Chương 1699 Cuồng long vượt ngục (14)
Đờ mờ!Triệu Ngọc thầm kinh hãi, Tịch Mộng Na đúng là nham hiểm. Tàn nhẫn đến vậy sao?
“Vâng, tôi đã rõ rồi” Triệu Ngọc vẫn đang giả mạo đội trưởng quản giáo, ngoài miệng đành phải kính cẩn nghe theo.
“Tốt lắm, có chuyện gì thì nhớ báo lại ngay đấy” Tịch Mộng Na thuận miệng dặn một câu, định cúp máy.
“Ấy… Ngài đợi chút, đợi chút đã” Triệu Ngọc bỗng nhớ tới chuyện gì, đột nhiên hỏi: “Vậy… Miêu Khôn… có cần… ừm… cũng xử lý luôn không?”
“Cái gì?” Nghe được lời ấy, Tịch Mộng Na rõ ràng đã tức giận, quát: “Ông say à Eto? Sao hôm nay lại nói nhiều câu hồ đồ thế?”
Toi rồi…
Triệu Ngọc thót tim, lo Tịch Mộng Na đã phát hiện ra sơ hở của mình.
“Không phải tôi đã nói với ông rồi à?” Tịch Mộng Na nói: “Female Miêu biết rất nhiều tình báo, giá trị của lão tuyệt đối không kém Lundy”
“Để lão bị tra tấn hành hạ là được, nhưng ông phải chắc chắc lão còn sống cho tôi!”
⚝ ✽ ⚝
Lượng thông tin trong những câu nói này thật sự quá lớn, Triệu Ngọc ngạc nhiên đến mức tim đập thình thịch, máu nóng sôi trào.
Hóa ra, chính mình cũng bị cô ta lừa. Cô nàng mạo hiểm đưa Miêu Khôn vào ngôi nhà tội ác không chỉ vì báo thù giết cha, khiến Miêu Khôn phải nếm trải hết đau khổ.
Cô nàng còn nhìn trúng những tình báo Miêu Khôn nắm giữ, làm vậy để bức bách Miêu Khôn khai hết ra.
Người đàn bà này quá tâm cơ.
Còn nữa…
Vừa rồi, cô ta có nhắc tới tên Lundy, Lundy không phải người giàu nhất thế giới đã mất tích nhiều năm ư?
Chẳng lẽ…
“Chuyện này…” Thấy Triệu Ngọc mãi không trả lời, Tịch Mộng Na lại chất vấn một câu, nhưng vì tiếng ù ù từ trực thăng mà cô nàng đang ngồi nên Triệu Ngọc không nghe rõ.
“Vâng, được ạ” Triệu Ngọc lúc này mới hồi thần, vội vàng trả lời: “Tôi nhất định sẽ làm tốt mọi việc, xin ngài yên tâm”
Hắn còn chưa dứt lời, Tịch Mộng Na đã trực tiếp cúp máy.
Ôi trời má.
Sau khi cúp máy, Triệu Ngọc kinh hãi ho khan liên tục, cảm giác lòng bàn tay đã túa mồ hôi.
Vừa rồi, Tịch Mộng Na lại nhắc tới tên Lundy, còn nói, giá trị của Miêu Khôn tuyệt đối không kém Lundy. Chẳng lẽ… chuyện Hu Lingye vốn dĩ không phải là một cái bẫy?
Tình báo về Lundy là sự thật?
Ngôi nhà tội ác… Ngôi nhà tội ác…
Trong nhà tù sa mạc này, rốt cuộc còn ẩn chứa bao nhiêu bí mật?
Lộc cộc…
Trong lúc Triệu Ngọc còn đang kinh ngạc hết sức, ngoài cửa cầu thang lại vang lên tiếng bước chân dồn dập, chắc lại có quản giáo hoặc binh sĩ tới hỗ trợ.
Trong lòng Triệu Ngọc quan tâm đến sự an nguy của Miêu Khôn và đoàn người Đinh Lam, không muốn dây dưa với những người này, dứt khoát trốn sau cửa.
Rất nhanh sau đó, một đội quân vũ trang hạng nặng rầm rập đi qua lối vào cầu thang, tất cả đều hướng về phía đại sảnh nhà ăn.
Sau khi người đi, Triệu Ngọc theo lối vào ra ngoài, đi về hướng ngược lại, dọc đường đi qua mấy phòng ban của quản giáo, mỗi khi đến một phòng, hắn đều dùng bật lửa châm rèm cửa, các vật dễ cháy, tiếp tục phóng hỏa.
Sau khi đốt mấy phòng giam, hắn mới hài lòng chạy về phía cổng chính của nhà tù.
Căn cứ vào lời nhắc nhở của Tịch Mộng Na, hắn biết đoàn người Đinh Lam đã bị đưa vào ngôi nhà tội ác, cho nên mình phải gặp các cô đó trước để đảm bảo an toàn của họ.
Nếu muốn từ nhà ăn ra đến cổng chính, phải đi qua cả khu phạm nhân bình thường, dọc theo đường đi, Triệu Ngọc lại đụng phải mấy quản giáo phụ trách canh gác lối ra vào.
Sau khi thấy Triệu Ngọc, những người này không hề hoài nghi gì, tất cả đều cung kính nghe theo vị đội trưởng quản giáo giả mạo này.
Triệu Ngọc tùy tiện tìm vài lý do, điều động họ đi mất.
Rất nhanh sau đó, hắn tới dải đất trung tâm của khu phạm nhân bình thường, đây là một vị trí quan trọng trong khu vực nhà tù. Giờ này đang có một gã quản giáo ở đó canh gác.
Triệu Ngọc nhìn bộ đàm bên hông gã, nhanh chóng cao giọng ra lệnh cho gã: “Mau lên! Nhà ăn bên kia sắp không giữ được nữa rồi, cậu mau liên hệ cảnh vệ của khu Địa Ngục, để họ đi tăng viện cho nhà ăn!”
“Vâng” Quản giáo nọ vội vàng vớ lấy bộ đàm, vừa định nhấn gọi, lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, vội hỏi: “Ngài đội trưởng quản giáo, thật ra ngài không cần sốt ruột như vậy đâu, chúng ta điều người từ bên quân đội sang đây không phải là ổn rồi sao? Người ở khu Địa Ngục vốn dĩ đã không nhiều lắm rồi”
“Đờ…” Triệu Ngọc vừa định chửi đờ mờ, lại sợ châu Phi không nói thế này, dứt khoát nhướng mày, giáng một cái tát xuống mặt quản giáo: “Fuck! Tôi còn cần cậu dạy à?”
“Tôi nói cho cậu nghe, có kẻ phản bội xuất hiện trong nhà tù, hiện tại, quân đội không được lộn xộn”
“Vâng… vâng vâng…”
Quản giáo nọ sợ hãi, vội vàng bưng mặt, liên hệ quản ngục của khu Địa Ngục cho Triệu Ngọc, Triệu Ngọc cướp lấy bộ đàm, bên khu Địa Ngục lập tức đồng ý điều động nhân thủ hỗ trợ.
“Mau!” Triệu Ngọc cầm bộ đàm trong tay, lại kêu lên với quản giáo: “Nhà ăn bên kia cháy rồi, cậu cũng mau qua đó cứu hỏa đi!”
“Hả? Nhưng…” Vì nơi quản giáo gác là con đường quan trọng của nhà tù, gã do dự hỏi: “Nơi này… Nơi này thì phải làm sao đây… Ấy? Đừng đừng đừng…”
Nhìn Triệu Ngọc lại giơ tay lên, làm bộ muốn đánh, quản giáo sợ run người, nhanh chóng ôm đầu chạy về phía nhà ăn.
“Từ từ” Ai ngờ, vừa chạy hai bước, Triệu Ngọc bỗng gọi gã lại, giơ tay bảo: “Đưa súng của cậu cho tôi!”
“À…” Quản giáo nọ lần này biết khôn rồi, vội vàng đưa súng trường cho Triệu Ngọc, không dám nói lung tung nữa.
Đợi gã đi rồi, Triệu Ngọc cất bước đi về phía trước, xuyên qua nơi này, chỉ một lúc sau, hắn đã đuổi tới cửa.
Nhưng hắn nhìn về phía nhà tù, loáng thoáng nghe được tiếng rên rỉ của các phạm nhân…
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc đảo mắt, một ý định càng xấu xa hơn lại từ từ dâng lên trong đầu.
Cũng được!
Đã là giả mạo thì làm tới bến luôn.
Giờ ông đây là đội trưởng quản giáo, nhân cơ hội khó có được này, ông đây không được thỏa sức gây sự một trận hay sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc mở cửa sắt dẫn về phía phòng giam, vội vàng chạy qua.
Theo lý mà nói, quản ngục phụ trách trông coi nhà tù hẳn là ở cửa khu vực phòng giam luân phiên gác 24 giờ.
Nhưng vì quản lý lơi lỏng, vừa đến buổi tối, nhóm quản giáo đều trốn vào phòng nhỏ gần cửa phòng giam nghỉ ngơi.
Tuy Triệu Ngọc chỉ mới ở đây một đêm, nhưng vẫn tinh tường nhận ra vị trí của nhóm quản giáo.
Lúc này, hắn trực tiếp đá văng cửa sắt phòng nghỉ rồi vọt vào.
Đi vào vừa liếc nhìn, hắn đã thấy bốn gã quản giáo vừa chơi bài vừa xem bóng đá.
Thấy đội trưởng quản giáo hung dữ vọt vào, bốn gã quản giáo sợ tới mức ngã nhào xuống đất, suýt quỳ dưới chân Triệu Ngọc.
“Mấy tên khốn các cậu tự tiện rời khỏi cương vị công tác” Triệu Ngọc bực bội đạp lăn một tên trong số đó, sau đó lớn tiếng quát: “Nhà tù đã loạn thế nào rồi các cậu còn dám ngồi đây chơi bài, xem tivi hả?”
Bốp…
Hắn lại đá một cước, hung hăng đá ngã một tên quản giáo khác.
“Ngài đội trưởng quản giáo…” Lúc này, bốn người vội vàng dập đầu với Triệu Ngọc: “Bọn em không dám, lần sau không dám nữa”
“Mấy cái thằng kém cỏi này!” Triệu Ngọc quơ súng trường trong tay, rống lên: “Nhà tù cháy rồi, sắp cháy đến tận đây rồi!”
“Hả?” Bốn người hoảng sợ, run rẩy cả người.
“Còn chờ gì nữa?” Triệu Ngọc hét lớn nói: “Mau thả các phạm nhân ra, đưa tất cả đến thao trường ngay!”
“Hả?” Một tên quản giáo trợn mắt: “Thả… thả ra?”
“Fuck” Triệu Ngọc trừng gã, lấy súng trường làm gậy, lập tức vụt vào người gã, sau đó giậm chân mắng: “Không hiểu lời tôi à? Nếu không nhanh lên thì các phạm nhân sẽ chết cháy hết đấy! Nhanh lên!”
Triệu Ngọc ngửa mặt rống to, bốn tên kia sợ hãi vội cầm chìa khóa, chạy ra khỏi phòng nghỉ, đi mở cửa phòng giam.