Chương 1700 Cuồng long vượt ngục (15)
Nhóm quản giáo vừa chạy đi, Triệu Ngọc lập tức đổi sắc mặt, lộ ra nụ cười giảo hoạt xấu xaHa ha… Không ngờ, việc sắm vai đội trưởng quản giáo lại thú vị như vậy, cái khác thì ông đây không giỏi, chứ phá hoại thì chắc cũng số một số hai.
Ha ha ha…
Sau khi điên cuồng cười to, Triệu Ngọc nhanh chóng rời khỏi khu vực phòng giam, sau đó bước vội đến cổng chính của nhà tù.
Mặc dù thiết bị cải trang tàng hình của mình rất tốt, nhưng vẫn bị hạn chế thời gian nhất định, không giữ được quá lâu.
Hơn nữa, chắc xe tù áp giải đoàn người Đinh Lam cũng sắp tới rồi, mình phải nhanh chóng đuổi tới đó mới được.
Lại đi về phía trước, một đường không gặp trở ngại gì, Triệu Ngọc đi tới cổng nhà tù rất nhanh.
Trước đó, hắn bị đưa đến ngôi nhà tội ác, cũng xuống xe ở đây.
Ở cổng, nhóm binh sĩ canh gác đã sớm hỗn loạn, chúng đứng trên đất trống ngoài cổng, đang chỉ vào đám cháy xa xa, căng thẳng thảo luận điều gì đó.
Triệu Ngọc nhìn quét qua, chỉ thấy có không dưới mười lăm tên quản giáo đang đứng.
Không ngờ, ngôi nhà tội ác này đúng là không thiếu người, mình đã chia người đi nhiều như vậy mà nơi này vẫn còn ngần ấy quản giáo đang canh gác. Cảm giác dường như binh sĩ và quản giáo ở đây còn nhiều hơn cả phạm nhân…
“Này này này… Đừng ồn ào nữa” Lúc này, có người thấy Triệu Ngọc đã đến, vội vàng gọi các quản giáo khác: “Đội trưởng quản giáo… Ngài đội trưởng quản giáo đến rồi!”
“Hả?”
Những người khác kinh hãi, nhanh chóng chạy đến xếp hàng cúi chào Triệu Ngọc.
“Báo cáo ngài đội trưởng quản giáo” Một quản giáo dẫn đầu bước lên báo cáo: “Hình như nhà ăn bên kia bốc cháy rồi!”
“Cái gì mà hình như!” Triệu Ngọc nhíu mày: “Đã cháy thật rồi!”
“Hả?” Mọi người lại kinh ngạc.
Triệu Ngọc có ý chia chúng ra, nhưng nghĩ đến đoàn người Đinh Lam, lại lập tức sửa miệng hỏi: “Tôi hỏi các cậu, xe tù mới tới đâu? Chẳng phải có phạm nhân mới đưa tới đây à? Người đâu rồi?”
“Báo cáo sếp!” Một gã quản giáo nhanh chóng chỉ vào tường trại giam xa xa báo cáo: “Xe sắp tới rồi, đang đăng ký ở ngoài. Chắc… ừm… Ngài xem… Đến rồi này”
Theo tay gã chỉ, Triệu Ngọc cuối cùng cũng nhìn thấy cổng lớn, một chiếc xe tù từ từ chạy vào.
Hu ya!
Triệu Ngọc mừng thầm, nếu đám Đinh Lam bị nhốt trên xe tù này, vậy đội trưởng quản giáo như mình hẳn là có năng lực thả các cô ra.
Chỉ là…
Trước đó, mình còn một việc phải làm, tìm được cha vợ Miêu Khôn đã.
Cho nên…
Triệu Ngọc nghĩ ngợi, bắt đầu cân nhắc kế hoạch tiếp theo, mình nên hành động thế nào mới có thể đảm bảo không có sơ hở nào?
⚝ ✽ ⚝
⚝ ✽ ⚝
Ai ngờ, Triệu Ngọc đang nghĩ cách, lại phát hiện một chuyện thú vị, sao xe tù kia càng đi càng nhanh vậy?
Theo lý thuyết, chắc phải từ từ lái vào đây mới đúng?
Đây là…
Úi đờ mờ.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Triệu Ngọc vừa mới phát hiện vấn đề nhỏ này thì lại thấy xe tù kia không chỉ càng đi nhanh hơn, mà còn hung hãn lao tới chỗ mình.
Đậu xanh rau má nhà nó…
Á!!!
Triệu Ngọc thất thanh kêu to, vội vàng lộn một vòng, núp sang một bên.
Vì Triệu Ngọc đối mặt với xe tù, nhìn thấy hết cả, cho nên phản ứng nhanh hơn một chút, còn miễn cưỡng tránh được. Nhưng nhóm quản giáo đưa lưng về phía xe tù thì lại gặp họa.
Chỉ thấy xe tù to lớn nhanh chóng vọt tới, đầu tiên là oành một cái đâm nát lan can, sau đó tông vào đoàn người, hất bay một đống.
Á!!!
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, chỉ thấy vài tên quản giáo bị hất bay ra ngoài, như bowling mà lăn ra khắp nơi, chắc chắn không sống nổi.
Mà một vài người không bị hất bay, nhưng bị chấn động, bị đâm tứ tán, hỗn loạn không chịu nổi.
Vèo…
Nhưng sau khi đâm ngã quản giáo, xe chở tù kia vẫn không có ý định giảm tốc mà tông thẳng vào cổng lớn nhà giam.
Nhưng trước cổng chẳng những có để một đống giá để đồ, mà trên mặt đất còn có một vài bao cát công nghiệp, bánh xe đâm vào bao cát, cả xe tù bỗng nảy lên, lật nghiêng trên không.
⚝ ✽ ⚝
Bởi sự việc xảy ra đột ngột, Triệu Ngọc chưa kịp phản ứng, chỉ có thể trơ mắt nhìn xe tù đâm vào hốc tường bên cạnh cổng nhà giam, đầu xe đâm mạnh vào cột đá lớn.
Rầm!
Một tiếng vang lớn, cột đá vỡ vụn, mặt đất rung chuyển, xe tù cuối cùng cũng dừng lại, chỉ thấy bánh xe giơ lên cao cao vẫn còn đang xoay tít trên không, lốp xe rít gào, phát ra âm thanh chói tai.
Giây tiếp theo, khói trắng bốc lên ở chỗ động cơ, cửa thùng xe phía sau bị long ra một tảng.
Á!
Ai ui…
Lúc này, nhóm quản giáo bị xe tù hất ngã hoặc đâm bị thương đang rên rỉ đau đớn, nhưng càng nhiều người đều nhanh chóng ôm súng trường trong tay, chầm chậm bao vây xe tù.
Rất hiển nhiên, xe tù không có khả năng đâm người vô cớ, bên trong xe đã xảy ra chuyện gì?
Không ổn rồi!
Thấy tình huống này, Triệu Ngọc thầm sốt ruột, lo lắng người trong xe tù thật sự là đám Đinh Lam, cho nên… hừm…
Nhưng Triệu Ngọc vừa mới nảy ra suy nghĩ này thì xe tù bên kia đã xảy ra biến chuyển kinh hoàng.
Chỉ thấy một bóng đen bỗng nhảy ra khỏi cánh cửa xe một bị long mất một nửa.
Hả?!
Nhóm quản giáo hoảng hốt kêu to, gần như bắn về phía bóng đen theo bản năng.
Pằng pằng pằng…
Viên đạn bắn vào người bóng đen, nhưng khi bóng đen ngã xuống đất, nhóm quản giáo mới thấy rõ, bóng đen đó chẳng những là một người mà còn là quản giáo mặc đồng phục giống chúng.
Vụt…
Trong nháy mắt mọi người đều thất thần, lại có một bóng dáng sắc bén nhảy ra khỏi xe, mà còn nhanh hơn bóng người trước đó rất nhiều.
Pằng… pằng…
Bóng người còn đang phi trên không, đã lập tức bắn hai phát súng, nháy mắt đã bắn ngã hai gã quản giáo đang vây công.
⚝ ✽ ⚝
Những quản giáo khác vội vàng thay đổi mục tiêu, nhưng một cô gái mặc đồ đỏ lại nhảy ra khỏi cửa xe tù vốn xiêu vẹo, cô nàng cầm súng trường trong tay, cũng nã hai phát súng, lưu loát hạ gục hai gã quản giáo.
Hả!?
Lúc này, giữa sân chỉ còn lại hai gã quản giáo cuối cùng, cả hai thoáng do dự, vừa định tìm nơi trốn thì một cô gái mặc áo dài trắng lại chạy ra khỏi cửa xe tù.
Cô gái này cũng ôm súng trường trong tay, vừa xuất hiện đã bắn hai phát đạn, viên đạn như mọc mắt, chuẩn xác ngắm trúng hai gã quản giáo cuối cùng.
Bụp…
Bụp…
Hai gã quản giáo ngã xuống đất, biến thành hai xác chết.
Thế là những quản giáo vừa vây công xe tù, chỉ trong nháy mắt đều bị quật ngã.
Đù má, thật luôn?
Lúc này, Triệu Ngọc cuối cùng cũng thấy rõ ba người từ trong xe tù lao ra không phải ai khác, chính là cô em vợ Đinh Lam, đặc công Maroc Jenna và vị nữ đặc công Trung Đông Amerola.
Thật mừng quá đi!
Chậc chậc…
Thấy ba vị nữ sĩ xuất hiện, Triệu Ngọc vừa vui mừng lại vừa khó xử, vừa phấn khởi lại vừa khẩn trương, còn có chút bất đắc dĩ…
Thật sự ngàn tính vạn tính, hắn cũng không tính đến chuyện ba nữ sĩ sẽ lên sân khấu bằng cách này.
Thế này là quấy rầy kế hoạch của hắn rồi.
Làm sao giờ?
Nếu ba người là tù nhân, “đội trưởng quản giáo” hắn đây còn dễ xử lý, giờ thì…
Pằng…
Pằng…
Ai ngờ Triệu Ngọc vừa mới bắt đầu khó xử thì một đội binh sĩ mặc quân phục bỗng xuất hiện phía sau hắn.
Chúng tổng cộng có khoảng mười mấy người, vừa xuất hiện liền lập tức nổ súng bắn đám Đinh Lam.
Trong đó, một sĩ quan xông đến chỗ Triệu Ngọc đầu tiên, lưng tựa vào vật chắn, cúi chào Triệu Ngọc rồi nghiêm túc hô: “Ngài đội trưởng quản giáo đừng sợ, bọn em đã đến rồi! Các anh em” Gã vẫy tay với đồng bọn phía sau, cao giọng hô: “Xông lên cho tao!”
Theo tiếng gọi của gã, mười mấy người này lập tức công kích mãnh liệt về phía đám Đinh Lam!