← Quay lại trang sách

Chương 1697 Cuồng long vượt ngục (12)

Triệu Ngọc thật sự đã coi thường năng lực của những tuyển thủ này rồi, mỗi người họ đều mang tuyệt kỹ, không phải là cá trên thớtTuy trong đại sảnh đa phần là quản giáo thủ vệ, nhưng năng lực của những quản giáo này kém xa nhóm phạm nhân. Hơn nữa, tầm nhìn không rõ, sau một trận xung đột, có rất nhiều quản giáo đã bị phạm nhân đánh ngã.

Súng trong tay nhóm quản giáo tự nhiên cũng rơi vào tay phạm nhân.

Đám phạm nhân cũng sắp bị bức điên rồi, sau khi đoạt lấy súng, tất cả đều nổ súng về phía Triệu Ngọc đang đứng trên khán đài.

Đờ mờ ngu vãi.

Triệu Ngọc đang nằm sấp xuống khán đài, không thể hiểu nổi, mấy thằng này nghĩ cái quái gì vậy? Định nổ súng bắn chết mình hay bắn chết đội trưởng quản giáo?

Chẳng lẽ, bọn chúng vẫn tưởng giết mình sẽ được phóng thích vô tội à?

Hay vẫn ngu ngốc nghĩ, giết chết đội trưởng quản giáo là có thể chạy trốn khỏi ngôi nhà tội ác?

Pằng pằng…

Viên đạn vẫn đang rít gào không dứt.

Không ổn!

Triệu Ngọc cảm thấy cứ thế này không phải cách, hỏa lực dày đặc như vậy, sợ mình không thể bảo vệ đội trưởng quản giáo an toàn. Vì vậy, vô số ý định nảy ra trong đầu hắn, rồi hắn trực tiếp tắt máy cúp điện trong đầu đi.

Roẹt…

Máy vừa bị tắt, điện trong đại sảnh lập tức khôi phục trong nháy mắt, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.

A!!!

Lại nhìn cả đại sảnh, giờ đã loạn cào cào cả lên, rất nhiều người ngã xuống đất, còn có rất nhiều người vẫn đang liều mạng đấu đá với quản giáo.

Chuyện này…

Giờ phút này, trong đại sảnh còn một bộ phận nhỏ quản giáo, thấy các phạm nhân đang nổ súng, bọn chúng không hề do dự mà bắn về phía nhóm phạm nhân.

Pằng…

Pằng…

Có phạm nhân trúng đạn ngã xuống đất, phạm nhân khác lại nhanh chóng nổ súng phản kích, cứ thế, trong đại sảnh chẳng hề khôi phục trật tự, ngược lại còn nổ ra một trận chiến loạn mới.

Dưới sự hỗn loạn ấy, áp lực trên khán đài lại giảm đi, nhân cơ hội này, Triệu Ngọc nhanh chóng kéo đội trưởng quản giáo ra sau khán đài.

Nhưng hắn vừa kéo một cái, lại phát hiện tình hình bất thường.

Chỉ thấy vị đội trưởng quản giáo nọ cúi đầu, không hề nhúc nhích.

Đừng đùa chứ?

Triệu Ngọc hoảng sợ, vội vàng cúi đầu xem thử, lúc này mới nhìn rõ, đầu ngài đội trưởng quản giáo không biết đã trúng một phát đạn từ bao giờ, đã sớm đi đời nhà ma.

A!!!

Triệu Ngọc siết tay, đấm mạnh vào khán đài.

Hắn không ngờ rằng, mình lại xui đến vậy. Biết thế, vừa nãy hắn đã cho đội trưởng quản giáo dùng áo chống đạn rồi.

Đáng chết!

Đáng chết! Đáng chết…

Triệu Ngọc buồn bực đấm mấy phát, lúc này mới kéo đội trưởng quản giáo đến gần đó kiểm tra, chỉ thấy một viên đạn bắn trúng đầu gã, gã đã chết thật rồi.

Làm sao giờ?

Làm sao giờ?

Triệu Ngọc tâm loạn như ma, nếu không có đội trưởng quản giáo làm con tin, mình làm sao rời khỏi ngôi nhà tội ác vốn được phòng thủ kiên cố này?

Hơn nữa, không phải chỉ một mình mà đám Đinh Lam cũng chưa biết sống chết, Miêu Khôn lại bị giam vào khu Địa Ngục… Làm sao đây…

Trong lúc đó, tiếng động ồn ào truyền đến từ các cửa của đại sảnh nhà ăn, rõ ràng là bên phía nhà tù đã phái tăng viện tới, chỉ một lát sau sẽ bao vây chỗ này, không ở lâu được.

Xem ra, mình đành dựa vào đạo cụ hệ thống, đi bước nào tính bước đó vậy.

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc buông thi thể đội trưởng quản giáo ra, chuẩn bị rời đi.

Nhưng hắn bỗng nhiên lại nhớ ra bên hông đội trưởng quản giáo còn có một khẩu súng khác, dù sao súng lục cũng tiện hơn súng trường, đem theo người phòng bất trắc.

Vì thế, Triệu Ngọc lại kéo nửa người đội trưởng quản giáo ra khỏi khán đài, sau đó lục lọi người gã.

Rất nhanh đã tìm được súng lục, Triệu Ngọc vốn không nghĩ nhiều, nhưng cùng lúc hắn sờ đến súng, đồng thời đối mặt với đội trưởng quản giáo.

Hừm…

Lúc bất chợt, Triệu Ngọc phát hiện ra hai chuyện, thứ nhất, trong tai đội trưởng quản giáo có nhét một vật nhỏ.

Vật kia màu da, không nhìn kĩ thì không thể thấy được.

Ồ… quả nhiên có hàng!

Triệu Ngọc vội vàng cất súng đi, sau đó lấy thứ trong tai đội trưởng quản giáo ra.

Hóa ra, vật nhỏ này là một bộ đàm mini.

Lúc trước, Triệu Ngọc từng thấy đội trưởng quản giáo nói chuyện, đôi khi ấn lên lỗ tai, cho nên hoài nghi trong tai gã có thứ gì, có người đứng sau sai sử gã.

Giờ Triệu Ngọc đã biết, người sai khiến đội trưởng quản giáo chính là Tịch Mộng Na, cho nên…

Triệu Ngọc nhanh chóng nhét bộ đàm vào tai mình.

Mà ngay lúc đó, hắn lại phát hiện ra một chuyện khác, chính là đội trưởng quản giáo tuy đã tử vong, nhưng gương mặt lại khá an tường, giống như đang ngủ.

À…

Triệu Ngọc sờ bộ đàm trong tai, lại nhìn mặt đội trưởng quản giáo, ánh mắt bỗng sáng lên, nảy ra một ý định tài tình.

Thật là đậu xanh rau má nhà nó mà.

Triệu Ngọc rất hưng phấn, sao ông đây lại không nghĩ ra từ trước nhỉ? Vừa rồi cứ định bắt đội trưởng quản giáo làm con tin, sao lại quên trong thanh đạo cụ của mình còn có pháp bảo càng thần kỳ hơn chứ?

Pháp bảo ấy chính là – thiết bị cải trang tàng hình!!!

Đúng vậy.

Triệu Ngọc càng nghĩ càng kích động, nếu mình cải trang thành đội trưởng quản giáo, chẳng phải còn tốt hơn bắt cóc nhiều sao?

Pằng pằng pằng…

Lúc này, càng nhiều quản giáo lao đến, tiếng súng trong đại sảnh vang rền, ngày càng nghiêm trọng, phía quán bar cũng vang lên tiếng bước chân dồn dập, đoán chừng sẽ có người vọt tới nơi này nhanh thôi.

Vì vậy, Triệu Ngọc không dám chậm trễ, hầu như cùng lúc dùng cả thiết bị cải trang tàng hình và máy đổi giọng tàng hình, thành công giả mạo khuôn mặt và giọng nói của Đội trưởng quản giáo.

Nhưng…

Sau khi giả dạng thành công, Triệu Ngọc lại phát hiện một vấn đề khác, thi thể đội trưởng quản giáo còn ở đây, một khi có quản giáo phát hiện đội trưởng quản giáo đã chết, vậy việc mình giả mạo gã sẽ lộ tẩy rất nhanh.

Cho nên…

Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, Triệu Ngọc quyết tâm, vội vàng lục lọi người đội trưởng quản giáo.

Trước đó, hắn thấy rõ đội trưởng quản giáo tự châm thuốc, cho nên trên người gã chắc chắn có bật lửa.

Người ta thường nói giết người phóng hỏa, nào biết rằng, uy lực của phóng hỏa còn lớn hơn cả giết người.

Rất nhanh sau đó, Triệu Ngọc đã tìm được bật lửa trong túi quần đội trưởng quản giáo, sau đó hắn không hề do dự, châm lên quần áo tử thi và ghế ngồi bên cạnh.

Ngọn lửa dần bừng lên, nhiệt độ trong không khí cũng tăng cao.

Ai ngờ, lúc đốt ghế, Triệu Ngọc lại có một phát hiện ngoài ý muốn.

Bởi vì đội trưởng quản giáo sốt ruột muốn xem trận đấu, nên gã đã mặc một bộ thường phục khá tùy tiện.

Trước đó, có tên quản giáo trẻ đưa đồ đã được là phẳng cho gã, vừa lúc đặt ở bên cạnh ghế.

Hê hê.

Đúng là trời ban mà.

Mặc bộ đồ này vào, ông đây chính là ngài đội trưởng quản giáo rồi.

Vậy nên Triệu Ngọc lập tức mặc bộ đồng phục kia lên mình.

Ngay lúc hắn đang hớn hở mặc đồ, trong hành lang quán bar trước mặt, một tiểu đội chống bạo lực tạo thành từ một tốp binh sĩ bỗng xuất hiện, những người này hiển nhiên là đến cứu viện cho đội trưởng quản giáo, vừa tiến vào đại sảnh, bọn chúng lập tức vọt tới khán đài bên này.

Đậu xanh rau má…

Triệu Ngọc nhanh chóng cúi đầu trốn ra phía sau ghế đang bốc cháy, tiếp tục vội vàng mặc đồ.

Không may là đội trưởng quản giáo khá thấp bé, đồ của gã nhỏ hơn Triệu Ngọc một số, mặc chật cực kỳ, vô cùng tốn sức.

“Mau… mau đi cứu ngài đội trưởng quản giáo!”

Lúc này, Triệu Ngọc đã nghe được giọng của viện binh, nhưng quần vẫn còn một nửa chưa mặc xong.

Không ổn rồi.

Triệu Ngọc biết hiện giờ lửa vẫn chưa thiêu rụi hoàn toàn thi thể đội trưởng quản giáo, một khi người ta vào đến đây, mình vẫn sẽ bị lộ tẩy.

Dưới tình thế cấp bách, Triệu Ngọc bất chấp tất cả, sử dụng cả thiết bị cải trang và máy đổi giọng, sau đó xách cái quần đang mặc dở mà lao ra ngoài.

“Ây! Tôi ở đây! Ở đây này!” Triệu Ngọc dùng giọng đội trưởng quản giáo mà la lớn lên: “Là tôi, là tôi đây!”