm đấm chuẩn bị uýnh người, gã vội vàng liên tục xua tay: “Tôi nói, tôi nói… Chủ nhân mới vừa nói, các cô ấy…”

Ai ngờ, đội trưởng quản giáo còn chưa nói hết thì phía xa xa, một trận súng vang lên, mấy viên đạn bỗng rít gào lướt qua người Triệu Ngọc.

Không ổn.

Triệu Ngọc không sợ đạn, nhưng tên đội trưởng quản giáo trước mặt này thì không thể gặp nguy hiểm được.

Thấy có người nổ súng, hắn vội vàng nhào lên, dí đội trưởng quản giáo xuống đất.

Đậu xanh rau má!

Triệu Ngọc thầm mắng, mấy gã quản giáo bị ngu à? Biết đội trưởng quản giáo còn đang nằm trong tay mình, lại dám nổ súng?

Đoàng…

Đoàng…

Kết quả, Triệu Ngọc còn chưa quay đầu lại, đạn đã bay vèo vèo qua, bắn trúng ghế bên cạnh, bông vải tung tóe.

Đờ mờ.

Triệu Ngọc chửi ầm lên, lập tức quay đầu lại, lúc này mới chợt thấy kẻ nổ súng về phía họ không phải quản giáo nào cả, mà là – phạm nhân!