Chương 1698 Cuồng long vượt ngục (13)
Triệu Ngọc xách quần, gần như nhảy lò cò tới trước mặt đám binh sĩ“Hả?” Binh sĩ xông tới thoạt tiên sửng sốt, đến khi nhìn thấy người lao ra từ trong đống lửa thật sự là ngài đội trưởng quản giáo của họ thì bỗng thấy vui mừng quá đỗi, liên tục hô lên: “Đúng là đội trưởng quản giáo rồi”
“Ngài đội trưởng quản giáo ở đây này!”
“Ơn Chúa! Ngài còn sống…”
Phù…
Thấy đám lính tin thật, Triệu Ngọc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Tuy vóc người hắn cao to hơn hẳn đội trưởng quản giáo, nhưng dù sao giờ đang là thời khắc nguy nan, chẳng ai chú ý đến những chi tiết nhỏ này cả.
May thay, đội trưởng quản giáo là người Ả Rập có nước da khá trắng, nếu gã là một người da đen thì mình thật không dễ lừa gạt.
“Mau… bảo vệ sếp!” Lúc này, một sĩ quan cấp bậc khá cao chỉ vào đống lửa lớn đằng xa, ra lệnh cho đám lính: “Mấy người bọn bay, mau đi cứu hỏa đi!”
“Đừng!” Triệu Ngọc vừa mặc quần, vừa ngăn cản: “Đừng qua đó!”
Bởi lúc này, lửa vẫn chưa cháy to, Triệu Ngọc lo rằng lúc chúng dập tắt lửa sẽ phát hiện ra thi thể.
“Hả? Tại sao ạ?” Tên sĩ quan nọ ngây người: “Ngài cũng biết chỗ chúng ta sợ nhất hỏa hoạn mà, cháy lớn là phiền to đấy, sao lại không dập được?”
Pằng…
Tên sĩ quan vừa nói một câu, một viên đạn bỗng rít gào bắn tới, bay vụt qua đầu mọi người, tất cả đều sợ hãi mà rụt cổ lại.
“Cứu cái beep, còn cứu hỏa gì nữa?” Triệu Ngọc học theo giọng điệu của đội trưởng quản giáo lớn tiếng mắng: “Các cậu mù à? Đám phạm nhân bạo động, còn không mau ngăn chúng lại?”
“Vâng… Nhưng mà…” Sĩ quan nhìn ngọn lửa dần bốc cao, có vẻ vô cùng do dự.
“Khốn kiếp!” Triệu Ngọc trừng mắt, bước lên cho gã sĩ quan một cái tát, sau đó như bị tâm thần mà điên cuồng thét lên: “Tao… tao vừa rồi suýt nữa bị chúng giết chết đấy!”
“Mày còn không mau bắt tất cả chúng lại, mau bắt lại!”
“Nếu chúng chạy, tất cả chúng ta xong đời rồi! Mau lên!”
“Đúng… đúng vậy…” Thấy đội trưởng quản giáo đột nhiên nổi bão, đám binh sĩ cũng không dám chậm trễ nữa, tất cả đều xông tới đám phạm nhân trong đại sảnh, chỉ để lại hai tiểu binh bảo vệ đội trưởng quản giáo lui lại.
“Hai cậu không cần quan tâm đến tôi!” Triệu Ngọc quát lên với hai gã tiểu binh: “Giờ các cậu hãy làm cho tôi một việc, mau tắt công tắc nguồn điện trong ngục giam đi! Mau lên…”
“Hả? Cái gì ạ?” Hai gã tiểu binh không hiểu gì, vội vàng hỏi: “Tắt công tắc nguồn điện, vậy chẳng phải sẽ không thấy gì nữa sao?”
“Này, muốn chết à?” Triệu Ngọc trực tiếp rút súng lục ra, chĩa về phía chúng: “Mệnh lệnh của tôi mà các cậu dám không nghe? Tôi nói các cậu nghe, lần bạo động này ở ngục giam đều có kế hoạch cả, có kẻ muốn thừa loạn vượt ngục, các cậu tắt công tắc, tôi sẽ có biện pháp bắt chúng!”
“Còn không đi mau?”
“À… à…” Lời nói của Triệu Ngọc chẳng có tí logic nào, nhưng hai gã tiểu binh đâu dám kháng lệnh, vội vàng gật đầu, nhanh chóng làm theo.
⚝ ✽ ⚝
Nhìn thấy hai gã tiểu binh chạy đi xa, Triệu Ngọc hừ lạnh, trong lòng ngẫm lại câu nói kia của gã sĩ quan: Ngục giam sa mạc sợ nhất hỏa hoạn.
Khà khà…
Lời này hay lắm!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc rời khỏi nhà ăn, sải bước đi tới quán bar thông với nhà ăn.
Ai ngờ, vừa mới bước vào hành lang liền đụng phải vài tên quản giáo đang chạy tới hỗ trợ.
Nhóm quản giáo suýt đụng trúng Triệu Ngọc, Triệu Ngọc hoảng sợ, nhưng những tên này vừa thấy trước mắt chính là đội trưởng quản giáo thì còn sợ hãi hơn Triệu Ngọc nhiều, vội vàng cúi chào, liến thoắng giải thích.
“Được rồi, đại sảnh bên này về cơ bản đã ổn định rồi” Lúc này, Triệu Ngọc làm bộ làm tịch, hạ lệnh cho mấy người: “Tôi nhận được báo cáo, khu Thiên Đường bốc cháy, các cậu mau lấy bình chữa cháy ở gần đây qua đó cứu hỏa!”
“Vâng!” Mấy người vội vàng cúi chào.
“Tôi nói cho các cậu biết, chỗ này của chúng ta sợ nhất hỏa hoạn, nếu không khống chế được đám cháy ở khu Thiên Đường thì mấy cậu đừng mong sống sót! Hiểu chưa?” Triệu Ngọc cao giọng quát.
“Vâng!” Đám lính sợ run, vội tách ra tứ phía, tìm kiếm bình cứu hỏa.
Đám lính vừa đi hết, Triệu Ngọc lại cất bước đi vào quán bar, nhìn thấy không ai còn ở trong đó, hắn lập tức vọt tới quầy rượu, ném hết mấy bình rượu mạnh xuống đất, tiện đà châm lửa.
Dưới tác dụng của rượu, ngọn lửa lập tức bùng lên hừng hực, nháy mắt đã đốt rụi một đám lớn.
Nhìn thấy rượu mạnh rất có tác dụng, Triệu Ngọc tiện tay lấy thêm một chai, sau đó thong dong đi ra khỏi quán bar, đến nhà ăn ở khu Địa Ngục.
Lại đi về phía trước, vừa vặn đến phòng bếp.
Triệu Ngọc vừa đến đây, một người bỗng lao từ chỗ rẽ ra, va mạnh về phía hắn.
“A!!!” Người nọ quát to một tiếng, định đánh Triệu Ngọc ngã nhào xuống đất.
Bởi người này xuất hiện quá nhanh, Triệu Ngọc không kịp né tránh nữa, nhưng phản ứng của hắn rất nhanh, lúc này bèn quơ chai rượu trong tay, nện thẳng lên đầu người nọ.
Răng rắc…
Bình rượu vỡ vụn, gã đàn ông ôm đầu ngã xuống đất.
Lúc này Triệu Ngọc mới thấy rõ hóa ra tên này là phạm nhân vừa mới chạy trốn khỏi đại sảnh, chắc gã đã thấy mình mặc cảnh phục, nên định đến đánh lén.
Kết quả, tên này vừa ngã xuống, tiếng chém giết liền vang lên từ phòng bếp bên hông.
Triệu Ngọc trộm ngó một cái, chỉ thấy có vài tên phạm nhân đang chiến đấu với quản giáo, đám phạm nhân thân mang tuyệt kỹ, khiến mấy gã quản giáo không ngừng kêu khổ.
Triệu Ngọc đóng cửa phòng bếp, vội vàng chạy tới một lối khác bên cạnh dọc theo hành lang, muốn nhanh chóng tìm được đường ra, nghĩ cách cứu Miêu Khôn.
Nhưng hắn vừa mới đi qua, trong lỗ tai vang lên tiếng chấn động.
Ong ong…
Hắn còn tưởng lỗ tai lại phát bệnh, sau khi lấy tay nhấn xuống, mới nhớ ra, hóa ra là bộ đàm lấy từ tai đội trưởng quản giáo đang tác quái.
Nghe chấn động này, hình như có người đang gọi đến.
Trùng hợp là, Triệu Ngọc nhấn xuống một cái đã vô tình nhận cuộc gọi, chỉ thấy một giọng nữ thật rõ ràng truyền ra trong tai nghe.
“Này! Eto, ông làm gì đấy? Sao lại lâu thế?”
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc thầm giật mình, nghe giọng nói này, đúng là Tịch Mộng Na vừa mới rời đi.
Này…
“Khụ khụ…” Triệu Ngọc ho khan, vội vàng học theo giọng điệu của đội trưởng quản giáo mà đón ý nói hùa: “Ngại quá, vừa rồi hơi ầm ĩ…”
“Alo… Alo…” Tịch Mộng Na hình như không nghe được tiếng, vội vàng hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì à?”
“Không… Không có…”
Triệu Ngọc dùng sức nhấn vào bộ đàm trả lời một câu, lúc này, cuối cùng đối phương cũng nghe thấy rõ ràng.
“Eto” Tịch Mộng Na tiếp tục nói: “Chuyện làm đến đâu rồi? Sao mãi không trả lời tôi? Giải quyết được tên Trung Quốc kia chưa?”
Ồ…
Triệu Ngọc nhanh chóng suy nghĩ, lập tức hiểu được ý của cô nàng, vội vàng học theo giọng điệu cung kính của đội trưởng quản giáo, nói: “Tôi đã giải quyết rồi ạ, vừa mới giải quyết xong”
“Vừa rồi ầm ĩ quá, nên tôi không nghe được điện thoại của ngài…”
“Ông không sao chứ?” Tịch Mộng Na bỗng hỏi: “Ông nói chuyện hơi quái gở đấy, nói đi, Triệu Ngọc thật sự đã chết rồi à?”
“Hắn đã chết, đã chết rồi! Thiên chân vạn xác!” Triệu ngọc vội nói: “Hơn ba mươi tên đánh một mình gã, chẳng lẽ còn không đánh chết được sao? Ha ha…”
“Tốt lắm! Gã chết là tôi yên tâm rồi” Giọng Tịch Mộng Na bỗng trở nên lạnh lẽo: “Tên đó luôn là tâm bệnh của tôi, chết rồi là tốt!”
“Yên tâm đi” Triệu Ngọc nhướng mày, ngoài miệng nói: “Tôi biết nên làm thế nào mà”
“Ừm…” Tịch Mộng Na tạm ngừng một chút, lại nói: “Đúng rồi, tôi vừa nhận được tin báo, ba nữ đồng lõa của Triệu Ngọc đã được dẫn đến ngục giam của ông, ông đừng chỉ lo hưởng lạc, thẩm vấn mấy cô nàng cho tốt, xem họ khai những gì!”
“Vâng vâng vâng!” Triệu Ngọc thầm kinh hãi, ngoài miệng vẫn liên tục đồng ý.
“Còn nữa, ông đừng xem thường mấy cô đó” Tịch Mộng Na lại dặn: “Họ rất có khả năng là đặc công được huấn luyện đấy, nhất định phải tăng thêm nhân thủ, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý”
“Nhớ kĩ, chơi gái thì được, nhưng phải chờ thẩm vấn xong, rồi nhất định phải kết liễu bọn chúng, một người sống cũng không được để lại!!”